- Nhưng viện trưởng, chúng ta là bệnh viện...
Chẳng những y tá trong bệnh viện ngạc nhiên, mà ngay bác sĩ đang điều trị khẩn cấp cho bà lão té xỉu cũng không kìm nổi nói:
- Viện trưởng Quách, điều này không hợp với quy củ.
Trương Dương đương nhiên biết rõ Quách Dũng với thân phận là viện trưởng muốn đưa ra quyết định này cũng cần có dũng khí lớn, ít nhất, nếu như ở Tam Viện Trường Kinh, những lãnh đạo bệnh viện tuyệt nhiên sẽ không có giác ngộ như vậy.
- Viện trưởng Quách, tiền viện phí của đứa nhỏ và bà lão này, trước khi bọn họ khỏi bệnh xuất viện, tôi sẽ gánh chịu, một chút tiền ít ỏi kia, với tôi mà nói căn bản không thành vấn đề.
Ngay khi tất cả mọi người phản đối quyết định này của Quách Dũng, Trương Dương chậm rãi mở miệng nói.
Trương Dương vừa nói ra, Nghiêm Lương Phi lúc này ngây ngẩn cả người, cậu ta căn bản không ngờ, Trương Dương sẽ trả tiền viện phí cho hai người mà hắn không hề quen biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Về cha mẹ của bọn họ, Nghiêm Lương Phi sáng hôm nay cũng đã nghe bác sĩ khác nói qua, cậu ta cũng rất thông cảm cho hai người này, những lời mà Trương Dương nói, kỳ thật cậu ta cũng muốn nói như vậy, nhưng dù sao cậu ta cũng không phải là kẻ có tiền gì, cho nên hơi do dự, liền không dám mở miệng nói ra, sau khi thấy Trương Dương nói ra, Nghiêm Lương Phi thậm chí còn cảm thấy có chút hổ thẹn.
Len lén nhìn Trương Dương, Nghiêm Lương Phi tuy rằng không phục lắm sự đãi ngộ đặc biệt của bệnh viện Kinh Hoà dành cho Trương Dương, nhưng từ sâu trong đáy lòng, đã thay đổi cách nhìn với Trương Dương, cậu ta không còn bài xích Trương Dương nữa rồi.
Trương Dương hoàn toàn không biết câu nói này của hắn khiến cho Nghiêm Lương Phi thay đổi cách nhìn với hắn, hắn cũng vì nhìn thấy hai bà cháu này rất đáng thương, mới nguyện ý trả viện phí cho bọn họ.
Còn bác sĩ y tá trong bệnh viện thì âm thầm khen ngợi Trương Dương, thầm khen ngợi Trương Dương là người lương thiện tốt bụng.
Quách Dũng còn muốn nói gì nữa, nhưng Trương Dương chỉ cười và lắc đầu, ra hiệu chủ ý của hắn đã định.
Thấy thế, Quách Dũng cũng không khăng khăng nữa, bệnh viện Kinh Nhân lúc trước bỏ ra một triệu tiền lương mời Trương Dương, Trương Dương không có một chút động tâm, điều này cũng nói rõ Trương Dương không hề thiếu tiền, hơn nữa, hắn tuổi còn trẻ mà đã lái xe Mercedes-Benz, đương nhiên sẽ không thiếu tiền.
Quách Dũng không biết gia đình đích thực của Trương Dương. Nếu không, chỉ sợ sẽ càng thêm giật mình, Trương Dương đâu chỉ không thiếu tiền a.
Trương Dương lo lắng cho bà lão, còn có lòng bắt mạch cho bà, sau khi xác định bà lão chỉ là do không ăn uống trong thời gian dài hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ trong một thời gian dài đã khiến cho thể cốt suy yếu, chứ không có tâm bệnh. Vì thế Trương Dương từ trong túi tuỳ thân lấy ra một bọc thuốc. Những viên thuốc này là do hắn cả đêm luyện chế.
Sau khi Trương Dương lấy những viên thuốc này ra, Quách Dũng và một số y tá còn lại đều cảm thấy kỳ quái, còn Nghiêm Lương Phi xém chút nữa hét lớn, cũng may đúng lúc bịt miệng lại, mới không bật ra thành tiếng.
Viên thuốc mà Trương Dương lấy ra, Quách Dũng bọn họ không biết, nhưng Nghiêm Lương Phi thuở nhỏ sống trong thế gia y học chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra loại thuốc này. Ít nhất cần hơn mười mấy loại thảo dược quý báu mới có thể luyện chế thành, chẳng những có hiệu quả bồi bổ cơ thể, hơn nữa cũng có hiệu quả trị bệnh rõ rệt đối với một số bệnh nhỏ.
Nhất là đối với tình huống của bà lão không có đầy đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, viên thuốc này có thể nói là Tiên đan diệu dược đặc biệt bổ dưỡng.
Nghiêm Lương Phi cũng không biết, những viên thuốc này đối với cậu rất quý báu. Nhưng trong mắt của Trương Dương những viên thuốc này cơ bản là cấp thấp nhất, vốn Trương Dương chuẩn bị lấy đến để ứng phó với một số chứng bệnh gặp phải khi thực tập ở bệnh viện Kinh Hoà.
