Lần này Trần Thiếu Thanh ngất mãi chưa tỉnh. Thẩm Mặc Lam không ở nhà Uẩn Nương lâu, đành ôm gã lên xe ngựa, để gã nghỉ ngơi.
Gương mặt thanh niên của gã tiều tụy, thoạt trông già thêm hai chục tuổi.
Y khẽ thở dài, một dự cảm mãnh liệt trỗi dậy trong y, rằng ả chưa chết, ả chỉ bỏ đi đâu đó thôi, ả biết gã lâm nguy sẽ mò về đây tìm ả, muốn gã nếm mùi tuyệt vọng.
Nếu thế thì, chắc chắn ả sẽ không về đây nữa.
Trừ khi…
Cái nơi Miêu Cương đồi núi trập trùng, nhìn quanh xanh mướt một màu. Đáy lòng y thấy phong cảnh Miêu Cương cũng được. Chỉ là, cả đường xóc nảy, y thấm mệt, không có tâm trạng thường thức cảnh vật xung quanh. Từng bước y đi, ấy là dựa vào tâm trí tập trung hết ức, và Thiếu Thanh ngất mãi chưa tỉnh trong xe ngựa.
Trước nhà Uẩn Nương là vùng thưa dân, cách trung tâm Miêu Cương khá gần, còn có một cái làng người Miêu be bé. Trước đó họ cũng đi qua cái làng này. Ngẫm lúc Uẩn Nương chưa lẩn trốn, ắt ả sẽ nương tạm trong làng thôi.
Thế là y dứt khoát kéo xe ngựa về phía làng Miêu.
Y tin rằng y có thể tìm được manh mối về ả từ dân làng.
Dù sao đi nữa, y không thể trơ mắt nhìn Thiếu Thanh chết dần chết mòn được.
Y thấy, sau khi y mất đi vài người y quý, sự tồn tại của Thiếu Thanh quan trọng với y vô cùng.
Làng Miêu Cương này không giống Kinh Thành lắm, từ vị trí địa lý đến trang phục dân mặc. Làng rất yên tĩnh, nhìn là thấy làng hiếm đón người ngoài vào. Lúc xe ngựa y đến, dân làng nhìn vóc người cao to của y mà ngạc nhiên, tròn mắt nhìn y.
Y không quen với việc bị soi như thế, bèn mím môi.
Y dẫn xe ngựa đến căn nhà sàn lớn nhất, lại trông giống quán trọ nhất trong làng. Tuy là quán trọ, nhưng không khí lạnh lẽo, cho thấy cũng không có mấy khách ghé qua. Y vừa vào cửa, cản đường chưởng quầy, chụm tay hành lễ:
– Mạo muội quấy rầy, tại hạ họ Thẩm, tại hạ muốn hỏi về một người.
Chưởng quầy nhìn vị khách mặc đồ Hán, giọng điệu bất phàm, kiếm giắt bên hông, thấy khách không có ý tốt, chưởng quầy lo sợ:
– Đại hiệp hỏi đi.
Y chả buồn khách sáo, hỏi thẳng:
– Ngươi biết Uẩn Nương đi đâu không?
Hai tiếng “Uẩn Nương” vừa bật khỏi môi, cả quán trọ im phăng phắc.
Trước đó, thoạt trông quán trọ này hơi quạnh quẽ, nhưng vẫn có dăm ba người dân uống rượu đùa nhau. Y vừa hỏi xong, mọi người nín thinh.
Còn chưởng quầy vừa nghe cái tên Uẩn Nương thì cứng đờ.
Y vừa liếc là hiểu, nên y nhìn chưởng quầy chằm chằm.
Dường như chưởng quầy định dời mắt, song thấy đôi mắt của vị khách trước mặt bén tựa kiếm nhìn mình chăm chú, bèn nói:
– Biết…
Cùng lúc đó, ánh mắt chưởng quầy lại nhìn quanh xem có vị khách nào chịu nói chuyện với vị trước mặt mình hay không.
Có vẻ chưởng quầy sợ Uẩn Nương.
Y đứng im, chắn trước mắt chưởng quầy, nhỏ giọng vừa đủ hai người nghe:
– Ta có một người bạn trúng cổ độc của ả, mà ả không ở đây. Ta chỉ cần tìm được ả để có cách giải độc cho bạn ta. – Vừa nói, y vừa dúi một lượng bạc vào tay chưởng quầy.
Dân làng tư duy đơn giản, mấy ai vung tiền hào sảng thế đâu. Chưởng quầy ngây người một chút, định trả bạc về tay khách nhưng khách chẳng muốn nhận, đành thở dài:
– Đại hiệp, vào trong nói chuyện nào…
Y theo chưởng quầy vào phòng trong, đồng thời liếc mấy vị khách khác trong quán trọ. Nhìn chung, họ thấp thỏm, nghi hoặc.
Y cũng thấp thỏm theo.
Ả cổ nương ấy… là loại người gì vậy?
Chưởng quầy xìu mặt, thở dài, bắt đầu kể:
– Tầm một năm nay là Uẩn Nương không xuất hiện nữa rồi. Nhà ả cách sườn núi này không xa. Đại hiệp ghé qua đó chưa?
Y cũng vừa ra khỏi nhà ả, nên đáp:
– Ghé rồi. Thoạt trông lâu rồi ả chưa về nhà. Chưởng quầy biết chuyện gần đây của ả chứ?
Thật ra y cũng không biết tên thật của ả là gì, mấy thông tin cơ bản khác cũng không biết. Thiếu Thanh chỉ nói ả được gọi là “Uẩn Nương”, người Miêu Cương xong gã ngất luôn.
