Bọn họ nhìn thấy gì đây trời?
Trương Khắc Cần đang thân mật bắt tay với Mễ Chí Quốc, trước đó bọn họ vẫn còn một chút hoài nghi có phải là Trương Khắc Cần hay không, dù sao không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hiện tại thì lại hoàn toàn xác nhận tính chuẩn xác của tin tức kia.
Thân là quan viên chính phủ, bọn họ không thể nào ngay cả thủ trưởng của thủ trưởng mình đều không nhận ra.
Hai người đều hơi mơ màng, thế cho nên mãi khi thư ký lay gọi bọn họ mới phản ứng lại.
Xe của bọn họ đã đến ngay sau, bọn họ không thể tiếp tục lái xe đi về phía trước, bằng không sẽ đi tới ngay trước mặt Trương Khắc Cần.
Hai người vội vàng xuống xe, lúc này bọn họ đều không có thời gian suy nghĩ Trương Khắc Cần vì sao lại cùng Mễ Chí Quốc ở chung một chỗ, lại còn có vẻ thân thiết như vậy.
- Bí thư Trương, đúng là anh, không ngờ lại gặp được anh ở đây!
Dư Văn Sinh cấp bậc cao nhất, lão cười ha ha đi tới chào hỏi trước, Chu Quốc Thành theo sát phía sau, trên nét mặt còn không tự nhiên mang theo chút căng thẳng.
- Anh là Văn Sinh?
Trương Khắc Cần long mi không tự nhiên nhảy lên, lần này ông ta tới đây thuần túy là lấy thân phận riêng, hơn nữa còn là thương lượng chuyện đính hôn của con trai, cũng không muốn bị người khác quấy rầy.
Nhưng ông ta lại không biết, vừa tới Liệt Sơn đã bị người ta nhận ra.
Về phần Dư Văn Sinh thì ông ta cũng có chút ấn tượng, người này đã từng báo cáo công tác lên chỗ ông ta, trí nhớ của Trương Khắc Cần rất tốt, gặp gỡ một lần thì tên họ cơ bản đều có thể nhớ.
- Bí thư Trương, anh còn nhớ tôi sao!
Dư Văn Sinh có vẻ rất kích động, Trương Khắc Cần gọi ra tên của lão là chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến, lão chỉ là đi báo cáo công tác một lần, hơn nữa chỉ là báo cáo ngắn không tới mười phút.
- Sao anh lại ở đây?
Trương Khắc Cần nhàn nhạt gật đầu một cái, sắc mặt vẫn khá bình tĩnh, Triệu Dân cạnh đó thì lông mày đã chau lại.
Có một số việc Trương Khắc Cần không biết, nhưng anh ta lại biết rõ, lúc trước Trương Dương lần đầu tiên tới Liệt Sơn gặp tình huống ra sao trước sau Triệu Dân cũng đều biết, cũng đã báo cáo cho lãnh đạo, chỉ là khi đó Trương Dương tự mình giải quyết chuyện này, Trương Khắc Cần cũng là không có hỏi đến.
Trương Khắc Cần không hỏi, nhưng tất cả mọi chuyện thì anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng, chuẩn bị không thừa. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Cho nên mới biết, lão Dư Văn Sinh này chính là ông anh ruột của Dư Văn Vũ.
Nhưng đối với Dư Văn Sinh anh ta cũng chỉ là hơi có chút cảnh giác, cũng không thật sự để ở trong lòng, người như vậy đối với bọn họ vẫn là không có chút uy hiếp nào.
Chỉ là sự xuất hiện của lão ta giờ khiến Triệu Dân suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc muốn đem tình hình cụ thể của người này báo cáo lên lãnh đạo một tiếng, tránh để lãnh đạo cảm giác bị che giấu không biết gì.
Lúc này Dư Văn Sinh nếu là biết suy nghĩ trong lòng Triệu Dân e là sẽ khóc ròng, sẽ hối hận lần này đã tới Liệt Sơn.
- Tôi, tôi vừa khéo đi ngang qua, không ngờ lại gặp được anh, anh có cần tôi cho thêm người bảo đảm an toàn không?
Dư Văn Sinh hơi sững sờ, vội vàng nhanh chóng giải thích, lúc nói chuyện còn không tự nhiên liếc nhìn Mễ Chí Quốc.
