Trưa mấy ông đã làm vài mâm ăn tạm, cũng đông vui đấu chứ. Nhưng kệ, kiếm chỗ chuồn đã. Nhân lúc mọi người chuẩn bị té luôn. Chạy về quán coffe lánh tạm. Chỗ quen thuộc. Tắt nguồn và nhâm nhi.
Mình điên cmn rồi. Ghét cô độc nhưng thích ngồi một mình.@@
Ngồi 10' thì có thằng túm gáy, nhưng tay yếu thế nhờ. Định túm tay vặn rồi nhưng nghĩ sao lại thôi. Gỡ nhẹ phát ra quay lại thì là nhỏ tuýp sắt.
- Gì đây?
- Sao không ở nhà với mọi người?
- Sao biết tôi ở đây?
- Tôi hỏi trước mà.
- Không thích, được không? Giờ đến câu của tôi.
- Anh L bảo. Ở nhà vui mà.
- Tôi không thích.
- Ông nhiều lúc lạ thật đấy.
- Thế lúc nào quen?
- Vậy có về với mọi người không?
- Bảo anh L không thấy tôi, ok.
- Ông không về thì tôi cũng không về. Xong nhỏ ngồi luôn xuống đối diện. Gọi coffe sữa. Chơi rồi.
Em vẫy nhỏ phục vụ lại.
- Kêu tất cả mọi người. Ai phục vụ đồ dở này mai khỏi làm.
- Anh nghĩ họ sợ à? Nhỏ tuýp sắt
- Đợi xem.
- Chị lấy cho em đi. Em là khách mà.
- Thôi xin lỗi cô. Việc làm của chúng tôi.
- Ơ.
- Cô về đi. Tôi ở đây đang yên ổn.
- Tôi không thua đâu. Xong nhỏ lôi điện thoại.
- Quán giờ này không có khách đúng không? Em hỏi nhỏ phục vụ
- Dạ không.
- Gọi bảo vệ đưa nhỏ này ra rồi đóng cửa quán. Nay cho mọi người nghỉ sớm.
- Ơ anh vô lý đấy. Quán coffe của nhà người ta. tuýp sắt
- Xin lỗi mời chị đi ạ. Phục vụ
- Sao lại vậy? Chủ quán đâu ạ?
- Đây này. Tôi nói
- Tôi không phục. Giờ tôi về nhưng đợi đấy.
- Đóng cửa quán rồi bảo mọi người nghỉ sớm đi. Lát tôi tự về. Em nói nhỏ phục vụ.
Và không khí yên tĩnh đã lại về bên tôi.
Chưa được 15' thì có tiếng người lên.
- Đã bảo cho nghỉ sớm mà.
- Dạ em làm tăng ca đó anh. Ông L
- Ệt vler ông anh. Sao vào đây được?
- Chú nghĩ mỗi chú có chìa khoá à?
- Có hai bộ.......dm quản lý.
- Quân của mẹ nhờ anh tuyển cho chú mà.
- Thôi nay cho em yên đi.
- Nó chỉ vào đấy thôi chứ mất đi đâu mà sợ.
- Buồn chứ.
- Buồn làm được gì không? Về với anh em đi.
-.....
- Nó tận xa tắp, còn bây giờ anh em bên mày đây cơ mà.
- Rồi rồi đi. Được chưa?
Thế là lại phải đi với ông ý về nhà.
- Cũng chịu thua hả? Nhỏ tuýp trở lại như trước
- Yên và đi. Ông L
- Ơ đệch chưa bắt đầu à? Tôi giật mình
- Đợi ai hả? Tuýp
- Hôm nay em không uống đâu. Mọi người bắt đầu đi.
- P không biết uống hả anh L. Tuýp
- Ừ, nó không uống. Ông L
Hết trò ngồi nghịch đũa. Nhưng nhỏ tuýp kia lại sang chỗ tôi ngồi và gắp cho. Kệ éo muốn ăn.
- Biết người khác gắp cho mà không ăn là mất lịch sự không? Vler
- Biết gắp chung đũa ăn mất lịch sự hơn không?
- Tôi mời ông được chưa? Nhỏ gắp miếng kia về bát rồi lấy đũa em gắp miếng khác
- Tôi không muốn ăn.
- Ông khinh tôi vậy ư? Rồi nhỏ khóc
Vãi, khinh cái gì nữa ở đây?
- Đây được chưa? Em gắp miếng kia lên ăn.
- Hứ.
Bực rồi đấy.
- Anh L em chai.
- Tưởng chú không uống?
- Đang bực.
- Uống nhớ phần anh.
- Có biết uống không mà ham hố. Tuýp
Mở luôn chai ken, 1 hơi.