Chưởng quầy nhíu mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, lại nhớ y nhắc y có người bạn trúng cổ độc, bèn nghiêm túc đáp:
– Đại hiệp hỏi chuyện của Uẩn Nương… chắc đại hiệp cũng không biết gì về Miêu Cương ha?
– Xin chưởng quầy nói rõ thêm.
– Uẩn Nương là cổ nương, nói cách khác là vu nữ. Vu nữ Miêu Cương chế ra âm độc cổ dược trong một cái hang động – ta không biết tên, bình thường không dính líu gì đến phận dân làng nơi đây hết… Tự dưng Uẩn Nương chui ra khỏi hang, sống cùng với dân tình ở đây, lại còn thành thân với một người Miêu nữa… Nếu không phải sau đó ả đầu độc cả nhà trượng phu của ả, tụi ta cũng không biết ả là vu nữ…
Còn có chuyện này sao… Y kinh ngạc.
– Sau đó ả chẳng đi đâu. Tụi ta sợ ả, nên dọn ra xa chỗ ả một chút. Tuy thỉnh thoảng ả cũng xuống núi, mua bán trao đổi vài thứ… Chỉ là tụi ta không thể quên cái cảnh cả nhà trượng phu ả chết… đầu lâu khắp nơi… cổ trùng lúc nhúc… Nữ nhân này quá hiểm độc, quá đáng sợ… – Chưởng quầy vừa nhớ vừa kể, mặt mũi tái xanh.
Y nghe xong, lòng y hơi rợn, nhưng… Uẩn Nương từng thành thành thân?
Y bèn hỏi:
– Xin hỏi Uẩn Nương… đã bao nhiêu xuân?
Hình như chưởng quầy khẽ ngẩn người, không ngờ y cũng không biết:
– Chắc hơn trăm tuổi…
Chưởng quầy thấy vẻ mặt y mơ hồ, đành kể thêm:
– Trai tráng trong làng sợ ả lắm, đại hiệp không hỏi thêm được gì đâu. Chi bằng ngài tiễn bạn ngài đi hết đoạn đường cuối này đi.
Tính người Miêu Cương thẳng thắn, không biết nói giảm nói tránh, chỉ nghĩ gì là nói nấy, chưởng quầy không biết tại sao chưởng quầy vừa nói xong thì vị khách này siết chặt nắm tay.
Y cúi đầu:
– Đa tạ…
Mặc dù chưởng quầy khuyên y bỏ đi, nhưng y vẫn muốn biết cái hang động không tên kia nằm ở đâu, chưởng quầy khuyên:
– Đại hiệp không tìm được đâu… Đại hiệp có nhớ khoảng thời gian trước giang hồ đồn rằng vu nữ Nam Cương có loại cổ có thể luyện thần binh Bảo Khí không?
Y nhớ Thiếu Thanh từng kể, y gật đầu.
Chưởng quầy cười khinh:
– Lúc đó có một vị hiệp khách người Hán mạnh mẽ xông vào hang động, tìm vu nữ kia, kết quả không về… Về sau, tin tức này bị ém lại, trừ vu nữ thì không ai biết hang động ở đâu nữa. Ta còn nghi ngờ ả vu nữ cố ý rải tin đồn này để tìm thêm dược nhân cho ả chế độc… Thần binh Bảo Khí có gì tốt chứ, không phải mạng người quan trọng hơn cả sao?
Nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của chưởng quầy, y cũng không định kể thêm về việc bạn y vì thần binh mà gặp họa lớn này. Y không nhìn chưởng quầy nữa, chỉ khẽ thở dài.
Chưởng quầy thấy y thở dài theo, nhưng không biết an ủi y thế nào, đành nói:
– Hay là đại hiệp thử hỏi thăm những vị bằng hữu khác của ngài trên giang hồ xem, lỡ có ai biết chút chút về cổ độc, có cách giải thì sao… – Chưởng quầy thuận miệng an ủi, chứ người bình thường có mấy ai thèm tiếp xúc với cái loại cổ độc tà môn ngoại đạo này đâu.
– Cũng không… – Y định lắc đầu, chợt y nhớ ra điều gì, mặt y tái xanh.
Y nhớ ra một người.
Thật ra y ít khi gặp người đó, nhưng mặt người để lại đủ ấn tượng trong y, dẫu lúc ấy y còn nhỏ.
Vẻ mặt lạnh nhạt, áo quần mộc mạc cũng không che được nhan sắc diễm lệ của người.
Người là mẫu thân của Phong Vô Ngân – Mộ Vân – sống ẩn dật, từng gả cho Phong trang chủ lúc bấy giờ. Đồng thời, người cũng là Độc Tam Nương, việc mà khi y bắt đầu hành tẩu giang hồ thì y mới biết.
Y lại nhớ lần y gặp Phong Vô Ngân gần đây nhất. Hắn nói phụ thân hắn và mẫu thân hắn đã đi xa.
Liệu…
Dù sao đi nữa, đây có thể là một cơ hội cứu lấy Thiếu Thanh, phá hủy đường chết duy nhất của Thiếu Thanh.
Thẩm Mặc Lam hạ quyết tâm.
Nhưng y không biết, quyết tâm ấy khiến y bỏ lỡ hắn cả đời.
Đêm ấy, y nghỉ ngơi trong quán trọ. Vừa nghỉ đủ, y khăn gói lên đường về lại Kinh Thành, đúng hơn là về Phong trang viên.