Nhân một ngày ảnh vệ xung quanh canh gác lơ là, Thẩm Mặc Lam chạy đi ngó Trần Thiếu Thanh. Phòng của gã nằm ở góc Tây hẻo lánh trong trang viên, cách phòng y xa nhất. Y quan sát một thời gian, xác định phòng của gã, nay mới lén tìm gã.
Dạo này, không hiểu sao mà Phong Vô Ngân chả buồn giữ y nữa. Y leo lên nóc nhà, quan sát ảnh vệ quanh phòng mình thưa thớt, mà quanh phòng Thiếu Thanh lại chẳng có một ai.
Y ngẫm một lúc, rồi thở phào, nhảy xuống đất, gõ cửa phòng:
– Thiếu Thanh?
Căn phòng im ẳng. Y khẽ đẩy cửa, bước vào phòng.
Tuy hắn không chào đón Thiếu Thanh, lại xếp Thiếu Thanh vào căn phòng hẻo lánh nhất trang viên, mặt trời rọi không tới, nhưng đồ đạc trong phòng đầy đủ, thậm chí còn có bồn nước mát để gã tắm trong những ngày hè oi bức này.
Lòng y hơi dao động.
Y lại gần giường Thiếu Thanh, vén tấm mành lên. Thiếu Thanh đang ngủ, nhưng sắc mặt tốt hơn nhiều.
Y yên tâm, không nỡ đánh thức hắn, chuẩn bị xoay người rời đi thì Thiếu Thanh nhạy bén nhận ra có người đến, gã mở mắt.
– Thẩm đại ca? – Gã mơ màng chớp mắt. Gã cứ ngỡ gã đang mơ, Thẩm đại ca lại ở trong phòng này, xung quang chẳng còn ai khác.
Y cười, lần đầu trong mấy tháng nay y cười một cách thoải mái, trấn an hắn:
– Ta đây. Ngươi thấy ổn chứ?
Trần Thiếu Thanh ngơ ngác gật đầu, lẩm bẩm:
– Ổn hơn nhiều. Ta… hắn đã cứu ta…
Tuy không nói thẳng “hắn” là ai, song cả hai đều tự rõ. Y không cười nữa, gật đầu:
– Không tồi…
Gã chẳng nghĩ nhiều, nói thẳng:
– Lúc đó ta sẽ nhờ nhà ta gửi hắn mấy rương vàng bạc, châu báu.
Trong lòng gã, đám thương nhân làm việc, âu cũng vì tiền cả.
Y nghe vậy thì mỉm cười, không muốn nói thêm nữa. bèn hỏi:
– Còn thấy không khỏe chỗ nào không?
– Giờ ta chỉ không có sức mấy, đan điền bị phong. Không biết người bạn tốt kia của ngươi cho ta uống thứ thuốc gì, khiến ta nhất thời chưa vận công được, ta… – Gã kích động.
Y hiểu gã rất coi trọng võ công của gã, y cũng hiểu hắn làm thế để khống chế được cả y lẫn gã, thế nên y sẽ không nói gì với gã. Y thấy hơi bực, xoa mũi, khuyên nhủ:
– Chờ độc tố trong người Thiếu Thanh rã hết thì chúng ta đi nhé. Thời gian có hạn, hôm khác ta lại thăm ngươi.
– Ấy… Thẩm đại ca! – Gã không muốn. Mắt gã trợn tròn, nhìn y rời đi. Gã không chịu được, bèn đấm xuống nệm… Nay gã chẳng còn miếng sức nào cả, cú đấm nhẹ như bông.
Y thăm Thiếu Thanh thuận lợi. Dọc đường về phòng ngủ, y không thấy một ai. Lòng y thả lỏng, đồng thời lại nghi ngờ sự thay đổi của Phong Vô Ngân.
Chỉ thấy nghi thôi, y cũng không định tìm hiểu thêm.
Thật ra, gần đây y cũng ít giao lưu với hắn, chuyện giường chiếu còn ít hơn nữa. Hắn cứ lảng tránh y, không biết nghĩ gì mà phản xạ chậm hẳn, y cũng chả buồn hỏi thêm. Có điều hắn vẫn duy trì thói quen ôm y ngủ hằng đêm. Dạo này hắn ngủ nhiều hơn, sáng nào y cũng phải gọi nữ hầu Tiểu Liên của hắn đến để gọi hắn dậy, không thì hắn chẳng thèm dậy luôn.
Y vẫn thờ ơ nhìn hắn vội vã rời giường. Thỉnh thoảng hắn còn bị vấp… dường như hành động của hắn trì trệ hơn trước – không biết có phải chiêu trò mới mẻ gì mà hắn vừa học được từ đâu hay không – dù sao thì y cũng không định dìu hắn đứng dậy. Những lúc thế này thì Tiểu Liên sẽ ra sức trừng mắt y, như thể y phụ lòng nàng vậy.
