Nhưng chưa kịp bước thì nghe tiếng thằng Hậu nói.
- Cô ấy rất tốt với tao.
- Chúng tao chơi với nhau từ nhỏ.
- Nói thật tao cũng có cảm tình với cô ấy.
- Bố mẹ và người nhà tao cũng thích cô ấy.
- Mày thấy đấy tao vì đứa con gái khác mà chuyển trường cô ấy cũng theo tao.
- Tao biết cô ấy luôn quan tâm tao theo nhiều cách.
- Nhưng thực sự tao không chắc về cái tình cảm này.
- Tao lo sợ nhiều thứ.
- Sợ tình cảm chỉ là ngộ nhận.
- Sợ tình cảm này chỉ là một thói quen.
- Sợ cô ấy chỉ coi tao là bạn.
- Sợ nếu có làm sai gì đó thì đến cả người bạn thân nhất cũng mất....
Em không quay lại, đứng ngư vậy nói.
- Tao chưa đủ lâu để hiểu về hai đứa mày, cũng chưa thể biết nội tình bên trong. Nhưng tao nghĩ mình đủ cảm nhận được tình cảm của Yến với mày khi Yến nói về mày. Cố mà giữ, cơ hội không tồn tại mãi, đừng để phải hối hận....
- Cám ơn mày.
- Không phải cám ơn, nhưng hãy làm điều mình coi là đúng. Giờ xuống uống tiếp.
Đang ngồi uống lưng chừng thì bà già gọi.
- Gì vậy mẹ?
- Mày đang ở đâu?
- Con đi chơi với lớp. Đang ở Bắc Giang đây.
- Mày về gấp đi. Quán coffe có đứa đập phá.....
- Vâng con sẽ về ngay.
Quay qua nhìn ông chú thấy ông nhìn mình như kiểu thấy mình đang diễn để đánh bài chuồn vậy.
- Mẹ gọi hả, có việc gì vậy?
- Cháu xin lỗi ở nhà đang có chuyện gấp ạ.
- Nhưng uống vào đi được không? Hay để chú đưa về.
- Dạ cháu vẫn lo được ạ.
- Ừ vậy thì nhanh lên, nhớ hôm khác nốt đấy.
- Dạ cháu xin phép.
Chạy ra khu ở của lớp thì mới nhớ ra. Mình đang ở tận Bắc Giang giờ có về cũng đâu có kịp.
Gọi cho ông L nhờ ông ý đã.
- Anh nghe này.
- Anh đang đâu? Rảnh không?
- Chuyện gì vậy?
- Anh xem giúp em, có đám vào phá quán coffe của em.
- Bọn nó thế nào?
- Em cũng chưa rõ, anh cứ xem hộ em.
- Ừ, để anh.
Chạy vào lấy balo rồi thông báo với Nhi luôn.
- Vk.
- Chuyện gì vậy ck?
- Ck phải về có việc gấp.
- Vk đi với.
- Không được, vk cứ ở đây đi, ck về nhanh thôi mà. Đêm rồi đưa vk đi cùng không yên tâm.
- Cho vk đi với mà.
- Ngoan nghe lời ck, ck mà xong việc sớm thì sẽ chạy lên với vk ngay.
- Dạ, ck nhớ nha. Đi đường cẩn thận. Nhớ gọi báo cho vk.
Rồi chạy vội đi lấy xe phóng về HN.
Chạy vào nội thành HN thì gặp ngay đoạn đường sửa, tắc cmn đường. Đang vội nên đành rẽ lối đường nhánh để về.
Đường phố về đêm vắng vẻ lên em càng được đà phóng thẳng, nhưng đâu thể ngờ đêm như vậy lại có con chó ở đâu đi ra đường. Đang đi nhanh cộng với hơi men trong người lên dù có đã tránh được con chó nhưng không thể kịp giữ vững tay lái lên ôm luôn đường. Cả bên chân trái ốp theo xe xuống đường, đau điếng, người lúc này thì không còn chút sức lực, đành cứ lằm như vậy chịu trận thôi.
