Tác giả : Lạt Ma
-“Anh bạn..hân hạnh được gặp..Ha ha...Chúng ta đã có nói chuyện qua điện thoại...Tôi là Trần Đức.. Người nầy là chú của tôi...”Hắn mĩm cười nhìn gả mặt sẹo...đùi gả bị một phát súng,máu chảy lênh láng,mặt gả tái nhợt,bên cạnh,hai tên đồng bọn cũng không khá hơn...đều bị bắt nát vai,đang run rẩy ôm lấy vết thương, người con gái thì không có gì,nhưng nét mặt rất khủng hoảng.Chỉ bị thương thôi,như vậy là nhẹ rồi,đây cũng là vì bọn Ngọc Vân,Thu Tâm,Phương Anh mặc dù có ‘licence to kill’ nhưng nếu không cần thiết thì không muốn giết người...
-Ha ha...chú Ba..mau gọi cho thím báo tin bình an ..Thím và Hồng Phượng đang chờ tin chú...
-Khoan đã...Đụ má tụi mầy mấy thằng khốn nạn tụi bây...
‘Bịch..Bịch..Bịch Á..ối hu hu....’ Tuy không bị ngược đãi,hành hạ nhưng uất khí ,oán khí bùng lên,hơn nửa có thằng cháu và người của nó ở đây,không có gì phải sợ,Hùng nhào tới ,tay đấm túi bụi chân đá,đạp vào mặt ba thằng con đồ..Ngay cả cô gái cũng không chừa... Hai tên đàn em và cô gái vừa khóc vừa van xin.Gả mặt sẹo ăn đòn nặng nhất mặt sưng vù nhưng gã bậm môi không la tiếng nào.Gương mặt lầm lì.
-“Đủ rồi..đủ rồi chú ba...Gọi điện cho thím đi..Chuyện ớ đây để cháu..” Đức kéo chú mình ra...Hùng ngừng tay,thở hồng hộc,cơn giận đã thuyên giãm rất nhiều...
-“Bắt cóc tống tiền...chặc chặc chặc...Còn có vủ khí và lựu đạn nửa...Đủ vô khám mút mùa lệ thủy rồi...” Đức mĩm cười,tặc lưởi.Tên mặt sẹo vẩn thản nhiên,không nói gì...Nét mặt có vẻ khinh khỉnh...Chứng tỏ rất gan lì.
-“Hắc hắc...Vui thiệt..Lâu lắm rồi mới gặp được ‘hảo hán’...Nhưng để coi sao đã...Ngọc Như...Cho chút ý kiến đi..Em là chuyên gia mà...
-“Nói bậy hoài...Chuyên gia cái gì chứ...Em biết chút xíu thôi...Trên xe có máy khoan ...Chờ em,chút em đi lấy...”Nàng xoay người nhanh chóng bước đi.
-“Wow...Lấy máy khoan làm cái gì?” Đức ‘sửng sốt’.
-“Có lần em nghe Ngọc Như nói nếu bắn thì một phát xuyên qua chân,không đau lắm vì tốc độ của viên đạn quá nhanh nhưng dùng máy từ từ khoan thủng qua xương thì là chuyện khác...” Nét mặt ranh mảnh,liếc nhìn hắn Thục Linh mĩm cười.Nàng,Ngọc Như cùng nhiều chị em khác sát cánh bên hắn lâu rồi nên tâm ý rất tương thông,hắn chỏng cái đuôi lên là các nàng biết hắn muốn gì nên cùng nhau chơi đòn tâm lý muốn làm sụp đổ tinh thần của mấy tên côn đồ nầy.
Chưa đầy 1 phút,Ngọc Như trở lại với cái máy khoan điện trong tay,nàng bấm nút,tiếng máy chạy nghe ‘u ..u’,trên gương mặt đẹp nở một nụ cười vô cùng khủng bố...Từ từ tiến gần...
Gả mặt sẹo biến sắc,hai tên đàn em mặt trắng bệt,mùi hôi thúi bốc ra từ giửa hai chân của cô gái ...Vậy mà Ngọc Như tỉnh bơ...Đưa đầu mủi khoan ngay xuống ống quyển của một trong hai tên đàn em của gả mặt sẹo.
-“Đại ca..Đại ca...Đừng mà,anh muốn biết cái gì ...Tui nói..Tui nói...là nó...Hai đứa tui theo nó kiếm ăn thôi à..Nó nói sao tụi em làm vậy...Có phải vậy không Mười..Mầy nói cho đại ca này nghe đi”Một gả đàn em tay chân bị trói ,thấy mủi khoan sắp đụng chân mình,sợ té đái liền tuông một tràng.
-“Đúng đúng đó đại ca... Nó là Phạm Tuấn Sỷ,cha nó là Chủ tịch huyện Gò Quao Phạm tuấn Dủng,anh rể nó là Phó Giám đôc Sở CA ...” Thấy đồng bọn mở miệng,tên còn lạI sợ mất phần,móc ruột ra nói hết.
-“Đụ đỉ mẹ..Tụi mầy không có nghỉa khí chút nào...Tụi mầy cầu trời khẩn phật sau nầy đừng để tao gặp lại tụi bây nha ” Sỷ mặt sẹo hung dử hăm dọa...Hai gả đàn em sợ hãi cúi mặt...
-“Phó Giám đốc Sở?Wow...hèn chi...”Đức gật gù.Đám mỷ nử bên cạnh hắn mĩm cười...hình như nghe được chuyện gì thích thú lắm vậy.
-Đúng vậy...Anh rể tao là Trương Hửu Thành..Bây giờ tụi mầy biết tao là ai rồi chứ gì...Còn không mau thả tao ra..Đụ má tụi mầy...
‘Bốp’...Gả bị Ngọc Như tát vào mặt.
“Đụ…”‘Bốp’...
-“Chỉ được mở miệng khi được hỏi...Cấm nói tục,câm chửi thề..Nếu không bà dây sẻ thiến mi..Nghe rỏ chưa?” Ngọc Như quắc mắt...
Sỷ sẹo vừa giận vừa sợ. Không ngờ đám người nầy nghe đến tên anh rể gả mà cũng không nể mặt. Hắn nhìn những khẩu súng trên tay đám đàn bà và ‘tên đầu sỏ’... Bây giờ gả hối hận muốn chết vì biết mình đã chọc vào ổ kiến lửa..
-“Nghe rỏ chưa? Người này là em vợ của Phó Giám đốc Sở CA Trương Hửu Thành..chậc chậc... Chờ một chút...Biết đâu là giả mạo thì sao... Phải kiểm chứng lại mới được.” Hắn ra vẻ khó xử,lấy di dộng ra gọi.
Thông thường 11 giờ đêm Thìn đã ngáy nhưng đêm nay lảo mở mắt thao láo không ngủ được,đã vậy cứ 5,10 phút thì lắn qua lăn lại khiến Cẩm Lệ bực mình...tưởng chồng ‘ muốn’ ...Vậy thì cho lảo chơi một cái cho rồi,bởi vậy nàng ngồi vậy cởi quần áo...Nằm xuống chàng hảng hai chân ra...
-Nè..Muốn thì làm đi..Xong rồi ngủ..Ông lăn qua lăn lại hoài..ai mà ngủ cho được.
-Hả..Bà xả..Anh làm em không ngủ được à...Sorry nha..Em hiểu lầm rồi..Anh đang có chuyện nghỉ không thông...
-“Có chuyện gì vậy?” Lệ sửng sốt...Ông xả nàng thấy vợ cởi quần là nhào tới úp mặt vào,sao hôm may được mời mọc cũng không muốn...Không lẻ bị liệt rồi?
-“Hôm nay thằng Vinh ở Cần Thơ có gọi cho anh...Nó nói...anh có cơ hội” Thìn nói sơ lược cho vợ nghe...Nước chảy xuống,người nhìn lên..Hiện nay,lảo không có thực quyền mặc dù cấp bậc cũng là một đại tá nhưng Thìn chỉ phụ trách những chuyện lông gà vỏ tỏi thành thử không có chút thực quyền...Lảo đang nghỉ có nên hay không chụp lấy cơ hội nầy được nở mài nở mặt nhưng đồng thời lảo cũng rất hồi họp,lảo sợ rủi ro đụng chạm tới tai to mặt bự cở như Chủ Tịch hay Bí Thư Tỉnh thì bỏ mẹ,không chừng sẻ bị ‘đày’ đi ở một chỏ hóc bò tó nào đó thì bỏ mẹ.
-“Anh..Anh thiệt là ngu mà..”Cẩm Lệ tỉnh ngủ...Hoàn toàn tỉnh ngủ...Nàng ngồi bật dậy như cái lò xo.Hận tại sao chồng của mình khù khờ như vậy,lẻ ra đi làm thầy chùa chứ không nên vào ngành CA..Mà ngay cả bọn thầy chùa bây giờ cũng gian tà, mánh mun như quỷ.
-Không phải đâu bà xả...Anh chỉ sợ đụng chạm người không nên đụng...
-“Sợ?Sợ cái gì?Đúng là ngu mà...” Cẩm Lệ tức giận thở phì phì...Nàng cũng là Trung tá ngồi ‘cạo giấy’ của Công An Thành Phố Rạch Giá,dỉ nhiên cũng không phải là một chức vụ quan trọng,nay thấy chồng có cơ hội ngóc đầu mà không biết nắm bắt.. nhút nhát,sợ đầu sợ đuôi.Vì vậy tức muốn điên lên...
Ngay lúc nầy di động của Thìn reo lên...Thìn nhìn là số lạ...Lảo đưa mắt nhìn vợ...
-“Bắt máy đi...Sao ngồi thừ ra vậy?”Tâm tư Cẩm Lệ chợt động...Nàng quát nhỏ.
-“A lô..Tôi là Thìn..Xin hỏi ai gọi vậy?”
-“Ha Ha...Tôi là Trần Đức...Thật xin lổi đã khuya như vầy còn quấy rầy ông...”Đức không muốn nói mình là do Vinh giới thiệu,như vậy quá dư thừa...
