Ba ngày ở trên núi, chờ đến ngày giỗ mẹ giỗ mẹ xong, Trương Dương mới trở về.
Chuyến đi lần này, tuy rằng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng ít ra hắn cũng hiểu rõ hết mọi chuyện, giải trừ được những tai họa ngầm của bản thân.
Tất cả mọi chuyện trước kia đều là hiểu lầm, bởi vì từ khi còn nhỏ, ấn tượng của Trương Dương với ba cũng không sâu sắc, đương nhiên là tất cả tội lỗi hắn đều đổ hết lên đầu cha mình.
Vốn có cơ hội để hóa giải hiểu lầm đó từ lâu, tiếc là Trương Khắc Cần vì giữ lời hứa mà không nói rõ chân tướng sự việc, nên hiểu lầm càng ngày càng sâu sắc. Vì thế sau khi được thừa hưởng thân thể này hắn vẫn bị hiểu lầm kia ảnh hưởng.
Sau khi hóa giải được hiểu lầm, Trương Dương mới có cảm giác rằng hắn hoàn toàn khống chế được bản thân mình.
Hắn sau này không còn mầm hoạ nào nữa.
- Dương Dương, lúc rảnh rỗi trở về thăm thì hơn, việc tu luyện của cháu cũng không thể chậm trễ được.
Lúc đưa Trương Dương xuống núi, Trương Vận An cũng có chút xúc động.
Trong ba ngày này, ông ta có cơ hội thảo luận cùng với Trương Dương, chủ yếu vẫn là thảo luận về nội công và những thứ mà tổ tiên họ truyền lại. Ông ta muốn biết rốt cuộc Trương Dương đã học được những thứ này từ chỗ cha đẻ của hắn hay từ đâu.
Tìm hiểu những điều này, ông ta mới phát hiện, không ngờ Trương Dương hiểu biết hơn ông ta rất nhiều, đặc biệt là y thuật thậm chí còn cao hơn ông ta một bậc.
Trương gia sống nhờ nghề y, từ trước đến nay đều coi trọng y thuật nhất, cho nên thường xuyên đi khắp nơi chữa bệnh cứu người.
Y thuật của Trương Vận An cũng không kém, nhưng ông ta chỉ để tâm đến tu luyện nội lực hơn là muốn theo đuổi y thuật.
Đây cũng là nguyên nhân mà ông ta thường xuyên ở trong núi, không ra khỏi cửa. Sự đam mê của ông ta đối với võ học cũng có thành tựu giúp ông ta đột phá sớm đạt tới nội công tầng thứ tư và trở thành một trong những cao thủ hàng đầu.
Có cái được thì cũng có cái mất, ông ta chỉ chữa bệnh cho dân ở trong thôn, tất nhiên y thuật sẽ mai một đi một chút.
Nhưng có điều mà ông không ngờ là Trương Dương còn trẻ như vậy, không chỉ có nội lực vượt xa việc tu luyện bao năm của ông ta, mà ngay cả y thuật cũng mạnh hơn ông ta, khiến ông chỉ có thể ngậm ngùi. Trên thế giới này vẫn tồn tại thiên tài xuất chúng hay là "quái vật" đây?
Tuy nhiên, tên "quái vật" này là cháu ngoại của ông ta, còn có thể kế thừa Thánh y nhất mạch, tự dưng trong lòng ông ấy bỗng vui mừng vô cùng.
- Cậu à, cậu yên tâm. Khi nào rảnh cháu sẽ quay lại.
Trương Dương chào từ biệt Trương Vận An, hắn đã hoàn toàn dung hoà được kí ức trước kia.
Hắn bây giờ giống như đã trải qua hai đời người, như từng được sinh ra hai lần, kí ức của cả hai lần cũng đều là của hắn.
Hắn lúc này cũng có thể nói là tâm hồn và cơ thể hoàn toàn dung hợp, sau này cũng không phân biệt nhau nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Tốt lắm, các cháu đi đi.
Sau khi Trương Vận An tiễn họ lên xe, liền vẫy vẫy tay rồi một mình quay trở về.
Thật sự Trương Dương cũng rất muốn mời ông ấy xuống núi. Nhưng mà ông ta đã quen ở trong núi rồi, không thích cuộc sống náo nhiệt nơi thành thị.
Môi trường tu luyện trên núi tốt hơn bên ngoài, Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã đạt được nội công kì sau tầng thứ ba, cũng là đả kích lớn đối với ông ta. Ông ta phải quay về cố gắng nhiều hơn nữa. Y thuật không sánh bằng Trương Dương nhưng về nội lực không thể thua hắn được, ông ta vẫn phải duy trì ưu thế về nội lực vượt trội.
