*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Hàm Sênh làm gì, trong mắt Trạm Trinh cũng đều đáng yêu vô kể.
Dù sao cũng là lễ mừng năm mới, tuy hàng quán mở cửa hơi muộn, song người qua kẻ lại trên đường vẫn rất đông. Trạm Trinh che chắn những ánh mắt lén lút bắn tới từ xung quanh, dắt Hàm Sênh vào tiệm.
Chủ cửa hàng son phấn là nữ nhân đang ngồi thêu hoa ngay sau cánh cửa. Nghe có người bước vào trong tiệm, nàng lập tức bỏ đồ trong tay sang một bên, đứng dậy chào hỏi: "Hai vị..."
Làm ăn buôn bán ở chốn kinh kỳ, mấy ai chưa từng trông thấy người trong hoàng thất. Mà dù chưa có duyên gặp gỡ, lái buôn cũng phải có mắt nhìn người, từ xiêm y và khí chất ắt có thể nhận ra.
Bà chủ trông thấy Trạm Trinh trước, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, thầm nghĩ phong thái của người này tuyệt đối không phải là thứ dân thường có được. Đang không biết là quý công tử nhà ai ghé tiệm mua đồ, nàng chợt nghe thấy một giọng nói ôn hòa nhã nhặn: "Có thể giới thiệu giúp ta một chút không? Ta muốn lấy một ít phấn thơm."
Chuyển mắt về phía Hàm Sênh, bà chủ lập tức ngẩn người trong vài giây ngắn ngủi. Sau đó nàng vội vã lùi về phía sau hai bước, khom người nói: "Diện kiến Thái tử, Thái tử phi. Mời hai vị vào trong."
Hàm Sênh theo nàng đi vào. Trạm Trinh ở phía sau bỗng lên tiếng hỏi: "Có thứ gì tốt không?"
"Có ạ, có ạ. Nhưng chỉ sợ tay nghề của chúng ta không thể sánh với Nam Lương, chẳng biết Thái tử phi có vừa mắt hay không." Tim bà chủ đập như trống nổi.
Sau lễ tế tổ, văn võ bá quan đều trông thấy Hàm Sênh. Tiếp đó, chuyện Thái tử phi xinh đẹp nhường nào liền truyền ra khắp hang cùng ngõ hẻm. Nhi tử của Thừa tướng quen thói ngả ngớn trăng hoa, có lần tới tần lâu chơi đã thổi phồng với khách nhân nơi ấy: "Lúc đó, chúng ta đều tưởng mình đã gặp được thần tiên... Không không không, nàng chính là một nữ thần! Cửu Thiên Huyền Nữ (*) cũng không thể đẹp hơn nàng! Ngươi nói nữ nhi nhà họ Tần? Đệ nhất mỹ nhân kinh thành hả... Không phải nàng ta không đẹp, nữ hài tử, đều xinh đẹp, chẳng qua... Thái tử phi đẹp hơn một chút."
(*) Cửu Thiên Huyền Nữ hay còn gọi Cửu Thiên Huyền Mỗ, tục gọi Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương hay Cửu Thiên nương nương là một vị nữ thần về chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa. Chú thích hình:
Kế tiếp, mấy tài tử trẻ tuổi túm tụm lại, tâng bốc Thái tử phi đến tận mây trời. Nghe đâu ngay cả người cao ngạo như Tử Do – nhi tử của Tề Thái sư cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, liên tục gật đầu: "Hiếm thấy trên đời."
Có hai người bọn họ đi đầu, gần như chỉ trong giây lát, tin tức đã được truyền ra khắp cả kinh thành. Dân chúng vốn đã tò mò nay vừa thầm cảm thán "chẳng trách", vừa tò mò hơn gấp bội. Các thư sinh đề bút viết thơ, đa phần là tả Hàm Sênh trong ảo tưởng của mình, khiến một số nữ tử đã thành thân khó chịu. Mỗi lần tới mua son phấn, bọn họ lại oán giận vài câu, thuận tiện âm thầm hạ thấp Thái tử phi. Dần dà, chủ tiệm cũng nghe quen tên của Hàm Sênh, dù chưa từng gặp mặt, nhưng lòng vẫn miên man vì những câu thơ ngoài kia.