-“Ha ha..Hân hạnh..Hân Hạnh..Có gì mà quấy rầy chứ,là bạn của anh Vinh thì cũng là bạn của Thìn tôi mà...Xin hỏi tôi có thể giúp được vì cho Chủ tịch Đức đây?”Thìn khiêm tốn,ân cần hỏi..Cẩm Lệ kế bên ghé tai hồi họp nghe ké,đồng thời đưa ngón tay cái lên khen ngợi ông xả miệng lưởi ngoại giao không tệ.
-Vậy thì tốt quá..Là như vầy,chắc Phó Vinh có nói với ông rồi..Chú tôi bị bắt cóc tống tiền..Ha ha...Thật là hên..Tôi tinh cờ bắt được bốn người..Trong đó có một người tên là Phạm Tuấn Sỷ,gả nói là em vợ của Phó Giám đốc Sở Trương Hửu Thành...Tôi không biết có thật hay không cho nên muốn nhờ ông đến nhận diện dùm...Chỉ có vậy thôi...
Thìn sửng sốt...Trong đầu lảo nghỉ bọn bắt cóc chỉ là bọn tép riu tầm thường,túng tiền làm bậy,hổ trợ hắn truy tìm thì không thành vấn đề nhưng không ngờ bọn nầy có liên quan đến Phạm Tuấn Sỷ.vậy có nghỉa là liên quan tới Trương Hửu Thành rồi...Vì vậy lảo ngồi sửng ra...Run lên... Không để ý Câm Lệ liên tục gật đầu,ý nàng muốn ông xả mình chụp lấy cơ hội để có thể tiến bộ...
-“Không thành vấn đề...Đức Chủ tịch...Ông ở đâu..Chúng tôi tới ngay..” Cẩm Lệ thấy ông xả mình ‘thỏ đế’ khi nghe đến tên của Trương Hửu Thành ,sợ mất cơ hội quý báo,nàng liền giựt lấy di động thay chồng quyết định...
-“Tôi đang ở..” Đức nói đia điểm hiện tại của mình..Trong lòng có chút kỳ quái..nhưng sực nhớ giờ nầy gần nửa đêm mình gọi tới thì người phụ nử nầy chắc là vợ của ông ta rồi..Theo cách nói...Hình như cũng là CA thì phải...
-“Còn không mau thay đồ..”Cẩm Lệ nhảy xuống giường vội vả mắc sắc phục CA thường ngày của mình... thấy chồng còn lề mề liền quát...
-“Ờ..Ờ..được..được.” Thấy bà xả hăng hái..Thìn không dám không làm theo..Hai vợ chồng ra xe chạy tới địa điểm...
Trong lúc nầy xe cứu thương đã được gọi đến băng bó cho bọn Sỷ sẹo,tuy vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu để máu chảy thời gian lâu thì mất máu nhiều có thể bị tử vong... Phương Anh,Thục Linh,Thu Tâm lục soát toàn bộ căn nhà , tìm thấy được tìm thấy được rất nhiều thuốc lắc và một số lượng độc phẩm khác.Nghi ngờ nơi đây là nơi tàng trử.
-“Nếu thằng nầy đúng là em vợ của Trương Hửu Thành thì sao..?” Ngọc Vân hỏi nhỏ...Nàng biết hắn không đơn giản nể mặt một Phó Giám đốc CA.
-“Em đoán thử xem.Đoán trúng có thưởng..” Đức cười ám muội.
-“Em không trúng kế anh đâu...” Ngọc Vân lườm...Các nàng ai mà không biết hắn rất quỷ quái.
Ngay lúc nầy di động reo lên...Là Thủy gọi tới.Hùng đã gọi về nói đã được hắn cứu ra,bây giờ bình an,sáng mai sẻ về để nàng yên tâm nhưngThủy không yên tâm không phải vì Hùng mà là vì hắn .Lúc nghe tin Hùng bị bắt nàng chỉ vì tình nghỉa mà có phản ứng như vậy thôi chứ không còn cãm giác gì với chồng.Sợ hắn hiểu lầm,hơn nửa nhân câu chuyện nầy nàng đang suy nghỉ tìm cách ly dị vì vậy sau khi nói vài câu với Hùng thì cúp máy, gọi cho hắn.
-“A lô...Đã nói chuyện với chú ba rồi hả...Yên tâm đi,bảo đãm sáng mai chú ba về tới sau khi cho khẩu cung...” Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài,lời lẻ rất quy củ,đạo mạo,phải như vậy thôi,Thu Tâm,Phương Anh rất là thính tai,không thể để các nàng nghe được.
-“Nói chuyện đó làm gì...Khi nào về?”Thủy có chút tức giận...vừa sanh con của hắn vậy mà hắn làm như nàng còn vương vấn với chú hắn vậy.
-“Nhớ thím lắm nhưng sớm lắm là hai ba ngày nửa...Có chuyện gì vậy?” Đức nói nhỏ...
-Nhớ cho biết trước 24 tiếng...Lâu quá không qua bên kia cầu..” Nghe hắn nói nhớ mình,bao nhiêu hờn dổi quên hết,Thủy buột miệng nói một câu mà ngay cả chính nàng cũng không ngờ mình có thể mở miệng nói như vậy.Trước đến giờ hắn chủ động rủ rê,bây giờ thì nàng mời mọc.
-Ừm...’được’ rồi hả?
-Cái gì được với không được..Không muốn thì thôi...
-“Muốn...Sao lại không muốn,ha ha...Nhớ muốn chết..” Đức sự nhớ ..Phải ha...Nancy sanh con đầu lòng nên kiệng cử,Thím ba đã sanh qua rồi...Nhung cũng vậy...Không cần phải kiêng cử lâu đâu à..hắc hắc...Phải được rồi chứ...Ây da ..Mình ngu thiệt...
-“À Thím..Chú ngày mai về mà...Không sao đâu..Vậy đi nha..Cháu đang có việc phải làm...”Thấy Ngọc Vân cùng hai người đi vào,hắn đoán là hai vợ chồng Thìn vì vậy cố ý nói lớn..cúp máy.
-“Đây là Chủ Tịch huyện Đức...” Ngọc Vân giới thiệu...
-“Chủ Tịch Đức,..Hân hạnh..hân hạnh..Tôi là Thìn,bà xả tôi Cẩm Lệ...” Thìn tự giới thiệu...Trong bụng đang chấn kinh không ít khi thấy một đám phụ nử sỷ quan coi trọng một Chủ tịch huyện mà là một Chủ tịch huyện trẻ đến nổi lảo không thể ngờ.
-“Chủ tịch Đức..hân hạnh..Tôi là Cẩm Lệ..Làm việc tại CA thành phố Rạch Giá...”Ngoài mặt điềm đạm nhưng trong lòng Cẩm Lệ còn kinh hải hơn cả ông xả mình.
-“Đại Tá Thìn,Trung Tá Lệ..Hân hạnh...Hai vị biết 4 người nầy?Họ bắt cóc chú tôi đòi tiền chuộc... người đầu sỏ tên là Phạm Tuấn Sỷ, là em vợ của Phó Giám đốc Trương Hửu Thành...Xin hai vị xác nhận giùm để tranh mạo nhận...”Đưa tay chỉ 3 tên côn đồ và cô gái..Đức trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
-“Anh Thìn..Tôi là Phạm Tuấn Sỷ..”Vừa nhìn thấy Thìn..Tên mặt sẹo mừng rở lên tiếng.
-“Đúng vậy..Người nầy là em vợ của xếp Thành...” Thìn gật đầu xác nhận đồng thời trong bụng đang chửi thề,đúng là xui xẻo,không ngờ mình sợ cái gì gặp cái đó.Giám Đốc Sở Hòa Bình vừa về với ông bà tổ tiên,theo tình lý, Phó Giám đốc Thành sẻ là người kế vị ngai vàng...Chuyện lớn rồi,không ngờ thằng Sỷ sẹo nầy dám bắt cóc tống tiền người thân của ‘thứ dử’ ...Á đù,tưởng dể ăn ai dè khó nuốt,bây giờ làm sao đây? Thìn đứng thộn mặt ra,không ngờ mình rơi vào tình cảnh trên đe dưới búa nầy.Chỉ muốn làm một chút việc không ngờ chút việc nầy lại đụng chạm với lảnh đạo tương lai nên chùn bước.
-“Vậy được,chuyện này tôi giao lại cho CA Kiên Giang...Đại Tá Thìn,Trung tá Lệ...Mọi việc hai vị cứ làm theo trình tự là được..” Đức mĩm cười ...
-“Chủ tịch Đức..” Thìn ấp úng..Đưa mắt nhìn vợ
-“Chúng tôi nhất định sẻ theo trình tự mà làm..Chủ tịch Đức có thể an tâm..” Cẩm Lệ tiếp lời chồng.
-“Đụ má...Tưởng ngon lắm..Ai dè nghe tên anh rể tao thì xìu..”Nghe nói mình được giao lại cho Sở CA Kiên Giang xử lý... Có nghĩa là huề cả làng. Sỷ mặt thẹo thầm cười đắc ý...bỉu môi,khinh thường...Hai tên đồng bọn thì sắc mặt đại biến...
-“Vậy cám ơn nhiều...Chúng ta sẻ liên lạc sau..” Đức cùng đám mỷ nử ra về ...Đã gần 12 giờ đêm, Hắn lái xe của mình về Cao Lảnh,sợ có gì bất trắc, đám mỷ nử nghe lời hắn hộ tống Hùng về Cần Thơ...
-“Xem ra xếp Thành rất có mặt mủi...”Nhìn đám người Đức rời đi,xe cứu thương chở ba tên kia và cô gái vào bệnh viện,
–“Kết quả như vầy là tốt rồi,giương cung bạt kiếm làm gì.Chuyện lớn hóa nhỏ,chuyện nhỏ hóa không.” Thìn thở phào..
