Hoàng hôn lạnh lẽo, dưới trời chiều, doanh địa này vốn tương đối yên tĩnh, bị tiếng động cơ ong ong của mô tơ đột ngột phá vỡ.
Hai chiếc xe Hummer theo một sườn dốc, lao thẳng xuống, tới bên ngoài doanh địa mới ngừng lại.
Trương Dương mang theo bọn Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan từ trên xe Hummer bước xuống, động tĩnh của bọn họ sớm kinh động đến những người trong doanh địa này, không ít người đều chạy ra, muốn nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ba bốn người trung niên đi ra, tu vi của bọn họ cũng không cao, đại khái chỉ là nội công nhị tầng đến nội công tam tầng, trong những người này, lợi hại nhất chỉ có thực lực nội công tam tầng trung kỳ.
- Xin hỏi, các vị là ai?
Trong đám người trung niên này, người tu luyện thực lực nội công tam tầng trung kỳ lợi hại nhất, đứng dậy, mở miệng dò hỏi Trương Dương.
- Chúng tôi là lữ khách đi ngang qua, bây giờ sắc trời đã tối, vừa lúc phát hiện doanh địa các ông, hy vọng có thể tá túc một đêm, mọi người tụ cùng một chỗ, cũng càng thêm an toàn phải không.
Trương Dương đứng phía trước nhất trong đám người, thành thật trả lời người tu luyện nội công tam tầng kia.
Người đối diện nọ sau khi nghe xong nhíu mày thật mạnh, sau lưng người trẻ tuổi phía trước kia có mấy người trưởng thành, tuy nhiên họ lại coi anh ta là thủ lĩnh, nhưng nhìn thế nào, người thanh niên này cũng chỉ là một người bình thường cơ bản không phải người tu luyện.
Có lẽ những người này thật sự cũng chỉ là lữ khách bình thường, không biết như thế nào đã đi tới nơi này, người nọ nghĩ thầm, nhìn cả người lẫn vật của Trương Dương mỉm cười vô hại, lại rơi vào trầm tư.
- Triệu chưởng môn, việc này không thích hợp. Bọn họ đều là người thường.
Khi người trung niên kia đang trầm tư, bên cạnh có một người đàn ông gầy yếu đột nhiên lên tiếng, nhìn đám người Trương Dương nghi ngờ nói.
- Đúng vậy a, Triệu chưởng môn, mấy môn phái của chúng ta liên hợp ở trong này, chính là mưu cầu ổn định. Trước khi bảo bối kia xuất hiện đừng để những đại môn phái khác ức hiếp, mấy người bình thường này hoàn toàn quá phiền toái.
- Đúng vậy Triệu chưởng môn, mọi người tín nhiệm ông mới đề cử ông tạm thời làm minh chủ trong đám người này của chúng ta, cũng không thể vừa lên đã phạm sai lầm à.
Người xung quanh người đàn ông trung niên kia, đều nhỏ giọng nói lên.
Giọng nói của bọn họ rất nhỏ, đám người của Trương Dương lại đứng xa, nếu quả thật là người thường tuyệt đối không thể nghe thấy, nhưng hiện tại, lời của bọn họ, từng chữ đều lọt vào tai của đám người Trương Dương.
- Ông xã, bọn họ đều là người tu luyện sao?
Mễ Tuyết từ phía sau đi ra, ghé vào bên cạnh Trương Dương, nhìn những người đó nhỏ giọng hỏi.
Trương Dương gật đầu, nghe xong lời của đối phương, hắn đại khái cũng đã đoán được lai lịch và mục đích của đối phương.
Những người này, xem ra đều nghe tin tức Côn Lôn Sơn có vạn niên bàn đào sắp xuất thế, vội vàng lại đây giúp vui, ôm may mắn trong lòng, hy vọng có chút may mắn chiếm được Khoáng thế kỳ bảo kia, sẽ kiếm được một khoản lớn.
Đối với những tiểu môn tiểu phái này mà nói, cho dù tới đây không thu hoạch được gì, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đối với bọn họ.
Điều mà Trương Dương đoán quả không sai, những người này vì như vậy mới tụ tập ở chỗ này.
Chờ sau khi bọn họ đi vào Côn Lôn mới phát hiện, đến Côn Lôn Sơn dòm ngó gốc vạn niên bàn đào kia, không chỉ có những tiểu môn phái như con kiến nh bọn họ. Mà ngay cả rất nhiều đại môn phái lánh đời có lẽ bình thường không ra ngoài hoạt động, đều kìm nén không được liền phái người đến. Lại càng không cần nói đến mấy đại môn phái như Thiếu Lâm Võ Đang, Thục Sơn Lý gia ,Trường Bạch sơn Hoa gia, Ma Môn Chu gia và mấy đại thế gia vvv…vvv sớm đã có danh tiếng hiển hách trong giới tu luyện.
Một số trưởng lão chưởng môn của tiểu môn tiểu phái bọn họ rất có thể sánh không kịp cả một tiểu đệ tử đời thứ ba, thứ tư của đối phương, trong mắt họ như vậy đương nhiên là không dễ chịu.
Cho nên ngay từ đầu có một số tiểu môn tiểu phái liền chủ động liên hợp kết minh cùng một chỗ, vây thành đoàn, như vậy thế lực tổng thể của bọn họ ít nhất tăng lên một bậc, cũng sẽ không bị bất kỳ người nào khinh khỉnh.
Doanh địa ở góc của Côn Lôn Sơn này cũng ở vào tình hình như vậy, tuy nhiên, doanh địa này mạnh hơn một chút so với tiểu môn phái tiểu thế gia cùng kết minh khác.
Ở trong doanh địa này, đều là một số tiểu môn phái tương đối có thực lực trong số các môn phái hạng ba, hơn nữa, gần đây trong trận doanh của bọn họ mới gia nhập Ỷ Thiên Môn, môn phái hạng hai của giới tu luyện.
Ỷ Thiên môn vốn là một môn phái chi nhánh của phái Nga Mi, tuy nhiên trong khi phái Nga Mi một thời hiển hách đã biến mất trong trào lưu lịch sử, Ỷ Thiên môn của bọn họ ngược lại kế thừa tiếp tục, nhưng bọn họ cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, đến hiện tại cũng không hồi phục được, hoàn toàn là dựa vào trong môn phái có một chút nội công tâm pháp và bảo bối linh dược đến từ phái Nga Mi biến mất, mới miễn cưỡng được phân thành một môn phái hạng hai trong giới tu luyện.
Vị Triệu chưởng môn có thực lực nội công tam tầng trung kỳ chính là môn chủ chưởng môn của Ỷ Thiên môn, Triệu Chí Thành.
Triệu Chí Thành lúc bắt đầu lên làm chưởng môn của Ỷ Thiên môn, liền mạnh miệng đề nghị mở rộng Ỷ Thiên môn trở nên to lớn, tái hiện uy phong danh môn đại phái của phái Nga Mi năm đó.
Vì vậy mà khắc khổ tu luyện, không ngừng cố gắng, chỉ có điều sau mười mấy năm, Ỷ Thiên môn không có chút khởi sắc, vị Triệu môn chủ này mới tâm tro ý lăng, dần dần nhụt chí.
Mãi đến gần đây sau khi tin tức Côn Lôn Sơn có một gốc cây vạn niên bàn đào sắp xuất thế được truyền ra, tâm tư của Triệu Chí Thành mới sống lại.
Nếu Triệu Chí thành có thể đạt được gốc vạn niên bàn đào kia. Vậy ông ta có thể trực tiếp đột phá thành công Đại viên mãn.
Cứ như vậy, chỉ cần có một vị Đại viên mãn làm người thủ hộ, Ỷ Thiên môn đương nhiên sẽ trở thành đại phái đệ nhất của núi Nga Mi, việc tái hiện phong cảnh năm đó của phái Nga Mi cũng ở trong tầm tay.
Chính là xuất phát từ lý do này, Triệu Chí Thành mang theo tất cả đệ tử kiệt xuất của Ỷ Thiên môn đi tới Côn Lôn.
Sau khi tới Côn Lôn, sự nhiệt tình trào dâng của Triệu Chí Thành lại bị sự thật giống như một chậu nước lạnh tạt vào, môn phái thế gia đến đây tụ họp rất nhiều, một Ỷ Thiên môn nho nhỏ của ông ta căn bản không hề có nơi sống yên ổn.
Chính là dưới tình huống như vậy, Triệu Chí Thành đã nghĩ ra chọn một số tiểu môn phái có thực lực tương đối mạnh để kết minh, gia nhập vào. Trong lòng của Triệu Chí Thành cho rằng, với thực lực tương đối cao của Ỷ Thiên môn có thể kết minh và dễ dàng điều khiển những môn phái nhỏ phục vụ cho ông ta.
Trước mắt, ông ta vừa mới được đề cử làm minh chủ, lúc này không thể đắc ý vênh váo, đắc tội với chưởng môn của những nhóm môn phái nhỏ.
Sau khi nghĩ kĩ, Triệu Chí Thành quyết định chủ ý, sau đó nói với đám người của Trương Dương:
- Xin lỗi các vị bằng hữu, nơi này của chúng tôi là doanh địa cá nhân, không chào đón người ngoài... Đợi đã nào….
Triệu Chí Thành vốn đã muốn cự tuyệt lời yêu cầu đám người Trương Dương, nhưng khi ông ta nhìn thấy Mễ Tuyết, không khỏi sửng sốt, tiếp theo, liền chú ý tới những người phía sau, còn có Khúc Mỹ Lan.
Sự xinh đẹp của Mễ Tuyết là điểm hấp dẫn ông ta, nhưng còn có một điểm khác hấp dẫn ông ta nữa chính là trên người của Mễ Tuyết có dấu vết tu luyện nội công, bao gồm mấy người trẻ tuổi phía sau kia, đều có dấu vết tu luyện nội công.
