***
Chân Nguyên Bạch căng thẳng một hồi, Thời Bất Phàm bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài, vươn vai nói: "Tôi rất muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nếu vậy thì tôi có thể biết người đẩy tôi xuống dốc là ai rồi."
Hắn âm trầm nói: "Nhất định phải đánh tên đó đến khóc cũng khóc không ra mới được."
Chân Nguyên Bạch đi phía sau hắn dừng bước chân lại, Thời Bất Phàm đi được vài bước lại quay lại nhìn cậu, ôn hòa nói: "Sao thế?"
"Cậu, cậu nhớ ra cái gì rồi à?"
"Tạm thời thì chưa, nhưng tôi có dự cảm, hôm nay mà về nhà có thể có phát hiện lớn đấy." Hắn nói: "Cậu muốn về với tôi à?"
Chân Nguyên Bạch lắc đầu thật mạnh.
Bọn họ đi ra khỏi KTV, ánh sáng sáng ngời bên ngoài làm Thời Bất Phàm nheo mắt lại, Chân Nguyên Bạch đi sau hắn hai bước, bỗng lon ton chạy đến kéo góc áo hắn, "Nếu cậu thật sự không muốn về thì đừng về nữa."
Thời Bất Phàm ra vẻ nghi ngờ: "Làm sao thế?"
Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, cậu phản cảm thế nhất định là do bọn họ làm chuyện gì đó xấu với cậu, nhỡ mà nhớ lại chắc chắn cậu sẽ không vui, tôi không muốn nhìn thấy cậu không vui đâu."
"Quan tâm đến tôi thế cơ à?"
"Ừm." Bạn học nhỏ dùng sức gật đầu, nói: "Không, không phải cậu là bạn trai tôi à?"
Thời Bất Phàm ôm bờ vai cậu, quan sát vẻ mặt cậu, Chân Nguyên Bạch cố làm bản thân trông chân thành nhất có thể, thấy hắn hơi hơi nhíu mày, "Sao tôi lại cảm thấy cậu như không muốn tôi khôi phục trí nhớ lắm nhỉ? Trước kia chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì à?"
"Không mà!" Chân Nguyên Bạch phản xạ có điều kiện trả lời, lại chắp vá nói: "Cho dù có đi nữa, cũng là cậu bắt nạt tôi mà thôi."
"Đang yên đang lành tôi bắt nạt cậu làm gì?"
"Sao mà tôi biết được." Chân Nguyên Bạch không muốn nói tiếp về vấn đề này: "Vậy nếu không về nhà thì cậu đi đâu?"
"Đi đâu cũng được." Thời Bất Phàm cười nói, "Miễn là ở cạnh cậu là được."
Chân Nguyên Bạch cũng cười cười, biểu cảm trông không tự nhiên lắm.
Không đưa Thời Bất Phàm về nhà giúp mẹ Thời được, Chân Nguyên Bạch luôn cảm thấy rất áy náy, nhưng chỉ tưởng tượng đến việc Thời Bất Phàm nhớ lại thôi là cậu lại không nhịn được mà sợ hãi. Thời Bất Phàm của hiện tại rất tốt, không may giận dữ với cậu sẽ nói xin lỗi, bắt nạt cậu đến khóc thì sẽ lập tức dỗ, thậm chí lộ ra vẻ tươi cười với cậu.
Cậu nhớ lại gương mặt hung ác kia, căn bản là không thể coi là cùng một người nổi.
Tuy nghe rất xấu xa, nhưng cậu mong cả đời này Thời Bất Phàm cũng đừng nhớ lại, nếu được vậy thì tốt biết bao.
Không lâu sau, Chân Nguyên Bạch nhận được điện thoại hỏi thăm của Tần Anh, chắc chắn là giáo viên chủ nhiệm đã thông báo tin tức cho bà. Chân Nguyên Bạch ghé vào micro điện thoại nhận sai, cũng nói với ba mẹ là bản thân sẽ về muộn chút, Tần Anh cũng không hỏi thêm gì.
Thời Bất Phàm đang muốn hoàn lương, cho nên ba mẹ nhà họ Chân cũng không ngăn cậu chơi cùng Thời Bất Phàm nữa.
Thời Bất Phàm lẳng lặng nghe, mãi đến khi cậu tắt điện thoại mới tiếp tục ném bóng vào rổ.