Trương Dương không chú ý đến phản ứng của Nghiêm Lương Phi ở phía sau, mà hắn nhờ y tá bên cạnh lấy môt ly nước, đỡ bà lão dậy, cho bà lão uống viên thuốc này vào.
Bác sĩ ở đây đều biết khả năng của Trương Dương, cho nên không ai ngăn cản việc Trương Dương cho bà lão kia uống viên thuốc không rõ tên, bọn họ đều tò mò nhìn Trương Dương. Đợi Trương Dương giải thích cho bọn họ biết về viên thuốc kia.
Quách Dũng phát hiện vẻ mặt của Lương Nghiêm Phi không bình thường, xoay đầu lại nói.
- Tiểu Nghiêm, cháu có biết Trương Dương lấy ra viên thuốc gì kia không?
Nghiêm Lương Phi nuốt nước miếng, cứng ngắc chỉ gật đầu nói:
- Ừ, loại thuốc kia, từ xưa có ghi chép lại phương pháp bào chế thuốc, nhưng cần có mười mấy loại dược thảo quý mới luyện chế thành, hiện giờ sớm đã thất truyền, không ngờ…
Cháu trai của ông cũng là người của thế gia y học, đối với lời nói của Nghiêm Lương Phi, Quách Dũng rất tin tưởng không nghi ngờ gì cả, hiện tại, ông càng phát hiện, bệnh viện Kinh Hoà của bọn họ, có được Trương Dương là là vinh hạnh.
Còn Nghiêm Lương Phi vẫn thất thần, trước khi Trương Dương cho bà lão kia uống thuốc, cậu ta nhìn thấy rõ ràng trong tay của Trương Dương, loại thuốc này còn có rất nhiều, giống như là thuốc khai vị của bệnh viện, một nắm, kết quả là, cậu ta càng thêm ngẩn ra.
Làm xong mọi thứ, Trương Dương xoay người lại, phát hiện đứa bé kia lúc này đang trợn mắt to nhìn hắn, đứa bé này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn thấy Trương Dương đối xử tốt với nó và bà nội của nó, ánh mắt trong veo biểu hiện sự biết ơn đối với Trương Dương.
Đối với việc này, Trương Dương chỉ cười, sau đó nhẹ nhàng ân cần nói với đứa bé:
- Phóng Hệ, bà nội của cháu không sao cả, chuyện kế tiếp đều giao cho các chị y tá là tốt rồi.
Nói xong, Trương Dương lấy ra bảy tám viên thuốc, dùng giấy gói kỹ, đưa cho y tá bên cạnh nói:
- Khi các chị săn sóc cho bà lão này, nhớ rõ, viên thuốc này mỗi ngày uống một viên, uống ba ngày liền, từ ngày thứ ba trở đi, ba ngày mới uống một viên là được, nếu bà lão sau này xuất viện, đem viên thuốc còn lại đưa cho bà ấy để cho bà ấy tự dùng là được rồi.
Y tá kia vừa lo vừa mừng tiếp nhận viên thuốc, liên tục gật đầu, nhìn Trương Dương với ánh mắt tôn thờ sùng bái.
Còn Quách Dũng thì nhìn hắn cười đến nỗi mắt híp lại, càng lúc càng giống lão hồ ly, còn Nghiêm Lương Phi vẫn đứng đờ người ra nhìn hắn, không nói nên lời.
Viên thuốc quý báu như vậy, Trương Dương không ngờ tuỳ tiện đem tặng, chẳng lẽ Trương Dương không biết, loại thuốc này nếu đưa ra ngoài, ít nhất phải mua với giá vài ngàn tệ.
Cho dù ánh mắt sùng bái của y tá, hay là ánh mắt khó tin của Nghiêm Lương Phi kia, đối với những ánh mắt khác thường như vậy, Trương Dương sớm đã quen rồi, hắn cười ha hả, sau đó nói:
- Được rồi, nơi này không còn chuyện gì của chúng ta, chúng ta đi ra đi, bà lão cần nghỉ ngơi.
- À, đúng, để cho bà lão nghỉ ngơi.
Quách Dũng nghe Trương Dương nói như vậy, lập tức hạ lệnh đuổi, đuổi tất cả y tá bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Quách Dũng đầy thâm ý vỗ vai Nghiêm Lương Phong nói:
- Tiểu Nghiêm à, lần này biết lợi hại của bác sĩ Trương rồi chứ, về sau phải nên học tập bác sĩ Trương một chút, đừng cho mình là đệ nhất thiên hạ trong đám bạn cùng lứa tuổi nhé, cần biết rằng trên đời còn có người giỏi hơn.
Không ngờ, Nghiêm Lương Phi lúc này vẫn còn chưa tỉnh hẳn, cậu ta vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc khi lúc nãy Trương Dương tuỳ tiện lấy ra một số viên thuốc quý báu kia tặng người, đối với lời nói của Quách Dũng, anh ta gần như là máy móc liên tục gật đầu tiếp nhận.