Tự nhủ là giờ này lằm đây thì chắc là sắp ra đi nhẹ nhàng rồi. Giờ này thì có ai dảnh mà đi qua đây cứu chứ? Nhưng lúc ấy lại nghĩ rồi cười được chứ, may mắn sao là tôi đã cản được không cho Nhi đi theo. Nếu không thì không biết mọi chuyện còn ra sao nữa.
Và em đã dần ngất đi. Trước lúc ngất chỉ nhớ là nghe có tiếng xe dừng lại gần bên cạnh....
Mở mắt ra thì là một màu trắng. Chết rồi à? Éo phải chân đang đau buốt lên kia mà. Nhìn lại thì là phòng bệnh viện mà, sao nhỉ?
Nhớ rồi, mẹ cái con chó ấy. Chắc lỗi của mình chứ, nhưng con chó éo cãi được mà.
Tìm em 1280 nhưng éo thấy đâu. Nhi mà không liên lạc được thì chắc đang lo lắm đây.
Đang lằm nhìn trần nhà thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Một bác sĩ khá đứng tuổi đi vào.
- Tỉnh rồi à? Khoẻ thật đấy, bình thường chắc hôn mê thêm ít nhất vài tiếng
- Vâng. Mà mấy giờ rồi bác?
- 6h sáng.
- Cháu bị những gì vậy?
- Cậu bị tai nạn từ đêm qua, có người đưa vào đây, chúng tôi đã gọi người nhà cậu rồi.
- Thế vẫn chưa chết ạ?
- Vậy là hiểu rồi nhỉ? Vẫn nói được vậy mà.
- Cháu bị nặng không vậy?
- Cậu là vẫn may mắn lắm đấy, đi tốc độ cao vậy mà chỉ gãy chân với xây xát nhẹ thôi.
- Vâng cháu biết. Mà bác có thấy điện thoại của cháu đâu không?
- Có, lát tôi sẽ bảo y tá lấy cho.
Chị y tá vào phòng nhắc.
- Thưa bác sĩ người nhà bệnh nhân đến.
Bác sĩ tiêm xong thì đi ra ngoài, một lúc sau thì mẹ em vào.
Mẹ em đến chắc ở ngoài hỏi qua tình hình với bác sĩ rồi mới đi vào phòng ngồi cạnh em hỏi.
- Thấy sao rồi?
- Con khoẻ, nhưng chắc chân thế này thì....
- Đã uống rượu còn đi nhanh.
- Con thấy mẹ gọi gấp quá.
- Cái đám quậy phá quán....
- Con đã nhờ người lo xong rồi.
- Mày lo thế nào?
- Chuyện của con mà.
- Vâng chuyện của cậu, nhưng toàn làm tôi phải lo kìa.
- Con về được chưa mẹ?
- Giờ ở đây bao giờ khỏi mới ra. Quán coffee tao sẽ lo. Chắc phải gần một tháng đấy.
- Một tháng con sống thế nào?
- Tao không cần biết. Mày thử trốn viện xem tao xử mày như thế nào.
- Dạ.
Đen đủ đường mà. Vừa hết được chuyện cũ xong lại có chuyện mới ngay. Giờ thì ngon rồi, hơn nửa tháng tới tính sao đây? Lại còn giấu Nhi thế nào nữa đây?
- Mà mẹ ơi. Ai đưa con vào đây vậy?
- Một đứa con gái và một ông xe ôm. Mà mày còn phải giải thích cho tao nữa đấy.
- Dạ sao?
- Nó ngồi ngoài kia từ lúc đưa mày vào đây, lại còn khóc suốt đấy.
- Cho con gặp được không?
- Ừ để mẹ gọi, nhớ cám ơn người ta.
Và người tốt bụng lạ mặt ấy là....Vi. Cô em gái mà dạo này tôi quên béng mất.