Nói là đi chơi trò chơi điện tử nhưng thật ra gần như cũng chỉ có mỗi Thời Bất Phàm chơi, Chân Nguyên Bạch yên lặng nhìn, không có chút hứng thú nào, Thời Bất Phàm lôi cậu đi về phía máy nhảy, nhưng cậu lại không nguyện ý lắm: "Tôi không biết chơi."
"Tôi nhảy trước cho cậu xem nha?"
"Cậu không chóng mặt à?"
"Vậy không nhảy nữa."
Lúc đi ra từ khu trò chơi điện tử, Chân Nguyên Bạch ôm một củ cà rốt thật lớn trong ngực, là do Thời Bất Phàm chơi trò cắt dây thừng lấy được, nhìn hắn có vẻ rất vui: "Cái cây kéo gãy kia mà cũng cắt được dây, thế mà lúc trước Khâu Tinh cứ nói mấy trò ý chỉ lừa người ta thôi."
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra búng cây cà rốt trong lồng ngực Chân Nguyên Bạch, như đùa trẻ con mà nói: "Gọi ba đi."
"Cậu thần kinh à."
"Cậu kỳ thị người thần kinh à?" Thời Bất Phàm nói: "Đây là món quà đầu tiên tôi tặng cho cậu đấy, đặt cho nó một cái tên đi."
Chân Nguyên Bạch không kìm được nở nụ cười, "Cậu muốn đặt tên gì?"
"Cậu đặt đi."
"Ngốc quá đi..."
"Mau đặt đi, không tôi hôn cậu giờ."
Chân Nguyên Bạch trừng mắt nhìn hắn một cái. Biểu cảm được in trên củ cà rốt là biểu cảm thẹn thùng, Chân Nguyên Bạch ôm trong tay đi một lúc rồi nói: "Vậy đặt là Thẹn Thùng đi."
"Thẹn Thùng?" Thời Bất Phàm dừng lại nói: "Tôi, cậu, Thẹn Thùng, tạo thành một câu à?"
"..."
Trên đường đưa Chân Nguyên Bạch về nhà, cánh tay Thời Bất Phàm chống lên cửa sổ xe, ôm trán cười suốt, Chân Nguyên Bạch không biết trong đầu hắn đang nghĩ đến cái quỷ gì, cứ bồn chồn đứng ngồi không yên ngượng ngùng trừng hắn vài lần.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà cậu, cậu xuống xe ném một câu tạm biệt rồi bình bịch chạy mất, Thời Bất Phàm trả tiền xe xong thì xuống xe, nhìn cậu không thèm quay đầu lại chạy vào tiểu khu, nụ cười cũng dần tắt.
Hắn rũ mắt định châm thuốc, nhưng lại chỉ cầm nắm trong tay, chậm rãi bước đến dưới một tàng cây, dựa vào thân cây ngẩng đầu lên, đôi mắt không chớp nhìn về nơi nào đó.
Màn đêm lặng lẽ được điểm vài ngôi sao, Khâu Tinh gọi đến vài cuộc điện thoại hắn cũng không nghe.
Mãi đến khi tiếng chuông thông báo WeChat vang lên, hắn mới cúi đầu nhìn.
Bạn nhỏ Thông Minh: "Cậu về đến nhà rồi à?"
Hắn cong môi, đánh chữ "Ừ", rồi chậm rãi xóa đi, sau đó bỏ điện thoại cất vào túi, xoay người chậm rì rì đi về phía trước. Thời gian như bị kéo dài đến vô tận, trong lòng như có thứ gì đó lên men, dần căng đến tràn đầy, chờ đến lúc hắn thấy thời gian cũng đủ rồi, lúc lấy điện thoại ra định trả lời thì lại thấy mới qua có hai phút.
Hắn lại đánh chữ "Ừm", đợi thêm một phút nữa mới ấn gửi đi.
Chân Nguyên Bạch trả lời ngay: "Khách nhà cậu đều về hết rồi à?"
Thời Bất Phàm tiếp tục đi về phía trước, Chân Nguyên Bạch nằm trên giường bất an lăn một vòng, cầm điện thoại lên, Thời Bất Phàm vẫn chưa trả lời, cậu không nhịn được lại hỏi: "Mẹ cậu nói thế nào vậy?"
