Giọng của đối phương khàn khàn, vỡ vụn khó nghe cứ như tiếng gió thổi qua ống vậy, nếu không nhìn thấy mặt, Bạch Thiên Hoan căn bản không nhận ra đó là Bạch Xuân Yến.
Nàng ta từng bị bỏ thuốc câm, vậy mà vẫn có thể nói được.
Bạch Thiên Hoan vì kinh ngạc nên không kịp tránh dao găm trong tay Bạch Xuân Yến, Hạng Nguyên Hoán vốn tưởng nàng sẽ tránh nhưng lại thấy nàng trơ mắt ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, cứ như không hề dự liệu được nguy hiểm vậy.
Một màn này khiến Hạng Nguyên Hoán kinh hãi hoảng hồn, quên sử dụng nội lực mà trực tiếp nhào qua đẩy Bạch Thiên Hoan, dao găm của Bạch Xuân Yến đâm vào cánh tay hắn.
Thấy dao găm đâm trúng Hạng Nguyên Hoán, Bạch Xuân Yến cũng cuống lên, nàng ta vốn không muốn đâm Hạng Nguyên Hoán mà chỉ muốn giết Bạch Thiên Hoan.
Đều tại ả hại nàng bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Ngày đó nàng bị Lưu San San bắt, bị cho uống thuốc câm, sau đó nàng ói thuốc câm ra một nửa, giọng của nàng cũng trở nên như bây giờ, trước mặt người khác nàng luôn giả vờ là người câm.
- Không phải tôi, không phải tôi! Tôi không muốn giết ngài, tôi không có!
Bạch Xuân Yến hoảng hốt lui về sau, phía sau là bậc thềm, chân nàng ta giẫm vào khoảng không, kèm theo một tiếng thét chói tai, nàng ta lăn từ bậc thềm xuống.
Thềm tổng cộng có sáu bậc, tuy ngã không quá nặng nhưng cũng không nhẹ, Bạch Xuân Yến nằm trên mặt đất không dậy nổi, không ngừng phát ra những tiếng kêu rên vỡ vụn.
Chỉ nhìn biểu cảm của Bạch Xuân Yến, Bạch Thiên Hoan có thể đoán ra được, nàng ta bị gãy xương.
Nàng vừa tiến lên định thăm dò thương thế của nàng ta thì có hai nam nhân dáng vẻ hung ác xuất hiện, chỉ vào Bạch Xuân Yến lớn tiếng la:
- Ả ở đây!
Bạch Xuân Yến đang nằm trên mặt đất nghe âm thanh như ác mộng kia liền bất chấp vết thương trên đùi, bò dậy rất nhanh, bỏ chạy.
Hai nam nhân kia nhanh chóng đuổi kịp nàng ta, Bạch Xuân Yến vừa la vừa mắng, bị hai nam nhân đó trói chặt hai tay.
- Ả không phải câm à? Sao biết nói rồi?
Hai nam nhân có chút bực bội.
- Giọng nói khó nghe như vậy, sau khi về bảo ma ma cho ả chút thuốc, đỡ phải dọa sợ khách.
- Á, con mụ thối tha này dám cắn ta!
Một người trong đó tức giận quơ tay tát lên mặt Bạch Xuân Yến, thân thể nàng ta vốn gầy yếu, bị một cái tát kia làm ngã mạnh trên đất.
- Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, thả ta ra, thả ta ra, ta không muốn theo các ngươi về.
Bạch Xuân Yến thét chói tai, kéo cái chân nhuốm máu lê về phía trước.
Một cái chân không chút thương tiếc giẫm lên mu bàn tay Bạch Xuân Yến, nàng ta đau rơi nước mắt:
- Mấy tên khốn các ngươi, cha ta là đương kim Thượng thư đại nhân, ta nhất định bảo cha ta bằm thây các ngươi ra trăm mảnh.
- Còn bằm thây trăm mảnh nữa à, sau khi về, ta sẽ trói ngươi giống tối qua vậy, để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa!
Bạch Xuân Yến dù sao cũng là nữ nhi nhà quyền quý, bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn là trước mặt Bạch Thiên Hoan, nội tâm nàng ta bị đả kích mạnh mẽ, nhục nhã muốn biến mất ngay tức khắc.
Người còn lại cười nhạo nhìn nàng ta:
- Trói ả đem về, nữ nhân đều ti tiện như nhau, đè lên ả thì ả sẽ đàng hoàng lại thôi!
Hai người muốn dẫn Bạch Xuân Yến rời đi, Bạch Xuân Yến nhận ra ánh mắt Bạch Thiên Hoan đang nhìn mình.
Giờ đây mình nhếch nhác thảm hại trong khi ả vẫn xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại như thế, bên cạnh còn có Hạng Nguyên Hoán đi theo, đó là ước mơ tha thiết của mình, kết quả ả đã làm được hết thảy.
Thấy Bạch Thiên Hoan như thế, Bạch Xuân Yến nuốt nước mắt.
Nàng ta ngoan ngoãn phục tùng hai nam nhân hung hãn kia, không giãy giụa nữa.
Đang lúc hai nam nhân kia cho rằng Bạch Xuân Yến đã an phận, nàng ta thình lình thoát ra khỏi bọn họ, lao về phía tường đá bên cạnh.
- Mau ngăn ả lại!
Một nam nhân trong đó giật mình la lớn.
Đáng tiếc, muộn mất rồi, đầu Bạch Xuân Yến đập mạnh vào tường đá, trong nháy mắt máu tươi tuôn trào, trước khi đụng, nàng ta lớn tiếng hét:
- Bạch Thiên Hoan, ta nguyền rủa ngươi cô độc suốt đời!
Bạch Xuân Yến ngã trên mặt đất, máu tươi nhuộm khắp mặt, thân thể mềm nhũn, đôi mắt mở thật to.
Chết không nhắm mắt!
Bạch Thiên Hoan đứng cách đó không xa, trơ mắt nhìn Bạch Xuân Yến chết trước mặt mình, trong lòng nàng chịu đả kích không nhỏ, thân thể chao đảo.
Hạng Nguyên Hoán bên cạnh dịu dàng ôm lấy nàng, một cánh tay che mắt nàng.
- Đừng nhìn!
Hắn kéo nàng vào trong tửu lâu, không để nàng thấy hình ảnh đẫm máu kia.