-“Anh lầm rồi...Người nầy tâm cơ thật khó lường” Cẩm Lệ lắc đầu..Nàng biết ông xả mình có cái nhìn quá nông cạn nhưng không ngờ lại nông cạn đến như vậy...
-“Anh không hiểu ý em...” Nghe bà xả nói..Thìn sửng sốt...Có gì phức tập đâu chứ..Rỏ ràng Chủ tịch Đức nể mặt xếp Thành nên bỏ qua,hơn nửa thằng Sỷ cũng đã bị bắn một phát rồi còn gì,như vậy là huề cả làng...Kết cục quá tốt rồi,không phải sao?
-Anh không nghe rỏ sao?Hắn nói việc nầy cứ làm theo trình tự...Có nghỉa là hắn giao anh nhiệm vụ báo cáo lên trên.Trên là ai?Là Trương Hửu Thành...Anh nhìn ra chưa?Nếu anh nhìn ra thì sẻ thấy hắn không đợn giản..
Tuy lù khù chậm chạp nhưng không đến nổi ngáo ộp,nghe bà xả khai sáng một chút..Thìn chợt tỉnh ngộ..Phải rồi,.Trương Hửu Thành luôn chùi đít cho thằng em vợ ,sẻ phớt lờ đi chuyện nầy là cái chắc rồi .Chuyện đêm nay sẻ có người khai thác triệt để, chỉ cần có móc chuyện nầy ra...Nghỉ tới đây,Thìn trợn mắt há mồm..Hèn chi bà xả mình nói hắn tâm cơ sâu xa...
Nhìn sắc mặt ,biết Thìn đã nhìn ra huyền cơ trong câu chuyện,Cẩm Lệ nói tiếp.
-Tuy Trương Hửu Thành đang có lợi thế để thượng vị nhưng không thể không có người dòm ngó cạnh tranh cho nên trong lúc nầy nếu có người biết được đứa em vợ của Giám đốc Sở tương lai bắt cóc tống tiền người ta thì sao?Họ sẻ quậy tùm lum lên. Cho nên Vị trí Giám Đốc Sở CA chưa chắc vào Trương Hửu Thành .Lần nầy thằng Sỷ đã đụng vào ổ kiến lửa không ém được đâu... Chờ coi kịch đi...
-“Có khi nào..” Thìn kích động hai mắt sáng lên...nghỉ Trương Hửu Thành lúc nào cũng ‘môn lề’ con vợ,sẻ tiếp tục ém như thường thôi,như vậy sẻ phạm sai lầm lớn,nếu là như vậy,biết đâu nếu mình ra sức thì có thể nào chiếc ghế Giám đốc vào tay mình?
-“Muốn nằm mơ thì về nhà...”Như đọc được ý nghỉ của chồng, Cẩm Lệ nói một câu như tạt nước lạnh vào lòng nhiệt huyết làm Thìn tiu nghỉu.Cẩm Lệ thở dài...khuyết điểm chết người của ông xả nàng là làm gì cũng sợ trước sợ sau,người như vậy rất khó làm nên việc lớn .
...
-“Ê...Thức dậy đi ông tướng..đánh răng rửa mặt xong ăn sáng...Trể lắm rồi...”Cầm đuôi tóc mình ngoái mủi mà hắn vẩn tỉnh bơ ,vẩn ngủ khì.Tú Nhi một bên,Thụy Vủ một bên xốc hắn ngồi dậy.
-Anh còn không về Ủy ban thì sẻ còn loạn lên đấy..Ngoan đi cưng..” Thụy Vủ ‘nhu mì’ hơn dùng lời ngon tiếng ngọt...
-“Ậy..Còn sớm mà...Cho anh ngủ thêm chút nửa..” Hắn nằm lì ra...
Lúc khởi đầu,ý tưởng là siêu thị khủng nhưng.với số vốn đầu tư đổ vào đến gần 8 ngàn tỷ,cho nên bây giờ kế hoạch đã thay đổi.Thay vì siêu thị thì là Trung tâm thương mại hiện đại có thể ngang hàng với Vạn Hạnh mall hoặc hơn những đầu tư của Nhật,Hàn Quốc ...Một công trình đại quy mô rất có nhiều việc cần được theo sát.Vì vậy Tú Nhi quyết định thành lập tổ công tác đi đi về về giửa Cần Thơ và Cao Lảnh để thường trực giám sát.
Sau một thời gian làm việc chung với nhau ở Đức Lập,hiềm khích ban đầu cũng từ từ biến mất và gần hai tuần nay,kể từ khi xuống Cao Lảnh,cùng sát cánh làm việc ở Hồng Ngọc ,quan hệ giửa hai phe do Tú Nhi và Tuyết cầm đầu dần dần thân thiết hơn nhiều và bây giờ thì coi như chị em...Bởi vậy ,để thoải mái,thay vì ở khách sạn,các nàng quyết định tạm thời mướn căn biệt thự này làm ‘tổng hành dinh’ cho cả nhóm dưới sự lảnh đạo của Nhi,Tuyết.Nói nào ngay,nguyên nhân sâu xa cũng chinh là vì cả hai cãm thấy ngày càng nhiều áp lực trước sự bành trướng ngày càng lớn mạnh của Nancy, sợ bị ‘thôn tính’ cho nên ‘hợp sức’ cùng nhau chống ảnh hưởng ‘địch’...
Cũng vì vậy mà vô tình Cao Lảnh trở thành thế chân vạc...Biệt thự của ba chị em Mỷ Chi là một,Căn hộ của Ngọc Lan,Thái Điệp là một và căn biệt thự này là một...Tú Nhi và Tuyết đã tính rồi,khi hắn về Cần Thơ thì tính khác,hắn ở Cao Lảnh thì phải chia ra cho đồng đều..chứ có lý nào ở miết với ba chị em Mỷ Chi hoặc Ngọc Lan,Thái Điệp vậy.
Các nàng vào biệt thự ở được hai ngày,đêm qua là lần đầu tiên hắn đến...Nói chuyện một hồi rồi ngủ tới sáng,lần đầu tiên nằm giửa các nàng mà chỉ ‘tái máy’ chân tay chút đỉnh rồi ngủ.Lúc đầu tưởng hắn màu mè,nhưng sau đó nghe tiếng gáy nhẹ,mới biết thì ra hắn ngủ thật...và ngủ tới sáng.
Tú Nhi không muốn đánh thức hắn nhưng vừa rồi Mai Văn Trường có gọi đến,nói tình hình ở Ủy ban căng lắm nên nàng buộc lòng phải làm đủ cách để đánh thức hắn dậy...
-“Mấy giờ rồi..Ngủ một giấc..Đã thiệt”...Đức ngồi dậy,giương vai,nét mặt tràn đầy sinh lực,tối qua từ Rạch Giá chạy về tới đây cũng gần 2 giờ sáng...
-“Gần 9 giờ rồi...Đi tắm rửa xong xuống ăn sáng..Tuyết,Yến đang chờ...Mệt lắm à..Anh ngủ như heo í...” Tú Nhi yêu thương nói...Thầm giận trong bụng,hắn cũng như cha nàng..người ta làm cán bộ rất thoải mái,còn hắn và ba nàng như là thí mạng .
-“Sao tối qua anh về trể vậy?” Thụy Vủ nghi ngờ hắn đi ‘ăn vụng’ đâu đó... vì vậy hết xí quách đêm qua lăn ra ngủ khì?Nhưng cũng bấm bụng tạm thời bô qua,bây giờ tỉnh táo rồi nên nàng muốn truy vấn...
-Khoan,để anh đi tắm,lát nửa trong lúc ăn sáng anh kể cho nghe...Thụy Vủ,Tú Nhi..Chà lưng dùm anh...
...Không có tiếng ừ hử...Hắn bước ra ngoài nhìn..Thụy Vủ và Tú Nhi chạy rồi..Cái gì chà lưng chứ...Hai nàng ‘đi guốc trong bụng hắn’...Trước là chà lưng sau đó thì cả tiếng đồng hồ..Ăn sáng xong còn phải đi làm mà.
-“Ảnh vẩn còn ngủ nướng à?” Thấy Tú Nhi,Thụy Vủ hối hả chạy xuống mà không thấy hắn,Yến ngạc nhiên...Nàng và Tuyết đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng ,đang ngồi chờ để cùng ăn ,nhưng chỉ thấy Tú Nhi ,Thụy Vủ nên tưởng hắn còn ngủ...
-“Tối hôm qua về ngủ li bì..Không chừng là bị cãm..Để mình đi coi...”Tuyết dợm người đứng lên.
-“Thức rồi..Đang tắm...Nói cần người chà lưng..” Tú Nhi mĩm cười..
-“Hi Hi ha ha..” Thì ra là vậy..Tuyết,Yến chợt hiểu vì sao Thụy Vủ và Tú Nhi hối hả chạy xuống.
-“Aiz...Mỏi mệt cần người chà lưng..Ở đây có 4 người vậy mà không nhờ được ai..Coi bộ phải kiếm người mới rồi...”Đức từ trên đi xuống,quần áo chỉnh tề,lắc đầu ra vẻ ‘bi thương’...
-“Anh dám..”Thụy Vủ hung hăng đưa hai ngón tay làm thành hình cây kéo...cắt.
-“Wow...Hi hi..Dử dậy sao cưng...”Hắn đưa tay che...ra dáng sợ hãi.Cả bọn cười ồ lên...
-“Ngồi xuống di..” Yến đưa qua chén cháo nóng hổi,nàng biết hắn thích ăn cháo trắng với hột vịt muối,thịt kho tiêu nên đặc biệt làm cho hắn.
-“Wow..Chưa ăn đã thấy ngon rồi...Yến..Em thật tốt với anh...” Đức cười nịnh.
-“Đừng nịnh bợ nửa...Tin anh mới là lạ..Miệng lưởi trơn tru..”Yến lườm.ngoài miệng mắng trong lòng cãm thấy hạnh phúc.
-“Nói đi...Anh xuống Rạch Giá làm gì?”
-“ Là như vậy...Chú ba anh....” Hắn kể sơ lược chuyện Hùng bị bắt và làm sao hắn có thể tìm được tới Rạch Giá...
