***
Xe buýt đã tới trạm dừng nhưng Chân Nguyên Bạch vẫn không dám động đậy, mãi đến lúc xe khởi động lại, Thời Bất Phàm nói với cậu: "Những người xuống trạm này đều đã xuống hết rồi."
Chân Nguyên Bạch mới đột nhiên xốc áo đồng phục lên chui ra ngoài, mái tóc xoăn ban đầu của cậu đã trở nên rối tung, mắt lấp lánh mang theo hơi nước khuôn mặt trắng như tuyết bây giờ đỏ bừng, nhìn cứ như... như một quả táo chín mọng.
Thời Bất Phàm nheo mắt lại.
Hắn phát hiện đúng là Chân Nguyên Bạch hợp ý hắn thật, dù tính cách hay ngoại hình hắn đều thích cả.
Chân Nguyên Bạch trả áo đồng phục cho hắn, ôm cặp sách vào ngực, nói: "Đến trạm tiếp theo tôi xuống xe, cậu cứ về đi, cậu đừng đi theo nữa."
"Tôi đi cùng cậu thêm một lúc." Thời Bất Phàm đối xử với "người bạn thân" này rất tốt: "Dù gì về đến nhà tôi cũng chẳng có gì để làm."
Chân Nguyên Bạch nghiêm túc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Tôi có thể tự đi về mà."
Tim cậu vẫn đang đập thình thịch đây này, để Thời Bất Phàm đi với cậu thêm lúc nữa chắc cậu sẽ mắc bệnh tim mà ngoẻo mất. Thời Bất Phàm nhìn ánh mắt kiên quyết của cậu, hơi tiếc nuối nói: "Được rồi."
Chân Nguyên Bạch xuống xe, chạy như điên về nhà, trong lúc đó có dừng lại nghỉ một lúc, rồi lại chạy trối chết, hùng hục chạy đến cổng tiểu khu nhà mình thì chống eo, há miệng thở hổn hển một lúc lâu mới đi vào thang máy.
Cậu nhìn gương thang máy sửa sang lại đầu tóc hơi tứ tung của mình, cào cào mớ tóc xoăn trước trán, cậu cũng chẳng mong mấy cọng tóc ấy sẽ thẳng ra mà chỉ làm vậy để không căng thẳng quá thôi.
Tần Anh đang nấu cơm, nghe thấy tiếng cậu mở cửa, Chân Nguyên Bình ngẩng đầu hỏi một câu: "Sao hôm nay về muộn thế?"
"Con, ở trường làm bài tập."
Lông mày của Chân Bình Tân hơi nhíu lại.
Thật ra Quý Diễm Bình đã nói chuyện ngày hôm nay cho bọn họ nghe rồi, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện ấy không liên quan chút gì đến Chân Nguyên Bạch cả, chỉ đơn giản là Thời Bất Phàm vì trả ơn mà bênh vực kẻ yếu thôi. Nhưng Chân Nguyên Bạch đúng như dự đoán mà không dám nói thật, Chân Bình Tân nhìn cậu thay giày, trong lòng hơi nghẹn lại, nhưng dưới ánh mắt ám chỉ của Tần Anh cuối cùng lại giả vờ nhưng không biết gì.
Chuyện Thời Bất Phàm che chở cho ân nhân của mình rất nhanh đã lan truyền khắp trong trường, những người bình thường cứ hay bắt nạt Chân Nguyên Bạch bây giờ thấy cậu cũng đi đường vòng mà tránh, lần đầu tiên trong cuộc đời của Chân Nguyên Bạch cảm nhận được niềm vui sướng khi làm Bá Vương, thậm chí lúc đi lấy cơm buổi trưa đều có người chủ động mời cậu lên trước, nhưng Chân Nguyên Bạch xấu hổ nên không thật sự chen hàng.
Điều duy nhất làm cậu cảm thấy phiền là Thời Bất Phàm, giờ học hôm nào đối phương cũng lén lút truyền giấy cho cậu, truyền mấy cái liền Chân Nguyên Bạch mới khiếp vía gửi lại một cái, Thời Bất Phàm còn rất không vui.