Hai nam nhân bắt Bạch Xuân Yến thấy cảnh tượng trước mặt cũng kinh hãi.
Một người trong đó tiến lên thăm dò hơi thở của Bạch Xuân Yến.
- Không còn thở nữa, chết rồi!
- Ma ma bảo hai ta bắt ả về, giờ ả chết rồi, làm sao đây?
Một người khác sốt ruột trong lòng, điều hắn lo không phải là Bạch Xuân Yến có chết hay không mà là trở về phải báo cáo kết quả thế nào.
- Ma ma gian lắm, nhất định sẽ dọa nạt hai huynh đệ chúng ta, hay là hai ta mau mau trốn đi.
- Vậy thi thể thì sao đây?
- Chúng ta sắp mất mạng rồi, ngươi còn quản thi thể này làm gì? Vứt ả ở đây đi, hai huynh đệ chúng ta đi mau, đỡ phải bị người khác bắt thì phiền toái.
Hai người bàn bạc như thế.
Người kia gật đầu đồng ý.
- Được, cứ làm vậy đi!
Trong tửu lâu, Bạch Thiên Hoan ngồi bên bàn, ánh mắt hơi đờ đẫn, trong đầu đều là dáng vẻ vừa rồi của Bạch Xuân Yến, trong lòng nàng mơ hồ tự trách.
- Nếu không phải tại ta thì có lẽ nàng ấy sẽ không gặp phải chuyện này.
Hơn nữa lại là chết thảm như thế.
- Hoan muội muội!
Hạng Nguyên Hoán nắm chặt tay Bạch Thiên Hoan, nghiêm túc nhìn nàng:
- Không cần tự trách, nàng ta đáng tội, nàng đừng quên trước đó nàng ta cầm dao muốn giết nàng!
Tuy nói vậy nhưng nghĩ đến câu nói của Bạch Xuân Yến trước khi chết, và ánh mắt thù hận của nàng ấy chỉ càng khiến Bạch Thiên Hoan sợ hãi.
Nàng hít một hơi thật sâu.
Ban đầu khi nàng đưa ra quyết định thì đã biết chuyện này không thể nào cứu vãn nữa.
Nàng lắc lắc đầu, vứt những suy nghĩ kia đi.
- Ta không sao, có điều cha luôn đau đầu vì chuyện của nàng ấy, ta nghĩ……..
Nàng chuyển đề tài.
- Nàng yên tâm đi, bất kể là Thượng thư phủ hay Cung thân vương phủ đều phải có một câu trả lời, ta hiểu, nhưng mà, cần nàng nhắc nhở thì ta không xứng làm phu quân của nàng.
Hạng Nguyên Hoán cưng chiều vuốt sống mũi nàng.
- Có ý gì?
Bạch Thiên Hoan mù mờ không hiểu.
Hạng Nguyên Hoán vẫy vẫy tay về phía cửa, Ngưu Quang tiến vào, cung kính chắp tay với hai người.
- Đại tiểu thư, thế tử gia.
- Chuyện đã làm ổn thỏa chứ?
Ngưu Quang trịnh trọng trả lời:
- Làm thỏa đáng rồi! Bạch Thiên và Hắc Ảnh đã đưa thi thể hai nam nhân kia và thi thể nhị tiểu thư đến Cung thân vương phủ.
- Đã căn dặn họ nói thế nào chưa?
- Nhị tiểu thư bị lừa bán, dọc đường gặp được thế tử gia, nhị tiểu thư không ngại lao vào tường tự tử, hai người kia sợ bị bắt, định tập kích thế tử gia, thuộc hạ bèn giết hai kẻ xấu xa này!
- Rất tốt, chuyện này ngươi làm tốt lắm, lui xuống đi!
- Dạ!
Ngưu Quang đi rồi, Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt với Bạch Thiên Hoan:
- Chuyện đã giải quyết xong rồi, đừng xụ mặt nữa, nhìn không đẹp chút nào.
- Cùng lắm thì chàng đi cưới người khác đi!
Bạch Thiên Hoan trừng hắn.
- Nàng thế này, ta nào dám tìm người khác?
Liếc hắn, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.
- Xem như chàng thức thời, trừ ta ra, chàng dám tìm người khác thử xem!
Bạch Thiên Hoan híp mắt đầy nguy hiểm.
- Tiểu nhân không dám, vậy xin hỏi đại tiểu thư, hiện tại có thể dùng bữa trưa chưa ạ?
- Tiểu nhị, thực đơn!
Bạch Thiên Hoan trực tiếp vẫy tay với tiểu nhị.
Một trận phong ba tạm thời kết thúc.
Bạch Xuân Yến đã chết, hơn nữa còn là chết không rõ ràng, Cung thân vương phủ dĩ nhiên không muốn để yên, nhưng người của Hạng Nguyên Hoán đặc biệt dẫn theo hai nhân chứng tới, thêm việc Bạch Xuân Yến từng chịu nhục.
Xét theo đủ loại nguyên nhân, Cung thân vương phủ cũng như Thượng thư phủ đều không muốn chuyện xấu này truyền ra ngoài.
Dù Cung thân vương phủ không muốn để yên nhưng vẫn tiếp nhận sự thật này, chỉ nói với bên ngoài là nhị tiểu thư Thượng thư phủ bệnh nặng qua đời, bưng bít cho qua chuyện.
Cung thân vương phủ không làm phiền nữa, Bạch Hiển Nhân đương nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Hạng Nguyên Hoán do tạm thời có việc nên để Vương Toàn đưa Bạch Thiên Hoan về Thượng thư phủ, còn mình thì rời đi trước.
Nàng vừa về đến Thượng thư phủ, Họa Mi đã vội vã chạy tới tìm nàng.
- Đại tiểu thư, người cuối cùng cũng về rồi.
- Xảy ra chuyện gì? Hoảng như thế làm gì?
Họa Mi sốt ruột chỉ về hướng phòng khách:
- Là Nghi phi nương nương, Nghi phi nương nương tới, nói muốn gặp tiểu thư, đã đợi tiểu thư gần nửa canh giờ rồi! Lão gia đang phiền lòng chuyện của nhị tiểu thư, chỉ dặn nô tỳ nói khi nào tiểu thư về thì lập tức đến phòng khách.
Nghi phi? Nghi phi đến tìm nàng làm gì?
