***
Mưa thu vừa dứt, trong không khí đầy hơi ẩm ướt mát mẻ.
Đêm qua Tần Anh phải trực ban, hôm nay không có ca trực, buổi sáng lúc bà trở về, hai đứa con trai đã đi học rồi, bữa trưa thì ăn ở trường học, nên bà mua chút thịt ba chỉ cho buổi tối, làm một bữa ngon cho bọn trẻ.
Hôm nay Chân Bình Tân cũng về khá sớm, ông rửa sạch tay rồi ngồi lại trước bàn, thuận miệng hỏi về việc học của con trai bé, bỗng nghe thấy âm thanh vừa nhỏ vừa yếu.
So với con trai bé, ông thật sự không thích đứa con trai lớn này lắm, tuy rằng thành tích học tập tốt, cũng rất ngoan, nhưng tính cách lại có chút yếu đuối, mỗi lần nghe cậu nói chuyện lầm bầm nhỏ như muỗi kêu, ông đều nhịn không được muốn đánh người.
Trên bàn cơm không khí đột nhiên hơi thay đổi, Chân Bình Tân lạnh mặt, nói: "Lặp lại lần nữa, không nghe rõ."
Tần Anh cũng nhíu nhíu mày.
Chân Ưu Tú cũng liếc mắt nhìn qua anh trai, Chân Nguyên Bạch nắm chặt đôi đũa ăn cơm trong tay, đôi mắt bất an chuyển qua lại quanh họ, nơm nớp lo sợ: "Con, con muốn chuyển trường......"
"Lại có người bắt nạt con à?" Tần Anh hỏi: "Sao lại thế, mẹ đã đi tìm giáo viên của các con rồi mà."
Chân Nguyên Bạch vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải, không có ai bắt nạt con cả."
Là con...... Hại người khác té ngã, chảy rất nhiều máu.
Quan trọng nhất chính là, người kia vô cùng vô cùng đáng sợ, người có biệt danh "Kẻ không thể trêu chọc", không còn gì để nghi ngờ, chờ "Kẻ không thể trêu chọc" xuất viện, chắc chắn sẽ đánh chết cậu, còn một năm rưỡi nữa mới đến lúc thi đại học, cậu có thể tưởng tượng ra tương lai bản thân sẽ trải qua cảnh tượng địa ngục gì rồi.
Nhưng cậu từ nhỏ chưa gây họa bao giờ, lời này cậu thật sự không dám nói, thấy ba mẹ bắt đầu bàn xem ngày mai ai đi đến trường hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, cậu cảm thấy toàn thân nổi da gà.
"Kẻ không thể trêu chọc" bị thương lúc ở ngoài trường, Chân Nguyên Bạch là người gọi xe cứu thương, núp ở một bên nhìn hắn bị nâng đi, bản thân lại chạy về nhà, nếu ngày mai ba mẹ đến trường học hỏi thăm, nói không chừng sẽ ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết.
Đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết cậu hại "Kẻ không thể trêu chọc" ngã vỡ đầu, không cần "Không thể trêu chọc" tự mình ra tay, đám anh em kia của hắn thôi cũng có thể đánh Chân Nguyên Bạch đến không ngóc đầu lên nổi.
Tim Chân Nguyên Bạch đập thình thịch, đôi mắt chuyển động qua lại giữa ba và mẹ, hai người này nhắc tới việc đến trường, đều hơi không tình nguyện lắm, bắt đầu đưa đẩy cho nhau, tính cách Chân Nguyên Bạch thật sự quá yếu đuối, Chân Bình Tân hay Tần Anh đều cảm thấy việc đến trường học giải quyết vấn đề bị bắt nạt của con trai quá mất mặt, bọn họ thà để Chân Nguyên Bạch bắt nạt người khác đến khóc oa oa, bỏ ra chút tiền thuốc men còn tốt hơn bây giờ.
Chân Nguyên Bạch biết không có khả năng được chuyển trường, cậu không dám nói thêm, vội nói: "Không chuyển nữa, con chỉ là......Cảm thấy giáo viên dạy không tốt lắm, thôi, cứ như vậy đi."
Chân Nguyên Bạch hiện tại đang học trường cấp ba đứng đầu tỉnh, vấn đề khác thì không nói nhưng ít nhất ở thành phố này, dù là trình độ của giáo viên hay hoàn cảnh học tập, trường cậu đều đứng đầu.
Trong không khí trầm mặc quỷ dị của ba người còn lại, cậu ăn hết hai bát cơm rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.
