"Mình sắp chết rồi sao?" Nhậm Dật Phi chợt nghĩ.
Đêm càng khuya, mệt mỏi và kiệt sức lần lượt kéo đến tìm hắn.
Hắn cảm thấy cơ thể và linh hồn mình vừa chết lặng vừa nặng nề.
Con đường của một người đang trốn chạy trong thời gian dài bị tịch mịch và cô quạnh bủa vây. Nhậm Dật Phi che mắt bước ra từ bóng đêm, sau đó lại giẫm về hắc ám vô tận, bên tai chỉ có tiếng nước ầm vang.
Hắn cũng có chút mờ mịt trong nháy mắt, không biết chính mình có đang làm chuyện vô dụng hay không, hay lối ra chỉ là một loại cảm giác mà Nhậm Dật Phi tự lừa mình dối người mà thôi.
Hắn không biết bản thân đã đi bao lâu, dường như thời gian đã biến thành một thứ tồn tại vô nghĩa.
Vừa mỏi vừa mệt, hai chân tựa như mất đi tri giác, trong lòng mang theo cảm giác hoang mang chết lặng sau một đoạn đường rất dài, miệng đã sớm khô đắng. Hắn muốn dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng cần gấp một chút nước sạch.
Nhậm Dật Phi không thích cái chết ập đến với mình, có vẻ trông hắn thật đáng thương vô lực nhưng cho dù Nhậm Dật Phi đã chết đi rất nhiều lần thì đến giờ hắn vẫn chưa thể thích ứng với cái chết.
Lúc này hắn chợt phát hiện một chuyện không biết nên gọi là may mắn hay bất hạnh nữa —— Nước đang dâng lên với tốc độ nhanh hơn, phương hướng cũng ngày càng rõ ràng. Hơn nữa, dường như nước mới tiến vào đang làm loãng đi nhiệt độ lạnh buốt của nước ban đầu.
Đương nhiên có thể đây chỉ là ảo giác của hắn, bởi vì Nhậm Dật Phi đã dần không cảm giác được nhiệt độ ấm lạnh xung quanh.
Nhậm Dật Phi cắn môi đến bật máu. Hắn liếm miệng vết thương, cảm nhận xúc cảm đau rát truyền đến từ miệng vết thương, loại đau đớn này mới làm hắn có cảm giác tồn tại chân thật.
Dòng nước chầm chậm vững vàng dâng lên từng chút một, sức lực của Nhậm Dật Phi đã cạn kiệt, cơ thể dựa vào chút hơi thở chống đỡ, tay chân chết lặng chuyển động theo quán tính, cũng không biết thời gian ở bên ngoài lưu chuyển rồi trôi đi thế nào.
Nhậm Dật Phi đã hoàn toàn phiêu đãng trong nước, hắn có cảm giác chính mình là một con sóng nhỏ đang bồng bềnh trôi dạt. Trên đỉnh đầu không có trời trăng, dưới chân trần không có trùng cá, ở bên cạnh cũng không có bất kỳ thứ gì khác có thể chứng minh sự tồn tại của hắn.
Nhậm Dật Phi là một cỗ máy cơ giới chỉ biết di chuyển về phía trước.
Không biết khi nào, trước mặt hắn xuất hiện một vòng ánh sáng.
Tựa như "hy vọng", ánh sáng xuyên qua đại dương sâu thẳm chiếu vào đôi con ngươi Nhậm Dật Phi. Hắn ngẩn người, sau đó mừng rỡ như điên, bởi vì sức lực cạn kiệt vì rét buốt và mệt nhọc đã dần trở lại trong thân thể.
Hắn quên mất hết thảy mọi thứ, bỏ đi toàn bộ áp lực nặng trĩu trên vai mà bơi về phía ánh sáng điên cuồng.
Cuối con đường là một lớp màng mỏng, băng qua trong tích tắc, không khí trong trẻo của vầng dương ấm áp, xán lạn và ôn nhu trở lại bên người.
Dường như Nhậm Dật Phi đang ngược dòng thời gian, ý thức cũng lạc ở trong đó.