Đối với việc này, Trương Dương căn bản không có cách nào khác, hắn tóm lại không thể nói cho Nghiêm Lương Phi những viên thuốc như vậy hắn muốn có bao nhiêu thì có, vả lại, loại viên thuốc này đối với Trương Dương mà nói, thật sự là viên thuốc kém cỏi nhất.
Người đến khám bệnh ở bệnh viện Kinh Hoà cũng không ít, nhưng cho tới trưa cũng không có xuất hiện người bệnh nào cần Trương Dương đích thân ra tay, vì thế Trương Dương dứt khoát dẫn Nghiêm Lương Phi đi dạo một vòng trong bệnh viện.
Nghiêm Lương Phi lúc nãy bị đả kích vẫn chưa hoàn hồn, chỉ rũ cụp đầu đi theo sau Trương Dương chậm chậm rảo mấy vòng mà chẳng có mục đích, cảnh tượng này, rơi vào mắt của các y tá bác sỹ khác, thì lại trở nên không bình thường.
Rất nhanh, trong bệnh viện, đã truyền ra tin đồn Trương Dương sinh viên thực tập vừa mới đến kia, đã khiến cho Ngiêm Lương Phi tài hoa trẻ tuổi hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng.
Nghe tin đồn tác quai tác quái như vậy, Trương Dương cũng đành chịu, nhưng Nghiêm Lương Phi không có bản lãnh cao như Trương Dương, đối với tin đồn quái ác của những bác sĩ y tá trong bệnh viện, cậu ta căn bản không nghe thấy, đương nhiên, dựa theo trạng thái tinh thần của cậu ta hiện tại, chỉ sợ có nghe thấy, cũng sẽ thờ ơ.
Thật sự không có việc gì, Trương Dương liền dẫn Nghiêm Lương Phi quay về phòng mạch của Bệnh viện Kinh Hoà để điều trị cho bọn họ.
Vừa vào cửa phòng, Nghiêm Lương Phi liền úp sấp trên mặt bàn, rất là buồn bã, cậu ta không hiểu được vì sao Trương Dương lại giỏi hơn cậu.
Nếu như những bác sĩ lớn tuổi, Nghiêm Lương Phi còn chấp nhận được, mấu chốt là, Trương Dương còn quá trẻ, lớn hơn cậu ta mấy tuổi, nội công và y thuật cũng không bằng cậu, nhưng Trương Dương lại mang viên thuốc tuỳ thân có giá trị như vậy, đây mới là sự tình khiến Nghiêm Lương Phi đau buồn nhất.
Còn Trương Dương nhàn rỗi không có chuyện gì, lại một lần điều tra hệ thống thánh thủ, lúc này đây, hắn kinh ngạc phát hiện, độ trung thành của Nghiêm Lương Phi đối với hắn vốn là số 0, không ngờ hiện tại biến thành 33 điểm, độ trung thành này đều vượt qua vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên khi hắn lần đầu tiên muốn thu nhận họ làm đồ đệ, độ trung thành của Diêm Diệp Phi hơi thấp, nhưng cao hơn Lý Quyên.
Vừa nghĩ thoáng qua, Trương Dương đã hiểu, Nghiêm Lương Phi người thanh niên này, bản chất vốn không xấu, việc hắn lúc trước đã trả tiền viện phí cho bà lão và đứa bé, sau đó lại lấy ra nhiều viên thuốc quý báu đối với Nghiêm Lương Phi mà nói, những việc này đã công phá suy nghĩ phòng ngự của Nghiêm Lương Phi.
Hiện tại, Nghiêm Lương Phi chẳng khác gì gián tiếp thừa nhận năng lực của Trương Dương, trong lòng không hề có suy nghĩ muốn đọ sức với Trương Dương, cho nên độ trung thành mới có thể cao đến như vậy.
Nói như vậy, nếu như hoàn thành nhiệm vụ kia "Cứu vớt Nghiêm gia", chẳng phải là nói đến lúc đó độ trung thành của Nghiêm Lương Phi sẽ cao đến gần 70, cho dù Trương Dương sau này xảy ra chuyện gì, đều không rời nửa bước đối với Trương Dương.
Một vị trẻ tuổi có giá trị tiềm lực cao đến 93 như thế, sau này sẽ có trợ giúp thật lớn và làm rạng danh Y Thánh Vũ Tông.
Lần này, Trương Dương quyết định phải giúp Nghiêm Lương Phi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống này là "Cứu vớt Nghiêm gia".
Nhưng trước đó, Trương Dương vẫn muốn xác định một chút, cứu vớt Nghiêm gia lần này, là trợ giúp Nghiêm Lương Phi khắc phục một chỗ thiếu hụt bẩm sinh của nhất tuyến kim đồng thể chất, hay là có sự tình khác.
- Đúng rồi Tiểu Nghiêm, nhà của cậu tại sao phải đưa cậu đến bệnh viện Trường Kinh Kinh Hoà?
Trương Dương đột nhiên hỏi.