Nguyên nhân lão ta tới là để tra chuyện vụ đầu độc ở quán cháo Mễ ký, nói trắng ra là chính là tới nắm thóp Mễ Chí Quốc, chỉ là lúc này Mễ Chí Quốc cùng Trương Khắc Cần ở chung một chỗ, nguyên nhân này lão ta tự nhiên không dám nhắc đến.
- Lần này tôi tới là có việc riêng nên không cần làm phiền các anh rồi!
Trương Khắc Cần nhẹ nhàng lắc đầu, Dư Văn Sinh gật đầu một cái, lại trông thấy Trương Dương cùng Mễ Tuyết một bên, trước đây lão ta đã gặp Mễ Tuyết.
Lão chưa từng thấy Trương Dương, nhưng thấy qua ảnh, lúc trước ảnh của Trương Dương trên ấn phẩm báo chí là rất nhiều, tuy rằng không phải chụp nguyên mặt, nhưng lúc này lão cũng đã nhận ra Trương Dương.
Nhìn thấy Trương Dương, trong lòng lão bỗng nhiên hồi hộp chốc lát.
lão rốt cuộc cũng nhớ ra, Mễ Chí Quốc trước đó lúc trở về nói là có khách tới nhà, hơn nữa chính là sui gia tới, thương lượng chuyện đính hôn.
Trương Dương hiện tại ở chung với Mễ Tuyết chung, bên cạnh lại là Trương Khắc Cần. Mễ Chí Quốc rõ ràng là đang tiếp bọn họ, sau khi đem những chuyện này liên tưởng lại thì một ý nghĩ thật không tốt lành gì bỗng nhiên dấy lên trong long lão ta, chẳng lẽ Trương Khắc Cần chính là nhà sui gia với Mễ Chí Quốc?
Ý nghĩ này mới vừa lóe lên, đã làm chính lão ta sợ hết hồn, vội vàng gạt sang một bên, lão không dám đi tin tưởng điểm ấy.
- Thưa bí thư Trương, đây là bí thư huyện ủy huyện Liệt Sơn chúng tôi Chu Quốc Thành, đây là cục trưởng cục cảnh sát Hồ Hải Minh, hay là anh cứ sắp xếp chọn người, cũng có thể bảo đảm an toàn hơn?
Chu Quốc Thành vẫn chưa lên tiếng, Trương Khắc Cần căn bản không nhận ra y, y cũng không dám tùy tiện mở miệng, Mễ Chí Quốc thấy y hơi căng thẳng thì lập tức tiến lên giới thiệu một câu.
- Xin chào bí thư Trương, hoan nghênh anh đã tới Liệt Sơn!
Nghe Mễ Chí Quốc giới thiệu đến chính mình, Chu Quốc Thành trong lòng cả kinh, vội vàng đi tới trước khẩn trương đưa tay ra, lúc này y không kịp nghĩ đến quan hệ giữa Mễ Chí Quốc và Trương Khắc Cần mà trong lòng chỉ tràn đầy sự cảm kích đối với Mễ Chí Quốc.
Chí ít bây giờ y không phải là cái bóng như lúc nãy nữa.
- Không cần, lần này tôi tới là để bàn chuyện đính hôn giữa Trương Dương và Mễ Tuyết, hoàn toàn là việc tư, không muốn lãng phí sức công, hơn nữa khả năng là nội trong hôm nay phải về luôn rồi!
Trương Khắc Cần mỉm cười lắc đầu, mới vừa bắt tay Chu Quốc Thành thì đầu đột nhiên quay ngoắt sang nhìn Mễ Chí Quốc tỏ vẻ không thể tin được.
- Lần này tôi tới đây thuần túy là việc cá nhân, không phiền phức đến địa phương, các anh nên làm cái gì thì làm cái đó thôi!
Trương Khắc Cần lại nói một câu, nói xong kêu đám Trương Dương cùng nhau đi về phía trước, Mễ Chí Quốc vội vàng theo tới, trước khi đi ông ta vẫn lén lút liếc nhìn Dư Văn Sinh cùng Chu Quốc Thành dáng vẻ đang nghiêm trọng đến mức đờ ra đó.
Nhìn dáng vẻ Dư Văn Sinh, trong lòng ông ta còn thấy vui vẻ giống như trả được thù.
"Dư Văn Sinh không phải là vì mặt mũi của Dư gia mà tới cố ý tìm mình gây phiền phức, muốn việc đính hôn của con gái bị hủy bỏ hay sao?