Tin nhắn vừa được gửi đến đây, Thời Bất Phàm không kìm chế được lôi ra, nhìn xong rồi lại cất vào túi, không trả lời.
Chân Nguyên Bạch nhìn biểu tượng đang nhập tin nhắn của đối phương lại biến mất, càng thêm bất an. Cậu ngồi thẳng dậy từ trên giường, nhắn thêm một tin nữa: "Cậu bận lắm à? Có nhớ hết mấy vị khách đến nhà không?"
"Sao không trả lời tôi vậy?"
"Vậy đang tắm à?"
Chân Nguyên Bạch đặt điện thoại bên tai, rồi lại nhịn không được nhìn màn hình, trước kia Thời Bất Phàm toàn trả lời ngay lập tức, chưa từng có tình huống xem tin nhắn nhưng lại không trả lời cậu bao giờ, cậu nghi ngờ hay là điện thoại mình hỏng rồi, hay internet có vấn đề, thế nên cậu đổi mạng thành 4G, tiếp tục đặt bên gối chờ đợi.
Nhận liên tục mấy tin nhắn, Thời Bất Phàm mở ra lẳng lặng nhìn. Tất cả bên trái đều là tin nhắn của Chân Nguyên Bạch gửi tới, mà bên phải chỉ có mỗi một câu trả lời của hắn, đúng một chữ.
Khóe môi hắn lại giương cao lần nữa, cuối cùng cũng trả lời tin nhắn Chân Nguyên Bạch: "Tắm xong rồi, ngủ ngon nha."
Hắn rời WeChat, gọi điện thoại lại cho Khâu Tinh: "Ở đâu đấy?"
"Hoàng Triều." Khâu Tinh lớn tiếng nói: "Ở đây tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu có tới không?"
"Đến giờ đây."
Tắt điện thoại ngồi lên xe, lại vào WeChat, vốn nghĩ bạn học nhỏ ít nhất cũng sẽ nhắn đến một tin chúc ngủ ngon, lại phát hiện ra mình không nhận được tin nhắn nào cả.
Chân Nguyên Bạch tức giận đạp Thẹn Thùng xuống giường. Cậu nghi là Thời Bất Phàm đã nhớ ra rồi, nhưng nếu hắn không khôi phục trí nhớ thì tại sao lại đối xử lạnh nhạt với cậu vậy?
Cậu xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, phát hiện đúng là có gì đó không đúng, tay cậu chạm vào khung nhập tin nhắn muốn hỏi thêm chút chuyện.
Bên kia, Thời Bất Phàm đang đọc lại những tin nhắn mà hai người nhắn với nhau, thấy biểu tượng đang nhập tin nhắn thì lập tức đưa về lại khung trò chuyện ban nãy chờ đợi.
Chân Nguyên Bạch bỗng đem điện thoại ném ra xa.
Mặc kệ, dù sao thì không khôi phục trí nhớ là được, muốn thế nào thế thế ý đi.
Cậu lại chìm vào giấc ngủ.
Vì thế, xe chạy đến Hoàng Triều, Thời Bất Phàm vẫn không chờ được tin nhắn mà Chân Nguyên Bạch nhắn lại.
Đi tụ tập với đám bạn đểu đương nhiên không thể không uống rượu, Thời Bất Phàm không uống quá nhiều, thỉnh thoảng còn nhìn điện thoại thử, gần đến 0 giờ, hắn lại không khống chế được đánh chữ: "Đang uống rượu."
Mãi đến sáng mới nhận được tin nhắn trả lời: "Không phải cậu ngủ rồi à? Sao lại đi uống rượu?"
Thời Bất Phàm mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh lập tức cầm điện thoại lên nhìn, sau đó lại buông điện thoại xuống, thoải mái chìm vào giấc ngủ tiếp.
Mãi đến cuối giờ truy bài buổi sáng hắn mới vào lớp, đi vào liền nhận được ánh mắt nóng bỏng của bạn học nhỏ, mắt hắn nhìn thẳng đằng sau cậu, bạn học nhỏ di chuyển ánh mắt theo hắn nhưng lại vì có giáo viên mà quay lại.
Buổi truy bài kết thúc, Chân Nguyên Bạch liền lập tức xoay người lại hỏi hắn: "Nửa đêm sao cậu lại đi uống rượu?"