Bà chủ vốn cảm thấy tất cả chỉ là thổi phồng, nhưng giờ mới nhận ra, vị Thái tử phi này hoàn toàn phù hợp với hình ảnh mọi người tưởng tượng. Dù chưa được gặp nhưng ngay khi nhìn thấy, ngươi sẽ lập tức hiểu rằng, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành không thể là của ai khác ngoài nàng.
Tâm trạng của bà chủ kích động khó kiềm, nhưng vẫn không dám chậm trễ. Sau khi mời hai người ngồi xuống uống nước, nàng đích thân đi vào kho tìm hàng. Khi trở về, thấy Thái tử đang đặt cánh tay trên mặt bàn, nghiêng người nói gì đó với Thái tử phi bằng vẻ mặt tươi cười hết sức dịu dàng, nàng không khỏi nghĩ thầm: nghe nói Thái tử Điện hạ mắt cao hơn đầu, ấy vậy mà cũng phải cong lưng vì vị Công chúa Đại Lương này.
Bà chủ mỉm cười, bước tới đưa hàng cho Hàm Sênh xem: "Ngài nhìn thử một chút đi, đây đều là sản phẩm mới của năm nay, ngài có ưng không ạ?"
Đời sống ở Nam Lương xa xỉ, đến dân chúng cũng bằng lòng bỏ công sức ra nghiên cứu, chế tạo những món đồ tinh xảo. Hàm Sênh là Trưởng Công chúa được yêu thương cưng chiều nhất, hiểu biết sâu rộng, thứ tốt đương nhiên đã dùng nhiều, lúc này có vừa mắt hay không, quả nhiên là khó nói.
Bà chủ chờ đợi trong thấp thỏm. Hàm Sênh nhận lấy chiếc hộp tinh xảo trong tay nàng, ngửi một chút, rồi mới dùng đầu ngón tay quệt một ít, bôi lên mu bàn tay mình.
Thứ này đúng là không bằng sản phẩm của Nam Lương, nhưng Hàm Sênh tới đây vì nó, thế nên hắn mỉm cười, nói: "Rất tốt, nhưng hạt phấn hơi to, có thể làm mịn hơn một chút nữa."
Bà chủ sáng bừng con mắt: "Ngài còn có hiểu biết về nghề này?"
"Bên cạnh Mẫu hậu có sư phụ chuyên làm son phấn, ta ở gần mưa dầm thấm đất, cũng biết được ít nhiều." Thấy bà chủ lộ vẻ ham học hỏi, Hàm Sênh không nhịn được bật cười: "Nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi."
Bà chủ vui mừng khôn xiết: "Xin Thái tử phi chỉ giáo!"
Hàm Sênh thuận miệng nói: "Ở đây ngươi có những nguyên liệu gì? Đưa ta nhìn thử xem sao."
"Dạ, bên này, mời ngài."
Hàm Sênh nghiêng đầu hỏi ý Trạm Trinh. Đối phương nhíu mày, đứng lên theo: "Cô gia cũng đi."
Hắn quyết tâm tìm hiểu xem Hàm Sênh đang có dự định gì.
Nhưng khi ra đến khu nhà phía sau, hắn lại phải đứng dựa ván cửa, trừng mắt nhìn Hàm Sênh và bà chủ thảo luận công nghệ làm phấn thơm hết nửa canh giờ. Thậm chí bà chủ còn kích động khó kìm, vội vàng đi tìm giấy bút tới ghi chép.
Trạm Trinh chăm chú nhìn Hàm Sênh, chỉ cảm thấy mỗi động tác của người kia đều vô cùng đẹp mắt, đúng chuẩn của một nữ nhi, vì thế mà lòng hắn lại mềm đi mấy phần.
