Thần Y Thánh Thủ

Chương 502: Còn có một người



- Trời mưa rồi!

Xe vừa rời khỏi huyện Cao Thành không bao lâu, trời liền đổ mưa phùn, một lúc sau, mưa to tầm tã, tầm nhìn trên đường đã giảm xuống.

Bắt buộc Long Thành phải lái xe chậm lại một chút, cần gạt nước mở hết cỡ, vẫn chỉ có thể nhìn về phía trước không đến 10m.

Thời tiết thế này, lại không quen đường, Long Thành căn bản không dám lái xe chạy nhanh.

- Khốn kiếp, ông trời cũng chống lại chúng ta, chờ tôi bắt được tên tiểu tử này, thế nào cũng phải đánh cho hắn một trận.

Trong rừng cây ở một bên đường, đang có một bóng người đang chửi ầm lên, trời mưa to như vậy mà lại có một người đi trong rừng mù mịt, rõ ràng là rất kỳ lạ.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, ở đây còn có một ông già nữa, xem ra ông già đang ngửa mặt lên trời miệng mắng chửi kia ít nhất cũng hơn 70 tuổi rồi, vụt đi rất nhanh chui vào một căn phòng bổ hoang ở phía trước không xa, trong phòng cũng bị dột, nhưng vẫn tốt hơn so với ở ngoài.

Ở trong phòng nhỏ, trên người ông già tự nhiên toát ra một đám hơi trắng, một lúc sau, quần áo trên người ông già vốn đang bị ướt nhẹp liền khô ngay, trên người ông ta không còn một tí nước nào đọng lại.

Nhìn về phía xa càng đi càng xa, cuối cùng ông ta cũng không nhìn thấy chiếc xe Jeep nữa, ông già chỉ còn có thể lắc đầu cười khổ.

Khi cơ thể ông ta đang tự làm khô ở đó, Vô Ảnh đang ngủ ở trong ngực của Trương Dương thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, mũi của nó không ngừng đánh hơi.

Một lúc sau, mặt của nó lại có một chút nghi ngờ, trèo lên cửa xe nhìn ngó xung quanh bên ngoài.

Và sau khi Vô Ảnh trao đổi, Trương Dương mới biết được hắn đã cảm nhận được một luồng nội kình rất mạnh vừa lóe lên rồi biến mất, luồng nội kình đó giống như ở ngay bên cạnh mình mà lại cũng như ở nơi chân trởi rất xa, nó không xác định được ở đâu.

Nó có thể xác định, chỉ là một luồng nội kình cao thâm mới xuất hiện.

Tin tức này khiến Trương Dương cảnh giác hơn, nhìn trời bên ngoài, hắn chỉ có thể thúc giục Long Thành lái xe nhanh một chút xem xem có thể nhờ trời mưa để thoát khỏi kẻ theo dõi này không.

Trời mưa từ sáng, đến chiều mới nhỏ lại một chút, cả buổi sáng bọn họ chỉ đi được hơn 100km, ra khỏi tỉnh là đến tỉnh Ngạc Bắc, theo tình hình trước mắt, buổi tối cũng không thể đến được hồ Ngạc Châu.

- Theo tốc độ hiện giờ, chập choạng tối chúng ta có thể đến được thành phố Tây Châu, buổi tối chỉ có thể ở lại Tây Châu mà thôi.

Khi tiếp xăng ở trạm xăng, Long Thành cẩn thận nhìn bản đồ, cuối cùng nói với Trương Dương một câu.

Không kịp kế hoạch may là trong kế hoạch trước của bọn họ đã tính toán thời gian chậm trễ này, cũng có thể đối phó với tình hình trước mắt.

Tây Châu là một thành phố cấp 3 ở phía Đông Nam tỉnh Ngạc Bắc, so với huyện Cao Thành thì cái huyện nhỏ này tốt hơn nhiều, sau khi mưa nhỏ, Long Thành đã tăng tốc độ lái xe lên rất nhiều, trước 5 giờ chiều đã có thể đến được Tây Châu.

Sớm hơn so với thời gian dự tính 1 tiếng, chủ yếu là sau mưa đường không có người, xe cộ cũng ít, thuận tiện cho lái xe rất nhiều.

- Kiến trúc của thành phố Tây Châu không tồi.

Lái xe vào thành phố, quan sát những tòa nhà cao tầng hai bên đường, Long Thành thầm gật đầu.

Hắn cũng thường xuyên đi qua rất nhiều thành phố cấp 3, năm 98, kiến trúc thành phố này thực sự không kém với sau này là mấy, Tây Châu cũng đã rất quy mô, ít nhất nhà cao tầng san sát, nhìn giống với những thành phố duyên hải phía Nam.

Thành phố như vậy không nhìn thấy nhiều ở đại lục.

Đến Tây Châu thì mưa đã hoàn toàn ngớt, cũng không biết có phải liên đến địa hình hay không, ở đây lượng nước rất ít, một số nơi chỉ ẩm ướt một chút, nhìn giống như là mưa phùn.

Long Thành xuống xe hỏi thăm một khách sạn nào tốt nhất ở đây rồi lập tức lái xe đi.