"A Phi, mau đến đây."
Hắn ôm một con thỏ bông đen ngơ ngác bị một người phụ nữ mặc chiếc đầm đỏ kéo về phía trước.
"Mẹ ơi," Nhậm Dật Phi nói, "nơi này thật xinh đẹp."
Ánh đèn bốn phía rất sáng, người rất đông, cũng rất xinh đẹp, trên người bọn họ mang theo hương thơm ngào ngạt không khác gì vườn hoa kiều diễm. Nhậm Dật Phi cẩn thận nhìn những người ăn mặc vô cùng đặc biệt, nói chuyện vô cùng đặc biệt và ngay cả đi đứng cũng vô cùng đặc biệt xung quanh.
Lướt qua trùng trùng điệp điệp chướng ngại, hắn bị kéo đến một góc, người phụ nữ mặc chiếc đầm đỏ nửa ngồi xổm xuống, hai tay bà đặt nhẹ nhàng lên vai hắn: "A Phi, con là con trai của ta, trời sinh phải làm diễn viên, tuyệt đối không thể thua kém mấy đứa bé gái bên kia, có biết không?"
"Chỉ cần con có thể diễn kịch, diễn kịch cho tốt, ta có thể làm bất kỳ điều gì vì con."
Nụ cười của người phụ nữ cực kỳ mỹ lệ, thanh âm cũng rất dịu dàng, nhưng đột nhiên Nhậm Dật Phi lại có chút sợ hãi mà ôm chặt thỏ bông đen trên tay.
"Đạo diễn, anh xem," Người phụ nữ cười ôn nhu, ngón tay xinh đẹp tuyết trắng câu lấy mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt câu hồn đoạt phách đối phương, "đứa nhỏ này được không?"
Người đàn ông trung niên trước mặt mỉm cười nhìn bà, ông ta vừa mới vươn tay thì đã bị người phụ nữ chụp lại hất ra. Dù bà tức giận nhưng vẫn tươi cười: "Anh nói có được hay không đã."
"Được, làm sao không được cơ chứ?"
"Đến đây, đến gọi chú đi." Người phụ nữ vẫy tay với hắn.
Nhậm Dật Phi đi qua, hắn ngửa đầu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Một bàn tay thô to đặt xuống mặt hắn, sau đó nhẹ nhàng nhéo má hắn. Đó là một loại cảm giác kỳ quái, làm người ta bất an cực độ.
"Đứa nhỏ này thật xinh đẹp..." Đồng tử người đàn ông trung niên hơi mở to, hô hấp cũng nặng nề hơn.
"Mẹ ơi." Hắn sợ hãi né tránh bàn tay người đàn ông rồi vươn tay muốn kéo lấy góc áo của người phụ nữ.
"Bốp." Bà chụp lấy tay hắn, sau đó lại đẩy hắn về phía người đàn ông xa lạ, "Nghe chú nói, một lát chú bảo con làm cái thì gì con phải làm theo cái đó, ngoan một chút."
Hắn ôm chặt thỏ bông đen như muốn ôm lấy dũng khí cho mình.
Có điều cuối cùng vẫn không thể, hắn không khóc được. Rất nhiều ánh mắt khinh thường và chế giễu của mọi người xung quanh dừng lại trên người Nhậm Dật Phi. Hắn ôm chặt thú bông trong tay, gắt gao cắn lấy lỗ tai nó.
"Mẹ ơi." Nhậm Dật Phi muốn đi tìm người phụ nữ kia, muốn cầm tay bà, nói với bà là mình rất sợ hãi.
"Diễn cho tốt, con không diễn tốt thì ta sẽ không cần con nữa."
Thân ảnh bà ngày càng xa dần, hắn sợ bị bà vứt bỏ nên vươn tay muốn bắt lấy, vừa chạy vừa kêu mẹ ơi.
Nhưng mà người phụ nữ lại càng đi nhanh hơn, Nhậm Dật Phi cũng càng sợ hãi đuổi theo, cả người run rẩy không ngừng. Người nọ là cả thế giới của hắn, vậy mà lúc này đã vứt bỏ hắn rồi.