-“Sao Hồng Phượng không cho tụi em biết vậy...” Chúng nử hết hồn.Tú Nhi bức xúc...
-“Nhà đang rối ren mà.Quên thôi...Bây giờ hết chuyện rồi...Ừm,kêu đấu thầu công trình xây cất TTTM đi.Càng sớm càng tốt.
-“Biết rồi...Quên nói cho anh biết,Hồng Ngọc quyết định không đi qua Mỷ nửa..Muốn đầu tư vô công trình .Sẳn mình cần người, em thấy cô ta có kinh nghiệm,giỏi giang nên muốn cô ta làm việc cho mình..Anh thấy có được không?”Tú Nhi mĩm cười,ánh mắt ranh mảnh nhìn hắn.Nàng nhìn ra Hồng Ngọc vô cùng ái mộ bạn trai mình nên muốn ‘chiêu mộ’ với mục đích muốn gầy thêm lực lượng để cân bằng ảnh hưởng với Nancy.
-“Chuyện nầy anh không có ý kiến..Em tự quyết định đi” Dưới cặp mắt ‘thăm dò’ của chúng nử,Đức trả lời rất vô tư...Hắn biết đàn bà rất khó hiểu,tuy đề nghị nhưng nếu hắn tươm tướp phấn khởi hồ hởi gật đầu thì sẻ hạch hỏi nghi ngờ đủ điều..Thật là đau đầu...
Ngay lúc nầy,di động trên bàn kêu ù lên...
-“..Nghe máy đi Đức Chủ tịch...Thiệt là phiền,từ sáng tới giờ đã gần 10 lần rồi...”Thụy Vủ bực mình.
-“Kệ đi..Thời gian ăn sáng với mấy em không thể bị quấy rầy...Dù sao ăn xong bửa sáng anh tới đó mà...”Đức tỉnh bơ nịnh đầm một cách nghệ thuật với trinh độ cao siêu...Hắn không nghe máy,có nghe cũng vô dụng.Ăn xong mới tính đi,hơn nửa ở nhà,nhất là đang ngồi với các người đẹp,nghe máy không quan trọng,phải chứng chuyện trò với các nàng là ưu tiên hàng đầu.
Các nàng cười chúm chim,má đỏ hây hây...thầm nghỉ hắn thật là biết suy nghỉ.
-“Chiều nay theo em đi mua sắm...Mình cần nhiều thứ trong nhà...” Thụy Vủ ‘ra lệnh’...Tối qua hắn đến trể,không tính...
-“Hả..Ờ...được được..Không thành vấn đề...”Đức Chủ tịch cười khổ..Đối với Thụy Vủ,hắn thật hết cách..Chỉ còn nước ‘Ừ’ trước tính sau...
-“Nhớ đó nha..nà..ăn đi...”Thấy hắn ‘dể dạy’,,Thụy Vủ sung sướng mút thêm cháo bỏ vào chén hắn... Tú Nhi,Yến Tuyết cúi đầu cười trộm thầm nghỉ cũng may là có Thụy Vủ mới kiềm chế hắn được phần nào...
...
‘Tên mắc dịch...Dám không bắt máy’..Trong văn phòng,Nga tức muốn hôn mê bất tỉnh...Hôm qua cúp máy ngang xương,bây giờ không bắt máy...Rỏ ràng không để nàng vào mắt mà...Nhất định phải cho hắn biết tay mói được .Nàng nghỉ bụng nhưng ngẩn ra...Đã mấy lần rồi ,nàng cứ nghỉ khi gặp hắn ,nàng sẻ ‘lạnh lùng’ nhưng nào có được đâu,cuối cùng cũng là để hắn muốn làm gì thì làm..Ngay cả nơi nầy,Nga nhin ngay góc tường,nhớ lại lúc nàng nghiêng người chìu chuộng hắn,hai má nàng đỏ lên...Thầm hỏi có phải mình dâm dãng?chuyện như vậy mà cũng làm được..
‘Cộc cộc côc’..Có tiếng gỏ cửa.
-“Vô đi” Nghe tiếng gỏ ,Nga bừng tỉnh,nét mặt trở lại bình thường...hướng ra cửa nói.
-“Bí Thư..Em đem cho chị chén cháo yến và chút me ..hi hi..Có thai thường thèm chua...”Ngọc Hà mĩm cười bưng một mâm nhỏ vào...có mùi thơm phức của cháo xen lẩn mùi thơm của ly nước trà.
Hai ngày nay Ngọc Hà thấy lảnh đạo mình nóng giận bất thường,khi thì mĩm cười vu vơ khi thì mặt chù ụ một đống.Nghe người ta nói có đàn bà có thai đứa con đầu lòng thường hay bị thai hành bởi vậy Ngọc Hà rất tận tinh săn sóc,khi thì kẹo me,khi thì vài miếng kẹo đậu phọng hoặc chocolat kèm theo tách trà đem vào cho lảnh đạo hưởng dụng.
-“Cám ơn em Ngọc Hà..Em thật có lòng...Ừm..Bên ngoài ra sao rồi.
-“Dạ...Người dân đến đông hơn hôm qua,có lẻ họ nghe tin hôm nay Chủ tịch Đức trở lại..Bí thư,chị nên ăn trong khi còn nóng ..” Ngọc Hà vừa đáp vừa để chén cháo và ly nước cùng hộp me ngào đường trên bàn...
-“Ừm...Ngọc Hà..em làm thư ký cho chị cũng được ba năm rồi phải không?”Nga cầm muổn múc cháo đưa lên miệng,mắt nhìn thư ký của mình ...hỏi.
-“Dạ..” Hà run lên vì xúc động...Khi lảnh đạo hỏi câu nầy có nghỉa là sẻ cho nàng xuống xả để rèn luyện,thân là thư ký của Bí Thư huyện,khi được điều xuống xả ít nhất cũng sẻ là Phó Chủ tịch xả nhưng đó là một Bí Thư thường,lảnh đạo nàng là ai chứ,là con dâu của nguyên Thủ tướng,em dâu của Chủ tịch Tỉnh Trương Hạo Nam.Bí thư huyện có thân phận đặc biệt,ai mà không dám nể mặt? như vậy chức vụ Chủ tịch xả hay Bí Thư sẻ rơi trên đầu mình là cái chắc rồi...Nghỉ tới lúc làm nử Chủ tịch hay Bí Thư xả khi nàng vừa mới 27...Ngọc Hà hảnh diện...Ngọc Hà không dám so sánh mình với cái tên Chủ tịch huyện quái thai kia nhưng cãm thấy đủ để tự hào với các bạn cùng trang lứa.
-“Bí Thư xả Định An vừa qua đời...Chị có ý định điều em xuống đó rèn luyện..Em nghỉ sao?Không cần trả lời liền...Về suy nghỉ đi ha...Nếu đồng ý chị sẻ bàn với Chủ tijch Đức” Nga mĩm cười..Tuy rất hài lòng với biểu hiện của Ngọc Hà bên cạnh mình nhưng nàng không thể ích kỷ ,lúc nào cũng giử Ngọc Hà bên cạnh phục vụ cho riêng mình.
-“Em thích ở bên cạnh Bí Thư để học hỏi thêm một thời gian nửa nhưng em luôn phục tùng sự an bày của lảnh đạo” Ngọc Hà trả lời rất quy củ...Nét mặt có chút buồn mặc dù trong lòng đang nở hoa.Phải như vậy mới được...Lảnh dạo vừa đề nghị mà mình vổ tay và nhảy cà tưng đồng nghỉa với tự sát trên con đường quan trường...
-“Được rồi..Để chị nói chuyện với Chủ Tịch Đức.” Nga mĩm cười...
Ngay lúc nầy có tiếng ồn ào bên ngoài...Ngọc Hà bước đến bến cửa sổ nhìn xuống dưới...Nàng nhận ra ở ngoài cổng một số người đang bao quanh chiếc xe của Đức Chủ tịch huyện.
-“Bí Thư..Là Chủ tịch Đức..” Giọng Ngọc Hà mừng rở..Nàng biết lảnh đạo đang lo lắng vì số người dân tụ tập bên ngoài..Nay Đức Chủ tịch xuất hiện là tốt rồi...
-“Vậy sao..Đi..Chúng ta đi ra ngoài..” Nga đứng lên,hấp tấp cùng với Ngọc Hà đi ra ngoài ,cùng lúc gặp ngay ở cầu thang Chủ tịch HDND Mai Văn Trường.Phó Chủ Tịch Tuyết Hoa,Mai Văn Phương và Chánh văn Phòng Ngọc Thi... Mọi người thở phào...Người dân chỉ muốn gặp Chủ tịch huyện...’Vai chánh’ đã về thì để hắn giải quyết...Tuy nghỉ vậy nhưng ai cũng lo lo...Không biết hắn làm sao giải quyết đây.
Nhiều người bao quanh xe mình,Đức chỉ có thể chầm chậm cho xe tiến đến gần cổng...Hắn ước lượng đám đông khoảng 200 người...Định mở cửa xe chào hỏi một tiếng với người dân thì có một tiếng‘rầm’...phía sau làm hắn hết hồn... Kiếng phía sau xe hắn bị bể nát Khoảng một chục người dân cũng chấn kinh không kém tránh vội ra xa để tránh liên lụy..Gần đó có vài tên mà hắn đoán có vẻ là bọn côn đồ,vài thằng với ná thung bắn chim trên tay.
-“Anh không sao chứ? để em...” Xuân Mai nổi giận khi thấy hắn bị tập kích..Nàng định sai người bắt người nhưng hắn đã kịp thời giử tay nàng lại..khẻ lắc đầu nói nhỏ :’Chưa phải lúc’...Sau đó leo lên mui xe mình...Nói lớn...