Cuối cùng Hàm Sênh cũng giao lưu với bà chủ xong. Hắn khụ khụ mấy tiếng, chun mũi. Thấy vậy, đối phương bưng trà tới: "Ngài uống đi cho trơn cổ họng."
"Đa tạ." Hàm Sênh uống một ngụm trà. Bởi vì không tìm thấy món hàng mình thật sự ưng ý nên hắn định mua đại một hộp. Kết quả bà chủ vô cùng khẳng khái, tặng cho hắn tất cả hàng mới của mình, mỗi loại một hộp: "Những gì học được hôm nay, quả thật mấy hộp phấn thơm không thể nào so sánh, tay nghề còn non kém, hy vọng Thái tử phi không chê."
Hàm Sênh vui vẻ nhận lấy: "Ta rất thích, đa tạ."
Bà chủ cũng vô cùng vui vẻ.
Lúc ra xe ngựa với Trạm Trinh, Hàm Sênh không nhịn được, nói: "Nếu ta là ngươi, chắc chắn ta sẽ thấy phiền, khi không lại phải đợi lâu như vậy."
"Dù sao cô gia cũng muốn xem thử rốt cuộc ngươi đang có ý đồ xấu xa gì."
Hàm Sênh hiếu kỳ hỏi: "Thế giờ ngươi đã biết chưa?"
Trạm Trinh liếc nhìn cái hòm người kia đang ôm trong ngực, một lúc sau mới đáp: "Không đoán được."
Hàm Sênh lườm hắn một cái, đến trước xe liền bảo: "Bế ta lên đi."
Trạm Trinh vốn định ra tay, nhưng nghe đối phương nói thế lại lập tức đổi ý: "Tự ngươi lên đi."
"Không có bục ta lên làm sao được?"
"Bò lên."
Hàm Sênh lườm Trạm Trinh: "Là ngươi không cho ta mang theo bục."
"Cô gia không phải bốc vác."
Hàm Sênh mím môi, đặt hòm đồ lên thùng xe trước rồi mới bò lên một cách đầy ngốc nghếch. Nhưng hắn vừa nhấc chân, cả người đã bị tên khốn nào đó bế lên.
Tâm trạng của Trạm Trinh không tồi. Sau khi chui vào trong xe, hắn rúc cùng một chỗ với Hàm Sênh. Ngược lại, tinh thần đang phấn chấn của người kia lại bị hắn phá hoại, một mực né đi trong ghét bỏ.
Hàm Sênh lườm hắn, chờ hắn hôn vài cái mới bớt giận, mở cái hòm được tặng ra cho hắn xem cùng, mềm giọng hỏi: "Ngươi thấy ta hợp với cái nào?"
"Cô gia chọn cái gì, ngươi liền dùng cái đó à?"
"Ngươi là tướng công, ngươi quyết định."
Rõ ràng giọng nói của Hàm Sênh rất bình thường, thế mà Trạm Trinh lại cảm thấy tai như được rót đường rót mật. Lồng ngực bỗng trở nên căng thẳng, hắn nói: "Thật sự là càng nhìn càng không hiểu."
Tiện tay chọn một hộp, Trạm Trinh mở ra ngửi, lại hỏi Hàm Sênh: "Cái này thế nào, có thích không?"
"Ngươi chọn ta đều thích." Hàm Sênh nhận lấy, ra vẻ thích đến chẳng nỡ rời tay, vừa e thẹn hòa vừa vui mừng. Trạm Trinh không nhịn được, ôm người nọ chặt hơn, quả thật hắn không lúc nào ngừng được ham muốn chiếm hữu đối phương.
Hàm Sênh ngoan ngoãn cho hắn ôm rồi lại hôn. Trạm Trinh khó nhịn trong lòng, hỏi: "Còn muốn đi đâu nữa?"
"Mệt rồi, về ngủ một giấc đi."
