Kết quả đánh giá được dựa trên sự tích cực hoạt động câu lạc bộ, điểm chuyên cần và thành tích học tập (mỗi lĩnh vực tối đa 50 điểm). Sau đó cộng lại với nhau với tổng điểm là 150. Đúng như nội dung sách viết:
KẾT QUẢ GIỮA KÌ I NĂM HAI
Hạng 1: Ali Fidelma (150/150)
Hạng 2: Elias Nolan Edward (149/150)
Hạng 3: Alice Aubrey (144/150)
* * *
Hạng 53: William June Delwyn (90/150)
"Chúc mừng cậu đạt hạng 1 nhé!"
"Cảm ơn. Đi ăn gì không để chúc mừng không?" Ali giọng vui vẻ nói.
"Đương nhiên là đi rồi phải ăn ngon bù lại cho những tháng ngày ôn bài vất vả."
Kết của tôi là một sự cố gắng rất đáng để ghi nhận. Tôi đoán rằng mình cần tham gia câu lập bộ nào đó để cải thiện thứ hạng. Vì so với Will thì tôi quá tệ.
Sau khi kiểm tra, nhà trường cho học sinh nghỉ ngơi khoảng ba ngày rồi mới tiếp tục học.
"Vấn đề lại đến rồi." Nhìn bóng dáng rất khoa trương từ xa kia tôi biết chắc luôn là ai. Để không dính vào rắc rối tôi kéo tay Ali chuồn lẹ.
Trên đường còn gặp Albert nữa tập hợp thành bộ ba phá làng phá xóm. Còn lý do tại sao nó được thành lập. Thì phải kể đến lúc tôi lần nữa thay đổi quyết định 360 độ từ phó mặc cho số phận, thành thay đổi số phận. Tôi dần thân thiết hơn với Ali và từ đó là sự ra đời của bộ ba.
Danh tiếng vang dội, chiến công hiển hách.. là những gì chúng tôi không có.
Kí túc xá cứ vậy mà trở thành cứ điểm để chúng tôi tụ tập.
"Ê em đứng thứ mấy?" Tôi hỏi Albert.
"Thứ nhất á, em tưởng chương trình khó lắm nhưng hóa ra cũng bình thường."
"Ha ha.. hẳn là bình thường."
Tại sao cùng đi chơi mà sao thứ hạng lại cách biệt như vậy? Công bằng ở đâu?
Nghĩ lại thì à phải rồi, trong lúc tôi thảnh thơi trong kí túc xá thì Albert đang hoạt động clb bắn cung, còn Ali là clb toán học. Và trong lúc tôi đang chơi thì hai người họ đang tự học.. Vậy là chỉ có tôi bị tha hóa sao?
Càng nghĩ càng thấy bản thân sai.
Ali hỏi Albert: "Bọn anh đang tính đi ăn để chúc mừng đó, em đi cùng không?"
"Em muốn ăn mì."
"Được rồi đi thôi."
Nhóm chúng tôi di chuyển đến căn tin. Trường Pandora còn phân cấp ra khu nhà ăn cho học sinh thường dân và quý tộc. Thế mới thấy kì lạ khi nhà trường lại chia kí túc xá để tôi ở chung với Ali. Mặc kệ lý do là gì, thì tôi cũng rất vui khi có bạn cùng phòng là cậu ấy.
Chúng tôi thường mua đồ ăn xong lại ra khu vườn (nơi tụ tập số 2) hoặc ăn ở căn tin của thường dân. Tuy nhiên, lần này thì chúng tôi quyết định ăn tại chỗ của quý tộc.
Albert vừa đi vừa than vãn: "Em chẳng thích ăn ở chỗ đó gì cả. Bầu không khí suốt ngày gượng gạo, với lại cái lũ kia cứ thích làm cái điệu bộ cao quý giả tạo, nhìn đau hết cả mắt."
Em ấy còn bắt trước, làm dáng vẻ ngẩng cao đầu "coi thường người khác" hết sức trào phúng.
Tôi đồng tình: "Anh cũng không thích ăn ở đấy. Đồ ăn thì ít một cách khó hiểu dù có ngon, nhưng không đủ lót dạ mà một bữa ăn lại cực kì đắt."
Đúng là tôi có tiền thật nhưng mà để tiêu tiền như nước thì tôi không quen cho nổi.
Ali nói: "Khác với mình tưởng tượng thật. Hai người cũng là quý tộc đó chứ, tại hai người không giống họ chút nào nên mình cũng suýt nữa thì quên mất thân phận thật sự đó."
"Cậu biết thế rồi còn đi nữa không, ở đó chẳng có gì thú vị cả."
"Mình tò mò mà."
"Theo ý cậu vậy."
* * *
Căn tin vắng vẻ hơn nhiều do đa phần mọi người đều về nhà. Không có các quầy đồ ăn sẵn nên gọi là căn tin cũng không đúng, nó giống nhà hàng hơn. Phục vụ tiến đến giới thiệu cho chúng tôi về bữa ăn:
"Bữa ăn hôm nay của của khách gồm 6 món. Trong đó bao gôm hai món khai vị, ba món chính và một món tráng miệng. Được chế biến từ nhiều nguyên liệu khác nhau. Ngoài ra chúng tôi còn có dịch vụ giới thiệu chi tiết từng món được mang ra."
"Không cần đâu ạ." Albert nói.
"Vâng, chúc quý khách ăn ngon miệng."
Không gian quán được bài trí theo kiểu cổ điển, ánh nến vàng với món khai vị đầu tiên là súp cua được nhanh chóng mang lên.
Súp rất thơm, còn hơi âm ấm.
Món khai vị thứ hai là trứng cá muối kết hợp với một loại thảo mộc nào đó mà tôi cũng không biết tên.
Ba món chính được mang lên đều là thịt, nói chung là rất ngon. Món tráng miệng là tiramisu ngọt ngào.
Ra là Albert muốn ra vẻ nên khi nãy mới "đuổi" tên phục vụ kia đi. Em ấy thao thao bất tuyệt các kiến thức nào là nguyên liệu để làm món này, nấu như thế nào. Nghe cho vui thôi, chứ tôi nghe tai này lọt tai kia, căn bản là không nhớ gì.
Không khí thú vị hơn tôi tưởng. Họ còn đem cả rượu vang cho chúng tôi. Với cương vị là người lớn tuổi nhất* thì tôi không cho phép Ali và Albert uống rượu.
Nhưng mà chẳng cần tôi cản thì ly rượu vang đã bị cầm lên bởi một bàn tay phụ nữ.
"Tên tiện nhân." Nói xong ả hất thẳng ly rượu vào Ali.
Tôi còn không kịp phản ứng thì áo sơ mi của Ali đã nhuộm một màu đỏ rượu. Mái tóc cậu ấy còn nhỏ vài giọt rượu trông hết sức đáng thương.
"Cô làm cái quái gì thế?" Tôi bực bội hỏi.
"Hắn ta cướp thái tử Elias của tôi."