Khâu Tinh cũng phát hiện, cậu ta không nhịn được hỏi Thời Bất Phàm: "Sao dạo này cậu với Chân Nguyên Bạch cứ dính lấy nhau thế, còn không đi chơi bóng cùng tụi tôi."
"Đầu tôi còn chưa khỏi, không thích hợp vận động mạnh."
"Thế cậu cả ngày cứ bám dính lấy Chân Ngu Ngốc... Ai chết tiệt!" Đầu Khâu Tinh bị sách đập một cái, Thời Bất Phàm không vui nói: "Tôi đã nói không cho ai gọi cậu ấy là Chân Ngu Ngốc rồi, cậu điếc à?"
Minh Mạch hơi kinh ngạc: "Bọn tôi cũng không được à?"
"Tôi cũng không được." Thời Bất Phàm lãnh khốc nói: "Từ giờ các cậu thấy ai gọi biệt danh của cậu ấy thì cứ xông lên đánh cho tôi, đánh tàn phế thì tôi trả tiền đi bệnh viện."
Diệp Liêm đang đánh bài, nhướng mắt nhìn hắn một cái, phảng phất như thấy rõ tất cả.
Một màn này Chân Nguyên Bạch không hề biết, hai ngày nữa là kì thi tháng rồi, cậu đang rất chăm chỉ làm đề, Chân Nguyên Bạch đặt mục tiêu cho bản thân cũng không cao, chỉ cần môn toán đạt điểm tối đa là được, đến lúc thi đại học cậu sẽ trực tiếp thi khoa vật lý, sau đó thi lên nghiên cứu sinh và vào viện nghiên cứu.
Đây là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cậu.
"Lớp trưởng, cô Quý tìm cậu kìa." Bỗng nhiên có người hô lên, trong lòng Chân Nguyên Bạch cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn dọn dẹp mặt bàn đi ra ngoài.
Đến nơi, Quý Diễm Bình bảo cậu ngồi xuống, rót cho cậu một ly nước trái cây mình tự ép, quan tâm nói: "Sắp thi tháng rồi, em cảm thấy mình còn chỗ nào không biết không?"
Đối với Chân Nguyên Bạch bài kiểm tra tháng là chuyện rất bình thường, cậu không hiểu ý của cô giáo, lắc đầu nói: "Em cảm thấy cũng khá ổn ạ."
Quý Diễm Bình ra hiệu bảo cậu uống nước trái cây, Chân Nguyên Bạch tự hỏi, có phải là do chuyện bản kiểm điểm lần trước hay không. Từ hôm ấy cũng được một tuần rồi, chưa thấy cô giáo nhắc gì cả, cậu cũng sắp quên mất luôn rồi.
Cậu cảm ơn một tiếng rồi nhấp một ngụm, nước trái cây chua chua ngọt ngọt, thì nghe người đối diện nói: "Cô thấy trong trường đang đồn, gần đây hôm nào tan học em cũng đi cùng Thời Bất Phàm đúng không?"
Chân Nguyên Bạch vội vàng phủ nhận: " Không ạ, em với cậu ấy chỉ cùng nhau ra khỏi trường thôi, bọn em không cùng đường với nhau."
Quý Diễm Bình gật gật đầu, nói: "Cô nhớ mẹ em là bác sĩ, bố em làm ở công ty game, đúng không?"
"Vâng."
"Hai ngành này bây giờ đều không dễ làm, vất vất vả vả cũng không kiếm được nhiều, bố mẹ vì hai anh em còn đi học mà làm lụng vất vả, lại còn đổi nhà. Ngôi nhà hiện tại cách nơi họ làm việc cũng khá xa có phải không?"
Chân Nguyên Bạch nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng gật đầu.