"Mẹ ơi?" Nhậm Dật Phi khó khăn lộ ra tươi cười, muốn làm bà vui vẻ.
"Đừng cười." Người phụ nữ quay đầu, "Lộ ra hàm răng rất xấu."
"Nói bậy, làm sao con cười khó coi được?" Hắn theo bản năng phản bác.
Ừ?... Không đúng, hắn không nên...
Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn đôi tay mình, đó là đôi tay của một đứa nhỏ bốn năm tuổi, vừa bé nhỏ vừa mềm mại. Hắn nhìn quanh bốn phía, người đến người đi muôn hình vạn trạng. Nhậm Dật Phi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời.
"A Phi."
Nhậm Dật Phi đột nhiên ngẩng đầu.
"Ta chỉ muốn tốt cho con."
Gương mặt bà thay đổi rất nhiều lần, quần áo trên người cũng biến đổi, nhưng bà vẫn thích một thân đầm đỏ nhất. Nghe nói năm xưa, bà mặc chiếc đầm đỏ đó từng kinh diễm thế giới, cũng kinh diễm cả người đàn ông kia.
Nhậm Dật Phi hơi há miệng, hỏi ra một chuyện mà hắn cất giấu rất lâu trong lòng: "Mẹ, người có yêu con không?"
"Trên thế giới này không có ai yêu con ngoại trừ ta, có biết không? Cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời. Con nghe lời thì ta mới yêu con."
Hắn giật mình ngẩn người một lúc, trên mặt xuất hiện ý cười: Ha, suy cho cùng cũng chỉ như thế mà thôi... Hắn đã từng cho rằng trên thế gian không có người mẹ nào là không yêu con mình, nhưng mà, thì ra Nhậm Dật Phi vẫn quá ngây thơ.
Nhậm Dật Phi mỉm cười với bà, bước từng bước về phía sau. Hắn lùi một bước liền lớn lên thêm một tuổi, mà theo tầm mắt hắn lớn lên, người phụ nữ cũng ngày càng thấp bé, bà không còn giống như bộ dáng áp bách mạnh mẽ mà hắn không thể chống cự trong trí nhớ.
Người phụ nữ đó đã ảnh hưởng đến toàn bộ nhân sinh và vận mệnh của Nhậm Dật Phi lâu như vậy sao?
Bà biến hắn trở thành "tác phẩm" hoàn mỹ của chính mình, sắp xếp mọi thứ từ việc Nhậm Dật Phi học tập, ăn uống, sinh hoạt, lời ăn tiếng nói và cả trong công việc.
Trước lúc sáu tuổi, Nhậm Dật Phi chưa từng được đi học hoặc cho phép nuôi thú cưng, bởi vì "bạn bè" sẽ gây trở ngại cho hắn. Trước lúc chín tuổi, Nhậm Dật Phi chưa từng nếm được mùi vị của kẹo, bởi vì đồ ngọt sẽ làm hắn béo phì.
Trên cổ Nhậm Dật Phi đeo một sợi dây xích, mà người phụ nữ thì lại đang cầm một cây roi mây trên tay.
"Xin lỗi, tôi đã trưởng thành rồi."
Nhậm Dật Phi giật đứt dây xích trên cổ, sau đó xoay người rời đi, mặc cho người phía sau kêu gào như thế nào cũng không quay đầu lại.
Nhậm Dật Phi đi từ bóng đêm vô tận đến nơi ánh sáng chói mắt nhất, trước mặt hắn là hành lang thật dài, hai bên sườn là dãy đèn dầu có hình dạng đóa hoa lục bích.
Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm đèn dầu treo trên vách tường đang phát sáng hồi lâu rồi chợt đi qua, nhón nhân, vươn tay lấy một cây đèn xuống.
Đèn trong suốt hóa thành một đóa hoa bích sắc nho nhỏ phát sáng.
"Thì ra là vậy."
Nhậm Dật Phi nghĩ ra rồi, hết thảy mọi thứ đều là giả.