Triệu Chí Thành dù sao cũng là người tu luyện tam tầng trung kỳ, ông ta nhìn không ra thực lực của Kiều Dịch Hồng, nhưng đối với thực lực của Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, cùng hai vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, vẫn có thể nhìn ra.
Phát hiện này, khiến ông trực tiếp đổi giọng, kinh ngạc hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Các ngươi là người tu luyện phải không?
Trương Dương gật đầu, bản thân hắn không có ý định giấu diếm.
Nhìn thấy Trương Dương gật đầu, nhóm người bên cạnh Triệu Chí Thành đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không có thực lực của Triệu Chí Thành, hơn nữa sắc trời đã tối, cũng không thấy rõ thực lực đám người của Trương Dương.
- Tại hạ là Triệu Chí Thành chưởng môn Nga Mi Ỷ Thiên Phái, xin hỏi đám người các hạ, đến từ môn phái nào?
Triệu Chí Thành trong đám người chung quanh đang nhìn chăm chăm, hỏi Trương Dương.
- Chúng tôi là Y Thánh Vũ Tông, lần này tới Côn Lôn Sơn để tiếp thu kiến thức.
Trương Dương trực tiếp hồi đáp, Y Thánh Vũ tông vốn chính là môn phái mà Trương Dương vừa mới sáng lập gần đây, đến hiện tại cũng chỉ có Thiếu Lâm Võ Đang một số đại môn phái đứng đầu cùng với Thục Sơn Lý gia, Trường Bạch sơn Hoa gia và một số đại thế gia mới được biết đến, phần lớn người của giới tu luyện, chỉ biết là Y Thánh Trương gia, biết Trương Dương, nhưng lại không biết Y Thánh Vũ tông này là môn phái nào.
Triệu Chí Thành căn bản không có nghĩ đến phương diện kia, bởi vì Trương Dương người kế thừa gần đây của Y Thánh Trương gia xuất thế ngang trời, có thể nói Trương gia hiện nay là đệ nhất thế gia của giới tu luyện, đè áp một số danh hiệu thế gia lâu đời như Thục Sơn Lý gia Hiên Viên Long gia, mấy người tu chưa qua nội công nhất tầng nhị tầng trước mắt này căn bản không thể có liên hệ gì với một đại thế gia như vậy.
Về phần tên môn phái Y Thánh Vũ Tông, Triệu Chí Thành càng không để ở trong lòng, hiện trong giới tu luyện, có rất nhiều ví dụ như vậy, một số môn phái nhỏ, vì muốn cho tên của mình càng thêm vang dội dọa người, đặc biệt trước tên môn phái của mình, tìm cách liên kết với đại thế gia hoặc là đại môn phái, ví như bọn họ Ỷ Thiên phái lúc ban đầu, trong giới tu luyện tự xưng là Nga Mi Ỷ Thiên phái.
Ánh mắt của Triệu Chí Thành dừng ở trên người Kiều Dịch Hồng, ông ta thấy, Kiều Dịch Hồng này cho ông ta một cảm giác rất giống một cao thủ, về phần Trương Dương kia sớm đã bị ông ta coi thường.
Trương Dương sau khi giác ngộ trước Nhạc Sơn Đại Phật đã trở lại nguyên trạng bản chất, bây giờ hắn ở trước mặt mọi người chỉ là một người bình thường, chỉ cần hắn không động thủ, ai cũng không có thể biết lai lịch của hắn.
Cũng là bởi vì Kiều Dịch Hồng, Triệu Chí Thành mới trào dâng ý nghĩ mượn sức, có thể khiến ông ta nhìn không thấu thì chỉ e Kiều Dịch Hồng cũng có thực lực nội công tam tầng, mặc kệ Y thánh Vũ tông là môn phái nhỏ nào, có Kiều Dịch Hồng người này ở đây, đáng mượn sức.
Sau khi hiểu rõ, Triệu Chí Thành không thèm quan tâm đến sự cau mày khó chịu của chưởng môn những tiểu môn phái xung quanh kia, nhìn Kiều Dịch Hồng trực tiếp mở miệng mời nói:
- Mấy vị nếu cũng là đồng đạo tu luyện, vậy đương nhiên có thể ở tạm một đêm trong doanh địa của chúng tôi.
Kiều Dịch Hồng căn bản không nhìn ánh mắt của Triệu Chí Thành, mà là trực tiếp quay đầu nhìn Trương Dương, chờ đợi Trương Dương lên tiếng.
Cảnh tượng này không khỏi khiến Triệu Chí Thành lại nhìn Trương Dương một cái, ông ta rất không hiểu, Kiều Dịch Hồng và một số nam nữ đều có bộ dáng xem Trương Dương là người cầm đầu.
Sau khi tới gần, Triệu Chí Thành tỉ mỉ đánh giá Trương Dương một phen, cho dù ông ta nhìn thế nào, cũng nhìn không ra dấu vết tu luyện nội công ở trên người Trương Dương.
- Được, vậy làm phiền các vị rồi.
Trương Dương gật đầu, dẫn theo Mễ Tuyết bọn họ, đi theo Triệu Chí Thành vào doanh địa.