La Vũ Lan thoáng nhìn ra ngoài phòng bệnh, “Lần này cháu bị bệnh là do cứu đứa bé kia, bác thấy cậu ấy cũng rất đáng thương, lại nhớ trước kia mình có may mắn quen biết vài vị bác sĩ uy tín trong lĩnh vực này ở nước A, bác nghĩ mình có thể giúp đỡ phần nào… Cho nên, cho nên bác để bác sĩ đưa thằng bé làm mấy kiểm tra cơ bản trước… Rồi chuyển thông tin cho họ xem…”
Ý cười trên mặt La Vực càng sâu, giọng La Vũ Lan cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng ngừng bặt.
La Vực không phải là người mà La Vũ Lan có thể tùy ý bắt chẹt như người nhà họ La, mấy lời nói đường hoàng của bà lúc ấy không có chút tác dụng nào với y.
Giọng điệu La Vực vẫn khách sáo lễ độ như lúc đầu.
“Nếu một ngày nào đó bác muốn quản chuyện công ty, cháu sẽ hoan nghênh cả hai tay mừng bác hạ cố đến làm, bởi vì nói thế nào thì bác cũng là một trong những vị cổ đông lớn nhất của Kình Lãng. Ha, nhưng mà… Cháu không biết, từ khi nào mà ngay đến việc tư của cháu, bác cũng có quyền nhúng tay vào?”
La Vực không lộ rõ thần sắc, chân thành thỉnh giáo người trước mặt.
La Vũ Lan cứng đờ, vội vàng giải thích, “Không phải vậy, La Vực, cháu hãy nghe bác nói…”
La Vực lại không có hứng nghe tiếp, y lắc đầu, “Cháu sẽ không trách bác, bác yên tâm, dù sao cháu vẫn còn nợ bác một đại ân tình, nếu không nhờ bác, e là mấy năm nay cháu đang phải ở trong bệnh viện tâm thần hay trại an dưỡng rồi, a, nói không chừng còn có thể chung phòng bệnh với Phạm Khởi, âu cũng là duyên phận.”
Nhắc tới đây, La Vũ Lan chỉ thấy khổ sở phẫn nộ, “Nói hươu nói vượn! Chỉ toàn là mấy lời nói xằng của đám La Thái Dung! Làm ẩu làm càng! Cháu đang bình thường tốt đẹp tại sao phải vào trại an dưỡng?”
“Nhưng mà tâm thần phân liệt sẽ di truyền, trước kia cháu cứ nghĩ mấy người chú hai lừa cháu, sau cháu lại phát hiện cái này có căn cứ khoa học, bọn họ hoài nghi cũng hợp lý.”
Vẻ mặt La Vực rất nghiêm túc, như thể đang thực sự giảng đạo lý với La Vũ Lan, lại bị bà cắt lời. La Vũ Lan cực kì nhạy cảm với đề tài này, bà không muốn nghe La Vực nói về bản thân như vậy, càng không muốn nghe y nhắc đến người mẹ đã mất như thế, đó là vết sẹo xấu xí của nhà họ La, cũng là nỗi niềm áy náy trong lòng La Vũ Lan.
“Chẳng qua trước kia cháu không được chăm sóc cẩn thận, cô đơn lẻ loi nên tính cách mới hơi hướng nội mà thôi, ba mẹ cháu, thậm chí cả bác cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng nó không phải là bệnh, La Vực, cháu đừng nghĩ như thế nữa. Năm đó… Bác đã hứa với mẹ cháu sẽ chăm sóc cháu thật tốt, tất cả tài sản của cha cháu, cả nhà họ La, tập đoàn Kình Lãng, cha cháu đều để lại cho cháu, không ai được phép đến giành, bác làm vậy cũng chỉ là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ mà thôi.”
“Nhưng mà… Từ đâu đến cuối, nào có ai đến hỏi cháu xem, cháu có muốn hay không?”
La Vực cười nói, cả một nhà họ La lớn mạnh, cả một tập đoàn Kình Lãng đồ sộ, đối với La Vực chỉ vừa mới trưởng thành lúc ấy, có lẽ còn chẳng đáng nhớ thương bằng một mô hình trong tủ kính, mà có lẽ ngay đến bây giờ, vẫn sẽ chỉ là như vậy.
“Bác à, phải nói là, trốn tránh trách nhiệm, thật đúng là bản năng của con người…”
La Vũ Lan bị La Vực chỉ dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ mà lại gọn gàng dứt khoát vạch trần, chỉ có thể im lặng chống đỡ, thật lâu sau, bà mới thở dài.