Hắn cười rộ lên rồi bóp nát cây đèn trong tay.
Đột nhiên, có thể nói là trong nháy mắt, thế giới xung quanh Nhậm Dật Phi đột ngột biến đổi. Thanh âm vang dội sôi sục của dòng nước đánh thức linh hồn vẫn còn ngủ say, ánh sáng thoát ra bị tấm vải đen dày của thế giới bên ngoài che lấp.
Thân thể Nhậm Dật Phi đã chìm dưới nước, nước điên cuồng chui vào mũi miệng rồi tiến vào thân thể, gan phổi đều đau đớn như bị bỏng rát, một sức mạnh vô hình kéo hắn rơi xuống bóng tối.
Hít thở... Nhậm Dật Phi giãy giụa muốn vùng dậy.
Cho đến khi có không khí tiến vào trong lá phổi hắn, bóng ma tử vong dần dần biến mất, linh hồn của Nhậm Dật Phi rốt cuộc cũng tỉnh lại, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trận pháp phong ấn yêu ma và nước chỉ là ván cờ bên ngoài mà thôi, mê hương bị Nhậm Dật Phi xem nhẹ mới là thứ chân chính mà Hoa Li muốn chiêu đãi hắn.
"Cảm ơn ngươi khiến ta nhớ đến điều này, Hoa Li."
Nhậm Dật Phi vừa cười vừa trôi nổi trong nước, đôi mắt huyết sắc sáng rực.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng từ bên cạnh mảnh vải tiến vào, thanh âm lưu động của nước ngày càng rõ ràng dễ nghe, Nhậm Dật Phi biết thông đạo đang ở rất gần trước mặt.
Hắn bơi về phía thông đạo, sau đó kéo mảnh vải che mắt mình xuống, một lối ra được tạo bởi bảo thạch tinh xảo vỡ vụn xuất hiện, lay động cuối tầm mắt.
Không có ánh sáng, ở trong mắt một người đã quen chìm trong bóng đêm đương nhiên cực kỳ bắt mắt.
Đèn dầu bốn phía vách tường đã bị dập tắt trong nước từ lâu, xung quanh Nhậm Dật Phi là một mảnh đen nhánh, chỉ có thông đạo phía trước là phát ra ánh sáng.
Nhậm Dật Phi bơi qua, thân thể chống lại dòng nước chảy xiết, dùng hết sức hướng lên phía trên. Hắn nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, áp lực dòng nước đẩy hắn lui về phía sau cũng đã không còn.
Nhậm Dật Phi mở mắt ra, tựa như từ trong đêm tối bơi đến ngày rạng.
Thể chất yêu ma trở về, vết thương trên người dần dần hồi phục, sức mạnh biến mất lại một lần nữa lấp đầy từng tế bào của hắn, linh hồn và thân thể đều được sưởi ấm.
Hắn không nhìn thấy "lối ra" phía sau, chỉ nhìn thấy một vòng nước xoáy không ngừng hút nước. Nhậm Dật Phi tạm dừng lại hai giây, sau đó không khác gì đuôi cá bạc mang theo vô số bọt khí nhỏ lao thẳng về thế giới của "sự sống".
Có lẽ đây là đáy ao, Nhậm Dật Phi nhìn thấy thủy tảo đong đưa trong nước và đàn cá bơi lội, nước dưới ao cũng không trong veo, rong rêu lướt qua gò má.
Ánh sáng xuyên thấu hồ sâu rơi xuống nhưng lại bị lá rụng phía trên và đàn cá bơi qua cắt thành mảnh nhỏ, cuối cùng chiếu rọi đáy ao như rơi vào cõi mộng thần tiên.
Đàn cá bị hắn làm cho kinh sợ vội bơi ra xa, tia sáng bị cắt nhỏ dừng lại trên người Nhậm Dật Phi, cũng dừng lại trên bọt biển không khác gì vô số hạt châu.
