Tần Tuyên cúi đầu một mình ngồi trong phòng bếp con dao nhỏ trong tay cắt xuống liên tiếp, mặc kệ miếng thịt heo sữa nướng bị cắt thành mảnh vụn nhỏ.
Người hầu lúc đầu đứng bên cạnh giờ đã đi làm việc nấy.
Cắt được một hồi Tần Tuyên mới ngẩng trên khuôn mặt tinh xảo toát lên một nụ cười kỳ dị.
cậu ta đứng dậy con dao nhỏ chuyên cắt thịt được cầm chắc trong tay, Justin cười rất vui vẻ.
đây là một nhân cách khác của Tần Tuyên, sát nhân Justin.
* ( xin lũi mọi người, có vài chương trước tui viết nhâm bệnh của Tuyên Tuyên, em ấy bị nhân cách phân liệt chứ không phải là tâm thần phân liệt nha "
Trong thế giới phó bản kinh dị này, người chơi không ai nghĩ đến sẽ có người sắm vai NPC, bọn họ chỉ cho rằng NPC vốn có thiết lập như thế, mà điều may mắn của Tần Tuyên chính là.
Tiểu Vương Tử trong thế giới kỳ dị này cũng có tính cách giống cậu, Justin nhìn mình trong gương không khỏi nở nụ cười ác ý.
" năm tám tuổi được bệnh viện kiểm đoán xác nhân chủ thể mắc chứng tự kỷ được đưa vào bệnh viện cho một bác sĩ y khoa tâm thần có có tiếng chuyên chăm sóc, lúc đó sợ lộ ra sơ hở mới phải trốn tránh, ai ngờ đến hôm nay Justin ta có thể xuất hiện chứ ha ha ha "
" a đúng rồi trong ký ức còn sót lại thì trong lâu đài cổ này có mấy tên kỳ lạ, hôm nay ta lấy đầu bọn chúng để ăn mừng đi " Justin nghiêng ngang đi lên lầu hai, nơi mà đám người chơi được quản gia sắp sếp.
hắn đạp mở một căn phòng bên trong là thân thể của hội chưởng Tiêu Tự Nguyên, chỉ thấy hắn cao trên 1m90 trên người mặc một chiếc áo Len cộng với cái áo khoác màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt này Justin cực kỳ hưng phấn, hắn thích nhất là những kẻ có khuôn mặt đẹp, ha ha nếu giết chết tự tiện như vậy sẽ khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt này trở nên xấu xí.
Justin cong cong khoé miệng, bởi hắn đột nhiên muốn biến tên nam nhân này thành một tác phẩm nghệ thuật thuật.
Justin chạy lên lầu ba, vào trong căn phòng của ' bản thân ' lục tìm hộp y tế, lục lọi một hồi mới như sực tỉnh.
" đúng rồi ' mình ' là chủ nhân của lâu đài này sao phải giữ hộp y tế làm gì chứ, nếu nó không ở chỗ của ' mình ' thì chắc chắn là ở chỗ của quản gia".
Trong lâu đài cổ này có bốn tầng, lầu một là phòng ăn và một số phòng ở của người hầu, tầng hai là phong của khách nhân, tần ba là phòng của chủ nhân lâu đài cổ, tầng bốn để trống.
Justin ra ngoài nhìn vào những bậc thang kia mà hơi im lặng.
Hắn cảm nhận được thân thể của chính ' mình ' rất yếu chạy vài bước là mệt bở hơi tai thở không ra hơi.
Mà lúc nãy hắn vừa chạy từ tầng hai lên tầng ba, không lý nào lại chạy xuống tầng một cả.
Justin xuống đến tầng hai chống tay lên lan can thở dốc " phù... Phù phù "
tuy rằng một tác phẩm hoàn mỹ nhưng hắn biết quản gia sẽ không để cho chủ nhân lâu đài cổ tùy tiện cầm lấy những thứ đồ nguy hiểm
Justin cũng chỉ biết im lặng vào trong phòng của tên nam nhân kia, con dao nhỏ trong tay dơ lên rồi hạ xuống không có cách nào xuống tay.
Nếu dùng dao sẽ khiến cho thân thể không còn hoàn mỹ mà nếu dùng độc dược sẽ khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt này trở nên xấu xí.
Justin thật sự rất tiếc, hắn rất muốn có một ít thuốc để khiến cho tên nam nhân này chết đẹp hơn chút.
Justin nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định dùng con dao nhỏ cắt đứt động mạch cổ của tên này.
con dao nhỏ vừa dơ lên đã thấy đối phương mở bừng mắt, bàn tay nhanh chóng đưa ra bắt lấy bàn tay của Justin.
Justin hơi giật mình vô thức buông tay, con dao nhỏ rơi xuống xoẹt qua mặt của Tiêu Tự Nguyên