Nay sáng ra có điện thoại của sp. Sao lạ vậy, hay là có chuyên gì mà hôm nay sp gọi. Bắt máy nghe:
- Dạ con nghe sp.
- P đấy à.
- Dạ.
- Con đang làm gì đấy.
- Dạ giờ con rảnh không làm gì ạ.
- Vậy con qua đi với Huy đi, nhớ nghe lời nó đấy.
Chuẩn bị xong xuôi đến nhà a Huy thì a đang đứng đợi, thấy mình thì a nháy lên luôn con camry( giống của ông già tôi) rồi tới một quán ăn nhỏ, a vào luôn còn tôi đi theo sau. Vào một bàn kẹp 2 có tầm mười người mà chắc toàn dân chơi săn trổ đầy mình mà nhìn qua trông mặt ai cũng có toát ra một vẻ giang hồ thực sự. Vào bàn anh Huy lên tiếng giới thiệu tất cả những người đó và em. Vào bàn anh Huy kể về kia. Đúng như dự đoán tất cả ở đấy đều là dân anh chị, có số má đàng hoàng:
- Tất cả cùng là anh em, có chuyện gì với chú cứ gọi bọn anh. Em Huy cũng là em của anh mà. Một trong số đó lên tiếng tất cả hưởng ứng theo luôn.
Ngồi thêm xã giao một lúc rồi a Huy xin phép về trước xong kéo em luôn. Dời đi mà vẫn mải suy nghĩ.
Lại tới một quán bar rất lớn. Xuống xe không biết sao lại gây sự chú ý. Mặc kệ tất cả xong hai anh em vào quán luôn.
Vào quán bar mà ai nhìn anh Huy cũng chào khá nhún nhường.
- Lại kêu mang ken ra uống xong xuôi tôi gọi tính tiền thì.
- Nữa đó, quán này là của anh mà, không tiền long gì hết. Bảo sao được đặc cách ngồi tách biệt một ngăn kính, lại phục vụ tận tình. Lại kéo mình đi tiếp.
Vào một quán coffe khá lớn, bên trong bày trí khá đẹp mắt. Vào thì tất cả vẫn chào tôi và A Huy. Đây là quán nữa của anh, mà phải nói là gia đình anh. giới thiệu thêm chút rồi tiếp.
- Đi tiếp thôi cậu em.
- Chào anh. Tất cả nhân viên nhìn tôi. Thôi lướt khỏi đây đã.
Lại chào và đi tiếp.
- Đây cũng là của gia đình anh. Nói khi đi vào một quán ăn khá sang trọng, nhân viên thấy hai chúng tôi đều chào rất lễ phép.
Anh Huy vậy là rất có thế lực, có bar coffe khách sạn nhà hàng. Nhưng thấy anh sống như vậy khá bức bối. Và anh nói:
- Đó là gia sản ba mẹ anh có bên này, Đã để lại cho anh. Anh phải đi học và quản lí từ năm lớp 10, anh đã cố gắng thật tốt để được như hôm nay, Giờ có chú, anh đã coi chú như em trai và cũng là một người anh tin tưởng nhất. Nên anh muốn chú cùng anh gây dựng tiếp sự nghiệp này.
- Gì?
- Chú thấy sao?
- Chả có nghĩa gì. Anh biết tính em mà. Nhỏ giờ vẫn không đổi và có lẽ sẽ mãi không đổi.
- Chú còn cả cuộc đời gắn vời nó đấy. Anh mong chú nên suy nghĩ.
- Em không thể . Nhưng nếu anh cần em có thể giúp bất cứ giá nào có thể. Và hãy để em như một học sinh bình thường khi ở trường. Và có cuộc sống như bao người bình thường khác. H là quá đủ rồi, mong anh hiểu.
Anh Huy thấy nói vậy cũng xuôi, tôi thì cũng đành vậy, tôi muốn có cuộc sống bình thường không thích cảm giác bon chen, xô bồ. Rồi anh nói:
- Anh không ép chú nữa, nhưng cần bất cứ điều gì cần giúp đỡ thù gọi anh. Anh em mình vẫn mãi là anh em tốt mà.
Đêm lại thấy khó ngủ, thôi thì lại thử suy nghĩ về quá khứ hiện tại và tương lai