Thánh Điện rất hoành tráng, phía trước Thánh Điện có một cổng tháp rất lớn, đứng trước nó Ngô Bình chỉ nhỏ bé như con kiến. Đi qua cổng tháp là một không gian rộng mở, đối diện là Thánh Điện khổng lồ cao tới 9.900 trượng. Thánh Điện giống như một ngọn núi khổng lồ, trải dài hàng ngàn dặm.
Đến trước cửa Thánh Điện, Lưu quản gia nói: "Đệ Nhất Thánh Tử, đợi một lát, ta sẽ đi bẩm báo Thiên Thánh."
"Dẫn hắn vào đi." Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Ngô Bình bước vào cổng Thánh Điện, anh vừa bước chân trái vào đã cảm thấy thời không thay đổi. Trong nháy mắt anh đã đi vào một thung lũng đầy hoa thơm chim hót, bên trong thung lũng mọc đầy dược liệu, trong đó có ba gian nhà ngói. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo bào xám đang xắn tay áo bắt gà. Mấy con gà trống đang chạy vòng quanh, vỗ cánh làm bụi bay đầy trời.
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhanh nhẹn bắt được một con gà trống, sau đó mỉm cười với Ngô Bình xuất hiện cách đó không xa: "Đông Huyền Thánh Hoàng, mời ngồi."
Trong lòng Ngô Bình rục rịch, thì ra ông ta biết thân phận thật sự của anh, vậy thì đúng là hơi xấu hổ, anh nói: "Làm sao Thiên Thánh biết ta không phải Hoàng Nam Sinh?"
Người đàn ông trung niên cười "ha ha" nói: "Ngươi là Thánh Hoàng, thân phận của ngươi cao quý như vậy, ta có thể không để ý tới sao? Khi ngươi trở thành Thánh Hoàng, ta đã bắt đầu giữ lấy một tia hơi thở của ngươi, cho nên ngay khi ngươi tiến vào Thánh Môn, ta liền biết ngươi đã đến đây. Không hổ là Thánh Hoàng trẻ tuổi nhất, thậm chí còn vượt qua cả Đệ Nhất Thánh Tử gian lận của Thánh Môn."
Ngô Bình thầm nghĩ, vị Thiên Thánh này biết rõ tất cả, anh ho khan một tiếng, nói: "Thiên Thánh gọi ta tới đây là muốn vạch trần thân phận của ta, đuổi ta ra khỏi Thánh Môn sao?"
Thiên Thánh nhếch miệng cười: "Tại sao lại muốn đuổi ngươi đi? Hiện tại ngươi là Đệ Nhất Thánh Tử. Nếu ngươi là Đệ Nhất Thánh Tử, vậy thì ngươi chính là thành viên trong Thánh Môn của ta, cũng là người một nhà. Ta biết, trong lòng ngươi có mâu thuẫn với Thánh Môn, nhưng một khi ngươi hiểu rõ Thánh Môn thì sẽ không như vậy nữa. Ngươi se phát hiện ra Thánh Môn không phải kẻ thù của ngươi, mà là đích đến của ngươi."
Ngô Bình: “Đích đến?"
Thiên Thánh: "Đúng vậy, chờ ngươi sống thật lâu, kỷ nguyên này cũng biến mất, lúc đó ngươi có thể trở lại Thánh Môn. Ở đây có những người và đồ vật mà ngươi quen thuộc, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Thậm chí ngươi có thể chọn một đoạn thời không và ở lại trong Thánh Điện mãi mãi, ngươi nhìn thung lũng này đi, đây là nơi ta đã sống khi còn nhỏ."
Lúc này, một người phụ nữ cao to từ trong nhà ngói đi ra, trên người bà ta đeo tạp dề, cầm chày cán bột, hét lên: "Ta kêu ngươi bắt gà, ngươi làm gì mà lề mề vậy!"
Thiên Thánh lại nở nụ cười, nói: "Phu nhân, ta bắt được con mập nhất."
Lúc này người phụ nữ mới nhìn thấy Ngô Bình liền hỏi: "Bạn của ngươi à?"
Thiên Thánh gật đầu: "Đúng vậy, bạn của ta. Phu nhân, mau đi giết gà nấu ăn đi, ta muốn chiêu đãi người bạn này thật tốt."
Người phụ nữ bĩu môi: "Đến nhà người khác nhưng lại không mang quà cáp sao?"
Ngô Bình sửng sốt một chút, vội vàng lấy ra hai cái chân giò hun khói từ trong không gian trữ vật ra. Chân giò hun khói này được làm từ chân sau của một loại heo ở đại lục Thánh Cổ, có hương vị rất ngon, Ngô Bình thích ăn nên đã đặc biệt giữ lại một ít.
Nhìn thấy chân giò hun khói, ánh mắt người phụ nữ sáng ngời, nói: "Không tệ, món chân giò hun khói này là ai làm, mùi rất thơm. Các ngươi chờ một chút, ta sẽ cắt miếng xào cho các ngươi ăn, sau đó hầm thêm một chút măng mùa xuân."
Khi người phụ nữ bước vào nhà, Thiên Thánh ngơ ngác nhìn bóng lưng của bà
ta.
Ngô Bình hiểu được đay là một khoảng thời không bị Thiên Thánh lấy ra, thê tử của ông ta vẫn luôn sống ở đây.
"Đại tẩu là người khẩu xà tâm Phật, là một người phụ nữ biết yêu thương người khác." Ngô Bình nói.
Thiên Thánh mỉm cười và nói: "Đúng vậy. Khi đó, thị trấn nơi chúng ta ở gặp phải nạn đói, mọi người ăn thịt lẫn nhau. Ta là một thư sinh yếu đuối, tay không thể xách, vai không thể khiêng, đói đến phải ăn vỏ cây. Sau này bị bệnh sắp chết, phu nhân của ta bỗng dưng nấu cho ta một chén thịt, thịt đó ngon đến nỗi ta nhớ mãi không quên."