Tây Châu có khách sạn 5 sao Ngạo Thiên, đẳng cấp và quy mô không tồi, Long Thành hỏi thăm vài người, họ đều nói đây là nơi tốt nhất.

Khách sạn Ngạo Thiên ở trung tâm thành phố, nửa tiếng sau bọn họ đã đến được đây, nhìn từ bên ngoài khách sạn thực sự rất sang trọng, dù ở Trường Kinh cũng có thể xem là nơi tốt.

Khi xuống xe, Trương Dương còn để ý phía sau một chút, không còn cảm giác bị theo dõi lúc trước nữa.

Thế là đã khiến hắn thở phài nhẹ nhõm, nếu vẫn cảm thấy có người theo dõi sẽ khiến hắn rất không thoải mái.

Long Thành đi thuê phòng, thuê ba phòng sang trọng, tiếc là phòng tổng thống ở đây đã bị người ta đặt trước rồi, nếu không bọn họ có thể sẽ đặt phòng tổng thống, phòng tổng thống ở đây có 3 giường, bọn họ còn có thể được ở cùng nhau.

Mỗi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi trước một chút, Long Thành còn đi tắm, gã đã lái xe một ngày rồi, nội kình lại là người kém nhất, gã cũng đã hơi mệt.

Trương Dương cũng về phòng thu dọn đồ đạc một chút, hắn cần phải thay quần áo, lần này lên đường, luôn ở trên đường, Trương Dương đã mang theo mấy bộ quần áo, không giống lần trước chẳng mang theo cái gì.

Ở ngoài không có ai giặt quần áo cho hắn, tuy nhiên cũng may ở khách sạn có phục vụ giặt quần áo, Trương Dương không phải tự mình động tay nữa.

Đến 6 giờ, Long Thành mới gọi bọn họ cùng ra ngoài đi ăn cơm.

Bữa tối được giải quyết ngay tại khách sạn, khách sạn 5 sao dù sao đồ ăn cũng sẽ không kém, ba người đã tắm qua, sau khi thay quần áo đều tỏ ra rất thoải mái.

Khách sạn này rất lớn, ba người chiếm một phòng riêng nhỏ, gọi món ăn và rượu, ba người đều đã hơi đói, buổi trưa vì trời mưa nên họ ở trên xe ăn một chút đồ ăn vặt như bánh mỳ, ăn cũng không nhiều.

Ăn một lúc, bên ngoài đột nhiên tiếng nhạc vang lên rất lớn, Trương Dương và Long Thành đều ngẩng đầu lên, cuối cùng khẽ lắc đầu.

Khách sạn 5 sao to thế này, lại cũng rất sang trọng, không ngờ việc cách âm lại kém như vậy.

Một lúc sau âm thanh bên ngoài cũng nhỏ lại một chút, xem ra có lẽ đã có người đến đề nghị, rốt cuộc một người đến đây ăn cơm không phú thì quý, ai cũng không muốn bữa cơm của mình lại bị người ta quấy rầy.

Ba người uống hết bốn chai rượu, đồ ăn trên bàn đã ăn gần hết rồi mới rời khỏi bàn ăn, ăn bữa tối rất nhưng, ra ngoài đi bộ một chút cũng là để tiêu bớt đi.

- Trương Dương.

Vừa đi ra khỏi phòng mấy bước, một người đi tới trước mặt, nhìn Trương Dương ngạc nhiên gọi.

Trương Dương hơi giật mình, ba người cũng đều dừng bước.

Trương Dương cũng không ngờ, ở nơi xa xôi thế này, lại là thành phố lần đầu tiên đến không ngờ lại có người nhận ra mình.

- Anh là...?

Người trước mắt mặc bộ vest phẳng phiu, nhìn rất trẻ, dáng vẻ cũng rất tuấn tú, cũng trạc tuổi Trương Dương.

Trương Dương có cảm giác rất quen thuộc đối với người này, nhưng nhất thời chưa nghĩ được đây là ai, đang không ngừng lục tìm trí nhớ.

- Cậu đã quên mình rồi à, uổng công mình vẫn luôn nhớ cậu, mình là Tiêu Hà đây.

Nam thanh niên vui vẻ nói, rồi đi đến bên Trương Dương, không ngừng quan sát Trương Dương.

Trương Dương hơi sững sờ, kinh ngạc nói:

- Tiêu Hà, là cậu à?

Khi cậu ta nói ra tên của mình, Trương Dương cũng đã nhớ ra người này là ai.

Người này là Tiêu Hà, là bạn học cấp ba của Trương Dương, Trương Dương lúc đó là lớp trưởng, cậu ta là lớp phó học tập, cùng là cán bộ lớp đương nhiên thường xuyên qua lại, tuy nhiên vì chỉ là bạn học có một năm, ấn tượng của Trương Dương đối với cậu ta rất nhạt.

Đây là ký ức của trước kia, vừa rồi khi nhìn mặt mới nhất thời không nhớ, bây giờ gặp nhau, Trương Dương nhất định sẽ không quên.