Suy nghĩ một chút, Bạch Thiên Hoan đưa bánh ngọt trong tay cho Họa Mi:
- Đây là bánh sầu riêng ngươi thích, ta vừa đem từ bên ngoài về.
Nghe mùi bánh sầu riêng, Họa Mi cười híp mắt thành một đường, mừng rỡ nhận lấy.
- Đa tạ đại tiểu thư.
- Ngươi đem bánh sầu riêng về trước rồi bưng hai ly trà qua.
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan sau khi an bài Họa Mi thì đi về hướng phòng khách.
Bên ngoài phòng khách có mười thị vệ đứng gác, nàng còn chưa bước tới cửa đã bị ngăn lại.
- Ai?
Nàng mỉm cười tự báo tên họ:
- Bạch Thiên Hoan.
Trương Giai Nghi ngồi trong phòng khách nghe tiếng nàng thì nôn nóng nhắc nhở thị vệ:
- Đừng cản, để cô ấy vào.
- Dạ, nương nương!
Thị vệ tránh ra, Bạch Thiên Hoan chậm rãi bước vào, trong lòng vẫn nghi hoặc về mục đích Nghi phi đến tìm mình.
Cõ lẽ Nghi phi muốn khuyên nàng gả cho Ngụy Tử Phong chăng?
- Dân nữ tham…….
Bạch Thiên Hoan không hề nhìn người ngồi trên vị trí chủ nhân, nàng nghiêng người hành lễ nhưng mới được một nửa đã bị ngắt ngang.
- Không cần hành lễ, qua đây ngồi đi!
Trương Giai Nghi ân cần chỉ vào chỗ bên cạnh mình, muốn nhìn Bạch Thiên Hoan gần hơn.
- Dân nữ vẫn nên đứng nói chuyện thì hơn.
Bạch Thiên Hoan cố chấp đứng nguyên tại chỗ.
Trương Giai Nghi còn muốn nói gì đó nên thuận theo ý nàng.
Bà quan sát Bạch Thiên Hoan từ trên xuống dưới, hơn mười năm không gặp, nó bây giờ đã xinh đẹp thế này, đã lớn thế này rồi.
Nếu ban đầu bà không bỏ rơi nó thì giờ đây nó đã là công chúa đường đường chính chính.
Nhưng mà, như giờ cũng không tệ, nó có thể gả vào vương phủ.
Bạch Thiên Hoan đứng y chỗ cũ, thật lâu không nghe Trương Giai Nghi nói gì thì trong lòng hơi nghi hoặc.
- Nương nương tìm dân nữ có chuyện gì?
Nàng lúng túng phá vỡ sự yên lặng.
- Cô năm nay……..bao nhiêu tuổi?
Trương Giai Nghi nhận ra mình luống cuống nên tìm một đề tài.
- 17.
Số tuổi cũng giống.
Không biết có phải ảo giác của Bạch Thiên Hoan không mà ánh mắt Trương Giai Nghi khi nhìn nàng cứ như muốn ăn nàng vậy, khiến cả người nàng không thoải mái.
- Khi cô mới ra đời, người bên cạnh mẫu thân cô bây giờ còn sống không?
Lại là câu hỏi này.
- Nghi phi nương nương, không biết người hỏi chuyện đó làm gì?
Trương Giai Nghi khẽ ho đáp:
- Cô sắp thành thân rồi, bổn cung tới thăm cô.
- Nếu Nghi phi nương nương tới đây để khuyên dân nữ gả cho Ngụy thế tử thì mời người về đi, dân nữ sẽ không gả cho Ngụy thế tử đâu!
Nàng cương quyết nói.
Trương Giai Nghi cau mày nhìn nàng.
- Cô không muốn gả cho Tử Phong đến thế à? Kỳ thực Tử Phong…….
- Bởi vì dân nữ không thích Ngụy thế tử.
- Thích quan trọng đến vậy ư? Chỉ cần cô gả qua đó, sau này áo cơm không lo, hơn nữa Tử Phong còn tốt với cô, vậy không phải được rồi sao?
Bạch Thiên Hoan lắc đầu.
- Nghi phi nương nương, dân nữ không phải là những nữ tử mà người nói, nếu dân nữ không thích thì sẽ không gả, hơn nữa, người dân nữ thích là Hạng Nguyên Hoán!
Nàng nói rõ từng chữ để thể hiện tâm ý của mình:
- Nếu không thể gả cho huynh ấy, dân nữ thà rằng không lấy chồng, còn nếu ép dân nữ gả cho người khác thì cái gả đi chính là một thi thể!
Trương Giai Nghi kinh ngạc nhìn Bạch Thiên Hoan.
Bà biết nàng không hề nói giỡn.
Bà không ngờ nàng lại trung trinh với tình yêu như vậy, giống như bà năm đó.
Nhưng, vì gia tộc, bà nhất định phải gả vào hoàng cung, nhất định phải tranh sủng, vì thế mà bỏ đi người trong lòng mình.
Cho nên bây giờ dù ngồi trên phi vị, bà vẫn không hề vui vẻ.
Bởi cuộc hôn nhân này không phải do bà muốn.
Từ lâu bà đã muốn chấm dứt cuộc đời nhưng thân phận của bà nhắc nhở bà, bà chưa thể chết, bà có quá nhiều thứ không buông bỏ được.
Bạch Thiên Hoan không giống bà.
Bà như thấy bóng dáng của mình trên người nàng, nếu nàng gả cho Ngụy Tử Phong, có lẽ cũng sẽ không vui, nhưng Hạng Nguyên Hoán thì quá nguy hiểm.
Vẻ mặt kiên định của Bạch Thiên Hoan cho bà biết, nàng sẽ không đổi ý.
Ha ha………
- Được, bổn cung hiểu rồi.
Trương Giai Nghi chợt mỉm cười nói.
Bạch Thiên Hoan cau mày, bà ta hiểu cái gì?
Tiếp đó, Trương Giai Nghi lại nói:
- Nếu cô thật sự không muốn gả cho Tử Phong, khi về ta sẽ bẩm lên Hoàng thượng xin ngài hạ chỉ hủy bỏ hôn ước này!
Sự thay đổi đột ngột này khiến Bạch Thiên Hoan sững sờ, nàng không ngờ Trương Giai Nghi lại đổi ý.
- Ý của nương nương là……….
- Hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho phép cô và Nguyên Hoán thành thân nhưng chính cô phải hiểu, nếu ngài hạ chỉ thì hôn sự này không thể thay đổi nữa!
Trương Giai Nghi nghiêm túc nhắc nhở Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan ngây ngốc gật đầu.
- Dân nữ đương nhiên hiểu.
Đây gọi là chuyện bất quá tam chứ sao.
Nhưng, Trương Giai Nghi đột nhiên đổi ý là chuyện ngoài dự liệu của nàng, nàng vốn không có hảo cảm gì với bà ta, điều này cũng không vì chuyện này mà thay đổi.
- Thôi, bổn cung ra ngoài đã lâu, cũng nên về rồi.
- Dân nữ tiễn Nghi phi nương nương.
Trương Giai Nghi nhìn Bạch Thiên Hoan, kỳ thực trong lòng bà rất muốn bảo nàng gọi bà một tiếng mẫu thân, nhưng hiện giờ bất kể là thời gian, địa điểm hay thân phận đều không thể.
Vĩnh viễn đều không thể.
Đứng trước cổng Thượng thư phủ, nhìn xe ngựa của Trương Giai Nghi rời đi, trong lòng Bạch Thiên Hoan buồn bực.
Nghi phi tới đây làm gì? Chỉ để nói cho nàng biết là bà ta sẽ xin Hoàng thượng hạ chỉ cho phép nàng và Hạng Nguyên Hoán thành thân thôi sao?
Bà ta tốt như vậy? Hay đang giả vờ lấy lòng?
Thái hậu đã ra mặt, Hoàng thượng đổi thánh chỉ cũng là chuyện không lâu.
Suy nghĩ một chút, Bạch Thiên Hoan trở vào Thượng thư phủ.
Vừa xong cơn đau đầu, Bạch Hiển Nhân từ trong thư phòng bước ra, tinh thần không tốt, nhất thời không nhìn kỹ, suýt va phải cây cột trong hành lang, Bạch Thiên Hoan kịp thời đỡ lấy ông.
- Cha, cha phải cẩn thận chứ!
Nàng khuyên nhủ.
- Hóa ra là con!
Bạch Hiển Nhân vân vê huyệt thái dương, bàn tay nắm chặt lấy nàng:
- Nghi phi không làm khó con chứ?
Trong lời nói của ông lộ ra sự quan tâm sâu sắc.
- Không có!
Nàng mỉm cười.
- Vậy thì tốt!
Bạch Hiển Nhân thở phào nhẹ nhõm, nói lời thấm thía:
- Nhà chúng ta vốn đã ít người, con không thể lại xảy ra chuyện nữa.
Câu này là quan tâm thật lòng.
- Nghi phi chính miệng đáp ứng xin Hoàng thượng đổi thánh chỉ, hôn sự giữa con và Cung thân vương phủ sẽ được hủy bỏ, con sẽ gả vào Hạng thân vương phủ.
- Tốt tốt tốt!
Bạch Hiển Nhân gật đầu lia lịa, trên mặt cuối cùng cũng hiện ra nụ cười:
- Như thế thì càng tốt.
Không lâu sau, ánh mắt ông lại ảm đạm.
Ông tiếc nuối lắc đầu:
- Tiếc là nhị muội con không thấy được.
Bạch Thiên Hoan không nói gì.
Trước mắt nàng như hiện ra tình cảnh thê thảm trước khi chết của Bạch Xuân Yến.
Bốn ngày sau, trước cổng Cung thân vương phủ, Ngụy Tử Phong tự mình gỡ lụa đỏ trên hoành phi xuống, rất nhiều người vây xem, Ngụy Tử Phong tuyên bố trước mặt mọi người:
- Ta, Ngụy Tử Phong, hôm nay tuyên bố trước mọi người: ta sẽ không cưới đại tiểu thư Bạch Thiên Hoan của Thượng thư phủ, hôn sự giữa hai ta hủy bỏ!
Ngụy Tử Phong phun từng chữ từng chữ từ kẽ răng, chữ nào chữ nấy đều thể hiện sự tức giận.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần thánh chỉ chưa hạ thì hôn sự giữa hắn và Bạch Thiên Hoan vẫn còn, nhưng tối qua thánh chỉ đã đưa đến Cung thân vương phủ, trên đó viết hủy bỏ hôn sự giữa hắn và Bạch Thiên Hoan.
Giấc mộng của hắn trong khoảnh khắc ấy đã vỡ tan.
Vì tôn nghiêm cuối cùng, hắn lựa chọn vào ngày thành thân sẽ tuyên bố trước mặt mọi người là mình không muốn cưới Bạch Thiên Hoan.
Nói xong chuyện hủy hôn, Ngụy Tử Phong giận đùng đùng quay vào, đập phá toàn bộ những thứ trong phủ chuẩn bị dùng cho hôn lễ.
Bọn hạ nhân trong phủ đều không dám ngăn hắn.
Cung thân vương và Cung thân vương phi thấy hắn thế này thì quay đầu bỏ đi, trước khi đi Cung thân vương bỏ lại một câu:
- Để nó đập, đừng quản nó!
Kết quả là bọn hạ nhân càng không dám cản hắn.
Đến khi đập mệt rồi, Ngụy Tử Phong thở hổn hển ngồi trong đống rác đầy vải đỏ, tóc tai và y phục đều xốc xếch, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, âm thầm thề: Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan, các ngươi khiến ta nhục nhã lớn như thế, ta nhất định sẽ trả nỗi nhục này gấp bội cho các ngươi!
Chuyện Ngụy Tử Phong ở trước mặt mọi người tuyên bố giải trừ hôn ước với Bạch Thiên Hoan đương nhiên cũng truyền đến tai Hạng thân vương phủ và Bạch Thiên Hoan.
Hạng Nguyên Hoán chạy vào Thượng thư phủ báo cho Bạch Thiên Hoan biết chuyện này.
Cuối cùng hắn nói với nàng:
- Nãi nãi hôm qua sai người truyền lời cho ta, nói là bốn ngày trước, Nghi phi đích thân tìm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hủy hôn ước giữa nàng và Phong Tử, đổi thành hai chúng ta!
Bạch Thiên Hoan cau mày.
- Thật sự là bà ta?
Còn tưởng mấy lời hôm đó Trương Giai Nghi nói với nàng chỉ là nói miệng mà thôi, không ngờ đúng là kiệt tác của bà ta.