Nhậm Dật Phi nghẹn một bụng khí nóng, nhanh chóng bơi lên nơi có ánh sáng phía trên. Cơ thể tưởng chừng đã cạn kiệt sức lực từ lâu lại một lần nữa níu lấy chút ý chí cầu sinh, hai chân hắn lay động hướng về phía mặt hồ.
"Ào." Bọt nước ào ào văng ra tung tóe, đỉnh đầu đen nhánh ngoi lên khỏi mặt nước. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu lên hít thở không khí trong lành, hắn cũng cảm nhận được ánh sáng từ ánh trăng sắp tàn treo trên không trung. Trước mắt hắn là hoa hồng cỏ xanh, đình đài lầu các quen thuộc.
Giống như trở về nhân gian một lần nữa.
"Thì ra là nơi này." Nhậm Dật Phi rời khỏi hồ nước, thể chất đại yêu nháy mắt xua tan mệt mỏi vô lực trong cơ thể. Hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện vị trí của chính mình.
Đúng là hồ hoa sen, nơi mà Nhậm Dật Phi từng nhìn thấy ảnh ngược tòa tháp.
Có điều là trên mặt nước hay dưới mặt nước thì hắn cũng chưa từng nhìn thấy tòa tháp nào, chỉ có từng cành lá sen đang vươn ra mà thôi.
Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua thẻ bài, tin tức đổi mới: Đêm thứ hai nhân số tử vong tăng lên 18. Mặc dù số lượng người chơi tử vong ít hơn hôm qua rất nhiều nhưng hắn lại không có cảm giác an tâm.
Đa số người chơi hôm qua tử vong là vì không đủ kinh nghiệm, nhưng đa số người chơi tử vong hôm nay đều đã có sự chuẩn bị từ trước.
Ác quỷ ướt sũng trở về nhân gian, đôi môi hắn là một màu xanh tím không khỏe, đôi mắt đen nhánh hơn cả mực tàu, sương trắng từ trên người tản ra bốn phía, bao phủ toàn bộ hồ hoa sen.
Cơn gió từ đâu thổi đến, đại yêu Hạc Quân đầu đội ngọc quan, thân khoác lụa hồng, ngoại bào họa tiết mây gợn bước ra từ trong khói sương.
Một con hạc giấy bay lên từ đầu ngón tay y, mang theo thanh âm trầm thấp: "Hoa Ngữ ở đâu?"
Trời sắp sáng.
Đình Vân Các lại cực kỳ yên ắng, ngay cả phòng bếp cũng không có một chút tiếng động.
Một tia nắng sớm xuyên qua tầng mây lọt vào Đình Vân Các, cuối cùng bị kết giới trong suốt bên ngoài khúc xạ thành bảy sắc cầu vồng, vỡ tan, hóa thành những vệt sáng rơi xuống mặt đất âm lãnh ẩm ướt như cũ.
Và rơi xuống cả hành lang Đình Vân Các.
Nếu nhìn từ phía xa, Đình Vân Các giống như một tòa kiến trúc thu nhỏ được bao bọc trong tầng bong bóng nước bảy màu, bên trong ánh sáng rực rỡ chói mắt là vô vàn đám mây xinh đẹp, xuyên qua đình viện lầu các và mặt đất ngủ say.
Nhậm Dật Phi không khác gì một cái bóng lướt ngang hành lang im ắng của buổi sớm, lướt ngang tiểu viện hoang tàn đổ nát, cũng lướt ngang chúng yêu ngã trái ngã phải.
Hắn dùng ống tay áo che lại mũi miệng, mùi hương ngọt ngào lan trong không khí quá nồng làm cho người ta có cảm giác mơ màng buồn ngủ, Thanh Hồng lúc bấy giờ cháy nhà mới ra mặt chuột.
Trên đường đi không gặp phải bất kỳ thủ vệ hay thị nữ nào, Nhậm Dật Phi thuận tiện đi thẳng một đường đến Thiên Tuế Điện. Hắn vừa đi lên bậc thang, đại môn liền "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
___
Tác giả có lời muốn nói:
A Phi: Con người ấy, phải tự cứu chính mình có biết không mí đứa.