Trương Dương còn nhớ, điều kiện gia đình của Tiêu Hà rất khá, cậu ta thi lên một trường đại học danh tiếng, theo tình toán thời gian đến bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp, không biết cậu ta vì sao lại xuất hiện ở đây.

- Cuối cùng đã nhớ ra mình rồi hả, lần trước về quê lúc tụ tập với bạn bè mọi người đều nhắc đến cậu, lớp trưởng của chúng ta sau khi tốt nghiệp thì không thấy xuất hiện nữa, đến một tin tức cũng không có, cũng không biết bây giờ cậu thế nào rồi.

Tiêu Hà vui vẻ nói, trong mắt cậu ta tỏ ra rất vui vẻ, là một niềm vui thực sự khi gặp được bạn học cũ.

- Mình luôn ở trong trường, rất ít khi về.

Trương Dương nhẹ giọng nói, ký ức về Tiêu Hà càng ngày hiện ra nhiều hơn trong đầu hắn.

Khi học cấp 3, Tiêu Hà là một người rất nhiệt tình, quan hệ với bạn bè rất tốt, nếu cậu ta không phải là học sinh ghép thì chức lớp trưởng của mình nhất định là của anh ta.

Cho dù như vậy, giáo viên cũng đã để cậu ta là lớp phó học tập.

Tiêu Hà là người nhiệt tình, thành tích học tập lại tốt, lúc đó tốt hơn nhiều so với Trương Dương, Trương Dương vì thành tích làm lớp trưởng, tuy cũng chịu trách nhiệm, nhưng không chủ động như Tiêu Hà.

Hai người học cùng một năm, quan hệ cũng không tồi, ít nhất Tiêu Hà đã giúp hắn không ít.

- Mình cũng đoán thế, cậu mà trở về làm sao có thể không liên lạc với bọn mình được, đúng rồi, hôm nay không phải chỉ có một mình mình đến đây, nhất định cậu sẽ không ngờ được còn có ai đâu.

Tiêu Hà vui vẻ nói, Long Phong luôn đứng quan sát người này.

Không biết chuyện gì xảy ra, Long Phong có thể rõ ràng cảm nhận được, trong lòng Tiêu Hà là vui mừng thực sự, cậu ta vui mừng sau khi gặp được Trương Dương.

Sự vui mừng này không hề có bất kỳ sự giả tạo nào, đó là tình cảm trân thật nhất.

- Còn có ai?

Trương Dương hỏi, hắn nhớ Tiêu Hà học ở Thanh Hoa tại Kinh Thành, lúc đó Tiêu Hà thi đậu đại học Thanh Hoa là một chuyện vui rất lớn ở chỗ bọn họ lúc đó, cũng là một sự tự hào của trường bọn họ.

- Đi theo mình sẽ biết, hai anh đây đều là bạn của Trương Dương hả, cùng đi nào.

Tiêu Hà nói xong lền đi trước và lôi cánh tay của Trương Dương cùng đi.

- Ồ!

Cậu ta giữ tay kéo đi liền kinh ngạc kêu lên, vừa rồi cậu ta cứ ở đó nói chuyện với Trương Dương, không chú ý trong tay Trương Dương còn ôm một con chồn rất đáng yêu.

Tia Chớp không vui ngẩng đầu lên, rồi tiếp tục nằm xuống.

Bình thường nó không ăn đồ gì khác ngoài rắn độc, nhưng sẽ uống một chút rượu và nước.

Tối nay nó và Vô Ảnh đều đã uống một chút rượu, uống không nhiều, nhưng cũng đang chếnh choáng, hai tiểu tử này tửu lượng không tốt không bằng bọn Trương Dương.

Còn Vô Ảnh, đã nằm ngáy khò khò trong túi Phàm bố.

- Con chồn đáng yêu xinh đẹp như vậy thật không dễ gặp.

Sự chú ý của Tiêu Hà đã chuyển từ Trương Dương sang Tia Chớp, nhìn bộ lông trắng tinh của Tia Chớp, cậu ta không khỏi thích thú, ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng.

Trường của Tiêu Hà vào học lớn hơn trường đại học Trường Kinh nhiều, ở đó cũng có học sinh nuôi dưỡng chồn, cậu ta có quen một người, tuy nhiên con chồn của người bạn kia lông màu xám, kém hơn rất nhiều con trồn này của Trương Dương.

- Cậu vừa nói có ai tới nữa?

Trương Dương mỉm cười hỏi, Tiêu Hà lập tức vỗ vỗ đầu, không chú ý đến Tia Chớp nữa, kéo Trương Dương đi ra ngoài.

- Chờ nhìn thấy người cậu sẽ biết ngay, cô ấy nhìn thấy cậu ở đây, nhất định sẽ rất bất ngờ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tiêu Hà vừa đi vừa nói, cậu ta chỉ nói có người, nhưng không nói với Trương Dương là ai, khiến Trương Dương cảm thấy hiếu kỳ.

Mỗi người đều có hiếu kỳ mò, nghe người ta nói nửa câu lấp lửng rất khó chịu, Trương Dương cũng không ngoại lệ, chỉ là sự hiếu kỳ không lớn như vậy, thấy Tiêu Hà không nói cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv