Phạm Văn Đồ và Vương Trường Sa chạy theo kịp hai cô gái, hai người cũng không hỏi gì chỉ im lặng bước đi
Vương Trường Sa đột nhiên hỏi " chúng ta đi đâu tìm Trương Vi đây?"
Đồ Yên Yên nói" sau núi "
Vương Trường Sa mở to mắt, không nghĩ tới bọn hắn còn chưa nghĩ đến thì người ta đã biết địa chỉ rồi.
Cả bốn người dọc theo đường mòn trong thôn lên đến đường núi, lách qua đường mòn thấy ở đó có một người đang nằm, không phải nói là một cái xác khô mặc quần áo đang nằm trên một phần đất hơi gồ lên.
ở đây ai cũng biết phần đất gồ lên đó là gì, quả nhiên đó là một phần mộ, mà trên bìa mộ lại để trống không có ghi tên và ngày tháng năm sinh của người chết.
Nhìn thấy cái xác khô đang mặc quần áo của Trương Vi, Diệp Thanh Tuyết đến gần đưa tay lên dán một lá bùa lên cái xác Lá bùa lập tức cháy rụi
Diệp Thanh Tuyết " cấp bậc của nó ít nhất là cấp S+ "
Phạm Văn Đồ lấy từ trong không gian hệ thống ra một cái xẻng cắm xuống đất nói " chúng ta sẽ đào ngôi mộ này lên"
Ba người khác khiếp sợ.
Ai đời là lại đi đào mồ mả nhà người ta lên để kiểm tra chứ.
Phạm Văn Đồ nhìn biểu cảm trên mặt ba người giải thích " trong phó bản một số thứ nếu không có liên quan đến manh mối cần tìm sẽ không thể chạm được vào nó "
Đồ Yên Yên Diệp Thanh Tuyết Vương Trường Sa đương nhiên hiểu khái niệm này nhưng mà đây con mẹ nó lần đầu bọn họ hợp sức đào mộ đó.
ánh mắt Đồ Yên Yên nhìn Phạm Văn Đồ giống như nhìn một tên lưu manh.
Phạm Văn Đồ cũng rất là bất đắc dĩ.
Ngôi mộ rất nhanh đã được đào lên, tiếng xẻng va chạm vào gỗ phát ra âm thanh trầm đục.
Cả bọn cùng nhau phủi sạch đất đi, chỉ thấy bên cạnh của cái quan tài có đóng đinh đồng lên đó.
Đồ Yên Yên nhìn thấy thế khuôn mặt tái nhợt ơn một vòng.
Cô nhớ đến cái chết của người bạn thân.
Diệp Thanh Tuyết vô vai cô an ủi, còn Phạm Văn Đồ và Vương Trường Sa đã lấy công cụ ra để cạy nắp quan tài đến là khiến người cạn lời.
Nắp quan tài được ném qua một bên, nằm trong đó là một cô gái, cô ta rất xinh đẹp khuôn mặt tái nhợt móng tay đỏ chót, quần áo trên người là màu đỏ như máu.
sương đen từ trên người cô ta phát tán ra ngoài Phạm Văn Đồ nhanh chóng phản ứng nhảy ra khỏi mộ.
Vương Trường Sa chậm hơn một bước bị sương đen ảnh hưởng trong con người hiện lên một vòng mê man.
Đồ Yên Yên thấy vậy trên tay xuất hiện một quyển album nhạc, lật vài trang thấy có một bài nhạc giúp người thư giãn lập tức ngâm Nga hát lên.
Tiếng hát du dương êm tai, khiến mọi cảm xúc trong lòng đột nhiên trầm lắng lại, người đang bị vật kỳ dị ảnh hưởng cũng thanh tỉnh lại.
Phạm Văn Đồ nhanh chóng ra lệnh" chạy nhanh lên " nói rồi trực tiếp kéo tay Đồ Yên Yên chạy đi "
sau khi chạy một đoạn xa, tiếng hát của Đồ Yên Yên không ảnh hưởng đến vật kỳ dị nữa b họ thấy một cảnh tượng khá kinh dị.
Chỉ thấy nữ thi kia đang chạy, không là thuấn di chạy đến, tốc độ nhanh chóng khiến cho người khiếp sợ.
Nữ thi này có năng lực thuấn di, tuy mỗi lần thuấn di không xa nhưng được cái là nó có thể thuấn di liên tục.
Đồ Yên Yên liên tục lật quấn album hi vọng có thể tìm được bài hát có thể khống cho được nữ thi.
Diệp Thanh Tuyết vừa chạy nhanh chóng ném ra những lá bùa, mặc dù thiên phú của cô là bói toán nhưng những lá bùa cũng có thể dùng để ngăn chặn vật kỳ dị