-“Các hương thân phụ lảo,Bà con cô bác,các anh chị em..Tôi là Chủ tịch huyện của huyện Lấp Vò..Trần Đức..Hai ba ngày nay vì bận chuyện nhà nên xin nghỉ phép...Xin lổi đã để các vị chờ đợi...Như vầy đi,xin mời tất cả vào trong..uống ly cà phê giải khát,ăn cái bánh cho no bụng rồi chúng ta nói chuyện sau..Ha ha..Có được không?
Nhiều người trong đám đông sửng sốt...’ mời tất cả vào trong..uống ly cà phê giải khát,ăn cái bánh bao?’ Có thiệt không vậy?Có nghe lộn không vậy?Đây là lần đầu tiên có chuyện kỳ lạ nha..Cho nên nhất thời đứng ngây người...Trong đầu họ tưởng là theo lệ củ,cho CA đàn áp,hai bên xô xát lẩn nhau...
-“Chủ tịch huyện...Cậu nói thiệt à?” Một người đàn ông trạc 50 ấp úng hỏi...
-Hắn xạo thôi...
-Hắn nói bá láp..Xạo ke...Bà con đừng tin hắn...Vài người có bộ dáng côn đồ la hét...càng khiến người dân ngờ vực thêm.
-“Tôi gạt các người làm gì chứ...Chánh văn Phòng Thi..Phiền chị và Ngọc Thơ kêu khẩn cấp giao hàng ừm..200 ly...Không 300 ly cà phê đi với vài trăm cái bánh bao... Tôi trả tiền...Để tôi đãi các vị nầy một bửa...”Đức dõng dạc nói lớn...
-“Được..Tôi gọi điện ngay..”Hai chị em Ngọc Thy,Ngọc Thơ sốt sắng phối họp...Mai Thanh Phương,Tuyết Hoa ,Mai Văn Trường mừng rở..Thầm trách sao mình không làm vậy cà...Ờ phải,cho dù có làm như vậy họ cũng không chịu..Họ chỉ muốn gặp Chủ tịch huyện thôi à.
Nga thở phào..Như vậy tạm ổn,,Không biết hắn sẻ nói cái gì để giải quyết vấn đề đây...
Trong đám đông bắt đầu xù xì...
-“Vậy là thiệt rồi..Ây da.Anh Bảy,Chi Tám..Sợ cái gì..Vô ăn cái bánh bao uống ly cà phê trước cái đã.Có chết đâu mà sợ..
-“Ờ phải ha..Bác Sáu..Mình vô coi Chủ tịch huyện nói cái gì đi ...
-“Các vị..Xin mời vào trong..Trong khi chờ đợi cà phê và bánh ha..” Đức đi trước dẩn đường vào phòng họp.Mọi người lục tục theo sau...
-“Các vị...Phòng họp nhỉ, ở đây có hơn 200 người ..Mổi người nói một câu thì tới ngày mai cũng không xong.Như vầy đi,các vị chọn ra 5 người đại diện để nói chuyện,các người còn lại thì ở ngoài này ăn bánh uống nước chờ.Như vậy dể hơn nhiều..Có đúng không?Đức CHủ tịch lể phép hỏi,thái độ binh dân và thân thiện...
-“Ừa.. phải đó..Tui đề nghị Bác Sáu,Anh bảy,Chị Tám còn anh Mười một và anh Chị Hai nửa..làm 5 nười đại diện cho mình...Mọi người thấy có được hong? Một chị to con đề nghị...
-Tui đồng ý..
Tui Cũng vậy...
Mọi người nhao nhao...Chẳng mấy chốc 5 người đại diện của các xả đã được chọn ra...Đức để ý trong lúc mọi người hăng hái bàn cải nên chọn ai thì bọn người mà hắn nghi là bọn côn đồ đứng xớ rớ...Bây giờ hắn có đến 90 phần trăm quả quyết đây là bọn người được ai đó sai khiến trà trộn để quấy rối,xách động dân lành .
-Ha ha..Các người anh em nầy là người của xả nào vậy?
-“Ụa...Hình như không phải người trong xả mình..Nầy..Các cậu là ai vậy?”Bác Sáu xấp xỉ 70 là người lớn tuổi nhất ở đây, nghe Đức Chủ tịch hỏi,ông nhìn bọn côn đồ với ánh mắt nghi hoặc hỏi...rồi quay qua nhìn những người cùng xả..Ý muốn hỏi có ai biết không.Mọi người nhìn nhau..lắc đầu...
-“Á đù..Chơi không vui chút nào...Thôi ..đi tụi mầy..”Gả con đồ mặc áo rằn ri ,hở ngực để lộ trên ngực có xâm hình hai trái tim đỏ chói..nghênh ngang bước đi...Có cả 7 tên đi theo..Vừa đi vừa cười hô hố...
-“Đứng lại.” Đứng Chủ tịch quát lớn...Liền sau tiếng quát của hắn,một toán chiến sỷ CA được lệnh của Xuân Mai bao quanh ...Đám dân lành chấn kinh,sợ bị liên lụy vội vàng tránh ra xa...Bí Thư Nga và Mai Văn Trường cùng các người khác trong ủy ban sửng sốt,không biết hắn sắp làm gì.
-“Chuyện gì?Chúng tôi chỉ tới đây xem náo nhiệt.Không được thì đi...Như vậy phạm pháp sao?” Gả mặc áo rằn ri bỉu môi...Vừa dứt lời thị bị Xuân Mai đạp một cái ngay nhượng chân khiến gả té quỵ xuống,một cái ná thun bắn chim rớt ra...Đức liền lượm lấy ná thung cười lạnh.
-“Mọi người nhìn kỷ đi..Đây là cái ná thun bắn chim phải không?Đúng như vậy nhưng là cái ná không bình thường được làm bằng công nghệ hiện đại nên độ nguy hiểm rất cao có thể dùng để giết người trong cự ly vài thước...Thôi tôi hiểu rồi,mấy người nầy muốn lợi dụng đám đông với ý đồ gây thương tích cho tôi,cũng may nhờ có loại kiếng đặc biệt nên tôi không sao...Đây là một hành động tương đương với việc ám sát cán bộ nhà nước...Đại tá Mai...Chuyện nầy rất là nghiêm trọng..
-“ Ám sát cán bộ nhà nước?Wow..Như vậy mà hắn cũng dám nói...Mà nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.. Nhưng nghe kỷ lời hắn nói rất có đạo lý.Khiến Văn Trường ,Thanh Phương,Tuyết Hoa.trợn mắt há mồm... Xuân Mai cố nín cười. Dân chúng thấy chiến sỷ CA vây quanh bọn côn đồ đang sợ ,giờ lại nghe cụm từ’ hành động ám sát cán bộ nhà nước’ thì càng hoảng kinh hơn nửa..Đang tránh xa lại càng tránh xa..
Gả rằn ri và đám đồng bọn kinh hãi...Bọn chúng từ xả khác tới,nhận được mổi thằng vài trăm ngàn với nhiệm vụ hò reo dân chúng để tạo ra khí thế áp đảo,vừa rồi thấy Chủ tịch huyện trẻ,lái xe xịn nên trong lòng ganh tỵ lấy ná thun bắn bể kiếng xe cho bỏ ghét.Ai dè xảy ra chuyện lớn...
-“Ê..Ê..Đừng có đổ oan cho tui nha.”....Bốp’ ...Gả rằn ri mở miệng phân bua nhưng liền bị Xuân Mai nện cho một bá súng...nàng ra lệnh
-“Xét người bọn chúng...” ..Trong phúc chốc lấy ra từ trên người bọn chúng 4 ná thung bắn chim rất hiện đại và một số đạn bi sắt...
-“Các vị thấy chưa...Đây là đạn bi sắt 8 milimet .. Với cái ná này trong cự ly 10 thước,bắn không gây tiếng nổ ,nếu bắn ngay đầu thì không sống được,rất là tàn độc..Mai Đại Tá..Lần nầy chị phải điều tra triệt để mới được..Tôi kiến nghị chị nên mang các người nầy về để thẩm vấn...Chỉ có mấy người nầy thôi...Còn lại đều là dân chúng lương thiện...Tôi bảo đãm” Chủ tịch huyện Đức tỏ ra hiểu biết,không muốn đổ oan cho người dân hiền lành.
-“Phải..Phải...Không liên quan đến chúng tôi..” Dân chúng nhao nhao...Cãm động nhìn Đức Chủ tịch khâm phục..Liếc qua một cái là phân biệt
được kẻ xấu người tốt.. là lảnh đạo sáng suốt a,lại còn rất hào phóng,bỏ tiền túi đãi hơn hai trăm mấy người.Chỉ trong tich tắc,hình ảnh của
Chủ tịch huyện Đức bổng cao vời vợi.
-“Không phải..Không phải đâu à...” Tên rằn ri và đồng bọn sắc mặt đại biến...
-“Câm miệng:..Xuân Mai ra lệnh áp giải bọn cả bọn về trụ sở để thẩm vấn...
...
Hiệu xuất làm việc của nhà hàng cũng rất cao,sau khi Ngọc Thi và Ngọc Thơ gọi điện,chẳng mấy chốc có chiếc xe đến giao hàng.Mùi cà phê,nước trà bước cam,bánh bao thơm phức...Đám đông phấn khởi...Nói gì thì nói ‘dỉ thực vi tiên’..Có cái bỏ bụng lại miển phí có gì không tốt chứ..
-“Hi hi..Các vi ..Bánh,nước tới rồi...Xin mời tự nhiên...Ừm..Các vị đại diện,chúng ta vào trong nói chuyện...Bi Thư Nga Chủ Tịch Trường..Phó Chủ tịch Hoa và Phó Chủ tịch Phương..Chúng ta vào họp đi...”
Bốn người Bí thư Nga, Văn Trường ,Tuyết Hoa,Thanh Phương nhin nhau...Trong bụng thầm khâm phục, tên nầy thật có cách ha..