"Bởi vì tâm trạng không tốt." Thời Bất Phàm nằm bò lên bàn ngủ bù, thuận tiện nói dối: "Đầu đau muốn chết, ngủ một lát đã."
Chân Nguyên Bạch nhíu nhíu mày, Thời Bất Phàm lại nói: "Bóp đầu cho tôi đi, đau lắm đấy."
"Vốn cậu đã bị chấn động não rồi mà còn đi uống rượu." Chân Nguyên Bạch hơi tức giận, nhưng vẫn dịch ghế đưa tay ra xoa bóp trán hắn, các bạn học xung quanh đưa ánh mắt nhìn sang suốt, Khâu Tinh và Minh Mạch ghé tai nhau nói gì đó.
Chân Nguyên Bạch không nhận ra, cậu vừa bóp đầu cho Thời Bất Phàm vừa hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"
"Một chút." Thời Bất Phàm từ tâm tình đến thân thể đều đang rất hưởng thụ, nói: "Tiết đầu là môn toán đúng không? Chắc tôi không có tâm trạng để học đâu, khó chịu quá."
"Thế không được đâu, đến phòng y tế đi." Chân Nguyên Bạch nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ chép vở, làm bút ký, tiết tự học buổi tối cho cậu nhìn lại."
Thời Bất Phàm nheo nheo mắt, cái đầu đang nằm nghiêng trên mặt bàn dựng thẳng, cằm đè lên tay, để cậu tiện mát xa huyệt thái dương cho mình, nói: "Tôi nghĩ, tôi nên tích cực tìm lại ký ức đã mất, tôi cứ cảm thấy đau đầu với bực bội rất có thể là do mất trí nhớ nên mới thế."
Ngón tay Chân Nguyên Bạch cứng đờ, tiếp tục ấn nói: "Có cách để nhớ lại à?"
"Cũng hơi khó." Thời Bất Phàm nói: "Nhưng cố gắng sẽ được đền đáp thôi, biết đâu lại nhớ ra được."
Chân Nguyên Bạch không nói gì nữa.
Thời Bất Phàm đúng là ngủ hết cả tiết toán, dù gì hôm qua hắn cũng thức đến nửa đêm chờ cậu trả lời tin nhắn, thật ra lúc ấy cũng biết có thể Chân Nguyên Bạch đã ngủ rồi, nhưng vẫn mất ngủ, con người đúng là sinh vật kỳ lạ mà.
Giờ nghỉ trưa, mấy người trong lớp lại như sói đói nhào về phía nhà ăn, Thời Bất Phàm ngủ cả buổi sáng hơi không có tinh thần. Chân Nguyên Bạch thu dọn xong đồ đạc nói: "Cậu về phòng ký túc ngủ trước đi, tôi đi lấy cơm cho cậu."
Thời Bất Phàm đứng lên nói: "Không cần, tôi đi cùng cậu."
Chân Nguyên Bạch với hắn vai kề vai đi đến nhà ăn, sau khi xuống tầng cậu đột nhiên bị hắn kéo đến dưới cầu thang, Chân Nguyên Bạch không kịp đề phòng, sợ hãi: "Sao thế?"
"Lần đầu tiên tôi hôn cậu, có phải là ở đây không?"
Chân Nguyên Bạch theo bản năng gật đầu. Thật ra cậu còn muốn tự hỏi, sao bản thân lại nhớ hết tất cả những gì hắn nói với cậu khi gần sát nhau, nhớ rất rõ.
Lúc đó bạn học nhỏ sợ hãi nhiều hơn hay chê cười hắn nhiều hơn đây?
Thời Bất Phàm tiến sát đến khuôn mặt trắng như tuyết của cậu, nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này đúng không?"
"Ừm..." Chân Nguyên Bạch không biết hắn muốn làm gì: "Cậu, cậu có chuyện gì muốn nói à?"
"Không có gì." Thời Bất Phàm chui vào hõm cổ của cậu ngửi ngửi, nói: "Tôi chỉ muốn nhớ lại chút cảm giác thôi..."
"Ưm----" Hắn hôn một cách mạnh mẽ, Chân Nguyên Bạch bị ép hé miệng ra.
Thật lâu sau, Thời Bất Phàm thả người trong lòng ra, giọng nói trầm thấp: "Thảo nào lại ngọt thế."