Cúp điện thoại, người này không thể kìm nổi liền đắc ý nở một nụ cười ma quái, tiện tay nhét điện thoại vào túi áo sau đó quay đầu lại nhìn cái nhà hàng Tây phía sau lưng mình, xuyên qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Trương Dương.
Sau đó chính là bởi vì người đàn ông này không nhịn nổi nụ cười đắc ý mà đã khiến anh ta phải lộ ra thân phận những tưởng là đã được che đậy vô cùng hoàn mỹ của mình.
Trương Dương đứng trong nhà hàng đột nhiên nhăn nhó mặt mày, hắn quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc vừa rồi, Trương Dương đã cảm nhận thấy ở trước cửa nhà hàng có một nguồn năng lượng giao động trôi qua tức thì.
Sự giao động của nguồn năng lượng này tuyệt đối không phải là nội công của những người Nhật Bản vừa rời khỏi đây, hơn nữa, nguồn năng lượng này có sự giao động hết sức xa lạ.
Chính cái lúc liếc mắt, ánh mắt Trương Dương và người đàn ông kia đã gặp nhau.
Người đàn ông này hết sức bình thường, thuộc loại người mà ném vào đám đông thì không thể tìm được anh ta là ai trong số đó, chỉ có điều sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt của Trương Dương liền nhướn mày, lập tức xoay người, không chút do dự, rời đi nhanh như bay..
Không ai phát hiện ra, khi anh ta trà trộn vào đám đông, người này càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng, cả người anh ta giống như một cơn gió tàn, lập tức tan biến trong biển người, không hề khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Cảm nhận được Trương Dương đứng bên cạnh mình có chút không ổn, Mễ Tuyết lo lắng kéo Trương Dương rồi hỏi:
- Trương Dương, có chuyện gì vậy?
Trương Dương lập tức ý thức được rằng người đàn ông lén lén lút lút kia hoàn toàn không bình thường, sau khi suy nghĩ một lát, hắn nói nhỏ với Mễ Tuyết:
- Khi nãy có người theo dõi chúng ta, Mễ Tuyết, chúng ta cần phải lập tức rời khỏi đây.
- Hả?
Mễ Tuyết gật đầu, hoàn toàn nhất trí, vội vàng nắm lấy tay Trương Dương và cảm thấy vô cùng yên tâm, trong thâm tâm, cô không hề muốn rời xa Trương Dương.
- Yên tâm Nguồn truyện: Truyện FULL
Trương Dương vỗ vỗ Mễ Tuyết, nhìn cô với một ánh mắt trìu mến, sau đó nói:
- Anh sẽ đi nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải vừa rồi người đàn ông lạ mặt không xuất ra một luồng hơi kỳ lạ khiến anh ta bị xuất đầu lộ diện, thu hút sự chú ý của Trương Dương thì chỉ sợ Trương Dương sẽ chẳng bao giờ chú ý đến người đàn ông đó, không nghi ngờ gì nữa, người này chắc chắc đã theo dõi Trương Dương từ khá lâu rồi.
Trương Dương nghĩ mãi không ra, hiện tại trong kinh thành, ngoài lão gia Trương Bình Lỗ ra còn có ai có khả năng theo dõi Trương Dương mà không bị hắn phát hiện ra?
Nhưng cuối cùng người đàn ông này vẫn bị lộ ra chân tướng, Trương Dương tin rằng căn cứ vào dấu vết người đó để lại khi rời khỏi đây có thể tìm được người đàn ông này.
- Sở trưởng Hoàng, hôm này thật sự là vô cùng xin lỗi, tôi bây giờ có chút việc đột xuất, cần rời khỏi đây một chút.
Trương Dương lập tức nói với Hoàng Trạch, Hoàng Trạch thấy Trương Dương đi, đương nhiên không hề có chút ý kiến gì.
- Trương Dương à, anh cần phải cẩn thận một chút đó…
Thấy Trương Dương đã lên quyết tâm, Mễ Tuyết cũng không phản đối, cô vô cùng tin tưởng vào thực lực của Trương Dương nhưng vẫn không kìm nổi việc dặn dò Trương Dương phải cẩn thận.
- Ừ, vậy em cùng với Khúc Mỹ Lan về trước đi.
Trương Dương nói xong, không để ý đến ánh mắt sùng bái mà những người xung quanh dành cho hắn, nhanh chóng rời khỏi rời khỏi nhà hàng Tây, hướng về một phía, đuổi tới một cách nhanh chóng.
Nơi này là một con đường vô cùng huyên náo, Trương Dương vì sợ làm cho đám đông trở nên huyên náo nên không dám làm to chuyện khi người đàn ông kia rời đi, không giống như hơi thở được giấu kín hoàn mỹ lúc trước, sự giao động của năng lượng còn lưu lại trong không trung hiện tại vô cùng rõ nét cho nên Trương Dương hoàn toàn không sợ mất dấu của người này.
Một người chạy phía trước, Trương Dương đuổi theo ở phía sau, cho dù khoảng cách giữa hai người là rất xa nhưng Trương Dương quyết tâm phải theo sau người này, dần dần đã cảm nhận hơi thở của người đó đang ở rất gần.
Cái người trước kia đã theo dõi Trương Dương bây giờ trên trán lại đầy mồ hôi, anh ta cho dù có thể nào cũng không thể nghĩ rằng chỉ một chút bất cẩn lộ ra một chút hơi thở lại có thể khiến cho Trương Dương chú ý tới, do đó từ giờ có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi sự đuổi bắt của Trương Dương.
Tại một góc đường, người cần đuổi đã hiện ra trước mắt, Trương Dương đột nhiên sửng sốt, hơi thở mà hắn cảm nhận được trong chớp nhoáng đã biến mất một cách không ngờ, tuy nhiên rất nhanh, bước chân của Trương Dương lại tăng thêm không ít vận tốc.
Người đi phía trước đã dừng lại, toàn thân đều run rẩy, cả người dường như trở nên vô cùng yếu ớt nhưng anh ta không hề dừng lại, dùng tay sờ lên trên mặt, từ trên mặt bóc ra một lớp da mặt, rồi lại dán lên một lớp da mặt khác, rất nhanh, dung mạo đã thay đổi hoàn toàn!
Thuật dịch dung thật khiến người ta kinh ngạc!
Sau khi thay đổi da mặt, người này không chạy trốn nữa mà xoay người, quay đầu chậm rã đi ra ở phố bên cạnh, hướng về chỗ ngã rẽ, đi lại hoàn toàn giống như một người qua đường bình thường.
Ngay sau đó, Trương Dương liền xuất hiện ngay tại ngã rẽ, theo sát phía sau!
Hai người gặp nhau thoáng quá!
Tùm tùm!
Người đàn ông nọ rõ ràng có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập rất nhanh trong lồng ngực, nhưng trên mặt không dám biểu hiện một chút nào khiến người khác nghi ngờ, ra vẻ như là hoàn toàn không phát hiện ra có người vừa lướt qua như một cơn gió.
Anh ta dựa vào thuật dịch dung vô cùng hoàn mỹ của mình, mạo hiểm thoát khỏi sự truy kích của Trương Dương.
Trương Dương dừng lại một cách mạnh mẽ, hắn lộ ra một chút nghi ngờ trên gương mặt, vừa rồi hắn đã hoàn toàn nắm bắt được hơi thở của người đàn ông đó, nhưng tại sao chỉ qua một ngã rẽ lại hoàn toàn không thấy người đó đâu?
Không đúng!
Trương Dương đột nhiên nhíu mày, cái người mà hắn vừa gặp thoáng qua, khi đi ngang qua hắn tuy rằng gương mặt không có chút biểu hiện biến sắc nào nhưng nhịp tim của người đàn ông lúc đó lại nhanh hơn cái người mà hắn đang tìm kiếm rất nhiều.
Điều quan trọng là, cái người vừa rồi, gương mặt tuy rằng không giống với cái người đã đối mặt với Trương Dương ở cửa nhà hàng Tây, nhưng ăn mặc và bộ dạng lại hoàn toàn giống nhau!
Chẳng lẽ là thuật dịch dung?
Trương Dương đột nhiên xoay người, trở về đường cũ!
Người đàn ông vừa mới được thở phào nhẹ nhõm lại có cảm giác một lần nữa bị Trương Dương cảm nhận được hơi thở của mình, anh ta biết rằng lần dịch dung lần này đã bị thất bại, lúc này không còn giữ lại được gì, liền chạy thục mạng!
Tuy nhiên trải qua lần này, anh ta lại một lần nữa kéo dài thêm khoảng cách với Trương Dương.
Người này thông thạo đường ngang ngõ dọc trong kinh thành, nhưng bất luận thế nào cũng không thể thoát ra khỏi sự nắm bắt hơi thở của Trương Dương, thực lực của anh ta dần dần đã có chút gì đó không chống đỡ nổi, lúc trước còn có thể trong quá trình chạy trốn điều chỉnh lại hơi thở của chính mình, làm ảnh hưởng lớn đến khả năng nắm bắt hơi thở của Trương Dương, nhưng hiện tại, anh ta dường như không còn cơ hội có thể điều chỉnh để giấu kín hơi thở của mình, việc bị Trương Dương đuổi kịp chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ đó, trước việc rất có khả năng lại một lần nữa bị Trương Dương đuổi kịp, anh ta lại lần nữa lặp lại chiêu cũ, thay đổi một gương mặt mới, nguỵ trang như một người qua đường bình thường.
Trương Dương trên đường đuổi tới lại lần nữa gặp thoáng qua một người lạ mặt.
Nhưng lần này bóng dáng của Trương Dương rất nhanh đã biết mắt trong tầm mắt.
Chạy thoát thành công!
Người kia đứng ngây ra một lúc, lập tức phấn khích lên, lần này, anh ta phát hiện ra rằng Trương Dương không hề có chút phản ứng nào mà chạy vượt qua mặt để đuổi tới.