Hắn rất nghiêm túc ngồi nghe 5 đại diện trình bày lý do tại sao người dân bất mản.Ngọc Thy và Ngọc Thơ bên cạnh ghi chép. Tuyết Hoa và Mai Thanh Phương vừa nhậm chức Phó Chủ tịch huyện nên sốt sắng thể hiện vai trò của mình.Chỉ có Nga và Mai văn Trường thầm kêu khổ. Lúc đầu cả hai tưởng hắn ‘làm cho có’,ngồi nghe chút chút rồi hứa hẹn sau đó lấy cớ giải tán nhưng trong suốt gần ba giờ đồng hồ,hắn trước sau như một,nhẩn nại,đặt câu hỏi,đi vào từng chi tiết...Nga vừa cấn thai,ngồi lâu thấy mỏi lưng,thân già của Văn Trường cũng không chịu thấu,cả hai đều rêm mình.Cũng may lúc nầy hắn đứng lên .
...
-“Các vị...ừm.. Chúng tôi đã có khái niệm tổng quát vì sao các vị không hài lòng.Như vầy di,hôm nay là thứ Hai..Bắt đầu thứ Hai tuần sau,chúng tôi sẻ nhận đơn khiếu nại của các vị.Làm sao làm đơn?Ha ha..Đơn giản thôi.các vị cứ đến ủy ban sẻ có tổ công tác đặc trách hướng dẩn và giúp các vi...Thời hạn nộp đơn là nửa tháng.Sau nửa tháng thì sẻ không nhận đơn nửa..Sau thời gian nầy cho dù có khiếu nại cũng sẻ không nhận..Các vị nghe rỏ chưa” Nói tới đây nét mặt hắn nghiêm lại...Đão mắt nhìn quanh..Trên người toát ra vẻ quan uy.
-“Sau 15 ngày,tổ công tác sẻ bắt đầu đến từng nhà một để kiểm chứng đối chiếu.Nếu đúng như lời của các vị viết trong đơn..Tôi bảo đãm các vị sẻ được cứu xét..ngược lại là khai man,sẻ phải bị phạt...”
-“Hả?Bị Phạt?Chủ Tịch..Không có tiền lệ nầy đâu à...” Bác Sáu giơ tay đứng lên phản đối.
-“Bác Sáu... Làm như vậy là để ngăn những người muốn khai gian..Như vậy là lãng phí thời gian của cán bộ,có nghỉa là lãng phí tiền đóng thuế của người dân...” Đức Chủ tịch nghiêm giọng nói...
-“Cái nầy cái nầy..” Bác Sáu còn muốn nói thêm nhưng chợt nhận ra hắn hoàn toàn có lý mà...Hơn nửa cứ nói thật để người ta cứu xét..Gian dối làm gì,bị phạt là phải rồi..
-Sau khi đơn của các vị được kiểm chứng và đối chiếu,thời hạn tối đa là một tháng sẻ được giải quyết...Tôi bảo đãm..Bây giờ các vị về thông báo với mọi người.
-“Vậy được.Chủ tịch huyện..Chúng tôi tin cậu..Hy vọng cậu không làm chúng tôi thất vọng..” Năm người đại diện đứng lên...
-“Cám ơn các vị..Tôi là Trần Đức...Không phải là Hứa Đức...Nói là làm..không hứa cuội đâu à...
-Ha ha..Hi hi..” Thấy hắn không quan liêu,rất bình dân,dể gần gủi..Mọi người bật cười vui vẻ cãm thấy vô cùng thân thiết
-“Mèn ơi..Chủ tịch huyện.Cậu có vợ chưa..Con gái tui coi được lắm,tui làm mai nó cho cậu nhe..” Chị Hai bổng bạo miệng đề nghị...mắt nhìn hắn mong đợi
-Ha ha..Chị Hai..Cám ơn nhiều ông trời cho tôi có số đào hoa,bây giờ gần hai chục bà vợ..Aiz..Chịu không thấu a...
-“Ha ha..Hi hi..”Chủ tịch Đức,Cậu thiệt là tiếu lâm..” Tưởng hắn nói đùa...5 người đại diện cười vui vẻ khiến Đức sửng sốt...nghỉ bụng ‘Aiz..nói thiệt mà không tin.Đó là chưa kể người tình trong bóng tối ,nếu tinh luôn chắc cũng hơn bốn chục..Chợt hắn nhìn quanh,ngay tại đây cũng 4 rồi..
Không biết có phải thần giao cách cãm hay không...Ngoc Thy,Thanh Phương,Tuyết Hoa và Nga đồng loạt ‘lườm’ lén hắn..
-“Đức Chủ tịch..Mai Văn Trường tôi thật phục cậu?..Nhìn những người dân lục tục đi về..Mai Văn Trường đưa ngón tay cái..
-Không có gì..Chủ Tịch Trường,Bí Thư Nga...Chuyện nầy phải nhờ hai người giúp đở mới được...Bên tôi không đủ người.
-“Ha ha..Không thành vấn đề...Tôi có thể giúp được gị..Cậu cứ nói...Đừng khách sáo... ” Mai Văn Trường hăm hở.. Có tham gia là có chiến tích
-“Nếu cần,có thể tuyển dụng thêm người mà...Còn nửa..,Ngọc Hà,,Mổi ngày em dành vài giờ sang giúp nên ủy ban..”Nga nhìn Ngọc Hà căn dặn.
-“Dạ..Bí thư..” Ngọc Hà mĩm cười..
-Ha ha..Vậy thì cám ơn nhiều..Nhưng cũng cần phải tuyển thêm công chức mới được...Với công trình TTTM và nhà máy chế biến lương thực..sẻ có rất nhiều việc để làm,Phó Chủ tịch Phương và Hoa mổi người cần 2 trợ thủ.Cho nên tôi đề nghị mướn thêm 5 người có biên chế..
-“Biên chế?..Mướn theo Hợp đồng được rồi...”Nga nhăn mặt...
-Hợp đồng?Ây da.Bí Tư Nga..Chị đừng có keo kiệt quá mà... Chị yên chí đi..Dưới sự lảnh đạo anh minh thần vỏ của tôi bên ủy ban,kinh tế huyện mình sẻ vô cùng thịnh vượng...Ụa..Bí Thư Nga..Tôi chưa nói xong mà...Đức bước theo...
Nga mĩm cười đắc ý...Nghe hắn chê mình keo kiệt,nàng làm bộ ‘tức mình’ bỏ đi...Thầm mắng trong bụng ‘Cái tên nầy đúng là không phân tôn ti gì hết..Dám chê mình keo kiệt...Thật ra nàng muốn hắn chạy theo nàng vào văn phòng để hạch tội hắn hôm qua dám cúp máy ngang xương,sang nay lại còn không bắt máy..Hắn coi nàng là ai chứ hả?
Hai người một trước một sau đi về hướng văn phòng của Nga... Dám phê binh Bí Thư Nga keo kiệt,chỉ có mình hắn...Mọi người bấm bụng nhìn theo thầm cười.. Tưởng hắn theo Nga vào văn phòng nàng thương lượng chuyện biên chế.nào biết cánh cửa vừa đóng lại,hắn đã ôm nàng...
-Muốn làm gì,buông ra..
-“Hi hi..Không buông”...Miệng nàng mắng nhưng tay chân không có một chút có hành động chống đối bởi vậy hắn càng lì...Bàn tay để ngay vùng tam giác xoa xoa,tuy còn cách lớp vải bên ngoài nhưng đủ để Nga bấn loạn tinh thần và cãm giác được sau gáy có luồn hơi thở ấm áp gần kề,mông chạm một vật . Người Nga nuổn ra.
Bàn tay hắn chạm vào eo nàng,lòn qua lớp vãi lần mò lên trên sắp xâm chiếm vùng cao nguyên ...
.’Cộc..cộc..cộc...’ Có tiếng gỏ cửa..Hắn vội buông nàng ra đến ngồi trên ghế ...Sửa quần áo chỉnh tề,Nga lườm...đi đến sau bàn ngồi ,nét mặt nghiêm túc.
-Vô đi...
Ngọc Hà mở cửa,phía sau,Bí Thư Sa đéc Trương Tấn Dủng bước vào...mĩm cười.
-Hai người đang họp à?
-“Ha ha...Vừa xong...Bí Thư Dủng...Đến cùng Bí Thư Nga đi ăn trưa à?”Mĩm cười,Đứng đứng lên đưa tay ra,bàn tay nầy hắn vừa mò vào trong quần bà xả người ta.
-“Đúng vậy ...đi chung nha...” Miệng cười gượng gạo,Dũng mời,lảo đang bất đắc dỉ xin nghỉ phép vì vụ án Thái Hoàng Cơ chưa được giải quyết nên tâm trạng không vui .Trong khoảng thời gian nầy,lảo mổi ngày ghé qua dây đưa Nga đi ăn trưa,bà xả đã có mang rồi, ,là đứa con đầu lòng của hai người cần phải săn sóc và chú ý nhiều hơn.Đây là nhiệm vụ chinh trị mà Trương Tấn Tài giao phó.Trương hạo Nam có hai đứa con gái,việc nối dỏi của nhà họ Trương chỉ còn hy vọng ở đứa con dâu thứ,nhưng lâu lắm rồi không thấy gì,ai ngờ ông trời vẩn còn thương nhà họ Trương,cuối cùng Bí Thư Nga cũng mang thai..Thử hỏi làm sao không khẩn trương cho được.
-“Ha ha.cám ơn nhiều.. Thật là không dám làm mất nhả hứng của hai vị lảnh đạo...Tôi có việc phải làm..Bon appetit...” hắn đứng lên cáo từ văn
phòng mình. Giờ nầy là giờ nghỉ giải lao của buổi trưa trước văn phòng Chủ tịch huyện rất vắng vẻ .Đức chợt thấy bóng lưng khá quen thuộc của
một người con gái đang chăm chú đọc tạp chí.
-“Thanh Thanh...Cô chờ tôi à..Dì Liên dâu?” Đức nhìn dáo dát..Không thấy bóng Liên đâu hết...
-“Ngoài Đà Nẳng có chút chuyện nên Dì trở về giải quyết...Em ở lại đây ...” Thanh Thanh hai má có chút nhuộm hồng...nàng đã suy nghỉ kỷ rồi,đối
với tên nầy nàng phải chủ động cho hắn biết tâm ý của mình cho nên quyết định ở lại tìm cách ‘tấn công’...
