Vào một đêm cuối thu ấy, họ cũng gặp lại nhau. Thẩm Mặc Lam vẫn nhớ như in tấm thân trắng loáng thoảng hương bồ kết hòa quyện với cánh hoa thảo dược nhẹ nhàng cọ vào người y giữa bầu không khí ấm nóng của hơi nước mù mịt, cùng với nụ hôn trong mộng y, mơ hồ lại kỳ lạ. Đêm ấy, những gì y mơ khiến y choáng hơn: y đè thiếu niên ấy xuống đấy, tách đôi chân của người ra hai bên, mạnh mẽ đâm tính khí cứng rắn của y vào người, rút ra rồi lại đâm vào liên tục, dường như y còn nghe tiếng người nỉ non nức nở, thanh âm ấy khiến y hưng phấn, và… hả dạ.
Đến khi y tỉnh, y đối mặt với đống hỗn độn dưới thân mình mà khiếp sợ, rồi thấy não lòng. Sau khi y quen rồi, y lạnh mặt rời giường, rửa mặt, giặt nệm giặt chăn, cứ như đêm qua chẳng có chuyện gì diễn ra cả.
Y mở cửa. Tuy nhiều năm chưa gặp lại, nhưng ngoại hình của Phong Vô Ngân vẫn vậy, vẫn là con ngươi hổ phách sáng rực dõi theo y, vẫn là khóe môi luôn tủm tỉm cười với y, toàn thân xán lạn, điệu bộ bất cần.
– Mặc Lam. – Hắn cười, chào – Lâu rồi không gặp, huynh nhớ đệ chứ?
Y hít sâu một hơi, tay y muốn đóng sầm cửa vào, song y vẫn kiềm được mớ cảm xúc này, lạnh nhạt chào lại:
– Lâu rồi không gặp, Phong công tử.
Ánh mắt hắn sầm xuống:
– Trước kia huynh gọi đệ là “Vô Ngân”…
Nhìn hắn thất vọng, tâm trạng y thoải mái hơn rồi.
Đúng lúc này, Trần Thiếu Thanh ở phòng bên cạnh cũng mở cửa. Phòng của quán trọ này cách âm không tốt, gã hỏi liền:
– Thẩm đại ca, bằng hữu của huynh à?
– Ừ. Thiếu Thanh, cùng vào phòng ta đi, đừng đứng nói chuyện ngoài lối đi như vậy chứ. Đam Mỹ Sắc
Không biết âm tiết nào kích thích hắn, từ lúc vào phòng, vẻ mặt hắn ỉu xìu, dù rằng hắn vẫn đang tươi cười với y như cũ. Y hiểu hắn mà, bao nhiêu năm kề cạnh bên nhau, y hiểu lúc này hắn không vui.
– Không… không giới thiệu sao? – Hắn chủ động mở đầu.
Lời ít ý nhiều, y đáp:
– Thu Diệp Khách, Trần Thiếu Thanh. Vị này là người thừa kế Phong trang Phong Vô Ngân.
Trần Thiếu Thanh nhẹ nhàng ứng thanh, gã vừa vào phòng là gã thấy, vị thanh niên đồ trắng này nội lực nông, bước chân nhẹ nhàng, cũng biết chút võ, nhưng không đáng kể. Với lại Phong trang cũng chỉ là một nhà chuyên bán trà mà thôi. Trong tiềm thức của gã thì đây là thương nhân bình thường không đáng để mắt, dẫu Phong Thập Nhất nổi tiếng trên võ lâm một thời đến thế, tiếc là vị này rõ ràng không phải.
Sau khi ba người an tọa, y lạnh nhạt hỏi hắn:
– Tìm ta làm gì?
Dường như có người thứ ba đang ngồi cùng, vẻ mặt hắn ảm đạm hơn hẳn:
– Dạo trước, đệ có về… mới biết Phong mẫu tạ thế… Đệ xin lỗi, lúc đó đệ không ở đấy… Đệ vẫn luôn muốn tìm được huynh.
– Lúc đó có Thiếu Thanh ở bên ta. Ta ổn.
Trần Thiếu Thanh chớp mắt, gã thấy có chỗ quái quái. Thật ra gã rời phòng để nói chuyện với Thẩm đại ca, nhưng lúc này gã không thể nói được câu nào.
Hắn ngưng một chút, rồi ứng lời:
– Tốt quá rồi… Đệ cũng thuê phòng ở quán trọ này, phòng ngay cạnh…
– Tụi ta không định ở Kinh Thành mãi. – Y lạnh nhạt chen ngang.
Không khí lạ lắm, gã không nhịn được, ngắt lời:
– Thẩm đại ca, ta định nói với huynh rằng ta nhận được ủy thác từ tri phủ Từ Châu liên quan đến vụ hái hoa tặc gần nhất…
Y cũng không biết nên nói gì với hắn, đành giao lưu với gã. Khóe mắt y thấy hắn mím môi, vẻ mặt mất mát, khiến y không tự chủ được, cảm thấy thoải mái hơn.
Thế mà gã chẳng nói được mấy câu, bắt đầu ho sặc sụa, vẻ mặt gã đau khổ:
– Tức quá… Dạo này ta bị nghiện ngủ ấy, đau đầu, hay ho, mất sức, yếu ớt…
Y nghe thế, vội đặt mu bàn tay y lên trán hắn, bảo:
– Chắc ngươi cảm rồi. Lát mời thầy thuốc đến xem bệnh đi.
Gã “ừ” một tiếng, đứng dậy, chào:
– Ta về phòng nghỉ ngơi trước đây. Hai người cứ tự nhiên.
Y gật đầu, nhìn gã dựa tường rời phòng, nhớ lại dạo này gã thường than mệt, nhức xương mỏi cốt. Nếu không phải y biết gã là kiểu người tràn trề năng lượng, tự dưng trầm xuống, y cho rằng gã đang tự rèn giũa bản thân. Y đang tính tìm vị thầy thuốc nào cho gã thì hắn do dự hỏi y:
– Mặc Lam, huynh thích… thích y sao?
Y dời mắt sang mặt hắn. Lần đầu tiên y thấy hắn không cười nữa, thoạt trông hắn đang sợ.
Hắn sợ gì chứ?