Đóng cửa lại, lòng Chân Nguyên Bạch vẫn loạn vô cùng, cậu là người rất sợ gây chuyện, ngày thường gặp phải rắc rối đều tránh được thì tránh, bị trêu chọc hai câu cũng là có thể nhịn thì nhịn, nhưng hôm nay cũng không biết là bị gì, lúc Thời Bất Phàm dẫm lên ván trượt cong khóe miệng nói cậu là: "Đồ Ngu Ngốc", lá gan của cậu đột nhiên nở ra, đẩy ngã hắn từ ván trượt xuống.
Đến giờ vẫn không hiểu lúc ấy mình lấy đâu ra lá gan to như thế.
Cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Cậu cả mặt mờ mịt ngồi thờ ra, trong đầu toàn là hình ảnh Thời Bất Phàm ngã trên mặt đất dưới đầu là vũng máu đỏ tươi, cho đến khi Chân Ưu Tú gõ cửa gọi cậu: "Mẹ bảo anh tắm rửa xong rồi hẵng ngủ."
"Anh biết rồi." Chân Nguyên Bạch nhanh chóng đáp, chờ đến khi bên ngoài không có động tĩnh, mới mở cửa đi tắm.
Tắm xong vừa ra ngoài, đã đối mặt ngay với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của em trai, lòng cậu chợt nhảy một cái: "Làm sao vậy?"
"Anh gây chuyện rồi đúng không?"
Tính cách của cậu và Chân Ưu Tú hoàn toàn khác nhau, cậu nhóc tuy rằng không gây chuyện, nhưng chưa bao giờ sợ phiền phức, hơn nữa từ nhỏ đã rất trầm ổn, ba cậu thường nói tương lai Chân Ưu Tú sẽ là người làm việc lớn, thường thường những lúc này, ông đều sẽ nhìn Chân Nguyên Bạch một cái, sau đó hận rèn sắt không thành thép thở dài một hơi.
Chân Nguyên Bạch lập tức thẳng sống lưng, nói: "Nói bậy, anh không có."
Chân Ưu Tú nhỏ hơn cậu ba tuổi, hiện tại chưa cao bằng cậu, cho nên Chân Nguyên Bạch cũng không sợ nó, cậu quở mắng: "Trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn, trở về ngủ đi."
Chân Ưu Tú nhướng mày, nhìn theo bóng dáng cậu trở về phòng.
Chân Nguyên Bạch nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nội tâm chịu đủ loại dày vò, vất vả lắm mới ngủ được một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, cậu lại giật mình bừng tỉnh.
Tuy rằng lúc ấy không ai nhìn thấy cậu hại Thời Bất Phàm ngã, nhưng Thời Bất Phàm cũng tự biết mà! Hắn không nhẽ lại không gọi cho giáo viên để tố cáo à? Đến lúc đó giáo viên chắc chắn sẽ liên lạc với ba mẹ cậu, vậy thì chẳng phải ba mẹ sẽ bị gọi đến trường vào ngày mai sao?
Mồ hôi toàn thân Chân Nguyên Bạch túa ra như mưa.
Cậu mở điện thoại nhìn thời gian, đã 12 giờ đêm rồi, theo lý thì lúc này Thời Bất Phàm không thể chưa tỉnh, trừ phi hắn......
Chân Nguyên Bạch càng không ngủ được, cậu lăn qua lộn lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bóng trắng thi thoảng lượn lờ, đột nhiên có cơn gió thổi bay rèm cửa, cậu có cảm giác hồn ma của Thời Bất Phàm đến tìm cậu rồi.
Cậu bật đèn bàn, rúc trong chăn há mồm thở dốc, rồi đột nhiên từ trên giường bò dậy đi lục lọi ống tiền tiết kiệm của mình.
Chân Nguyên Bạch không phải người tiêu xài phung phí, thường ngày ba mẹ thường cho chút tiền tiêu vặt và tiền mua tài liệu, còn thừa cậu đều để dành, bò lại lên giường đếm đếm số tiền tiết kiệm ấy, vậy mà cũng được hai ngàn*.
*Bằng khoảng 7tr230VND
Chân Nguyên Bạch quyết định đến bệnh viện thăm Thời Bất Phàm, nếu hắn còn sống...... Cậu sẽ xin lỗi hắn, nhân tiện trả tiền thuốc men, ít ra lúc bị đánh sẽ nhẹ hơn một chút.
Cậu kéo rèm cửa nhìn ra ngoài trời tối đen, trong đầu toàn suy nghĩ về Thời Bất Phàm, hoàn toàn ngủ không được.
Tại sao ba mẹ đến giờ vẫn chưa nhận được điện thoại? Thời Bất Phàm chẳng nhẽ còn chưa tỉnh à? Hắn sẽ không chết thật đâu nhỉ?