"Em là một đứa trẻ ngoan, hiện giờ đã học lớp 11 rồi, thời gian còn không nhiều cũng không ít, nhưng tuyệt đối không thể thả lỏng, thành tích xuống thì dễ nhưng lên thì rất khó." Quý Diễm Bình uống nước trái cây, ôn hòa nói: "Trong lớp chúng ta có vài học sinh trong nhà giàu có, mấy đời chỉ ăn không làm cũng chẳng sao, nhưng những người bình thường thì vẫn phải sống cuộc sống bình thường, mặc dù cô cũng mong Thời Bất Phàm có thể theo em ngoan ngoãn học tập không gây rắc rối, nhưng những thứ này chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất vẫn là em, tương lai của em mới là quan trọng nhất, hiểu không?"
Chân Nguyên Bạch chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thật ra, lúc vừa nhìn thấy bản kiểm điểm lần trước cô đã biết chắc chắn đây là do Thời Bất Phàm viết, dù sao cô cũng không trông mong gì vào việc Thời Bất Phàm có thể học giỏi, tuy hiện tại khắp trường đều đồn Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm đang giao du với nhau... Cô cũng không có ý kỳ thị học sinh dốt, chỉ là dạo gần đây mấy giáo viên khác hay nói với cô Chân Nguyên Bạch trong giờ học hay truyền giấy với Thời Bất Phàm, cô thật sự rất lo lắng, thật ra, với thành tích hiện tại của Chân Nguyên Bạch, chỉ cần lúc thi đại học có thể phát huy được như bình thường thì trở thành thủ khoa tỉnh cũng không thành vấn đề, xem ra cô phải chú ý hơn, không để Thời Bất Phàm làm hư Chân Nguyên Bạch.
Trong giờ nghỉ trưa, đám học sinh như sói đói mà chạy về phía nhà ăn, Tống Mặc vừa chạy vừa nói: "Quy tắc cũ, tớ đi giành chỗ trước!"
Chân Nguyên Bạch cúi đầu sắp xếp lại mặt bàn của mình, xếp sách gọn vào trong ngăn bàn, bên tai đột ngột vang lên tiếng cười nhẹ, một bàn tay xa lạ chống trên mặt bàn cậu, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Thời Bất Phàm: "Ngày nào cũng sắp xếp cẩn thận thế, cậu không thấy mệt à?"
Chân Nguyên Bạch không nói gì, Thời Bất Phàm lại nói thêm: "Mọi người đi ăn cơm hết rồi, cậu định không đi à?"
Chân Nguyên Bạch đứng lên đi ra ngoài, cố ý nói: "Tôi muốn ăn lẩu xào cay."
Ý là, dù sao cũng không đi đến nhà ăn, đi sớm hay muộn cũng như nhau thôi.
Thời Bất Phàm cười, một bàn tay đặt lên bả vai cậu, nói: "Cậu biết hưởng thụ thật đấy."
Chân Nguyên Bạch nhớ lại lời giáo viên nói, vươn tay kéo tay hắn, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hở?"
"Sau này, trong giờ học cậu đừng truyền giấy cho tôi nữa." Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói: "Nếu cậu cứ làm vậy giáo viên sẽ có ấn tượng không tốt đâu, còn làm ảnh hưởng đến việc học nữa."
Thời Bất Phàm đồng ý ngay: "Được."
"Lần trước cậu cũng nói "được"." Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu, tức giận nói: "Nhưng trong giờ học cậu vẫn ném giấy vào tôi."
"Đó là lớp âm nhạc, không quan trọng."
"Chỉ cần là trong giờ học thì đều không được, giáo viên rất vất vả, chúng ta phải tôn trọng họ."
Thời Bất Phàm nghiêm túc nhìn mặt cậu: "Được rồi."
Hắn dễ dàng đáp ứng như vậy, làm cho mấy lời muốn nói khác của Chân Nguyên Bạch cũng không thốt ra nổi nữa, cậu lại không dám nói thẳng không làm bạn bè với Thời Bất Phàm nữa, thà cứ thế này còn hơn trở mặt thành thù.
