Lại còn đợi về mới biết nữa hả mẹ làm em tò mò rồi đấy. Thôi kệ xử lý thiệt hại đã.
Thôi tay trái giờ buốt tận óc. Chắc quả này nó phải đòi nghỉ cả tháng mất. Còn vết dao nữa.
Vết dao này nhỏ với lại cũng không sâu lắm, không ảnh hưởng đến nội tạng, nếu là lúc bình thường thì tự khâu được nhưng giờ thì khó đấy.
Đành kêu gọi chợ giúp vậy:
- Lớp mình ai biết khâu vết thương không?
- Không biết. Gần như cả lớp đồng thanh vler.
Nhi và Duyên đều có vẻ muốn giúp nhưng chắc vẫn xấu hổ vì nhưng việc đã qua lên không dám ý kiến.
Hết cách rồi.
Mượn máy thằng Đ bấm số goi anh L:
- Ai đây?
- Em P đây.
- Vậy có việc gì thế cu?
- Anh xem có ai quen biết mà biết sơ cứu với khâu ở gần trường em không, kêu vào lớp em hộ chút việc.
- Để anh....
- Chị có đó. Chị dâu nhảy thẳng vào nói.
- Vậy chị giúp em.
- Lớp nào để chị kêu nó.
- Lớp 10a2.
- Ừ lát là nó qua đó.
Thấy một con nhỏ chạy như vịt tới cửa lớp em, nhưng cứ thấy lấp nó ở ngoài. Gọi lại chị dâu:
- Chị nhờ cái con vịt đó hả?
- Ừ nó tên Vi. Học cùng trường cậu đó, lại bằng tuổi nữa đó.
- Học sinh à?
- Thì nó biết khâu với sơ cứu đó. Nó ở nhà chăm sóc mấy con thỏ suốt à. Mà thôi bye nha
Giật mình hãi hùng quay sanh nhìn nhỏ, gọi to "Vi ơi" theo thói quen nghe thấy tên nhỏ "Dạ" rồi đỏ bừng mặt nhìn em.
- Xuống khâu đó hả.
- Dạ chị kêu xuống ạ. Dạ mà lại còn Ạ nữa
Đưa nhỏ hộp đồ sơ cứu:
- Bác sĩ "thú y" hả. Tin được không đó?
- Thì cũng chỉ là khâu thôi mà.
- Tôi hỏi làm được không. Còn tôi khác mấy con thỏ đó nhớ.
- Tôi biết làm mừk. Mặt ngố ngố xụ xuống trông đến là hài.
Gọi lại hỏi chị dâu:
- Chị tìm đâu ra sinh vật hiếm này vậy?
- Em gái chị đó.
- Ax chị nghĩ em tin không?
- Chị nói mà không tin hả?
- À dạ.
Tôi nhìn nhỏ phán câu xanh rờn:
- Sao chị dâu lại có một người em gái vừa ngố vừa hậu đậu như......aaaaa.....em hét đó. Nhỏ chắc là bực lắm rồi, xiên cái kim vào tay trái em. Rồi kéo tay áo lên cắn luôn vào phần thịt non dưới bắp tay. Thốn đừng hỏi.
- Cô ác vậy không thấy vết bầm à.
Nhỏ chợt hoảng khi thấy cái kim đang găm thẳng vào vết bàm của em.
- Người đâu mà.
- Tôi xin lỗi.
Đến phần bôi thuốc sát trùng mới khổ cái thân tôi. Nhỏ luống cuống thế nào chơi nguyên cả lọ vào vết thương. Thốn
- Aaaaaaaaa. Không nói lên lời
- mắt rơm rớm. Cho tôi xin lỗi.
- Xót quá tôi cứ nhúc nhích ngồi không yên, nhỏ hết khóc giờ lại bỏ bộ mặt cay cú ra.
- Ngồi yên cho tôi làm. Tôi làm hay anh làm hả????????????????? Nhỏ hét mà em muốn thủng màng nhĩ.
Em từ lúc ấy ngồi im, không dám ho he gì nữa. Láo nháo nhỏ đớp nốt vào tay còn lại thì khổ.
Xong xuôi rồi nhìn vết khâu cũng được đấy chứ. Cũng có tay nghề thật.
- Đưa nốt tay trái đây. Em ngoan ngoãn đưa tay lên cho nhỏ kiểm tra rồi thoa thuốc bóp.
Đã thế mấy đứa trong lớp cứ nhìn rồi cười cười, cay đéo thể nào tả được.
-Vâng xin cám ơn xin cám ơn các vị khán giả đã ngồi xem tiết mục là trò hề của em. là em đang ngồi lườm đám bạn trong lớp. Đéo hiểu sao lại nghe lời với sợ nhỏ vậy. Lúc nãy thì hổ báo mà giờ nghe lời nhỏ như cún.