“Phải… Là vì bác biết mình không chống đỡ nổi cả nhà họ La nên mới bắt bọn họ giao lại hết cho cháu, nhưng sự thật chứng minh bác đã chọn đúng, ánh mắt của ba cháu cũng không nhầm. Kình Lãng phát triển được như bây giờ…. Là do cháu đã làm tốt, không ai có thể làm được như cháu.”
La Vực chỉ đáp lời bằng ý cười hời hợt.
La Vũ Lan nhìn sườn mặt La Vực, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Là bác có lỗi với cháu, có lỗi với mẹ cháu. Nhưng La Vực à, có lẽ bác hiểu cháu hơn nhiều người khác, bác biết, so với hiện tại, cháu còn chán ghét bị bọn họ biến thành một kẻ trắng tay hơn, đối với cháu, những vật ngoài thân này có khi còn đáng tin hơn tình cảm con người. Có lẽ bây giờ cháu sẽ cảm thấy bác xen vào việc của người khác, song bao năm nay, ngoài quan tâm đến sức khỏe của cháu, cháu có làm gì bác cũng không hỏi, bởi vì bác biết cháu luôn hiểu được mình muốn gì, nhưng còn đứa bé kia, cháu có thể nói cho bác biết, mọi việc thành như ngày hôm nay… liệu có phải như ý định ban đầu của cháu không?”
Lời này vừa thốt lên, tươi cười trên mặt La Vực chầm chậm biến mất.
La Vũ Lan thấy vậy, tức thì nhận ra mình đã nói đúng.
“Đứa bé kia rất đơn thuần, cũng rất đáng thương, nhưng tình cảm của cháu dành cho cậu ấy rốt cuộc là gì? Cảm thông? Tiếc thương? Hay là…. Thích?” La Vũ Lan vốn định nói “yêu”, tuy nhiên đến chính bà cũng cảm thấy nó quá hoang đường, cho nên ngôn từ đến bên miệng rồi lại biến đổi.
La Vực rất thông minh, cả người ních đầy ham muốn kiểm soát, một người như y ghét nhất là bị người khác làm trái, sao có thể chịu được việc cuộc sống của mình bị một thứ ngoài ý muốn thao túng? Năm đó phải tiếp nhận Kình Lãng đã là chuyện trái ý La Vực, nhưng người bị tức chết chỉ có đám La Thái Dung thôi, ấy thế mà dù đã lâu như vậy rồi, La Vực vẫn không chịu cho La Vũ Lan sắc mặt hòa nhã, nói chi đến bây giờ cứ dăm ba hôm lại xảy ra tình huống bất ngờ mất kiểm soát. Vì một người khác mà khiến cuộc sống của mình long trời trở đất, đối với La Vực mà nói, tuyệt đối không thể xảy ra được.
Y sinh bệnh, bắt đầu làm từ thiện, dự tính xây trường, mở bệnh viện, còn quyên góp rất nhiều tiền, song vẫn khiến mọi người nghe xong phải bật cười ha hả. Là vì lòng bọn họ âm u xấu xa sao? Không, mà bởi vì La Vực chính là người như vậy, y trời sinh đã khuyết thiếu rất nhiều cảm xúc, và một trong số đó chính là lòng cảm thông và thương tiếc. Một người mà khi mẹ mình chết còn có thể vui cười chơi violon ngâm nga, quay đầu đã quên đến tận chân trời, sao có thể khiến bọn họ tin tưởng y sẽ vì thương tiếc một đứa bé chậm phát triển xa lạ mà giữ cậu bên mình chăm sóc được? Có khác gì Nghìn lẻ một đêm đâu.
La Vũ Lan đỡ hơn bọn họ một chút, bà vẫn tin chuyện này, bởi bà cảm thấy… La Vực làm vậy vì một việc nào đó, hoặc đứa bé kia đã làm gì đó làm y nảy sinh hứng thú, hoặc cũng có thể do y suy nghĩ hồ đồ. Song, dù có là vì lý do gì, thì tình cảm ngay từ đầu đã đầy sai lầm này dù có ngày càng mạnh mẽ vẫn sẽ chỉ là thứ méo mó lệch lạc, là bất bình thường, chưa kể, rồi sẽ có một ngày La Vực tỉnh táo lại. Càng chìm đắm bao nhiêu, đến khi tỉnh lại sẽ càng hối hận bấy nhiêu. Bất kể là La Vực, hay là đứa bé kia.