Lúc Chân Nguyên Bạch đến nhà ăn, người đứng ở quầy lấy đồ ăn cũng không còn nhiều, nhưng đồ ăn cũng chẳng còn mấy, may là Tống Mặc đã lấy cơm giúp cậu rồi, Khâu Tinh cũng lấy cơm cho Thời Bất Phàm, mấy người cùng ngồi trên bàn dài, Khâu Tinh bắt đầu lẩm bẩm: "Đồ ăn cứ như cho heo ấy, những đóa hoa tương lai của tổ quốc như chúng ta bị nuôi thế này, nở được mới lạ đấy."
Minh Mạch nói: "Có câu, hoa thơm bướm mới đến, cậu chỉ cần chăm chỉ học tập, Thanh Hoa Bắc Đại sẽ chủ động đến tìm cậu thôi."
"Thế thì đến đời nào đóa hoa là tôi mới được nở đây?"
"Mày?" Minh Mạch nói: "Đầu cậu chính xác là một quả dưa*, bổ ra thì lạnh mất rồi."*
*Dưa (瓜), đồ ngốc (傻瓜) đều có chữ 瓜, ý là 'mày là đồ ngu' ấy.
*Nở (hoa) là 开, Bổ (dưa) cũng là 开, tác giả chơi chữ nhưng tui không biết cách thay:((.
Tống Mặc nghe hai người nói chuyện mà suýt nữa phun cả cơm ra. Diệp Liêm ngậm cơm trong miệng không nhai, tay lướt trên màn hình di động, khó chịu nói: "Đúng là đồng đội ngu, còn không biết dẫn theo đường lính chỉ biết vây, vây cái cmn*, lần đánh thăng cấp này mà ông mày thua, ông sẽ nhảy qua màn hình đập chết nó."
*Raw cả câu là: "傻逼队友, 他妈的兵线不带就知道团团团, 团尼玛币啊团", mình không chơi game nên cũng không hiểu mấy cái này lắm, chỉ có thể edit theo ý hiểu của mình, ai biết thì chỉ mình với ạ.
Minh Mạch lập tức quay đầu: "Thứ đồ chơi này còn tra được IP à?"
"Cút."
Chân Nguyên Bạch kéo khay đồ ăn ra chỗ khác tránh nước miếng của họ trong lúc dâng trào bắn vào đồ ăn của mình, nhưng Khâu Tinh nói cũng đúng, đồ ăn đúng là khó ăn, buổi trưa Chân Nguyên Bạch cũng ăn không nhiều lắm, chỉ ăn mấy món mình thích ăn, ăn xong thì đứng dậy đổ thức ăn thừa đi, đặt khay cơm vào giỏ quy định.
Thời Bất Phàm theo sau cậu, nói: "Không ăn đủ no đúng không?"
"Không sao." Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi muốn về ký túc xá ngủ trưa."
Chân Nguyên Bạch là học ngoại trú, nhưng vẫn có phòng ký túc xá của mình, mỗi tuần cậu đều mang vỏ chăn về nhà giặt một lần, Thời Bất Phàm không phải lúc nào cũng đi theo cậu, cười cười đưa cậu về ký túc xá xong liền đi.
Ký túc xá của Chân Nguyên Bạch đều là học sinh ngoại trú, bình thường chỉ có cậu trở về ngủ trưa, những người khác đều lười đến ký túc xá, toàn ngủ luôn trong lớp. Theo giờ sinh hoạt hàng ngày, cứ sau giờ ăn trưa là Chân Nguyên Bạch lại bắt đầu buồn ngủ, cậu đeo nút bịt tai và bịt mắt lên, làm ổ trong chăn bắt đầu ngủ, bỗng nhiên trong mơ mơ màng màng ngửi thấy một mùi thơm. Cơm trong nhà ăn rất khó ăn, từ trước đến giờ cậu toàn ăn không được no, buổi tối về nhà sẽ ăn nhiều hơn, trong giây lát cậu còn tưởng đã đến giờ ăn cơm buổi tối.
Cậu kéo bịt mắt xuống, vén màn giường lên liền thấy Thời Bất Phàm đang ngồi xổm bên giường, thấy cậu tỉnh, hắn hất hất cằm: "Lẩu xào cay, nhanh ăn đi."
Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi dậy, vui mừng nói: "Cậu lấy đâu ra thế?"
"Mua đấy." Thời Bất Phàm kéo ghế qua ngồi xuống, tay cũng bưng một phần cơm, hắn gắp tôm và thịt trong nồi lẩu vào bắt Chân Nguyên Bạch, nói: "Ăn nhanh đi, sắp vào học rồi."
Chân Nguyên Bạch bắt đầu ăn ngấu nghiến, cơm trong miệng đầy phồng cả má, vẻ mặt không thể tin nổi, ngấp ngứ nói: "Lần đầu tiên tôi ăn đồ ăn ngoài trong trường đấy."
Thời Bất Phàm cong môi: "Lần sau lại mua cho cậu."
Chân Nguyên Bạch cảm thấy hạnh phúc vô vàn, ăn trưa trong trường cậu chẳng mấy khi được ăn no, cơm nhà ăn đúng là dở tệ, nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn ai chẳng ăn nhiều, khổ nỗi người kén ăn cũng nhiều.
Cậu nhịn không được nghĩ, làm bạn với Thời Bất Phàm cũng tốt quá đi, nếu hắn không quấy rầy cậu học tập, sau khi khôi phục trí nhớ cũng đừng đánh cậu vậy thì càng tốt.
Chân Nguyên Bạch ợ một cái, ăn no rồi.
Buổi trưa hôm sau, Thời Bất Phàm lại chui vào ký túc xá cho cậu ăn mì chua cay, ngày thứ ba là cơm gà, liên tục mấy ngày liền Chân Nguyên Bạch bị nuôi đến mức hết sức vui vẻ. Biết Thời Bất Phàm có cách kiếm đồ ăn, đến nhà ăn cậu cũng không thèm đến nữa, vừa bắt đầu giờ nghỉ trưa liền lập tức về ký túc xá chờ Thời Bất Phàm mang đồ ăn đến đút mình ăn.
Trường học có cho mang cơm hộp của mình đến, nhưng mấy đồ ăn như lẩu xào cay và thực phẩm rác đều không được mang vào, mấy anh trai giao đồ cũng không được đến gần cổng trường, hơn nữa nếu bắt đầu vào học thì cổng trường sẽ lập tức đóng lại, dù giờ nghỉ trưa, học sinh cũng không được tự tiện ra ngoài, muốn làm gì cũng phải đợi tan học mới được.
Đối với Chân Nguyên Bạch mà nói, Thời Bất Phàm có thể ngày ngày mang cho cậu mấy món đầy hương vị cứ như tiên nhân hạ phàm vậy!
Hôm nay, Thời Bất Phàm lại mang lẩu xào cay, lúc Chân Nguyên Bạch ăn hắn cũng không tự bạc đãi bản thân, chuẩn bị một tô mì bò, hai người ngồi đối diện nhau ăn, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng loa phóng thanh: "Thời Bất Phàm? Thời Bất Phàm ra đây cho tôi!!!"
Là tiếng của chủ nhiệm giáo dục*, Chân Nguyên Bạch hơi ngẩn ra, liếm liếm môi: "Sao, sao lại gọi cậu vậy?"
*Raw 负责校纪校风的教导主任, bên mình hình như không có chức vụ này, xin phép để luôn như trong QT, chức vụ này phụ trách về kỷ luật và giáo dục của trường
"Không cần quan tâm đến ông ta." Thời Bất Phàm xoay người khóa lại cửa phòng, Chân Nguyên Bạch nghe được tiếng bước chân bên ngoài, cửa liên tục bị gõ: "Ở phòng nào? Để tôi xem ai dám bao che cho Thời Bất Phàm!!!"
Chân Nguyên Bạch sợ hãi, tay đang gắp đồ ăn không khỏi run rẩy, Thời Bất Phàm đặt đũa của mình xuống, giơ tay lên miệng: "Suỵt"
Hắn đứng dậy đi đến trước cửa phòng, ghé vào của nghe động tĩnh bên ngoài, truyền đến toàn tiếng phàn nàn liên tục trên hành lang ký túc xá nam, hắn mở cửa ra rồi nhanh chóng chui ra ngoài đi đến bên cạnh cửa ký túc, huýt sáo: "Lương Đầu Hói, thầy tìm em làm gì?"