Xưa nay Hàm Sênh vẫn luôn ngủ nhiều hơn thức. Thế nên lúc này hắn thực sự hơi mệt mỏi, dứt khoát nhào vào lòng Trạm Trinh, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Trạm Trinh vỗ nhẹ lên má đối phương, trao cho hắn một nụ hôn dịu dàng trìu mến.
Loại người chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe, đôi khi sẽ bị chính tai mắt của mình lừa gạt, làm lơ đi cảm giác trong lòng, mặc dù đôi lúc cảm giác mới là chính xác.
Hàm Sênh phát hiện, Trạm Trinh chính là loại người này. Tuy hắn sinh nghi, nhưng lý trí và những điều tai nghe mắt thấy sẽ không ngừng nói với hắn, nghi ngờ của hắn chỉ là ảo giác. Hắn sẽ không tùy tiện lột lớp ngụy trang cuối cùng của Hàm Sênh. Tựa như hắn đã từng bày tỏ, hắn hy vọng nắm tay Hàm Sênh đi hết kiếp người, cho nên hắn sẽ cố gắng không chạm tới giới hạn của đối phương.
Trong xe, Hàm Sênh ngủ rất mơ màng vì còn mải suy nghĩ chuyện ngày mai.
Việc giả vờ dị ứng hoặc bị bệnh có lẽ sẽ giấu được Hoàng hậu, nhưng hoài nghi trong lòng Trạm Trinh sẽ sâu thêm. Bởi vì ngay khi nhìn thấy cửa hàng phấn son, hắn đã đoán Hàm Sênh muốn làm gì đó với cơ thể mình. Nếu Hàm Sênh thật sự bị dị ứng hoặc bị bệnh, lý trí của hắn sẽ phát tín hiệu, nói cho hắn biết nghi ngờ của hắn không phải ảo giác. Cứ thế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không kiềm chế được rồi tiến hành bước nghiệm chứng tiếp theo.
Đương nhiên Hàm Sênh sẽ không để Trạm Trinh được như ý.
Hắn dẫn người đến cửa hàng son phấn, chỉ là để đối phương "cảm thấy", sau đó lại phủ nhận sự "cảm thấy" của đối phương. Có thế hắn mới thực sự triển khai hành động được.
Giấc ngủ này có vẻ rất ngon, lúc Hàm Sênh mở mắt ra, Trạm Trinh đã tới thư phòng. Hàm Sênh xoay người ngồi dậy, sai hạ nhân mang nước đến cho mình tắm rửa, sau đó mới mở cái hòm được chủ quán tặng ra, lấy hộp phấn Trạm Trinh chọn, bôi một lớp mỏng lên da.
"Mang rượu tới đây, chuẩn bị thêm vài món nhẹ nhàng nữa."
Khi Trạm Trinh trở về, Hàm Sênh đã bắt đầu ăn. Hắn nhướng mày, cởi áo khoác, đi tới: "Còn uống rượu? Chẳng lẽ hôm nay là ngày may mắn gì à?"
Hàm Sênh lắc đầu, đáp: "Chỉ là bỗng nhiên thấy thèm."
"Vậy mà chẳng đợi tướng công?"
Hàm Sênh không đáp. Hắn rũ mi, cau mày uống thêm một ngụm rượu. Vì không quen uống rượu nên hai má hắn nhanh chóng hồng lên. Trạm Trinh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao..." Hàm Sênh đáp, lại bỗng nghẹn ngào, nước mắt chầm chậm tràn ra: "Trạm Trinh... Ngươi nói bao giờ ta có thể trở về phương Nam thăm gia đình?"
Trạm Trinh im lặng trong chốc lát. Từ đêm giao thừa, hắn đã phát hiện tâm trạng của Hàm Sênh không ổn, thường xuyên ngẩn người. Tuy đối phương vẫn luôn cố gắng che giấu, nhưng vẫn không tránh khỏi khiến cho người khác cảm thấy gượng gạo vô cùng.