La Vũ Lan không thể không nhắc nhở La Vực, bà tin y hẳn sẽ có phán đoán của chính mình.
“Từ tâm cũng tốt, tiêu khiển cũng được, kể cả có xem là nhất thời thay đổi cách sống cũng không sao. Chỉ là, nếu có những thay đổi không phải do cháu dự tính hy vọng, vậy thì cháu phải ngừng nó lại ngay trước khi nó vùi lấp lý trí cháu, phá hỏng cuộc sống của người khác, còn tự khuấy tung cuộc sống của chính mình, là sai lầm ngu xuẩn mà chỉ La Bảo Phảm mới mắc phải.”
La Vũ Lan nói xong câu đó, đưa mắt nhìn La Vực vẫn luôn trầm mặc, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
La Vực lẳng lặng ngồi tại chỗ, một tay chống cằm. Không biết có phải y đã bị những lời La Vũ Lan nói ảnh hưởng, hoặc đang có suy tính khác hay không mà đã qua thật lâu y vẫn không nhúc nhích. Mãi tới khi có tiếng mở cửa, La Vực mới quay đầu lại, nhìn y tá dắt Hiểu Quả chầm chậm bước vào.
Hiểu Quả đã có thể tự do hoạt động, những người cậu biết giờ cậu đã có thể nhận ra được kha khá, tuy nhiên vẫn chưa tập trung lắm, bác sĩ Lưu nói qua một thời gian nữa cậu sẽ tốt lên nhiều.
Thấy La Vực, y tá cười khen Hiểu Quả, “Lúc bị cắm kim cậu ấy ngoan lắm, không kêu một chút nào.”
La Vực nhìn về phía Hiểu Quả, thấy hai mu bàn tay cậu dán đầy bông băng, vì được chị y tá xoa đầu khen ngợi mà cậu ngượng ngùng cười rụt cổ lại.
Chờ y tá rời đi, La Vực kéo tay Hiểu Quả, hỏi, “Kiểm tra gì?”
Hiểu Quả “A?” một tiếng, dùng tay kia xoa xoa mắt.
“…Mắt tôi, tốt lắm, nhìn thấy rất xa, cái chữ xa nhất, tôi cũng thấy.” Nói xong lại chạm vào tai mình, “Bác sĩ nói gì, tôi cũng nghe thấy, bác sĩ nói, sữa chua, vằn thắn, cà chua… Còn có, ưm… Có… ưm…” Còn nữa mà Hiểu Quả nhớ không ra.
La Vực nhìn Hiểu Quả trái lo phải nghĩ, trước sau không nói gì, tới khi Hiểu Quả đột nhiên rút tay ra, La Vực mới hồi thần. Y cúi đầu, nhận ra mình đang một mực dùng ngón tay xoa nắn mu bàn tay Hiểu Quả, làm miếng bông dán bị bong ra, lộ vết kim chưa khô ở trong, bị đè như vậy, vết kim liền bắt đầu rỉ máu.
La Vực nhìn điểm đỏ tươi, cũng không buông tay, thản nhiên hỏi, “Đau không?”
Hiểu Quả vừa được khen là không sợ đau, biểu hiện rất tốt, dường như muốn được nghe La Vực khen, cho nên cậu lắc đầu, chỉ tiếc khuôn mặt đau khổ đã bại lộ sự miễn cưỡng gắng gượng của cậu.
La Vực nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu, ánh mắt đánh giá hệt như khi mới thấy Hiểu Quả ở vườn sinh thái.
La Vực làm vậy khiến Hiểu Quả bỗng thấy xa lạ, không khỏi rụt về sau. Tay bị La Vực túm một lúc lâu, cậu không giữ nổi lớp ngụy trang ban nãy nữa, đành phải thành thật xoay xoay tay nói, “Đau…”
La Vực bị tiếng kêu đau khe khẽ kia đánh thức, hoàn hồn nhìn đôi mắt không hiểu của Hiểu Quả, chầm chậm buông lỏng tay.
Y rịt bông băng cho Hiểu Quả, dán lại cẩn thận, thấy Hiểu Quả vẫn nhíu mày, La Vực kéo tay cậu, đặt lên miệng khẽ thổi.
“Thổi thổi sẽ không đau.”
