Chương 149
Trác Khang cử động vai rồi mừng rỡ nói nhỏ với Từ Quý Phi: “Sư phụ, khỏi thật đấy ạ!”
Từ Quý Phi cười nói: “Đến tôi cũng không chữa khỏi được ám thương của Chu Sa Chưởng, cậu Ngô này đúng là thần y”.
Sau khi điều chỉnh lại cơ thể mất vài phút, Ngô Bình mở mắt ra nói: “Tôi sẽ kê một toa thuốc cho ông, trong uống ngoài bôi, khoảng nửa tháng là ông sẽ khỏi hoàn toàn”.
Trác Khang vội nói: “Phiền cậu rồi”, bây giờ ông ta đang thấy rất cảm kính và bái phục Ngô Bình.
Lúc này, Đinh Sâm đã tắm rửa thay đồ rồi đi ra. Vừa nhìn thấy gã, Trác Khang đã lạnh mặt nói: “Biến đi cho khuất mắt tao”.
Đinh Sâm cúi đầu xuống rồi đi tới gần bố mình, mà không dám nhìn ông ta.
“Quỳ xuống xin cậu Ngô tha tội đi!”, Trác Khang lạnh giọng nói.
Đinh Sâm không dám trái lời, nhanh chóng đi tới quỳ trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình thấy thế thì hờ hững nói: “Chuyện qua rồi, cậu không cần làm vậy đâu”.
Trác Khang cười nói: “Thằng này đang ngứa đòn, cậu Ngô cứ cho nó một trận”.
Sau đó, ông ta gọi với ra ngoài: “Lôi con nhãi kia vào đây”.
Tô Văn lập tức bị người ta lôi vào, mắt ả đẫm lệ, trông rất thảm thương. Vừa thấy Đinh Sâm, ả đã ôm chầm lấy tay gã: “Anh Sâm, em sai rồi, là Lư Tuấn Phi lợi dụng em”.
Đinh Sâm không chút cảm xúc nhìn Tô Văn rồi gằn từng chữ: “Biến, càng xa càng tốt!”
Tô Văn che mặt rồi khóc lóc chạy đi.
Trác Khang hừ một tiếng: “Ngu xuẩn! Bị lợi dụng mà cũng không biết, bình thường bố dạy mày thế nào hả?”
Đinh Sâm cúi gằm mặt: “Bố, con sai rồi. Con cũng không ngờ cậu Ngô là cao nhân”.
Trác Khang xua tay: “Lui xuống đi, thấy mày là bố phát bực rồi”.
Đinh Sâm khom người rồi chuồn thẳng.
Gã vừa đi thì Từ Quý Phi nói: “Anh nghiêm con con trẻ thế là chúng nó ghét mình đấy”.
“Ghét ạ?”, Trác Khang bình tĩnh nói: “Không sao, rồi nó sẽ hiểu thôi ạ”.
Đồ ăn thức uống được mang lên, Trác Khang lập tức kính Ngô Bình ba ly.
Lãnh Như Yên gật đầu: “Đúng vậy, nhà họ Lư đã có được một mảnh đất xây dựng, họ muốn làm một dự án lớn nên giờ rất cần vốn”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Nhà họ Lư vừa mới khôi phục từ bên bờ vực phá sản đã mua đất rồi sao?”
Trác Khang bật cười: “E là đằng sau chuyện này còn có nguyên nhân gì khác!”
Lãnh Như Yên nói: “Bố em cũng nghĩ thế, e là nhà họ Lư còn có ý đồ khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!”