“Mấy ngày sau, cuối cùng ta cũng lấy lại được chút sức lực, nhưng phu nhân của ta lại suy sụp. Lúc đó ta mới phát hiện trên đùi nàng đã bị mất mấy miếng thịt vì cắt ra cho ta ăn. Ta ôm nàng vào lòng mà khóc, nàng chỉ chạm vào mặt ta rồi nói, An lang, ngươi là người có tài, đừng chôn vùi bản thân ở một nơi nhỏ bé như thế này, ngươi phải đến một nơi lớn hơn, sau khi ngươi thăng chức thì hãy nhớ đến trước mộ của ta đốt một ít giấy, nói cho ta biết ngươi đang sống tốt."
Lúc này, đôi mắt của Thiên Thánh đỏ hoe và nói: "Ta đã trải qua nhiều kỷ nguyên và trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng không bao giờ có thể quên được phu nhân của ta. Sau đó, ta sử dụng thần thông tối cao của mình để khiến nàng sống lại, sống hạnh phúc trong khoảng thời không này mãi mãi, khi có thời gian ta sẽ đến ở cùng nàng."
Ngô Bình gat đau: "Ta nhìn ra duoc tau tử rat vui vẻ."
Thiên Thánh nắm lấy tay Ngô Bình, cười nói: "Nào, cùng ta uống mấy ly."
Người phụ nữ nấu ăn rất nhanh, một lúc sau đã có bốn món nguội được bưng lên trên bàn. Ngô Bình và Thiên Thánh ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ.
Sau khi uống một ly rượu, Ngô Bình nói: "Thiên Thánh không muốn biết tại sao ta lại tới Thánh Môn sao?"
"Không quan trọng." Thiên Thánh nói: "Mặc kệ ngươi tới làm gì, hiện tại ngươi đã là một phần của Thánh Môn."
Ngô Bình im lặng một lát, nói: "Thiên Thánh có từng nghe nói tới Hoang chưa?"
Thiên Thánh cười nói: "Sao ta có thể không biết được. Thời đại Hoang tồn tại được gọi là kỷ nguyên Hoang, tai họa khắp nơi, người ăn thịt lẫn nhau, hàng vạn sinh linh giết nhau, sống sót là một điều xa xỉ."
Ngô Bình: "Có phải Hoang tồn tại ở mọi kỷ nguyên không?"
"Đại khái có một nửa thời gian có Hoang xuất hiện. Ví dụ như kỷ nguyên này vốn là kỷ nguyên Hoang, nhưng có cường giả đã phong ấn khi Hoang còn yếu, trì hoãn thời gian ma thiên tai keo đến."
Trong lòng Ngô Bình chuyển động: "Chỉ là trì hoãn thôi sao?"
Thiên Thánh: "Hoang, được sinh ra từ sự thù địch trong trời đất, một khi nó lớn lên, không có sinh vật sống nào có thể là đối thủ của nó. Ngay cả những cường giả kỷ nguyên cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà không thể ngăn cản nó."
Ngô Bình: "Vậy phải cố gắng ngăn cản. Nói thật, lần này ta tới đây là muốn giết con trai của Hoang."
Tay cầm ly rượu của Thiên Thánh hơi khựng lại, nói: "Ngươi đang nói Sở Nhân Vương à?"
Ngô Bình nhìn ông ta: "Thì ra Thiên Thánh đã biết từ lâu rồi."
Thiên Thánh nói: "Mặc dù han là con trai của Hoang, nhưng bản chất lại khác với Hoang."
Ngô Bình im lặng một lát, nói: "Nhưng nếu hắn che giấu bản chất thật của mình, Thiên Thánh cũng không thể phát hiện ra."
Thiên Thánh nói: "Kỷ nguyên thứ năm đúng lúc trùng với kỷ nguyên của Hoang. Cuộc sống của Nhân tộc không thể tiếp tục được nữa, xác chết ở khắp mọi nơi. Khi đó, một tu sĩ đã thành lập Thánh Môn, chủ trương thánh hóa cơ thể để chống lại các mối đe dọa từ bên ngoài. Tuy nhiên, ở kỷ nguyên thứ năm, ảnh hưởng của Thánh Môn có hạn, cũng may là còn để lại truyền thừa, nên cũng đã trở nên thịnh vượng ở kỷ nguyên thứ sáu."
"Kỷ nguyên thứ sáu là một kỷ nguyên thịnh vượng và hòa bình, tất cả các gia tộc đều bước vào thời kỳ thịnh vượng. Ở thế hệ đó, truyền thừa của Thánh Môn được kế thừa và phát triển, vị Thiên Thánh đầu tiên ra đời. Từ đó về sau, Thánh Môn đều phát triển trong mỗi kỷ nguyên. Sở dĩ ở đại lục Thánh Cổ có Thánh Hoàng cũng là do Thánh Môn ảnh hưởng. Những thứ trong tay ngươi đến từ Thiên giới và 'Thánh Môn' ở đại lục Thánh Cổ đều là pháp bảo do Thánh Môn để lại."
Ngô Bình hỏi: "Tại sao Thiên giới lại tách ra khỏi đại lục Thánh Cổ?"
Thiên Thánh: "Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn sự phát triển nhanh chóng của Hoang. Một khi Thiên giới và đại lục Thánh Cổ hợp nhất, Hoang sẽ phát triển mạnh mẽ trong một khoảng thời gian ngắn, điều này sẽ khiến kỷ nguyên của Hoang xuất hiện sớm."