Chủ nhiệm giáo dục họ Lương, bởi vì quả đầu bóng loáng mà có mỹ danh "Lương Đầu Hói", ông tức giận: "Ngày hôm qua tôi đã nói với cậu thế nào? Hôm nay có cấp trên xuống kiểm tra, không được trèo tường ra ngoài, không được trèo tường ra ngoài..."
Ông bỗng nhiên nhớ mình vẫn đang cầm loa phóng thanh, vì thế vội vàng buông xuống, đi đến, quát: "Cậu vẫn trèo! Nhìn gì mà nhìn? Ra đây với tôi, đọc lại nội quy trường, cậu đúng là không biết ngại!"
Chân Nguyên Bạch ở bên trong nghe đến mơ màng, chờ đến lúc âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất, cậu mới dám vươn đầu ra ngoài hành lang, nam sinh phòng bên cạnh chửi bậy một tiếng: "Tôi biết ngay trường học cho Thời Bất Phàm đi cửa sau mà. Lần nào cậu ta trèo tường ra ngoài chủ nhiệm giáo dục cũng đều biết, lần này mà không phải do có cấp trên xuống kiểm tra thì cũng lại mắt nhắm mắt mở cho xem."
Chân Nguyên Bạch quay lại tìm một cái túi ni lông màu đen, bọc lại phần thức ăn còn lại của hai người họ, cái túi này cũng là do Thời Bất Phàm tìm, là công cụ phi tang đồ ăn tránh việc bị giáo viên phát hiện.
Cậu vội vàng chạy xuống lầu, ném vào thùng rác trước cửa ký túc xá, hơi chột dạ.
Cách đó không xa, Lương Đầu Hói đang dẫn Thời Bất Phàm đi về phía sân thể dục, theo động tác liên tục xoay đầu về phía Thời Bất Phàm, là tiếng ông khiển trách không ngừng vang lên.
Khổ nhất vẫn là giáo viên chủ nhiệm cô Quý bị gọi ra sân thể dục, Lương Đầu Hói tức giận ném loa phóng thanh cho cô: "Học sinh của cô đấy, quản cho tốt vào."
Quý Diễm Bình khổ không tả nổi, vốn dĩ ban đầu Thời Bất Phàm cũng đâu có phải được phân vào lớp một đâu, sau khi chia lớp không lâu, không biết hắn bị gì, hôm nào cũng chạy sang lớp chọn đuổi bạn học vốn thuộc lớp một ra đứng một bên, còn bản thân thì thản nhiên làm tu hú chiếm tổ mà ngồi nghe giảng, hiệu trưởng thấy hắn có "tinh thần hiếu học", mới phá lệ cho hắn vào lớp một luôn.
Cô tắt loa phóng thanh đi, tức mà không nói nổi: "Em trèo tường ra ngoài làm gì?"
"Mua đồ ăn ạ."
"Hôm nào cũng mua?" Quý Diễm Bình nói: "Nhà ăn không có cơm cho em ăn à? Em liên tục trèo tường ra ngoài một tuần liền?"
Hai tay Thời Bất Phàm đan lại đặt sau đầu, thiếu niên dưới ánh mặt trời như bạch dương*, hắn nâng lên đường hàm duyên dáng, khóe mắt nhìn về phía Chân Nguyên Bạch, người đang đứng cách đó không xa với đôi mắt trợn tròn, bỗng nháy mắt với cậu một cái, khóe miệng cong lên.
*Cây bạch dương (hình ảnh)
"Em... Vàng ngọc quý giá, ăn ở nhà ăn sợ tủi thân."
—--------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Nguyên: Thời đặc biệt phiền.
Người đọc A: Thời rất phiền.
Người đọc B: Thời thật phiền.
Thời Ca:... Sao mấy người có thể thế hả?