Hắn đang nghĩ có phải Hàm Sênh lo lắng chuyện ngâm nước nóng hay không, giờ xem ra... bắt đầu từ đêm giao thừa, người này đã một lòng mong nhớ phụ mẫu cùng huynh trưởng.
Lựa lời một chút, Trạm Trinh nói: "Sức khỏe của ngươi không tốt, không thể đi tới đi lui, ngày mai ta sẽ viết thư cho ca ca ngươi, bảo bọn họ tới đây thăm ngươi, có được không?"
Hàm Sênh gật đầu, gạt nước mắt, cười nói: "Uống cùng ta mấy chén đi."
Hắn càng như vậy, càng khiến người khác xót xa trong lòng. Trạm Trinh nhận lấy cái chén, nói: "Đừng uống nhiều như vậy."
Hàm Sênh ngoan ngoãn gật đầu, đặt chén xuống mặt bàn, nước mắt lại ồ ạt trào ra. Hắn giơ tay lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không khô được lệ. Mếu máo, hắn dùng tay che mắt mình, yếu ớt nói: "Đừng nhìn ta..."
Trạm Trinh nhìn sang hướng khác, cau mày, lòng rối như tơ: "Uống một chút cũng được, cô gia uống cùng với ngươi."
Hàm Sênh cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, lại lập tức ho khụ khụ không ngừng. Trạm Trinh vươn tay vỗ lưng cho hắn. Hàm Sênh đã say đến ánh mắt mông lung, đờ đẫn nhìn đối phương, hỏi: "Chẳng phải đã nói sẽ uống cùng ta sao? Vì sao không uống?"
"Bây giờ ta uống."
Trạm Trinh uống một ly. Tửu lượng của hắn cao nên hoàn toàn không lo chuyện mình sẽ say. Hàm Sênh cũng nhận ra điều đó, lên án đầy ấm ức: "Ngươi bắt nạt ta."
"... Ta bắt nạt ngươi lúc nào?"
"Tửu lượng của ta không tốt như ngươi, ngươi uống ít như vậy, nhất định là muốn chờ ta uống say để bắt nạt ta."
Trạm Trinh đành nói: "Cô gia đổi bát, ngươi dùng chén, được không?"
Phản ứng của Hàm Sênh đã trở nên chậm chạp, đối phương nói xong một lúc lâu, hắn mới gật đầu.
Trạm Trinh lập tức đổi sang bát. Chẳng biết khi hắn uống đến bát thứ mấy, Hàm Sênh ở bên cạnh bỗng đổ nghiêng. Hắn vội vàng vươn tay, cái bát rơi thẳng xuống đất, rượu bắn tung tóe ra xung quanh, mà trong lồng ngực chính là ôn hương nhuyễn ngọc.
Mùi hương dịu ngọt ập vào khoang mũi khiến đầu óc Trạm Trinh hơi ngây ngất. Đây là phấn thơm hắn chọn hôm nay, vậy mà Hàm Sênh thật sự đã dùng. Hắn ôm thắt lưng người trong ngực, bỗng hiểu thế nào là "rượu không say người đã tự say".
Hàm Sênh đỏ bừng hai má, chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nói: "Tại sao... không uống?"
"Không uống nữa." Trạm Trinh vuốt ve đôi má mịn màng của đối phương, đôi mắt sâu như vực thẳm: "Ngươi say rồi."
Hàm Sênh lẩm bẩm bằng chất giọng mềm mại nhẹ nhàng: "Thế chẳng phải là hợp ý ngươi..."
Trạm Trinh cảm thấy mình hơi mất khống chế. Ánh mắt hắn bám chặt trên cổ Hàm Sênh. Động tác ngả nghiêng vừa rồi khiến vạt áo đối phương xộc xệch, bả vai loáng thoáng lộ ra, trên cổ còn buộc một sợi dây mảnh.
Hàm Sênh bỗng ý thức được điều gì, giơ tay bịt mắt Trạm Trinh lại, hàm hồ nói: "Bịt, bịt mắt."