-“Xảy ra chuyện?Chuyện gì?Có cần tôi giúp không?” Đức cãm thấy vô cùng ái náy...Từ lúc hai dì cháu Liên,Thanh tới đây,vì quá bận rộn nên hắn
hoàn toàn quên mất,để hai người ‘tự sinh tự diệt’.
-“Chắc cũng chưa đến nổi nào..Dì nói tạm thời không cần...Khi giải quyết xong,Dì sẻ trở lại” Thanh Thanh mĩm cười.
-Cô ăn cơm chưa?mình cùng đi ăn cơm nha...Tôi mời...
-Có phiền anh không?
-“Phiền?Hi Hi...Được đi ăn cơm với người đẹp như cô....Sao gọi là phiền được chứ..Mình đi nha..” Hôm nay,hắn quyết định phải
chiêu đãi Thanh Thanh một chút mới được vì vậy chở nàng đến khu vườn sinh thái H.Q để cho nàng thử đặc sản miền Tây Nam bộ.Nói nào
ngay,hắn cũng là lần đầu tiên đến đây vì nghe Thanh Phương ca ngợi.
-“Có thích ăn gì đặc biệt không?” Hai người được phục vụ đưa tới một căn lều rất lý tưởng,ngồi nhìn ra ngoài thấy hương đồng gió nội ,hồ sen thơ mộng, quang cảnh hửu tình lý tưởng cho cặp tình nhân hẹn hò.
-“Gì cũng được..anh chọn đi...”Lần đầu tiên chỉ có nàng và hắn khiến trong lòng khẩn trương,hồi họp.. Thanh Thanh lí nhí.
-“Vậy được..bảo đãm cô thích...Ừm... Bắt đầu với món cháo rắn,sau đó là chuột nướng nha và chó nướng trui..” Nháy mắt với cô phục vụ...dán mắt dán trên bản thực đơn,mặt nghiêm túc,nói tên những món ‘đặc sản’ tự chế trong đầu...
-“Anh..anh..”Nghe một loạt món ăn ‘đặc sản khủng’..Thanh Thanh trợn mắt há mồm,kinh hải.Cô phục vụ biết hắn muốn trêu ‘bạn gái’ nên bậm môi cố nhịn cười.
-“Ha ha..Đùa với cô thôi...Không cần phải sợ đâu à.Không có mấy món nầy... Nói thiệt nha...Cho dù có tôi cũng không dám ăn.Bây giờ khác xưa rồi...” Thấy vẻ mặt kinh hải của Thanh Thanh,Đức mĩm cười..
-“Anh làm tôi hết hồn..” Thanh Thanh lườm,mĩm cười,nụ cười quyến rủ,nét mặt rất đáng yêu.
-“Gỏi sen tôm thịt ,Một tô tôm kho tộ,và một nồi lẩu canh chua cá ba sa...Vài chai Bia Sài gòn...Làm ơn..”Đức nhìn cô phục vụ..gọi món...
-“Dạ được” Cô phục vụ mĩm cười duyên dáng quay người lắc mông bước đi...
-“Cô phục vụ nầy thật xinh và duyên dáng” Nhìn theo cô gái phục vụ..Thanh Thanh khen...
-“Tôi thấy so với cô..còn kém một chút”..Đức mĩm cười.
-Thật sao?
-Chỉ cần cô tung tin tuyển Boyfriend...Cả khối thanh niên tài tuấn tranh nhau chen lấn xếp hàng có khi đánh nhau đầu u sứt trán...Hi hi.Tin tôi đi...
-Vậy còn anh thì sao?” Thanh Thanh cắc cớ hỏi...
-Ha ha..hi hi...
-“Anh cười cái gì...Tôi hỏi thiệt đó..” Thanh Thanh tiếp tục truy tới...
Cũng may ngay lúc này,cô phục vụ đẩy xe thức ăn đến dọn lên bàn,mùi thức ăn thơm phức...
-“ Chụp một tấm hình nha...” Thanh Thanh bổng đề nghị...
-“Đúng ha..hi hi..Tôi quên..” Tưởng Thanh Thanh muốn chụp hình làm kỷ niệm,Đức lấy di động mình định chụp cho nàng...
-“Chụp máy tôi được rồi...Làm ơn” lấy di động của mình đưa cho người nử phục vụ... Thanh Thanh ngồi sát vào hắn như đôi tình nhân...Nử phục vụ mĩm cười cầm máy bấm...
-“Bạn gái anh thật đẹp.Anh chị thật xứng đôi.” Đưa trả máy cho Thanh Thanh,nử phục vụ mĩm cười...khen.
-“Ha ha..Cám ơn nhiều..” Bây giờ mà không hiểu tâm ý của Thanh Thanh nửa thì đi nhảy lầu chết cho rồi,sống làm chi cho uổng kiếp đàn ông.Lắc đầu từ chối?Giởn hoài..Ông trời sẻ đánh chết đó nha...Ây.phải nói rỏ cho nàng biết mới được...ụa không phải đâu,nàng biết rỏ mình mà..như vậy...như vậy..
-“..Anh sao vậy không thích em à..”Thấy mình đã hầu như nói lộ liểu còn dùng phương cách chụp hình để tỏ tình mà hắn ngồi thừ ra, Thanh Thanh bức xúc,vừa rồi hắn khen mình đẹp mà...nghỉ vậy mắt ươn ướt vì tủi thân.
-Không phải đâu...Em đẹp như vậy,anh dỉ nhiên là thích em..nhưng mà..em cũng biết.. Em suy nghỉ kỷ chưa vậy..Anh.anh..có nhiều cái xấu lắm chẳng hạn như là..hôi miệng nè..hôi nách nè...
-Hi hi..Em biết mà..Miển em thích anh là được rồi.
-“Biết?Mình nói hù thôi mà...Bộ mình hôi miệng ,hôi nách thiệt sao cà?” Hắn ngửi nách mình,phà hơi vào hai bàn tay không có mùi gì hết...
-“Hi hi...”Thanh Thanh biết hắn muốn dọa ... nàng chồm tới hôn lên môi hắn...
-“Á đù...Đã như vầy,còn ngần ngừ nửa sao?...Trời sinh cái số đào hoa phải chịu thôi...Trần Đức không muốn bị trời đánh...Ngay lưc nầy,di động reo lên...Liếc nhìn màn hình,là Nhàn gọi tới...
-Sorry...Là má anh...
-“Ừm..” Trong lòng cãm thấy sung sướng,hạnh phúc...Thanh Thanh lí nhí...
-“A lô..má hả..Có chuyện gì vậy..?” Đức bắt máy...
-“Má và Dì Út xuống tới đây rồi...Đang ở khách sạn S.M...Phòng 305...Má muốn giới thiệu một người..Con mau tới đây đi...
-Hả..Ai vậy?
-“Mau lên..Tới đây rồi biết...”Nói tới đây Nhàn cúp máy..
Đức sửng sốt..Sao thần thần bí bí vậy?
-“Em ở khách san S.M mà phải không? Má anh và dì Út vừa xuống tới...Cũng ở khách sạn nầy...Sẳn cùng đường... Anh đưa em về... Đức mĩm cười...
-“Ừm”... Thanh hồi họp..mong đợi...
***
Hai ngày nay,Minh đứng ngồi không yên,hắn thường hay nổi nóng chỉ vì một chuyện nhỏ.Trước đây chuyện gì cũng là chuyện nhỏ ..Nhưng bây giờ chuyện nhỏ như hột mè cũng làm hắn sợ...Giờ phút nầy,tâm trạng hắn rối ren,nghỉ tới tương lai mịt mờ, vô cùng lo lắng.
-“ Cách đây hai năm,chuyện nầy đã được Xả hòa giải...Bây giờ họ lôi ra...Đem lên huyện,rỏ ràng muốn kiếm chuyện.Hay là mình bỏ thêm chút tiền để đền bù...Vậy là được rồi.” Xuân Ánh,má vợ Minh gợi ý... Gần đó,Văn Đường ,chồng bà cầm ống điếu phì phà,trầm ngâm suy nghỉ.
-“ Ê...Ông làm gì ngồi im re vậy..Bộ câm rồi sao” Thấy chồng cứ ngồi phì phà ống điếu,không nói tiếng nào,bà xả của Văn Đường tức giận.
- Đừng có hoảng hốt...Minh..Ba đã suy nghỉ kỷ rồi...Trong cái xui có cái hên...Đây có thể là một cơ hội tốt.
-“Ông mát dây à?” Xuân Ánh trợn mắt nhìn chồng...
-“Ba...” Trong quan trường,cụm từ ‘Cơ hội tốt’ có ngụ ý là được dịp ‘tiến bộ’... Chổ dựa của Minh là Trưởng ban Đồng nay đã không còn,hiện nay giử mình còn không xong làm gì có chuyện ‘tiến bộ’ Vì vậy hai vợ chồng Minh,Phụng nhìn nhau thầm nghỉ :’Có lộn không vậy?Giờ phút nầy còn nghỉ đến chuyện ’Cơ hội tốt?’.Thái Phụng lo sợ,nàng nghỉ chẳng lẻ ba mình bị chứng si khờ người già?
-“Không phải đâu...Tất cả suy nghỉ một chút đi...Trưởng ban Đồng vừa nằm xuống,tình hình chính trị trên tỉnh rỏ ràng không ổn.Chuyện này rất có thể liên quan đến chuyện dành ghế mà đấu đá lẩn nhau.”Nét mặt nghiêm túc,miệng phì phà ống điếu,Văn Đường chậm rãi nói.
-”Ông có nói lộn không vậy?Chuyện đấu đá trên tỉnh có liên quan gì đến chuyện nầy?” Xuân Ánh nghi hoặc.Bà nghỉ Trưởng ban Đồng vừa qua đời,con rể mất chổ dựa nên có người muốn thừa cơ đạp lên đầu,đơn giản là như vậy,nhằm nhò gì tới chuyện đấu đá trên Tỉnh chứ...
