Sáng sớm, ánh nắngrực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cả phòng ấm áp, ngoài đường đã náonhiệt hẳn lên, tiếng ồn ào buổi sáng khắp nơi cũng báo hiệu một ngày mới bận rộn.
Trong phòng, Bạch Thiên Hoan từ từ tỉnh lại từgiấc ngủ say, hàng mi dài như cánh chim khẽ run rẩy, mí mắt mở ra, để lộ đôi con ngươi sáng ngời như bảo thạch.
Giấc ngủ này củanàng tương đối thoải mái, cả đêm không mộng mị cho tới hừng sáng, trướckia nàng luôn bị ác mộng làm thức tỉnh vào nửa đêm canh tư, sau khi đếncổ đại đây là lần đầu tiên nàng ngủ thoải mái như vậy.
Có lẽ vì hôm qua quá mệt nhỉ? Trong lòng nàng nghĩ.
Nàng định duỗi cánh tay mệt mỏi, nhưng vừa nhúc nhích thì phát hiện tay mình bị thứ gì đó đè lên khiến nó không thể nào nhấc lên.
Thứ gì đang đè nàng?
Nàng nghi hoặc nhìn cánh tay mình, không ngờ lại nhìn thấy một cánh taykhông thuộc về mình, vừa nhìn đã biết cánh tay đó không phải của nữ tử,mà vải vóc xiêm y kia hôm qua nàng lại càng thấy vô số lần.
Ánh mắt không dám tin nhìn theo cánh tay kia thì quả nhiên thấy gương mặt của Hạng Nguyên Hoán.
Lúc này hắn vẫn đang ngủ say, mà cả người nàng đều nằm trong ngực hắn, cáigối tối qua nàng thấy vô cùng thoải mái lại ………….là cánh tay của hắn.
Gương mặt hắn gần ngay trước mắt, gần đến mức nàng có thể thấy từng lỗ chânlông trên mặt hắn, khoảng cách như thế bỗng chốc khiến tim nàng đập mấtkhống chế.
Nàng cuống quít đẩy cánh tay hắn ra ngồi dậy, hai tay gãi tóc lung tung, trong đầu trống rỗng.
Tối qua rốt cục xảy ra chuyện gì? Sao nàng không nhớ chút xíu gì hết?
Cúi đầu đánh giá chính mình, nhìn y phục của mình giống hệt như trước khi ngủ, không có gì không ổn, nàng mới yên tâm lại.
Nhưng, Hạng Nguyên Hoán không phải nằm dưới sàn sao? Sao lại chạy tới trên giường?
Nhất định là hắn, nhất định là hắn nửa đêm tỉnh lại, cho nàng dùng thuốc gìđó nên nàng mới có thể bị hắn ôm cả đêm mà không cảnh giác gì.
Nhất định là như vậy!
Nghĩ đến đây, Bạch Thiên Hoan tức giận rút ngân châm trong tay áo ra định đâm về phía Hạng Nguyên Hoán.
Tay nàng mới vung lên một nửa thì bị một cái tay khác nắm cổ tay nàng ngănlại khiến tay nàng không thể nào tiếp tục tiến về phía trước.
Người kia vốn nên đang ngủ say đột nhiên mở mắt, con ngươi đen như chim ưngsáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nguy hiểm đó khiến người khác phải run rẩy.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt mạnh mẽ biến mất hơn phân nửa, thay vào đó là mấy phần dí dỏm.
- Hoan muội muội của ta, nàng qua cầu rút ván như vậy à?
- Ngươi là tên tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy lửa giận.
- Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Nàng sao?
Hạng Nguyên Hoán đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng ở trước ngực nàng:
- Dựa vào trình độ hiện tại của nàng còn không tới mức khiến ta bụng đói ăn quàng!