Lão có thể như thế, đơn giản cũng là bởi vì chức quan lớn hơn mình, quyền lợi lớn hơn mình mà thôi."
Nhưng nay đã có người so với lão càng lợi hại hơn, quấy rối việc kết hôn của con trai bí thư Trương, xem xem bản thân lão rồi sẽ có kết cục như thế nào, ngược lại thì Mễ Chí Quốc sẽ không đi nói giúp lão một câu nào, ông ta còn chưa khỏe đến mức đi giúp kẻ địch nói chuyện.
Chuyện lần trước khiến ông ta đã không vừa ý với Dư gia, lần này thái độ của Dư Văn Sinh càng làm cho hắn rõ ràng, hắn cùng Dư gia từ lâu đã là địch không phải bạn, đã là kẻ địch thì càng không thể đi giúp.
Mễ Chí Quốc, Trương Khắc Cần bọn họ rất nhanh chóng tiến vào Mễ gia, Triệu Dân cùng cảnh vệ viên lại còn mang xuống không ít lễ vật từ trên xe.
Đây là Trương Khắc Cần mua cho Mễ gia, chỉ xem những lễ vật này liền có thể rõ ràng, nhà sui gia của Mễ Chí Quốc đúng là bí thư Trương trên Tỉnh ủy.
Cũng chỉ có loại quan hệ này mới có thể làm cho Trương Khắc Cần chủ động mua đồ mang đến.
- Thư…thư ký Dư!
Chu Quốc Thành cũng bị tin tức kia triệt để làm cho chấn động rồi, lúc nói chuyện đều hơi cứng lưỡi, Hồ Hải Minh hơi khá hơn một chút, cấp bậc của y vốn là thấp, tuy rằng chấn động nhưng còn không đến mức thất thố như Chu Quốc Thành.
Y bây giờ rốt cuộc đã rõ ràng vì sao Mễ Chí Quốc và Trương Đức khi nghe được Trương Khắc Cần đến lại biểu hiện kinh hỉ như vậy.
Y cũng rốt cuộc biết, Mễ Chí Quốc tại sao có can đảm trực tiếp đối đầu với Dư Văn Sinh, lại còn muốn kiên trì đám cưới này, sui gia của người ta là bí thư tỉnh ủy, y mà có nhà sui gia như vậy thì có đối đầu với Dư Văn Sinh cũng sẽ không sợ sệt chút nào.
- Cái gì?
Dư Văn Sinh cuối cùng cũng coi như hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía Chu Quốc Thành, trên mặt lão vẫn còn có chút bối rối.
Tin tức kia đối với Chu Quốc Thành và Hồ Hải Minh mà nói chỉ là khiếp sợ, nhưng đối với lão mà nói chính là sợ hãi cùng cực, lão chẳng thể ngờ, bố của Trương Dương nghiễm nhiên lại chính là Trương Khắc Cần.
Sớm biết như vậy, lão làm sao có khả năng chạy tới đây như vậy, còn muốn phá hoại chuyện đính hôn của nhà người ta.
Sớm biết như vậy, Dư gia lúc trước sẽ không muốn làm thông gia với Mễ gia, điểm khác biệt ở đây cũng quá lớn, căn bản không phải nằm chung một cấp bậc, người ta ép chết bọn họ như ép chết con kiến cũng rất đơn giản.
Hiện tại trong lòng Dư Văn Sinh tất cả đều là hối hận xen lẫn ảo não, cùng với đó là muôn trùng bất an, nếu Trương Khắc Cần biết lần này lão tới là muốn phá hoại chuyện kết hôn của con trai ông ta, không biết ông ta có nổi trận lôi đình với chính lão hay không?
Bí thư tỉnh ủy mà nổi giận vứi lão, vậy thì đời này lão cũng đừng nghĩ chuyện lên chức, sinh mệnh chính trị cũng coi như đến hồi kết, thậm chí khả năng là phiền toái càng lớn hơn nữa.
- Bí thư Trương lần này vì việc riêng mà đến đây, anh xem chúng ta có cần âm thầm sắp xếp chọn người, bảo vệ an toàn cho ảnh hay không?
Chu Quốc Thành nghĩ nhiều như vậy ngoại trừ do Mễ Chí Quốc việc này có chút bất mãn ra thì suy nghĩ càng nhiều vẫn là ảnh hưởng trong lần này đến đây của Trương Khắc Cần, an toàn vẫn là quan trọng nhất, Trương Khắc Cần cho dù là vì việc riêng hay việc công thì nếu xảy ra vấn đề gì y cũng đều không gánh vác được trách nhiệm này.
