Có rất nhiều cách để thay đổi một người, nhưng để chứng kiến một người thay đổi, suy sụp đến chóng mặt thì rất khó.
Từ một người con trai lịch lãm chuẩn men, là mục tiêu của biết bao người con gái. Giờ không hơn một cái xác không hồn. Sống như một cái bóng.
Một tuần sau ngày chị ra đi, sư huynh hoàn toàn sụp đổ, chỉ giam mình trong phòng hết đập phá lại lôi những thứ đã chuẩn bị cho đám cưới ra.
Ban đầu cũng để vậy nhưng tôi cũng chán cảnh cứ đến nhà thì lại thấy huynh ngồi như vậy.
Vào phòng túm cổ lôi sư huynh ra trước mộ chị dâu.
- Đấy được chưa? Huynh muốn chị dâu không được thanh thản thì ra đây mà diễn này, đâu phải trốn trong phòng như thế.
-....
- Huynh nghĩ chị thấy như vậy sẽ sống được lại à? Hay huynh có nghĩ chị sẽ buồn như thế nào nếu thấy vậy.
-......
- Một là đứng lên và sống hẳn hoi. Hai là cứ trốn ở cái phòng ấy và đừng bao giờ nhìn chị dâu tôi nữa.
-..... Bắt đầu khóc, một người như huynh giờ như vậy nữa ư?
- Khóc, huynh nghĩ nó làm được gì?
-....
- Huynh phải xứng với nụ cười chia ly của chị đi. Nếu đã không còn chị thì huynh phải sống sao cho xứng thêm phần của chị.
- Cô ấy đã có con của bọn anh.
-..... Điều này giờ tôi mới biết.
Huynh đưa tờ giấy xét nghiệm ra.
- Chiều hôm ấy là ngày anh và chị đi chụp ảnh cưới.
-....
- Giá như anh là người đưa cô ấy về.
-.....
- Giá như anh để chú K đưa thợ chụp ảnh về.
-.....
- Giá như....
- Đâu thể trách ai, chuyện cũng đã xảy ra rồi mà.
- Khi cô ấy gặp nạn anh ở đâu? Hừ, đang vui vẻ lấy nhẫn cưới, đang hạnh phúc trong khi cô ấy đau đớn.
-....
- Cô ấy sao lại phải chịu như vậy chứ? Hiền lành đến con kiến không nỡ giết, thấy máu còn sợ mà lại phải như vậy.
-....
- Mới hôm qua thôi, đáng nhẽ ra là ngày hạnh phúc nhất của hai đứa anh. Vậy mà...
- Sao anh không nghĩ chị ấy sẽ được hạnh phúc khi thấy anh sống tốt, em hiểu được nỗi đau của anh nó đau đến nhường nào. Nhưng giờ đây cuộc sống của anh là phải sống xứng đáng với ba mạng người mà, đứng lên và bước tiếp. Nếu dừng lại hãy nghĩ xem có xứng đáng với hai người họ không?
- Anh sẽ cố, nhưng cần có thời gian.
- Thời gian? Để nấp mình trong phòng nữa hả?
- Không. Để hoàn thành một số thứ hai đứa anh từng mơ.
- Vậy em chúc may mắn. Và luôn nhớ rằng đang sống cuộc sống không phải riêng mình anh.
- Còn hai bên.....bố mẹ anh sao rồi?
- Họ lo cho anh lắm đấy.
- Anh xứng không?
- Không. Nên cố mà xứng.
Rồi cho anh ngồi thêm lúc nữa tâm sự với chị xong hai thằng về.
Mình về trước, bước vào căn phòng giờ đông đủ mọi người. Đều nhìn mình.
- Cháu xin lỗi, cháu chỉ muốn cho amh ấy tỉnh ra.
- Vậy Huy đâu rồi? Mẹ vợ anh ý.
- Vào nhận lỗi đi và nhớ những gì ta đã nói chuyện.
Anh Huy bước vào, phần nào đã có lại chút con người cũ.
Em chỉ có thể làm đến thế để giúp cho chị phần nào thanh thản hơn thôi......
Nói chuyện với Nhi về chuyện đã qua.
- Vậy nếu một ngày mà vk rời xa ck thì ck sẽ làm sao?
- Nếu thực sự là vk muốn vậy thì ck sẽ buông tay, níu kéo chỉ thêm khổ cả hai thôi.
- Hứ, không ngọt hơn được à?
- Đường, nước mía, kẹo.....
- Vk không đùa.
- Ck nói thật, ck muốn vk hạnh phúc nên dù thế nào vk hạnh phúc là được.
- Bên ck vk hạnh phúc rùi.
Giờ tôi cũng chợt nghĩ, nếu thực sự không còn Nhi ở bên tôi sẽ ra sao? Liệu sẽ như thế nào? Hay lại như khi xa Ngọc. Tôi có thể dễ dàng buông tay như đã nói không?
Tôi xua ngay những suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí mình.
- Vậy ck sẽ càng cố làm cho vk được hạnh phúc.......