Chân Nguyên Bạch vừa áy náy vừa bất an, sợ hãi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn luôn mơ thấy ác mộng, lúc thì mơ thấy Thời Bất Phàm bảo trả mạng cho hắn, lúc lại mơ thấy Thời Bất Phàm âm ngoan đánh cậu, cậu đã từng nhìn thấy Thời Bất Phàm đánh người, vô cùng hung ác, biểu tình sát khí tùy tiện, giống ác ma sống vậy.
Chỉ nhìn thấy một màn ấy thôi, Chân Nguyên Bạch cũng mơ thấy ác mộng mấy lần liền.
Cũng chính vì vậy mà từ trước đến giờ Chân Nguyên Bạch không bao giờ dám trêu chọc vào Thời Bất Phàm.
Sắc trời dần sáng, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, Chân Nguyên Bạch đã lập tức ngồi dậy từ trên giường, một đêm mất ngủ, cậu cũng không buồn ngủ chút nào.
Cậu nhất định phải đến bệnh viện xác nhận xem Thời Bất Phàm còn sống không.
Chân Nguyên Bạch rửa mặt rồi đánh thức Tần Anh, bà mở cửa ra, dụi dụi mắt: "Thông Minh? Không phải hôm nay là thứ bảy à? Sao mà con dậy sớm thế?"
Chân Nguyên Bạch từng có tên là Chân Thông Minh, lúc cấp hai vẫn còn dùng cái tên ấy, cũng là vì cái tên ấy, trong trường mới có người gọi cậu là "Đồ Ngu Ngốc"*, Chân Nguyên Bạch bởi vì vậy mà bực bội khóc lóc rất nhiều lần, khuyên can mãi cuối cùng lúc năm lớp 10 năn nỉ ba mẹ cho đổi tên, nhưng ở trường học mới cũng có bạn học cũ, thành tích học tặp của Chân Nguyên Bạch tốt, rất được chú ý, bởi vậy mà biệt danh này vẫn bị lan truyền.
*Nguyên văn là:"真傻帽" (dịch thô: thật ngu ngốc), từ 真 (chân thật, thật) đọc là zhēn, giống cách đọc của từ 甄 trong 甄元白 (Chân Nguyên Bạch).
Thời Bất Phàm cũng vì vậy mà trêu chọc cậu.
Chân Nguyên Bạch không thích cái tên này, cậu súc miệng, sửa giúp cho Tần Anh: "Đừng gọi con là Thông Minh."
Tần Anh nói: "Tên của con là Thông Minh, nên mẹ mới gọi như vậy mà."
Chân Nguyên Bạch không hé răng, cậu ném bàn chải đánh răng vào trong cốc làm phát ra tiếng lớn, như tỏ vẻ kháng nghị, Tần Anh chải chải tóc, sửa miệng: "Nguyên Nguyên?"
Chân Nguyên Bạch lúc này mới không tình nguyện trả lời bà: "Con có hẹn với bạn, hôm nay ra ngoài chơi."
"Con có bạn sao?"
Chân Nguyên Bạch nhăn mặt, bắt đầu rửa mặt, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là có."
Cậu làm bộ làm tịch đeo cặp sách, dắt xe máy điện trong nhà ra, vào thang máy đi xuống dưới, cuối cùng đeo khẩu trang chống bụi, liền xông thẳng đến bệnh viện.
Trời đã vào cuối thu, buổi sáng thời tiết khá mát mẻ, Chân Nguyên Bạch mặc áo khoác mỏng, khóa kéo cao, mái tóc hơi xoăn bị gió thổi bay ngược ra sau đầu. Đến nơi, cậu dừng xe máy điện ở cửa, dùng tay chải chải lại đầu tóc rối tung, đi đến quầy lễ tân: "Xin chào, cho hỏi Thời Bất Phàm ở phòng bệnh nào? Là người được đưa đến từ cổng nam trường cấp ba Số 1."
Môi cậu hồng răng cậu trắng, tóc hơi hơi rối, mang theo một cảm giác cuốn hút tự nhiên, nhìn lại ngoan ngoãn thẹn thùng, chị gái ở quầy lễ tân liền nở nụ cười ôn hòa thân thiết, nói số phòng xong còn rất tốt bụng chỉ hướng thang máy cho cậu.
Chân Nguyên Bạch nói cảm ơn rồi theo hướng cô chỉ mà đi.
Không tới bệnh viện không biết, ở đây ngày nào cũng có rất nhiều rất nhiều người bệnh xếp hàng, dù sớm hay muộn, luôn luôn kín người hết chỗ.
Chân Nguyên Bạch theo một nhóm đông đi vào, tới phòng bệnh được chỉ, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn thình thịch.