- Cái gì vậy? Tuýp
- Một số lần cô cũng không uống ăn thua đâu. Anh còn không bằng mà.
Và từ lúc ấy nhỏ im re, mình cũng thôi ngồi im tiếp tục....nghịch đũa.
Cơm xong giải tán nhỏ cũng chạy đâu mất. Kệ, càng yên.
Chán lại trở về quán ngồi coffe tiếp. Giờ nghĩ thấy nhỏ này lạ thật, cành nghĩ càng éo hiểu. Lại gọi vk iu.
- Ck hả. Giọng ngái ngủ. Tôi lại tưởng tượng hình ảnh đang lơ mơ ngái ngủ của Nhi.
- Vk đang ngủ à? Dạ, nhưng tại ck ý, giờ hết buồn ngủ rồi. Ck phải ngồi nói chuyện với vk.
- Chả gọi để nói chuyện đây còn gì.
- Hì. Thế ck có chuyện gì à?
- Nhớ vk quá mà.
- Xí ck hấp.
- Thế nhớ ck không?
- Hông.
- Quên đâu mà nhớ.
- Thế ý vk bảo là ck quên vk hả?
- Hông....Hứ chả chịu nhường vk
- Vk này.
- Dạ.
- Có chuyện này.
- Chuyện gì ạ?
Và em lại kể hết chuyện hôm nay ra.
- Khó hiểu.
- Vk cũng thấy vậy à?
- Nhưng nếu xét theo hướng cùng là con gái thì bạn ý có ý với ck.
- Hấp. Nhỏ ghét ck không hết.
- Thật mà, vk cảm thấy vậy đó.
- Ừ.
- Cấm nhé. Vk cấm đấy.
- Hấp, không bao giờ đâu.
- Ck hứa nhớ.
- Cần gì hứa, chắc mà.
- Hì. Vk biết ck chỉ yêu vk thôi mà.
- Biết thế là tốt.
Và sau đó lại là chuyện đủ thứ chuyện và cũng làm em quên luôn về nhỏ tuýp, về mọi chuyện vừa qua và về cả khoảng cách của hai đứa.
Tối đến lại phải về nhà ông L, đám cưới ở đất HN, tôi không thích không khí đám cưới ở đây. Ở đây mọi người đi dự đám cưới chỉ trong chốc lát, không có tụ họp cỗ bàn, không rôm giả giúp cỗ, thực sự không thể bằng ở nhà được. Chỉ tập chung khi làm lễ, thuê khách sạn làm một bữa rồi giải tán. Đâu được như ở nhà. Đám cưới là phải tụ họp vài ngày, đông vui rôm giả.
Tối ở đây cũng vậy, không người, không nhạc. Ở nhà nếu là mai rước râu thì giờ này đây phải đang mở nhạc linh đình, trai gái tụ họp hát hò nhảy múa.
Chán cái không khí này, ngủ là thượng sách. "Vào lấy xe rồi chuồn thẳng" ý định ban đầu là thế. Nhưng chọt khựng lại khi thấy nhỏ tuýp đang ngồi bó gối gục mặt và khóc. Ngồi xuống cạnh nhỏ, nhỏ ngước lên nhìn rồi lau vội hàng nước mắt.
- Tôi....tôi buồn ngủ thôi.
- Thì vào nhà ngủ.
- Ông thấy rồi à?
- Cô cũng là con gái thật à? Cũng có lúc yếu đuối thật à?
- Không phải.
- Cứ khóc to lên rồi nói hết xem nào, giữ một mình chỉ thêm bức bối thôi.
Và nhỏ khóc, khóc mãi rồi cũng thôi. Rồi tâm sự, vừa nấc vừa kể.
Cơ bản là về cuộc sống và gia đình. Về sự tủi thân của sự cô dơn từ nhỏ, sự thiếu tình cảm gia đình quan tâm của bố mẹ. Về sự tụt dốc không phanh trong chuyện học hành hay những lần tụ tập chơi bời hay là chuyện bạn bè dần mất hết. Nhỏ kể rất nhiều và tôi chỉ ngồi như vậy, im lặng lắng nghe câu chuyện. Nhỏ thực sự hơn mình tưởng rất nhiều.
- Chuyện là vậy đó. Nhỏ kết thúc câu chuyện. Nghe giọng đã dễ chịu hơn
- Do mình thôi. Tự tìm đúng hướng mà đi. Tôi nói bâng quơ rồi ra về.
- Cảm ơn đã lắng nghe tôi.
- Chỉ nghe thôi mà. Ngủ đi
- Ừm. Ngủ ngon. Bye
Kết thúc một ngày. Về nhà và lăn vào ngủ.