- Anh cứ xem đó mà làm thôi, tôi có việc đi trước!
Dư Văn Sinh trực tiếp lắc đầu, nói xong liền lên xe của mình, ngay cả huyện ủy lão cũng đều không về mà đã trực tiếp dong thẳng về trong thành phố.
Chuyện Trương Dương là con trai Trương Khắc Cần hoàn toàn khiến lão tay chân bủn rủn, bây giờ lão căn bản không biết nên làm như thế nào cho phải, chuyện lão muốn làm nhất là trở lại trước đây đạp cho chính thằng em ngu xuẩn của lão một trận.
Cái thằng ngu xuẩn lần này làm hại chính lão đến khổ rồi.
Trương Khắc Cần lần này tới, quả thực không có dừng lại lâu lắm, buổi trưa ăn bữa cơm tại Mễ gia, buổi chiều hàn huyên một chút rồi lại trở về Trường Kinh luôn.
Cuối năm công việc của ông ta rất bận, căn bản không có thời gian ở ngoài luôn.
Thời điểm đính hôn của Trương Dương và Mễ Tuyết cũng triệt để được định ra, vào ngày hai mươi lăm tháng chạp, ngày đó còn cách một tuần lễ, hai mươi lăm tháng chạp cũng có mấy ngày nữa là sang năm mới.
Mễ gia đã sớm làm chuẩn bị, xác định để đến ngày cũng không bối rối, còn Trương gia thì chuẩn bị cũng đơn giản đi rất nhiều.
Trương gia không ở bên này, đính hôn cũng không cần nhiều người đứng ra như vậy, đến lúc đó Trương Khắc Cần và Trương Dương cùng nhau đến là được, nhà hàng cũng không cần đi đặt, tự có nhà hang giờ thật là thuận tiện.
Trương Khắc Cần một lần nữa rời khỏi, Trương Dương cùng Mễ Tuyết lần này cũng chưa đi, lại ở đây thêm mấy ngày nữa.
Xác định tháng ngày rồi, mấy nhà thân thích của Mễ Tuyết chỗ nào nên đi thì phải đi, Trương Dương hai ngày này vẫn phải cùng Mễ Tuyết đến những nhà này, đồng thời cũng mang tới một số lễ vật.
Hai người vẫn chưa đính hôn thì Trương Dương đã thu mua thành công trái tim của tất cả mọi người, việc kết hôn của hai người có thể nói là tất cả mọi người đều tán thưởng.
Ngoại trừ những chuyện này thì cũng không phát sinh biến hóa gì khác.
Có thay đổi thì cũng chỉ là Mễ Chí Quốc.
Trương Khắc Cần đến khiến ông ta không còn cách nào tiếp tục giấu diếm chuyện này, nhưng cũng chỉ có số ít mấy nhân vật trọng yếu trong huyện mới biết được chuyện này.
Chu Quốc Thành là kẻ rõ ràng nhất, y là tận mắt nhìn thấy.
Cho dù tận mắt nhìn thấy thì y cũng mất thời gian hai ngày mới tiếp thu nổi chuyện này, y cực kỳ đố kị với vận may của Mễ Chí Quốc, vừa thầm ước ao vừa nghĩ mình tại sao không có một cô con gái xinh đẹp như nhà Mễ Chí Quốc, cũng tìm nhà lãnh đạo trên tỉnh làm thông gia.
Không nói bí thư tỉnh ủy, dù chỉ là người làm trong thường vụ Tỉnh ủy cũng được, nếu vậy thì sự giúp đỡ dành cho y đã rất lớn.
Đố kị cũng chỉ là đố kị, thái độ của Chu Quốc Thành đối với Mễ Chí Quốc cũng bắt đầu có thay đổi, không chỉ có như vậy, bí thư thị ủy Hoa Thanh lại còn cho gọi Mễ Chí Quốc vào trong thành phố nói chuyện.
Lần này cũng chẳng lien quan gì đến công tác, hoàn toàn chính là bàn việc nhà, nói chút chuyện phiếm.
Cuối cùng Hoa Thanh mới hỏi đến chuyện Trương Dương với Mễ Tuyết, cũng chẳng khác gì là đang hỏi thăm quan hệ giữa Mễ Chí Quốc và bí thư Trương Khắc Cần