- Mày bị bọn nào đánh, sao không đập lại hay gọi anh. Mày có coi anh ra gì không.....
- Ax sao anh biết. Mà có chuyện gì to đâu mà làm quá.
- Không quan trọng sao tao biết. Nhưng nói lại xem có chuyện gì.
- Thì mấy thăng trẩu cậy tiền bố mẹ, cậy lớn quây em.
- Thế mà không cho bọn nó biết mùi à.
- Chưa đến lúc. Em muốn chơi một trò chơi, giờ là chuẩn bị. Khi nào chơi thì sẽ có nhiều điều vui lắm đấy.
Anh L dần hiểu ra vấn đề rồi cười vang nhà. - Mày cũng có thú vui tao nhã nhỉ, lúc nào bắt đầu thì ới anh.
- Không phải lo, sao quên anh được.
Hahahahahaha hai thằng cười như hai thằng bệnh.
- Thôi chú vào coi quán giúp anh, anh đi có chút việc.
- Èo, em vào đây làm nhân viên pha coffe chứ đâu ứng tuyển vào quản lí đâu.
- Thì nếu anh bảo mày làm quản lí luôn thì mày làm à. Anh lạ gì mày nữa.
- Anh gài hàng được đấy. Thôi lướt đi không chị chờ.
- Anh em mình hiểu nhau vler.
Anh L đi luôn tôi lại phải vào đứng quầy. Dạo này Nhi ít tới quán, chắc bận học. Còn Hà thì cũng nghỉ rồi vì chỉ làm thêm hè thôi. Tầm 9h30' thì có một đám học sinh bước vào, trong đám đó có cả Duyên. Đàm này chắc là uống ở đâu rồi nhìn qua là biết.
Nhân viên ra ghi cho bọn nó thì cứ lè nhè trêu, thấy vậy tôi bước ra:
- Dạ anh chị dùng gì ạ. Tôi bình tĩnh hết sức.
Duyên thấy tôi thì ngạc nhiên hết cỡ:
- P bạn làm ở đây hả.
- Vâng, nhà tôi nghèo lên phải tự thân vận động thôi.
- Mày ăn nói với khách kiểu ấy à. nói xong bồi thêm cho tôi ly nước vào đầu, có ít nước màu chảy xuống.
- Anh Vũ anh làm gì thế.
- Sao em lại bênh thằng nhà quê này.
- Vâng nhà quê nhưng sống bằng đồng tiền của chính mình anh ạ. Chứ không phải là ăn bám mà phải ngại.
- Điz mịa. Nó trửi rồi túm lấy cổ áo tôi.
- Thằng Vũ mày làm gì đấy. Anh L nói to khi vừa xuất hiện.
- Anh để yên cho em sử vụ này.
- Đây là quán tao, nó là nhân viên của tao, mày có thích vào đây làm loạn không. Anh cũng đã hiểu chò chơi của tôi nên không nhắc gì tới chuyên anh em kết nghĩa cả.
Nó thấy anh L thì nghệt xuống quay đi luôn. Lúc đi qua tôi nó ghé tai tôi nói nhỏ:
- Mày cứ chờ đấy. Chuyện chưa xong đâu.
Tôi cười khinh bỉ đủ để nó nhìn thấy rồi bắt tay vào thu dọn.
Duyên không nói gì nhìn tôi vẻ thương hại rồi đi cùng thằng đó luôn.
Anh L- Mày đầu tư vụ này hơi đã đó. Lần này chắc vui thật sự đây.
Tôi thì vẫn bình thản thu mảnh vỡ rồi lại cười nửa miệng.
Hehe kế hoạch bước đầu đã thế này thì vui phải biết.
Hà thì từ đâu đi ra, hai mắt rưng rưng kiểm tra và xử lí vết thương cho tôi, nhưng chỉ im lặng không nói gì. Tôi thấy thế thì cũng kệ, phải diễn trọn vai chứ.