Hạng Nguyên Hoán sau khi giết người thì lảo đảo kéo Bạch Thiên Hoan đứng dậy.
- Hoan muội muội, ở đây chơi không vui, chúng ta đi nơi khác đi.
Hạng Nguyên Hoán cố ý dựa vào Bạch Thiên Hoan, cằm đặt nơi cổ nàng, hai tay ôm eo nàng, tư thế khiến nàng rất chật vật.
Hạ Ất Hiên sớm đã bị Hạng Nguyên Hoán làm cho tức đỉnh đầu bốc khói, ngón tay chỉ vào Hạng Nguyên Hoán run rẩy.
- Người đâu, bắt Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan lại cho bổn cung.
Dứt lời, hơn mười người trên nóc nhà và bên ngoài phá cửa sổ mà vào, lập tức bao vây hai người họ lại.
Bạch Thiên Hoan cau mày, bên hông nàng có mấy chục cây ngân châm cộng thêm mấy bao độc phấn, hẳn là có thể xông ra ngoài.
- Thái tử điện hạ, ta vừa mới cứu ngươi, ngươi bắt ta làm gì?
Hạng Nguyên Hoán mất hứng quay đầu lại, dưới tay âm thầm nắm lấy tay Bạch Thiên Hoan, không cho nàng manh động.
Bạch Thiên Hoan khó hiểu lườm Hạng Nguyên Hoán, hắn nhân lúc người ta không phòng bị nháy nháy mắt với nàng.
Hắn đang giả say!
Hạ Ất Hiên cười lạnh.
- Cứu bổn cung?
- Đúng vậy!
Hạng Nguyên Hoán say lảo đảo đi đến bên thi thể trên đất, gọn gàng lấy từbên hông thi thể ra một cây chủy thủ, một thanh nhuyễn kiếm và………..mộtbọc thuốc nổ.
Trong khoảnh khắc thấy thuốc nổ, tất cả mọi người đều lui về sau một bước.
Nhìn lướt qua ngự lâm quân bốn phía, đáy mắt Hạng Nguyên Hoán hiện lên ýcười lạnh, hắn tiếp tục lục lọi trên thi thể, không lâu sau thì lấy ramột phong thư và một khối lệnh bài trên thi thể, trên lệnh bài là mộtchữ “lục” rõ rành rành.
- Đây là vật gì?
Dứt lời, Hạng Nguyên Hoán tiện tay ném, đúng lúc rơi vào người Hạ Ất Hiên.
Hạ Ất Thần không rõ chuyện gì, thấy Hạ Ất Hiên khi mở phong thư ra chợtbiến sắc mặt thì trong lòng thầm nói không biết kia rốt cục là thứ gì.
Trong lòng vừa nghĩ thì Hạ Ất Hiên đã vò phong thư kia lại thành một viên tròn, không dám tin nhắm mắt lại.
- Thái tử hoàng huynh, huynh sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?
Hạ Ất Thần quan tâm định bước lên phía trước.
- Bổn cung không sao.
Hạ Ất Hiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt dữ dội trừng Hạ Ất Thần quát, Hạ Ất Thần không hiểu gì lùi về sau:
- Thả Nguyên Hoán và Bạch cô nương, tất cả mọi người lui xuống, ai trái lệnh_____giết không tha!
- Dạ.
Mọi người sau khi nghe lệnh thì rất nhanh đều lui xuống, Hạ Ất Thần, NgụyTử Phong và Hạ Ất Khiêm ở đó đều không hiểu Hạ Ất Hiên tại sao lại đưara quyết định như vậy.
Bạch Thiên Hoan dìu Hạng Nguyên Hoánrời đi, mắt thấy kế hoạch tỉ mỉ của mình sắp đổ sông đổ biển, Hạ Ất Thần bất chấp thân phận, lớn tiếng chất vấn Hạ Ất Hiên:
- Thái tử hoàng huynh, huynh rốt cục đang làm gì vậy? Lúc nãy rõ ràng……….
Hạ Ất Hiên không thèm nhìn Hạ Ất Thần, vỗ mạnh lên bàn một tiếng “bang” rống giận:
- Ngươi đừng quên thân phận của chính ngươi.
Hạ Ất Thần bị tiếng rống này làm tức giận phẩy tay áo rời đi.
Ngụy Tử Phong và Hạ Ất Khiêm ảo não rời đi theo Hạ Ất Thần.
***
Bạch Thiên Hoan dìu Hạng Nguyên Hoán về khách điếm, vừa vào phòng, nàng liền ghét bỏ vứt hắn lên giường, trong khoảnh khắc ngã xuống giường, HạngNguyên Hoán hơi dùng sức kéo tay Bạch Thiên Hoan, đồng thời trở ngườimột cái, dễ dàng đè nàng xuống bên dưới thân mình.
Cả người hắn nồng nặc mùi rượu nhưng ngửi kỹ thì trong miệng hắn không có tí mùi rượu nào.
- Ngươi không có uống rượu?
Bạch Thiên Hoan nghi ngờ híp mắt.
- Ai nói ta không uống? Chẳng qua bổn thế tử được xưng là ngàn ly không say thôi.
Mặt hắn dây dưa trên mặt nàng, hơi thở ám muội phả vào mặt nàng:
- Không tin thì nàng có thể thử xem trong miệng gia có mùi rượu hay không.