Bây giờ, bịt mắt đã thành ám hiệu của hai người. Yết hầu Trạm Trinh dịch chuyển, trong đầu đều là hương vị ngọt thơm trên cơ thể đối phương, lý trí của hắn cũng đang bị cắn nuốt từng chút từng chút một.
Trong bóng tối, hắn không thấy ánh mắt Hàm Sênh dần tỉnh táo lại, chỉ nghe đối phương nhỏ giọng nhả ra một câu ám chỉ cuối cùng: "Bịt mắt... mới có thể muốn làm gì thì làm."
Lời này hệt như một chỉ thị, Trạm Trinh phản ứng lại ngay lập tức.
Đời này Hàm Sênh cũng chưa từng đau như vậy. Hắn cho rằng loại đau đớn này thật khó có thể chịu đựng, nhưng đối với một Trạm Trinh đang say mèm mà nói, đôi mắt đỏ hoe vì bị bắt nạt của hắn chính là loại rượu mạnh không gì sánh bằng.
Màn giường lay động chẳng biết bao lâu mới chịu ngừng. Như Ý và Nguyệt Hoa đang canh ngoài cửa, vì Hàm Sênh đã dặn dò từ trước, nên cả hai chỉ có thể thấp thỏm đợi chờ.
"Công chúa, có khi nào..."
"Nàng có chừng mực."
Nguyệt Hoa giương mắt nhìn trời, chà xát hai tay, hít một hơi, nói: "Giấu được lúc nào hay lúc ấy, rồi trời cũng phải sáng lên thôi."
Lúc này, hừng đông không còn bao lâu nữa.
...
Hàm Sênh bái cùng một sư phụ với Thích Tư Nhạc, đương nhiên cũng hiểu đôi chút về dược lý. Dược thúc say này do hắn chế ra, chỉ cần uống rượu là sẽ phát huy công hiệu. Hắn biết tửu lượng của Trạm Trinh không tầm thường, dù bản thân đã uống thuốc giải rượu trước nhưng vẫn mất rất nhiều công sức.
Phía trong màn giường u ám tối tăm. Bịt mặt của Trạm Trinh bị ném vào một góc, hắn ngủ cực kỳ sâu.
Đầu óc vô cùng choáng váng, nhưng Hàm Sênh vẫn gắng gượng trở mình. Toàn thân hắn như bị xe ngựa nghiến qua, chỗ khó nói càng đau dữ dội.
Hắn chống tay xuống gối định ngồi dậy nhưng lại lập tức ngã xuống giường.
Người uống thuốc thúc say tuy chỉ là say giả, nhưng đều u mê không tỉnh táo, dù có tỉnh lại cũng chẳng nhớ được quá nhiều. Cho nên ban đầu Trạm Trinh vẫn rất nghe lời, không giày vò Hàm Sênh nhiều lắm, nhưng về sau lại dần mất khống chế. Bên cạnh đó, Hàm Sênh cũng đã đánh giá quá cao thể trạng của mình. Hắn ngất đi vài giây ngắn ngủi, nhưng lòng vẫn đè nặng chuyện này nên đã tỉnh lại rất nhanh. Hắn hít sâu một hơi, lần ngón tay run rẩy xuống dưới gối, lấy một viên thuốc nhét vào miệng. Sau khi trợn mắt nhìn đỉnh giường một lúc, hắn mới hồi phục phần nào.
Hiện giờ, trán Hàm Sênh ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Chờ khi da dẻ hơi hồng hào trở lại, hắn mới ngồi dậy một lần nữa, tóm xiêm y đã bị tàn phá nặng nề lên, che đậy cơ thể của mình.
Như vậy là tốt rồi. Hàm Sênh nhắm mắt lại, chậm rãi nghĩ.
Trạm Trinh sẽ hoàn toàn xóa tan nghi ngờ. Ngày mai Hoàng hậu hỏi đến, tất cả đều là lỗi của Trạm Trinh. Tội lỗi này, chẳng những hắn phải chủ động nhận, mà còn phải nhận trong cam tâm tình nguyện.