Hiểu Quả nhìn động tác của La Vực, cũng cầm tay kia lên dùng sức thổi mấy cái, nở nụ cười.
“Hết đau rồi!”
La Vực cũng cười, chỉ là lần này ý cười không hiện nơi đáy mắt.
***
La Vực hạ sốt, lại làm thêm vài đợt kiểm tra, tạm thời không phát hiện vấn đề khác thường. Bác sĩ đề nghị y ở lại viện tiếp tục quan sát, nhưng La Vực vẫn một mực xuất viện.
Tuy La Vũ Lan và Hàng Nham đều hy vọng y ở lại viện thêm đôi ba hôm, song quyết định của La Vực tạm thời chưa có ai thay đổi được.
Hôm trước có một vị khách là đại diện của công ty Phúc Hưng ghé thăm, theo lý thuyết thì người nọ hẳn phải có liên quan đến nhà họ Hoàng, vậy đến đây chắc để bồi tội cho Hoàng Mậu Đình, đầu sỏ gây nên chuyện lần này. Nhà họ La hiển nhiên không cho người nọ tiến vào dễ dàng, thế mà La Vực nghe xong, lại mời người ta vào phòng bệnh.
Người tới còn rất trẻ, bề ngoài không quá thu hút, song tươi cười trên mặt lại khiến người ta cảm thấy vừa đúng.
Hắn còn mang theo quà cáp đến, quà biếu La Vực hiển nhiên là một số món thuốc cổ truyền, đa số là thuốc bổ khí nhuận phế, nghe nói là đồ gia truyền, còn Hiểu Quả thì được tặng một hộp quà điểm tâm rất to, có đủ các món từ rất nhiều nước, toàn bộ đều được làm thủ công, giá trị không hẳn quá cao, nhưng ai cũng có thể nhìn ra tâm ý bên trong.
La Vực và đối phương hàn huyên không quá lâu, được cái cũng xem như trò chuyện vui vẻ, cả hai không ai nhắc đến Hoàng Mậu Đình, như thể đối phương chỉ là một người bạn cũ tới thăm, người đến quà đến, mục đích cũng đạt được rồi.
Đợi đối phương rời đi, đến chiều, La Vực liền xuất viện.
Hàng Thanh và Hàng Nham đều đến, La Vũ Lan cũng đến, nhưng La Vực không để ai đi cùng, y với Hiểu Quả hai người ngồi vào xe rời đi.
Lễ ký kết đã kết thúc, mọi người đều tưởng y sẽ trở về vườn sinh thái tĩnh dưỡng, nào ngờ La Vực chẳng làm vậy, mà lại quay về nhà chính nhà họ La.
Đám người nhà họ La biết y xuất viện, mặc dù trong lòng có nghĩ gì, thì bên ngoài vẫn cùng nhau đến trình diện hệt như ngày y mới chuyển về. Từ đợt La Vực bị ốm, bọn họ thực ra cũng đến bệnh viện nhiều lần, chỉ tiếc chưa một lần được gặp y, miễn có não thì đều hiểu y vẫn để bụng. Cho nên giờ La Vực xuất viện, cả đám đều đã chuẩn bị sẽ bị khởi binh vấn tội.
Cả đám cứ lo lắng đề phòng, kết quả La Vực quay về, xuống xe, ăn cơm, hỏi chút chuyện công ty, từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt tươi cười, cứ như chưa xảy ra chuyện gì.
Cổ đã đưa lên đoạn đầu đài bao lâu, cuối cùng bỗng nhận ra đao phủ không mang đao, vậy còn ai nguyện ý chết nữa, không khỏi thầm mang tâm lý may mắn, đoán có lẽ La Vực không rảnh hỏi chuyện này, hoặc do La Vũ Lan đã nói đỡ gì đó giúp bọn họ, bởi vậy nên đã tránh được một kiếp.
Mọi người cứ giữ suy nghĩ tốt đẹp như vậy trong đầu, mãi tới khi La Vực ăn xong cơm chiều, ở lại phòng khách bàn với dì Chu về bữa ăn ngày mai, chuẩn bị quay về phòng đi ngủ.
Y một tay nắm tay Hiểu Quả, một tay chống quải trượng, bất ngờ ngừng lại trước bậc nghỉ cầu thang.
La Vực quay đầu thuận miệng phân phó mấy người đứng dưới lầu, “Từ ngày mai, tôi không muốn tiếp tục thấy các người, xuất hiện ở đây nữa.”