- Đương nhiên là ta ngủ giường, ngươi ngủ dưới đất rồi!
Bạch Thiên Hoan chỉ chỉ tấm thảm nhung dày trên mặt đất:
- Tìm ông chủ lấy thêm một bộ chăn đệm, buổi tối ngươi cũng không bị lạnh.
Hạng Nguyên Hoán duỗi cái lưng mệt mỏi, trực tiếp ngã xuống giường lớn, nằm rất thoải mái.
- Đã lúc này rồi, trong điếm sao còn chăn đệm dư thừa?
Bạch Thiên Hoan không tin xoay người, định đi tìm ông chủ nhưng trong đầu lại đột nhiên vang lên một giọng nói.
Lúc nãy lên lầu, hình như có người vì không có phòng mà muốn tìm ông chủthuê một bộ chăn đệm, kết quả ông chủ nói, chăn đệm hai ngày trước đã bị người ta thuê hết rồi.
Nghĩ đến đây, bước chân nàng khựnglại, nhìn Hạng Nguyên Hoán nằm thoải mái trên giường, hắn chớp chớp mắtvới nàng làm cơn giận trong lòng nàng càng tăng lên.
Tên Hạng Nguyên Hoán này đã tính toán hết từ lâu rồi.
Hạng Nguyên Hoán đến nay luôn dây dưa với nàng, theo sự thông minh và tâmtrí của hắn thì dây dưa nàng chẳng qua là muốn cố tình trêu chọc nànghoặc là có nguyên nhân gì đó nhưng nàng vẫn không biết mục đích của hắnlà gì.
Dĩ nhiên, nàng chưa từng cân nhắc đến kết quả Hạng Nguyên Hoán thật sự thích nàng trong đó.
Bên kia, Hạng Nguyên Hoán cười không đứng đắn vỗ vỗ giường.
- Hoan muội muội, gia cũng không phải là người keo kiệt, giường lớn như vậy, gia nhường một nửa cho nàng, thế nào?
Bạch Thiên Hoan cười lạnh cho hắn một cái liếc mắt.
- Thế tử gia không phải là gặp nữ nhân nào cũng nói như vậy chứ?
Hạng Nguyên Hoán vội vàng bò dậy, vẻ mặt không chịu nổi:
- Ai da, Hoan muội muội, nàng hiểu lầm ta rồi, gia thật sự là lần đầu tiên nói với một nữ nhân như thế.
Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, muốn tin cũng khó.
- Tiếc là thế tử gia chọn sai đối tượng rồi, nếu là nhị muội hoặc Lưu tiểu thư nghe được, nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ.
- Hoan muội muội, sao nàng lại không tin ta?
Quỷ mới tin hắn!
Dưới lầu cách đó không xa truyền đến một tràng âm thanh, Bạch Thiên Hoan vòng qua bình phong ra ban công ngoài sảnh.
Vài nam tử ăn mặc đẹp đẽ cưỡi ngựa mà đến, xung quanh có mười mấy thị vệ cưỡi ngựa, oai phong lẫm liệt.
Nhìn kỹ thì thấy người đi đầu là thái tử Hạ Ất Hiên, tiếp đó chính là lụchoàng tử Hạ Ất Thần, phía sau còn có cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm và thế tửgia Cung thân vương phủ Ngụy Tử Phong.
Trừ những người khác, Bạch Thiên Hoan là lần đầu thấy thái tử, vừa nhìn thì thấy thái tử HạẤt Hiên dung mạo cũng không xuất chúng, giữa hai chân mày là quý khíhoàng gia nhưng ánh mắt lại mơ hồ bất định, là một người lòng dạ khôngvững vàng, thiếu quyết đoán.
Nhìn Hạ Ất Hiên thỉnh thoảngquay đầu trò chuyện cùng Hạ Ất Thần thì thấy Hạ Ất Hiên rất tín nhiệm Hạ Ất Thần, mà dáng vẻ bảo sao nghe vậy của Hạ Ất Thần khiến người kháccho là hắn rất sợ Hạ Ất Hiên.
E rằng khi Hạ Ất Hiên chết trong tay Hạ Ất Thần mà vẫn đem con dao cắm trên ngực mình tặng cho Hạ Ất Thần.
Từ xa, Ngụy Tử Phong đã thấy Bạch Thiên Hoan trên cửa sổ lầu hai, đôi mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ.
Vẻ vui mừng trên mặt Ngụy Tử Phong vừa hiện thì Hạng Nguyên Hoán đột nhiên đến gần phía sau Bạch Thiên Hoan, đắc ý cười vẫy vẫy tay với hắn, vẻvui mừng trên mặt hắn lui mất, chỉ còn lại một đôi mắt nén giận.
- Tiên phu của nàng thấy nàng ở chung phòng với ta thì giận đến mức hận không thể lập tức lao tới giết chết ta.
Hạng Nguyên Hoán cố ý ghé vào bên tai Bạch Thiên Hoan nói, hơi thở ám muộiphả vào bên tai nàng, tư thế thoạt nhìn rất thân mật.