- Đây là thực lực? Là người đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất? Ta khinh, xem ra lời người ta đồn đại thật không thể tin nổi, ta đã nói rồi mà, một con búp bê tầm 20 tuổi, làm sao có thể đạt tới cảnh giới của Đại Viên Mãn!
Người nọ lau mồ hôi ở cằm dưới, tiện tay ném luôn mấy tấm da mặt vừa thay lúc nãy, sau khi lộ ra chân tướng của bản thân, thầm nói với mình một câu đầy vẻ khinh thường.
Sau đó, anh ta đắc ý hướng về phía trước, rời khỏi một cách nhanh chóng.
Trương Dương vẫn tiếp tục đuổi về phía trước, tại cái nơi mà người kia không thể phát hiện ra hắn, đột nhiên hắn dừng chân, tiếp đó, giấu kín toàn bộ hơi thở của mình!
Trên mặt Trương Dương đột nhiên nở một nụ cười.
Hoá ra, Trương Dương đã cố ý lướt qua mặt người kia, khiến anh ta nghĩ rằng có thể dựa vào thuật dịch dung một lần nữa trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Trương Dương.
Ngay lúc giáp mặt vừa rồi, Trương Dương tự phân ra làm hai việc, đã lưu lại một nguồn năng lượng thần không biết quỷ không hay trên cơ thể người lạ mặt nọ.
Hiện tại, bất luận người kia có chạy đến đâu, bất kể hắn ẩn nấp giỏi đến thế nào, Trương Dương cũng có thể tìm đến chỗ anh ta bất cứ lúc nào hắn muốn.
Trương Dương thật ra muốn xem xem cái người đàn ông có khả năng dịch dung thần kỳ đó thực chất còn cất giấu điều gì!
Trong kinh thành có một ngõ nhỏ vô cùng đơn sơ, những người sống ở đây phần lớn đều là gia đình nghèo khó, lúc này trời đã gần tối, trong ngõ nhỏ có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Ở cuối ngõ có một loạt căn nhà trệt nhỏ, trước những căn nhà nhỏ đó có một khối đất trống, ba bốn đứa trẻ đang cùng nhau chơi đùa, thật sự rất vui vẻ.
Người lúc trước vừa dùng trăm phương nghìn kế để thoát khỏi Trương Dương, sau khi xác định phía sau không còn ai theo dõi thì liền rõ vào bên trong ngõ nhỏ này.
Khi anh ta bước về phía trước được vài bước, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi ở trước cửa nhà trệt, đến đây mới hoàn toàn yên tâm, liền hô lên một tiếng.
- Hổ, đừng chơi nữa, về nhà làm bài tập đi.
Ây dà!
Trong mấy đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ, có một bé trai nghe thấy tiếng gọi, gương mặt vui vẻ lập tức trùng xuống, cậu ta lập tức ngẩng đầu đáp lại một tiếng sau đó nặng nề ra về, vẻ mặt rất không tình nguyện, trở về bên cạnh người đàn ông kia, còn quay đầu lại nhìn lũ trẻ đang chơi một cách lưu luyến.
Người này vô cùng thân thiết đến xoa đầu cậu bé, vừa muốn mở miệng nói chuyện gì đó, đột nhiên cả người trở nên cứng ngắc!
- Chú, chú làm sao vậy?
Cậu bé cảm thấy người đàn ông có vẻ gì đó không bình thường liền hỏi một câu đầy nghi hoặc.
Người đàn ông hít sâu một hơi, mỉm cười một cách cứng nhắc, sau đó nói với chú bé:
- Hổ, cháu quay lại chơi tiếp với các bạn đi, chú hôm nay có chút việc khác, chúng ta có thể sẽ ăn cơm muộn một chút, để chút nữa chú sẽ quay lại gọi cháu.
- Yes Sir!
Nghe được câu nói của người đàn ông, chú bé căn bản không còn suy nghĩ nhiều, bật người cao hứng lên tiếng, sau đó chạy về đám bạn kia, tiếp tục chơi đùa.
Người đàn ông cứng nhắc nhìn về phía trước, ở đầu ngõ, Trương Dương đã đứng ở đó, hướng về phía anh ta mình cười.
- Sao ngươi không tiếp tục chạy nữa?
Trương Dương đi tới, hắn nhìn cái người đàn ông mà hắn đã chạy đuổi theo, khẳng định rằng lần này anh ta chạy không nổi nữa.
Người đàn ông này nghe qua giọng nói có thể đoán chừng hơn 30 tuổi, nhưng nhìn gương mặt đầy những nếp nhăn của anh ta rất có thể bị người ta lầm tưởng rằng anh ta đã ngoài 50.
Trương Dương chỉ nhìn anh ta một cái, có thể xác định được người này chỉ có thực lực của nội công tam tầng hậu kỳ, tuy nhiên trong người lại có hơi thở rất kính đáo và khả năng dịch dung rất tài tình nên khiến cho Trương Dương phải nhìn với một ánh mắt khác.
- Ta còn có thể chạy được nữa sao?
Anh ta nhìn Trương Dương mỉm cười chua xót, ánh mắt liếc về phía những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ, bất đắc dĩ hỏi lại một câu.