-“Đúng đó ba...Con cũng nghỉ vậy..” Thái Phụng đồng tình với mẹ.
-“Không phải đâu em..Ba nói rất có lý..” Là thư ký của Trưởng ban Tuyên giáo,trinh độ nhận thức về chính trị nhất định không tầm thường...Minh nghe cha vợ nói gả chợt tỉnh ngộ. Chủ tịch Nam có cơ hội thượng vị làm Bí Thư Tỉnh ủy Lảnh đạo mình nằm thẳng cẳng,vị trí Chủ tịch Tỉnh chỉ còn có hai người,một là Phó Chủ tịch Hoàng,hai là Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ.Trong câu chuyện nầy, mình chỉ là mồi lửa đốt tới người của họ Thái..Có nghỉa là muốn kéo Thái Vân Cơ xuống nước...
-“Con hiểu rồi chứ gì..” Nhìn sắc mặt..Văn Đường biết con rể đã nhìn ra ‘huyền cơ’ trong câu chuyện.
-“Ba à..Phó Chủ tịch Hoàng không cần phải làm như vậy mà..ông ta chỉ cần ngồi yên là được rồi...” Minh bức xúc...khi khổng khi không bị đưa lên bàn thờ.
-“Phó Chủ tịch Hoàng không cần làm như vậy...Không phải ông ta...Mà là Chánh văn phòng Diệp...Chính là bà ta.”Văn Định gật gù...
-“Không có lý nào đâu”...Minh sửng sốt,Chánh văn Phòng Diệp trước giờ với lảnh đạo mình rất là thân thiết,đối với mình rất tốt,có lý nào lại hại mình chứ?Thật khó mà tin được..
-Tin ba đi..Người đàn bà nầy thuộc týp người khẩu phật tâm xà...Ngoài miệng nam mô a di đà,trong bụng một bồ dao găm,tuyệt đối phải lánh xa.Không thể tới gần...
-“Ông có phải quá nhạy cãm rồi không?”Bà xả Văn Đường nghi hoặc,thầm nghỉ có phải chồng bà coi phim Hàn quốc quá nhiều rồi nên bị ‘tẩu hỏa nhập ma,lẩn lộn chuyện thực tế ngoài đời với chuyện trong phim.
-“Bà và thằng Minh nghỉ như vậy,có nghỉa là rất nhiều người nghỉ như vậy..Đây là chổ cao minh của bà ta...Nếu trực tiếp công kích nhà họ Thái,bà ta sợ có người nhìn ra cho nên đem thằng Minh làm ngọn lửa đốt tới Thái Vân Cơ.Không nhìn thấy sao?Đại đa số những người bị liên lụy ít nhiều đều là vây cánh của họ Thái.
-“Nhưng tại sao bà ta phải làm như vậy?Có lợi gì chứ?” Thái Phụng như đi trong sương mù...
-“Tại em không biết đó thôi,Bí Thư Đàm Quốc Bảo sắp về hưu,người có khả năng lên thay chỉ có Chủ tịch Nam..Nhưng nếu Chủ Tịch Nam vì một lý do nào đó không thể thượng vị...thì cơ hội của Phó Chủ Tịch Hoàng sẻ rất lớn và một khi Phó Chủ tịch Hoàng làm Bí Thư,để đền ơn,bánh ích đi bánh quy lại,Bí Thư Hoang có thể kiến nghị với Trung ương để Chánh văn phòng Diệp đãm nhiệm hoặc là chức Trưởng ban Tuyên Giáo hoặc là Phó Chủ tịch tỉnh... vấn đề chỉ là sớm hay muộn..”Minh nói một tràng...
-“Đúng là như vậy: Văn Đường đưa ngón tay cái, thưởng thức tầm nhìn của con rể...
-“Cha vợ,con rể..Hai người nói tui không hiểu gì hết á...Bây giờ khi huyện xuống điều tra..Mình phải làm sao?” Xuân Ánh rống giận.
-“Ậy..Chỉ là chuyện nhỏ..Mình cứ tuân theo quyết định của huyện là được...” Xuân Ánh nghe ông chồng nói chỉ là chuyện nhỏ ,bà cũng yên tâm,trên huyện nói sao thì làm vậy...Bà không nói thêm nửa.Quan trọng là tiền đồ của đứa con rể.
-“Minh à...Chim khôn biết lựa cành mà đậu...Người khôn phải biết chọn người mà dựa vào.Ngoài Trưởng ban Đồng còn có người khác mà...”Nói đến đây, Đường cầm ly trà lên hớp một ngụm...
-“Ý ba muốn nói là Chủ Tịch Trương Hạo Nam?Không dể ...” Thái Phụng lắc đầu
-”Phải,nhưng Không phải...Chủ Tịch Nam tuy là cây cổ thụ lớn nhưng dưới trướng của ông ta đã có rất nhiều người, thằng Minh đến xin dựa vào chỉ là thêu hoa trên gấm, không có tác dụng lớn” Văn Đường lắc đầu.
-“Vậy chỉ còn Phó Chủ tịch Hoàng bà Phó Chủ Tịch Vân Cơ...Nhưng theo tình hình thì Phó Chủ Tịch Hoàng có uy thế hơn...”Minh nói ra suy nghỉ của mình.
-“Cũng không phải”..Văn Đường lại lắc đầu.
-“Ông muốn nói cái gì thì cứ nói huỵch toẹt ra đi...Làm ra vẻ thần bí lắm vậy” Thấy chồng cứ cù cưa,Xuân Ánh tức giận.
-Ờ ...được..được..Ngắn gọn một chút...người mà chúng ta nên làm thân bây giờ chính là Chủ tịch huyện Lấp Vò...
-“Hắn?” Minh và Thái Phụng sửng sốt...Hắn chỉ là một Chủ tịch huyện thôi mà...Có lẻ nào một thư ký của Trưởng ban tuyên giao đi nịnh bợ một Chủ tịch huyện chứ.
-“Đúng vậy..Là hắn...”Đường gật gù... Minh bất mản..Thái Phụng xụ mặt.
-“Ông có lộn không vậy?Hắn chỉ là Chủ tịch huyện.Ông muốn thằng Minh đi dựa vào?”
Xuân Ánh nổi xung..Thì ra ông chồng của bà không phải là si khờ người già mà là bị khùng.Rể của bà,dù sao cũng là Thư ký cho một cán bộ cấp tỉnh có thực quyền,được điều xuống tuyến dưới thì tệ nhất cũng là Chủ tịch hoặc Bí Thư của một huyện thậm chí Phó Chủ tịch thành phố .Cần gì phải đi nương nhờ một Chủ tịch huyện chứ?
-“Các người nghe tôi trước đã..Tôi đã nghiên cứu về người nầy khá nhiều..Nà...Hắn trẻ như vậy mà được điều làm Chủ Tịch huyện,chỉ riêng việc nầy thôi cũng đủ chứng tỏ phía sau của hắn là cây cổ thụ ...Dựa vào hắn chinh là dựa vào ‘phía sau’ của hắn..Hiểu chưa?Còn nửa...” Nói tới đây,Đường cầm ly trà lên hớp một ngụm,mục đích để bà xả và hai vợ chồng Minh,Phụng có thời gian ‘tiêu hóa’ lời của mình...
-“Người nầy vừa có thế lực vừa có năng lực...Kết quả của Nguyển Thông,Thái Hửu Cơ thì mọi người cũng thấy rồi. Cả nhà của Mai văn Trường bây giờ ra sao?Gần đây Thái Vân Cơ rất có tiếng nói ,nghe nói cũng là vì được sự ủng hộ của hắn...Hắn đến chưa bao lâu,kéo về cho Đồng Tháp mấy công trình khủng chưa từng có... Còn nghe nói hắn và Trưởng ban Đồng đã mấy lần chạm trán..Kết quả...Minh con chắc là người rành nhất...Cho nên bây giờ nếu có thể dựa vào hắn.Sau nầy nước lên thì thuyền lên...Con hiểu chứ?”Đường liếc nhìn con rể..Nếu đã nói như vậy mà còn không hiểu thì con gái ông thật là xui xẻo vì đã chọn lầm chồng...
-“Chỉ sợ”..Thấy lời của cha mình rất có đạo lý nhưng Thái Phụng lo ngại... chồng nàng là thư ký,có thể nói là thân tín của Trưởng ban Đồng.Trước đây đối nghịch với nhau.Hắn sẻ cho cơ hội sao?
-“Mai văn Trường trước kia đã từng đối đầu với hắn...Thái kiêm Cơ và hắn trước đây cũng đã từng như nước với lửa,gần đây nghe nói vợ của Thái Kiêm Cơ bây giờ cũng được hắn giúp đở...Chứng tỏ người nầy không giử hiềm khích,Đây mới là người làm việc lớn...” Hiểu ý con gái..Đường nhắc nhở.
-“Như vậy phải tốn bao nhiêu tiền làm quà?” Xuân Ánh tỏ ra hiểu biết ‘ luật quan trường’ đi thẳng vào vấn đề.
-“Không được đâu má....Người nầy không phải như người khác ..Có lần Tổng giám đốc Hồng Ngoc...” Minh đem chuyện Hồng Ngọc đã từng tặng 100K Mỷ kim để mua chuộc nhưng không thành...
-“Em và Oanh Oanh có chút giao tình..Hay là mình bắt đầu từ ‘cửa’ nầy?” Thái Phụng gợi ý...
-“Oanh Oanh?” Minh nhìn vợ..Hắn không biết Oanh Oanh là ai.
-Ba vừa mới nói đó...Trước kia là bà xả của Thái Kiêm Cơ...
-“Vật thì quá tốt...Cứ quyết định như vậy...” Minh bừng hy vọng...
Thái Phụng thở dài...Lúc Oanh ngả xuống,nàng thầm đắc ý..Nhưng không ngờ có ngày nàng phải đến gỏ cửa cầu cạnh...
...
***
.
...
...