Biết Thời Bất Phàm còn sống rất tốt, tâm tình cậu cũng tốt hơn cũng đồng thời lại bắt đầu cảm thấy cả người âm ỉ đau, cậu còn nghĩ tới có khi nào Thời Bất Phàm sẽ trực tiếp đánh cậu trong bệnh viện luôn không, lại chỉ có thể sợ hãi rụt rè đứng trước phòng bệnh, nhón mũi chân nhìn vào từ cửa kính.
Cậu thấy được....đôi chân thật dài của Thời Bất Phàm. Chắc là Thời Bất Phàm nhỉ, mặc đồ bệnh nhân, chân gác trên bàn nhỏ ở trên giường, Chân Nguyên Bạch cảm thấy ngoại trừ hắn với hình tượng giáo bá, cũng chẳng có ai gác chân ở bệnh viện như vậy, thật kiêu ngạo mà.
Nhưng nếu hắn đã tỉnh rồi thì tại sao không gọi điện cho giáo viên tìm ba mẹ cậu?
Phòng bệnh này hình như chỉ có mình Thời Bất Phàm.
Chân Nguyên Bạch chuẩn bị tâm lý một lúc mà vẫn không dám mở cửa ra, cậu đứng thêm một lát, một bác sĩ dáng cao chân dài bỗng đi đến, thấy cậu liền cười: "Bạn học này đến thăm bạn à?" Chân Nguyên Bạch vội vàng đứng sang một bên, chần chờ gật gật đầu.
"Tôi đã báo với trường của các cậu liên hệ với ba mẹ cậu ấy rồi, nhưng cũng chưa thấy tới, cậu biết tin cũng nhanh thật đấy." Bác sĩ nói, đẩy cửa phòng bệnh ra, nói với thiếu niên đang nằm khoanh tay trước ngực nhìn trần nhà: "Có cậu bạn nhỏ đến, chắc là bạn của cậu, nhìn thử xem cậu có nhận ra cậu ấy không."
Chân Nguyên Bạch đứng ở cửa, không dám đi vào bên trong, bác sĩ vẫy tay với cậu: "Đến đây, đi vào đi rồi đóng cửa phòng lại nào."
Chân Nguyên Bạch do do dự dự, bắt đầu nhích từng bước, vô cùng cẩn thận đi vào trong tầm mắt của Thời Bất Phàm.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thời Bất Phàm dừng trên khuôn mặt của cậu, cậu liền theo bản năng nâng tay lên như mèo chiêu tài* chào hỏi một cách cứng nhắc: "Chào......"
*Mèo chiêu tài:
"Cậu là ai vậy?"
Chân Nguyên Bạch: "?"
Bác sĩ thở dài: "Xem ra đúng là không nhớ ai cả rồi."
Chân Nguyên Bạch hoang mang nhìn bác sĩ, sau khi nghe giải thích một hồi, mới không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, cậu kìm nén, giấu bàn tay vì hưng phấn mà run rẩy dưới cặp sách: "Ý là, cậu... cậu ấy mất trí nhớ rồi?"
Bác sĩ gật gật đầu, rồi hỏi Thời Bất Phàm mấy vấn đề, lúc gần đi còn nói với Chân Nguyên Bạch: "Hôm nay là thứ bảy, các cậu chắc là không có tiết học đúng không, vậy cậu ở đây trông cậu ấy một lát, tôi đã báo tin cho giáo viên của các cậu tôi rồi, chắc một lúc nữa sẽ đến đây thôi."
Chân Nguyên Bạch không nhịn được cong cong khóe miệng, cậu gật đầu thật mạnh, nói: "Được, cảm ơn bác sĩ."
Trong phòng trong phút chốc chỉ còn lại hai người, Chân Nguyên Bạch tay nắm quai đeo cặp sách, nghe thấy Thời Bất Phàm không nhanh không chậm nói: "Cậu là ai?"
"Tôi......" Chân Nguyên Bạch suy nghĩ trong chớp nhoáng, nói: "Cậu thấy đó, tôi là người đầu tiên đến thăm cậu, tất nhiên là anh em tốt của cậu rồi."
Thời Bất Phàm nâng đôi mắt dài lên nhìn cậu, liếc đến ánh mắt không che nổi niềm vui điên cuồng của cậu, nhướng mày: "À?"
Anh em tốt sẽ bởi vì mình mất trí nhớ mà vui vậy sao?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thời ca: Có gì đó mờ ám.
Nguyên Nguyên: Bé rối Teletubbie vui sướng vặn eo ·GIF*
*Gif:
Gỡ lôi trước, thụ cực kì yếu đuối và nhát gan, còn lại, tui sẽ viết theo thói quen từ các bộ trước, lúc yêu đương cũng là mèo nhỏ.
Những thứ khác thì tui chưa nghĩ đến.