- Phải rồi, mấy ngày nay nàng không có ra ngoài, trong kinh thành đang lan truyền một chuyện.
Vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán chợt trở nên nghiêm trọng.
- Chuyện gì?
- Chuyện năm ngày trước nàng ghép tim thành công đã truyền đến kinh thành, không chỉ vậy………
Hạng Nguyên Hoán nhìn sắc mặt của nàng thì hơi ngưng lại.
Trong lòng Bạch Thiên Hoan có dự cảm không tốt.
Hạng Nguyên Hoán nói tiếp:
- Nàng bị đồn là ma quỷ địa ngục chuyển thế nên mới có thể ghép tim cho người khác.
Tìm kiếm với từ khoá: 52 phút trướcHạ Linh ChiTổ trưởng Ngày tham gia: 04.04.2016, 17:26
Bài viết: 50
Được thanks: 18 lần
Điểm: 6.24 Re: [Xuyên không] Thần Y Tiểu Vương Phi - Tuyết Sắc Thủy Tinh - Điểm: 11
Trong kinh thành từng có một kẻ biến thái chuyên lấy việc khoét tim người làm thú vui, sau khi kẻ đó bị bắt, người bắt hắn dẫn hắn đến chỗ giấu tim, ở đó những trái tim máu me khắp nơi, nhìn mà sợ hãi.
Sau khi bị hành hình, kẻ đó được gọi là ma quỷ địa ngục.
Bây giờ danh hiệu này lại được nhắc tới, hơn nữa còn bị gán lên người Bạch Thiên Hoan.
Trong kinh thành có rất nhiều người bị bệnh tim nhưng mấy ngày qua không ai đến tìm nàng nhờ thay tim, đại khái chính là vì sợ danh hiệu này.
Bạch Thiên Hoan nghe Hạng Nguyên Hoán nói, trong lòng cười lạnh.
Nàng thay tim cứu mạng người nhưng truyền đến tai người khác lại thành ma quỷ trong địa ngục.
Trước đây nàng luôn lo lắng chuyện này nên mới không dám lộ y thuật của mình ra ngoài, dù sao thì y thuật của nàng có rất nhiều thứ mà xã hội cổ đại này khó mà tiếp nhận.
Càng đáng ghét hơn chính là Chu viên ngoại kia.
Nàng đã nói rõ với người của Chu phủ là đừng lan truyền chuyện nàng ghép tim ra ngoài nhưng rốt cục vẫn bị truyền ra.
Vả lại……..còn truyền xôn xao như vậy.
Hạng Nguyên Hoán dùng ánh mắt đánh giá Bạch Thiên Hoan, khiến nàng vốn đã hơi tức giận lườm hắn.
- Nhìn gì mà nhìn? Có phải chàng cũng cảm thấy ta là ma quỷ địa ngục hay không? Nếu chàng thấy vậy thì mau tránh xa ta ra, đừng để mấy thứ gì đó trên người ta lây bệnh cho chàng, rồi người ta cũng tưởng chàng trở thành ma quỷ địa ngục, đến lúc đó tội của ta lớn lắm đấy.
Bạch Thiên Hoan hung dữ với hắn.
Hạng Nguyên Hoán vội vã giơ hai tay đầu hàng.
- Hoan muội muội, ta không có ý này, bất kể nàng là ma quỷ địa ngục hay gì gì khác cũng được, nàng đều là Hoan muội muội của ta, ngày mai sính lễ của Hạng thân vương phủ vẫn sẽ đưa đến Thượng thư phủ!
Hắn ôm lấy tay nàng hôn một cái lấy lòng.
Trong lòng nàng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn khó chịu, nàng rụt tay về, hầm hừ trong mũi.
- Ai biết chàng nói thật hay giả, mà cho dù chàng nói thật đi nữa, chàng đồng ý nhưng những người khác trong Hạng thân vương phủ có đồng ý hay không?
- Chuyện này nàng yên tâm đi, phụ vương và mẫu phi ta trước nay đều là người rộng lượng, có người hỏi phụ vương ta rằng nhi tử ông sắp cưới ma quỷ địa ngục, chẳng lẽ ông không sợ sao? Nàng đoán xem phụ vương ta nói thế nào?
Hạng Nguyên Hoán đùa hỏi.
Bạch Thiên Hoan hiếu kỳ, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng mở lớn.
- Ông ấy nói thế nào?
- Ông ấy nói, vậy thì càng tốt, bổn vương trước đây trên chiến trường được xưng là chiến địa ma vương, trong nhà có thêm một ma quỷ thì càng tốt!
Hạng Nguyên Hoán cố ý bắt chước điệu bộ của cha mình, nói rất bài bản.
Lời của hắn chọc Bạch Thiên Hoan bật cười.
- Hạng thân vương trước đây trên chiến trường được xưng là chiến địa ma vương?
- Đúng vậy.
Nhắc tới sự anh dũng của phụ thân mình năm đó, Hạng Nguyên Hoán cũng cảm thấy tự hào:
- Phụ vương từ trước đến giờ không có trận chiến nào không thắng, là thường thắng tướng quân của nước ta, quân địch nghe tên là sợ mất mật, không dám xâm phạm nữa, cho nên kẻ địch mới đặt cho phụ vương biệt hiệu này!
Chỉ dựa vào điểm này là có thể tưởng tượng được hình ảnh sa trường mù mịt, một người cưỡi trên lưng ngựa, giương cao cờ xí trong tay, hô to thắng lợi, vừa nghĩ đến hình ảnh ấy là khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
- Hạng thân vương hẳn rất nghiêm khắc?
Nàng lo lắng hỏi.
Truyền thuyết bên ngoài luôn nói Hạng thân vương rất cứng nhắc, quy củ, là một người cổ hủ.
Nhắc tới chỗ này, Hạng Nguyên Hoán khịt mũi cười:
- Nghiêm khắc? Mấy thứ đó đều là bày ra cho người ngoài nhìn thôi, đợi sau khi gặp người thật rồi nàng sẽ biết ông ấy rốt cục là người thế nào.
- Xin rửa tai lắng nghe!
Nàng hiện tại nóng lòng muốn biết điều yêu thích và chán ghét của nhóm người Hạng thân vương để tránh việc thất lễ trong tương lai khi gặp họ.
- Phụ vương ấy à, là một người không câu nệ tiểu tiết, hạ nhân trong nhà thấy phụ vương đều không cần hành lễ, ai hành lễ ông sẽ trừng người đó.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt an ủi nàng:
- Cho nên, nàng không cần lo lắng cẩn thận khi gặp phụ vương ta đâu!
Hắn biết!
Hắn cứ như con giun trong bụng nàng vậy, dường như cái gì cũng có thể đoán được.
- Thế…….Hân Lạc thì sao?
Bạch Thiên Hoan không kiềm được hỏi đến cái tên này.
Hạng Hân Lạc trước giờ luôn ghét nàng, nhiều lần muốn đưa nàng vào chỗ chết, cũng bởi Hạng Hân Lạc mà suýt chút nữa nàng đã chết trong sân đấu thú, nỗi hận sâu đến thế không thể thoáng cái là hết được.
Nhắc đến Hạng Hân Lạc, Hạng Nguyên Hoán chặc lưỡi lắc đầu.
- Muội ấy cũng chịu khó lắm, ngày nào cũng tìm mẫu phi, muốn mẫu phi đừng đồng ý hôn sự giữa ta và nàng.
- Quả nhiên là vậy.
Đáp án này Bạch Thiên Hoan đã đoán trước được.
Trước đây khi Hạng Hân Lạc ở Sơn Thành, tuy có áy náy vì làm nàng bị thương, nhưng sau khi cơn áy náy qua đi, lòng ghen tị của nữ nhân trỗi dậy, nàng ấy vẫn sẽ tìm cách cản trở.
- Nàng yên tâm đi, muội ấy sẽ không làm chuyện gì hại nàng nữa đâu.
Hạng Nguyên Hoán nói sâu xa:
- Trải qua chuyện lần trước, muội ấy cũng bị hoảng sợ không nhỏ, sau khi về mẫu phi phạt muội ấy đóng cửa suy nghĩ ba ngày, hơn nữa, trong ba ngày đó, muội ấy không có lén trốn ra ngoài.
Nếu là trước kia, muội ấy sớm đã lén lút chuồn ra khỏi nhà.
- Đúng rồi.
Hạng Nguyên Hoán ngừng một lúc:
- Nàng không biết chứ, mẫu phi sau khi nghe nói ta muốn thành thân với nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho nàng.
Trước kia nàng có nghe Hạng Nguyên Hoán nói mẫu phi của hắn luôn giục hắn thành thân, xem ra……..bà ấy quả thật sốt ruột cho hôn sự của nhi tử mình.
Mắt Bạch Thiên Hoan mở lớn.
- Ngày mai đợi sính lễ đến nàng sẽ hiểu, vả lại hôm nay……..
Hạng Nguyên Hoán còn chưa nói hết, Họa Mi đã vội vã chạy tới Phong Viên.
- Đại tiểu thư đại tiểu thư, đột nhiên có rất nhiều người tới Thượng thư phủ!
Họa Mi thở dốc vì chạy.
Lời của Họa Mi vừa dứt thì có mấy bà tử theo sau nàng ấy chạy vào Phong Viên.
- Thế tử phi tương lai hẳn là ở đây, nha đầu vừa nãy chạy về phía này.
Một người trong đó nói.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bước ra sân của Phong Viên.
Vừa ra khỏi phòng thì có một bà tử tinh mắt chỉ về phía hai người:
- Bên kia, tôi thấy thế tử gia rồi, vậy mỹ nhân như thiên tiên bên cạnh nhất định là thế tử phi tương lai!
Bà tử nọ la lên.
Kế đó, Bạch Thiên Hoan thấy bảy bà tử, theo sau là mấy nha đầu cùng chạy về phía nàng.
Sắc mặt nàng thay đổi, nàng nhìn Hạng Nguyên Hoán, không dám tin nói:
- Chẳng lẽ, đây chính là mẫu phi chàng an bài?
- Cũng là mẫu phi tương lai của nàng!
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Trong lúc họ nói chuyện, bảy bà tử kia đã chạy đến bên cạnh Bạch Thiên Hoan, ai nấy đều tô son điểm phấn, tâm huyết dâng trào vây nàng lại, ngay cả chính chủ là Hạng Nguyên Hoán cũng bị dạt sang một bên.
- Thế tử phi tương lai thật xinh đẹp!
- Còn phải nói, không hổ là một trong thập đại mỹ nhân kinh thành.
- Tôi muốn đo kích cỡ áo cho cô ấy, bà tránh ra chút!
- Là tôi tới trước, tôi muốn đo kích cỡ váy cho cô ấy.
- Mấy bà tránh ra hết, giày, tôi muốn xem giày, ui da, ai giẫm lên tay tôi rồi!
Các bà tử vây quanh Bạch Thiên Hoan tranh nhau nói.
Ngửi mùi son phấn nơi đầu mũi, nghe âm thanh huyên náo không ngừng bên tai, nàng không nhịn được mà cầu cứu Hạng Nguyên Hoán.
Hắn ra vẻ việc không liên quan đến mình, đứng ở bên ngoài, cười híp mắt thưởng thức dáng vẻ khốn quẫn của nàng, không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.
- Các ngươi đang làm gì đó, mau thả ta ra?
Có người kéo áo nàng, có người kéo váy nàng, bàn chân nàng chợt lạnh, có người đã cởi giày nàng.
Quá đáng lắm rồi.
Đợi khi nhìn đủ, Hạng Nguyên Hoán mới không nóng không lạnh mở miệng giúp nàng giải vây.
- Các ngươi là ai? Ở đây làm gì? Cút hết ngay, nếu không thì đợi ăn đấm của bổn thế tử đi!
Hạng Nguyên Hoán trước giờ vô lại đã quen, bị hắn uy hiếp như thế, bảy bà tử tản ra như ong vỡ tổ.
Bạch Thiên Hoan chỉ còn một chiếc giầy, bàn chân trên mặt đất hơi lạnh, cả người nàng run run.
Hạng Nguyên Hoán tinh mắt thấy một bà tử cầm giày của nàng trên tay bèn đoạt lấy đưa cho nàng.
Bạch Thiên Hoan mang giày xong mới có thời gian mở miệng.
- Các ngươi là ai? Tới chỗ ta làm gì?
Các bà tử xếp thành hàng tự giới thiệu mình từ trái sang phải.
Người thứ nhất:
- Chúng tôi đều là người của Kim chức phường, tôi chuyên về may áo!
Người thứ hai:
- Tôi may nội y và giày vớ.
Người thứ ba:
- Tôi may váy.
Người thứ tư:
- Tôi phụ trách khăn tay.
Người thứ năm:
- Tôi phụ trách đai lưng.
Người thứ sáu:
- Tôi chuyên may giày.
Bà tử thứ bảy vẻ mặt hơi lúng túng, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Tôi cái gì cũng quản, cùng với bọn họ qua đây xem một chút!
Đây chính là xem náo nhiệt chứ sao.
Bỗng dưng nhiều người tới như vậy, trái tim nhỏ của Bạch Thiên Hoan không chịu nổi.
Đột nhiên có nhiều người của Kim chức phường đến đây, nàng kinh ngạc hỏi:
- Y phục thì tùy tiện may hai bộ là được, sao lại cử nhiều người tới vậy?
Bảy bà tử nhìn nhau, bà thứ nhất vẻ mặt hiền lành nói:
- Vương phi nương nương đã dặn, bảo chúng tôi dựa theo vóc dáng của thế tử phi, một năm bốn mùa, mỗi mùa hai mươi bộ xiêm y và nội y, tổng cộng phải may tám mươi bộ, còn giày vớ thì mỗi mùa ba mươi đôi.
Vừa nghe bà tử kia giới thiệu, Bạch Thiên Hoan hận không thể đấm ngực hộc máu ngay tại chỗ.
Tự dưng may nhiều xiêm y như vậy, nhiều như vậy có thể đè chết nàng đó.
- Xiêm y của ta đủ rồi, không cần may nữa, các ngươi trở về đi.
Bà tử mặt mày tươi cười nói:
- Vương phi nương nương đã trả tiền rồi, chúng tôi chỉ tới để đo kích cỡ thôi. Vương phi nương nương đã nói với chúng tôi là xiêm y của thế tử phi đều hơi cũ nên bảo chúng tôi may mới cho người, xiêm y của Hạng thân vương phủ đều do Kim chức phường chúng tôi may, về mặt nguyên liệu, người cũng có thể yên tâm, toàn bộ đều là hàng thượng hạng!
Thế tử phi tương lai xinh đẹp hơn nữa còn rất đáng yêu, một bà tử như bà nhìn còn thích nữa là, hèn gì vương phi lại xem trọng đến thế.
Bạch Thiên Hoan sững sờ:
- Ta và mẫu phi chàng từng gặp nhau sao?
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ mũi, cười hắc hắc:
- Nàng có nhớ hai ngày trước chúng ta cùng ra ngoài, có người tới hỏi đường ta, vả lại nói chuyện còn có chút lộn xộn không?
Được Hạng Nguyên Hoán nhắc nhở, Bạch Thiên Hoan liền có chút ấn tượng.
Tức thì nàng kinh ngạc mở to mắt.
- Người đó là mẫu phi chàng?
Hắn gật đầu.
- Sao chàng không nói ta biết?
Lúc đó nàng đang cùng hắn đấu võ mồm, biểu hiện vô cùng hung hãn, vậy mà lại để mẹ chồng tương lai thấy được.
- Mẫu phi không cho ta nói với nàng, ta là một nhi tử biết nghe lời.
Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, hắn nhanh trí bổ sung một câu:
- Sau này ta cũng sẽ là một trượng phu biết nghe lời!
- Nhưng cũng không cần may nhiều y phục cho ta đến vậy chứ?
Bạch Thiên Hoan oán trách.
Hạng Nguyên Hoán lầm bầm:
- Vốn dĩ mẫu phi định may cho nàng mỗi mùa một trăm bộ y phục kìa.
- Một trăm bộ………
Trong lòng Bạch Thiên Hoan hộc máu, một trăm bộ y phục nàng có thể dùng mười năm cũng không cần may mới.
- Ừ, ta nói với mẫu phi may một trăm bộ sẽ dọa nàng sợ, hơn nữa……….cho nhiều y phục đến vậy, nhìn giống như là sợ nàng đổi ý không muốn gả cho ta nữa!
Hạng Nguyên Hoán hầm hừ:
- Trông ta tệ đến thế sao? Mẫu phi cũng quá không xem trọng mặt mũi ta rồi.
Nghe có vẻ mẹ chồng tương lai này không tồi.
Trước kia nàng nhầm rồi.
Người ta đều nói phụ mẫu nào nhi tử đó, hiện tại nàng có thể khẳng định tính tình của Hạng Nguyên Hoán là di truyền chứ không phải sau này mới có!
Nàng âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng mẹ chồng tương lai của nàng đã thanh toán bạc rồi, không may thì lỗ quá.
Bạch Thiên Hoan hỏi:
- Các ngươi đo xong rồi chứ?
Bảy bà tử đồng thanh:
- Chưa!
Bạch Thiên Hoan đưa ra quyết định, biểu cảm chấp nhận chịu chết của nàng chọc cười Hạng Nguyên Hoán:
- Nói trước nhé, từng người từng người một tới!
- Ta nói Hoan muội muội này, nàng có thể không cần oanh liệt như vậy chứ? Chỉ là đo thôi, nếu nàng không thích thì ta có thể nói với họ kích cỡ của nàng mà, đâu cần phiền phức thế!
- Sao chàng biết kích cỡ của ta?
Bạch Thiên Hoan buồn bực.
Hạng Nguyên Hoán cười xảo trá:
- Hoan muội muội, hai chúng ta quen nhau lâu như vậy, trên người nàng có chỗ nào ta không biết? Chỉ cần ta nghĩ tới là biết được kích cỡ ngay.
- ………
Tên khốn Hạng Nguyên Hoán này lại đùa cợt nàng trước mặt nhiều người như thế.
Nàng đã thấy vài bà tử cúi đầu che miệng cười trộm.
Nàng trừng hắn:
- Đừng nói nữa!
- Sợ gì? Hai chúng ta tương lai là phu thê, có gì sợ người khác nghe chứ?
- ………
Nàng rốt cục gả cho loại trượng phu gì vầy nè, mặt mũi của nàng đều bị hắn vứt hết rồi.
Ở chung với hắn quả thật phải chuẩn bị tốt tư tưởng, bây giờ đừng nói tới mặt mũi, ngay cả lớp bên trong mặt mũi e rằng cũng mất sạch rồi.
Thu lại nụ cười, bà tử thứ nhất mở miệng hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ?
Bạch Thiên Hoan vì để hóa giải lúng túng nên vội trả lời:
- Có thể, các ngươi tới đi.
Vì may y phục một năm bốn mùa, y phục nhiều ít đều phải đo rõ ràng, các bà tử đo, các nha đầu phía sau ghi lại kích cỡ.
Việc đo may y phục này mất gần nửa canh giờ, suốt quá trình, Bạch Thiên Hoan như một con rối nghe chỉ thị của các bà tử, lúc thì giơ cánh tay, lúc thì duỗi cổ.
Các bà tử đo xong rồi, ai nấy đều cười tít mắt rời đi.
Đứng suốt nửa canh giờ, Bạch Thiên Hoan cảm thấy mệt giống như vừa leo một ngọn núi mấy ngàn mét, lưng đau eo mỏi.
Hạng Nguyên Hoán cười nhìn bộ dạng của nàng, hắn đỡ nàng ngồi xuống.
- Sao thế, mệt lắm à?
Nàng lườm hắn:
- Chàng đứng suốt nửa canh giờ giống ta lúc nãy thử xem, không mệt mới là lạ!
Nàng tức giận nói, tên khốn Hạng Nguyên Hoán này còn ở đó mà châm chọc.
Bên này vừa kết thúc, Họa Mi lại vội vã chạy vào.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư!
- Sao thế?
Bạch Thiên Hoan khẩn trương nhìn nàng ấy:
- Không phải đã đo xong y phục rồi ư? Có vấn đề ở đâu à?
- Không phải, là lão gia sai người tới truyền lời, nói là người của Hạng thân vương phủ tới đã bàn bạc xong xuôi với lão gia rồi, mười ngày sau tiểu thư sẽ thành thân!
Mười ngày sau?
- Nhanh như vậy?
Hạng Nguyên Hoán ngồi bên cạnh kêu lên:
- Vậy mà nhanh? Ta hận không thể lập tức thành thân với nàng đây này.
- Thành thân dù sao cũng phải chuẩn bị đồ đạc chứ?
Nàng suy xét nói.
- Những cái khác khỏi chuẩn bị, nàng chỉ cần gả qua là được, nếu nàng thật sự muốn chuẩn bị gì đó thì cứ nói với ta, ta nhờ mẫu phi làm cho!
Hạng Nguyên Hoán đề nghị.
Mẫu phi hắn chuẩn bị?
Nhớ đến một đám bà tử Kim chức phường vừa nãy, Bạch Thiên Hoan nghĩ mà sợ hãi, lắc đầu liên tục.
- Thôi đi, đừng làm phiền mẫu phi chàng thì hơn.
- Sao hả? Sợ à?
Hạng Nguyên Hoán trêu đùa.
Bạch Thiên Hoan xoa xoa da gà trên cánh tay:
- Chàng bị người ta hành hạ như thế một lần thì cũng sẽ sợ thôi. Thật sự quá khủng bố.
- Cái này chốc lát là xong thôi, mỗi năm chỉ một lần!
- ……..
Bạch Thiên Hoan im lặng mười giây, sau đó không dám tin nhìn hắn:
- Chàng vừa nói gì? Mỗi năm một lần?
- Phải, trong phủ mỗi năm đều may xiêm y một lần.
Tay nàng run dữ dội, cả người tê liệt ngồi xuống ghế.
- Tha cho ta đi, loại chuyện này ta thấy cả đời làm một lần là được rồi.
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt phun ra một trái bom nữa:
- Mẫu phi trước đó có nói muốn làm trang sức một năm sau cho nàng, gọi người của cửa hàng trang sức tới trong phủ để nàng chọn, mỗi bộ y phục phối với một bộ trang sức!
- ………
Bạch Thiên Hoan triệt để hi sinh.
Hạng Nguyên Hoán thấy nàng ngây ngốc không nói nên lời thì cười phun ra nửa đoạn sau:
- Có điều, bị ta từ chối rồi, cho nên nàng yên tâm đi.
Bạch Thiên Hoan tức giận lườm hắn:
- Chàng không thể nói xong một lần sao? Còn giữ lại phân nửa dọa ta!
May mà không để nàng chọn, nếu không, đó nhất định sẽ trở thành cơn ác mộng của nàng.
- Mẫu phi chỉ nói tạm thời không cần chọn, chẳng qua là, sau này có thể từ từ chọn!
Vậy cũng tốt, nhìn chung thì tốt hơn việc chọn tất cả một lượt.
- Hôm nay không còn gì nữa chứ?
Bạch Thiên Hoan dò hỏi, nàng muốn có kế hoạch dự phòng trước.
- Để nàng không sợ gả cho ta, đương nhiên là……..
Hạng Nguyên Hoán bỗng xụ mặt, nhìn vẻ khẩn trương của Bạch Thiên Hoan thì chợt nở nụ cười:
- Không có!
Tim Bạch Thiên Hoan căng thẳng suýt nhảy ra ngoài.
Thật tốt quá, cuối cùng là không có, nghe hai chữ “không có”, nàng như được đại xá vậy.
- Có cần khoa trương đến thế không? Nữ nhi nhà người ta đều rất thích may y phục, hận không thể đem hết y phục trong cửa hàng về nhà mà.
- Phải liệu sức mà làm, làm người không thể quá xa xỉ.
Quá xa xỉ sẽ bị trời khiển trách.
- Mẫu thân nhất định sẽ rất vui vì ta cưới một con dâu tiết kiệm cho bà ấy.
- ……….
Bạch Thiên Hoan nghiêm túc nhìn Hạng Nguyên Hoán, gằn từng chữ căn dặn:
- Sau này, chàng không được nói với mẫu phi chàng chuyện này!
Bằng không, thế tiến công về sau e rằng sẽ càng hung mãnh.
Hạng Nguyên Hoán nắm tay Bạch Thiên Hoan.
- Tốt quá, hai chúng ta sắp thành thân rồi!
Bỗng dưng lại buồn nôn như vậy.
Mặt nàng chợt đỏ lên.
Kế đó, Hạng Nguyên Hoán lộ ra ngay bản tính:
- Ta không cần phải chạy xa như thế để ngủ nữa, hai ta làm chút ít chuyện gì khác cũng danh chính ngôn thuận rồi!
-......