Y cười nhạt, không nhìn nữa, đi uống trà, lười so đo với cô nhóc này.
Lúc này cũng gần tám, chín tháng y làm khách của Phong trang, nhưng y lại chưa từng đi thăm hết cái trang viên này bao giờ. Hắn từng rủ y đi dạo quanh đây, song y từ chối. Y nghĩ, chẳng thà ở yên trong trang viên, còn hơn ra ngoài mà bị một vị ảnh vệ võ công cao cường dõi theo, khiến y thấy y đang bị giam lỏng.
Dù sao, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Chuyện Thiếu Thanh trúng cổ độc
Và, mối quan hệ của y và hắn.
Bỗng y thấy thẫn thờ, chính y cũng tự nhận cảm giác này của y thật nực cười.
Về sau, y thăm Thiếu Thanh vài lần. Vì ảnh vệ canh gác ngày một lỏng lẻo, y cứ thế mà đi thôi. Tình trạng hồi phục của Thiếu Thanh ngày một tốt, y càng lúc càng yên tâm, đồng thời y thấy áy náy với hắn.
Kể ra, hắn cũng tận lực cứu Thiếu Thanh. Mặc dù điều kiện trao đổi khiến y bị thiệt, nhưng kẻ nằm dưới hầu hạ kẻ khác lại không phải y, thế mà y cứ cảm thấy y bị sỉ nhục… Phải chăng y đang làm quá mọi chuyện lên?
Đúng lúc dạo này hắn bộn bề công việc hơn. Y nghĩ về quan hệ giữ y và hắn, cảm thấy không thể mặc kệ mãi được. Y không muốn phát triển tình cảm với hắn. Y tính rằng, khi mọi chuyện kết thúc, y với hắn đường ai nấy đi, thương nhân tiếp tục bán buôn, hiệp khách vẫn sẽ hành tẩu giang hồ, nước sông không phạm nước giếng, cũng chẳng cần gặp nhau làm gì.
Dường như hắn nhận ra tính toán này của y, tích cực hẹn y tháng Chín về thăm Phong trang.
“Huynh nhớ về nhé. Đệ cho người đi đón huynh.”
“Cảnh sắc Phong trang vào tháng Chín đẹp lắm, bỏ lỡ rồi huynh sẽ thấy tiếc đó.”
“Đệ chờ huynh.”
Hắn không nhận được cái gật đầu nào từ y, giọng điệu hoảng hơn, thậm chí hắn còn hạ mình, hèn mọn xin y.
Y bực bội, nhưng lại không nói nổi câu chối từ.
Y càng lúc càng không giống chính y.
Dẫu vậy, đến cuối cùng, y vẫn chưa đồng ý hắn một cách chắc chắn. Y chẳng thể gật đầu, cũng chẳng nói được lời cự tuyệt.
Có điều, y biết y sẽ không về.
Y không biết sao hắn lại cố chấp với tháng Chín đến vậy. Với y mà nói, tuy y thích đồ ăn nhẹ đa dạng nơi Phong trang và tấm nệm mềm mại hơn khối nệm ngoài quán trọ, nhưng y không muốn về. Y nhìn chán cảnh sắc nơi này rồi, y cũng đâu có thích mùa thu, trần nhà Phong trang ám y đủ rồi.
Ngày y rời trang viên là một ngày nắng gắt giữa hè. Hôm ấy, y nhìn mặt hắn, thấy má hắn đỏ lạ, vậy mà y cũng không thèm hỏi han gì hơn. Thế nhưng y lại chân thành cảm ơn hắn đã cứu mạng Thiếu Thanh, đồng thời mong hắn giữ gìn sức khỏe.
Y không nói “hẹn gặp lại”.
Hắn lại mời y về thăm Phong trang trong tháng Chín, đôi mắt hổ phách ấy như chứa cả dải ngân hà, rực rỡ nom y, khiến lòng y nhũn ra.
Y nhăn mày, bực bội dời mắt, leo lên xe ngựa.
Cuối cùng y không nói gì nữa, tập trung điều khiển xe ngựa, rời khỏi tầm mắt của hắn.
Y chẳng định để lại hy vọng gì cho hắn. Tuy y rất muốn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt của hắn lúc ấy… chắc chắn hắn rất buồn, nhưng y quyết tâm rời khỏi trang viên.
Hãy để mối quan hệ càng gỡ càng rối, cắt mãi chẳng đứt, hết thảy tổn thương, tàn khốc, xa cách, thứ tha… tan dần theo thời gian đi…