Từ trên núi đi xuống, sau khi đi được một đoạn, bọn họ phát hiện phía trước có chiếc xe Ford ở ven đường.
Bên cạnh xe còn có một cái lều, bên trong có một người dân trông coi.
- Chúng ta đã để chiếc xe này nhiều ngày như vậy rồi. Tôi sợ có điều gì không hay xảy ra nên đã nhờ người trong thôn trông giúp, mỗi ngày trả họ chút phí trông xe.
Nhìn thấy Trương Dương và Lý Vĩ đều đang nghi hoặc, Cao Kiệt lập tức đứng ra giải thích một câu.
Đúng là đối với người sống trên núi mà nói thì ô tô thực sự là xa xỉ phẩm, thật sự có người có chú ý đập chiếc xe này, có thể bọn họ dám lôi đi thật.
Cho dù sau này có thể tìm lại được thì cũng là chuyện phiền toái.
Còn nữa, chiếc xe này có người lôi đi thì cũng không mở khóa được, rất có thể sẽ bị phá vỡ đem bán sắt vụn, cho dù có lúc tìm được, thì cũng có nhiều tổn thất, Cao Kiệt vì tránh trường hợp này xảy ra, liền lấy một ít tiền, cố ý nhờ người ta trông coi.
Những việc mà anh ta làm, cũng không hề nói cho Trương Dương và bọn họ biết.
- Anh Cao, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo, chuyện lần này của tôi khi nào đến Hỗ Hải thì tôi sẽ nói cảm ơn anh sau.
Lý Vĩ vỗ vỗ vào bả vai Cao Kiệt, cảm xúc thật không phải lúc nào cũng nói thành lời được.
Trương Dương cũng im lặng gật đầu, Cao Kiêt suy nghĩ rất chu đáo, lần này người ta cũng đã phải đi cùng mấy ngày liền, hắn còn nợ anh ta một ân tình.
- Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đến Hỗ Hải tìm anh.
Cao Kiệt cười lớn một tiếng, bọn Trương Dương lại lái thêm chiếc xe Ford nữa, ba chiếc xe cùng đi xuống núi.
Về đến thành phố Ngụy Châu đã là giữa trưa, họ lái xe thẳng đến sân bay Thiểm Nam, lên máy bay từ sân bay bay về Trường Kinh.
Còn hai chiếc xe, Cổ Phương sẽ liên hệ với công ty cho thuê xe, thuê người lái xe về.
Mặt khác, Trương Dương cũng gọi điện hỏi thăm cách liên hệ với bệnh viện nhi đồng An Điền, dấu tên quyên góp năm ngàn tệ để cải thiện môi trường bệnh viện, vậy cũng coi như cảm ơn vị viện trưởng tâm huyết này.
- Cuối cùng cũng về rồi!
Về đến nhà rồi, Khúc Mỹ Lan hô to một tiếng, còn vươn vai một cái.
Cô ta đang vươn nửa chừng, liền dừng ngay lại ngay, xấu hổ nhìn bọn Trương Dương.
Trương Dương nhìn cô ta một cái, vừa cười vừa lắc đầu, rồi quay đầu lại nhìn Long Phong.
Tinh thần của Long Phong rất tốt, trước khi xuống núi, anh ta đã liên lạc với cha rồi, khẳng định chuyện anh ta có thể tu luyện Vô thượng thực điển, cha anh ta còn để cho anh ta trở về tu luyện tiếp.
Chỉ có điều yêu cầu này bị anh ta đã từ chối rồi, cho dù anh ta có tu luyện thì cũng sẽ là ở bên ngoài và chỉ trở về khi đã tu luyện thành công.
Ba ngày ở trong núi, anh ta cũng đã tu luyện được nội công.
Nhanh như vậy, chính là vì hắn có thực lực nhất định của mình.
Trương Dương đã cho anh ta ba viên Tinh Huyết đan, chỉ có điều linh dược này hiện tại anh ta chưa sử dụng, anh ta định khi trở về sẽ bế quan tu luyện, trước kia có biểu hiện bên ngoài không ổn định, nếu dùng thì sẽ trở thành lãng phí.
- Đừng gọi tôi, cần gì tôi sẽ tự ra lấy.
Long Phong cười nhạt với Trương Dương, nói xong liền trở về phòng mình, ý định của anh ta sau khi về là sẽ lập tức bế quan.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài thản nhiên của anh ta, thực sự có cơ hội để khôi phục, anh ta cũng rất sốt ruột.
Trương Dương thả Tia Chớp ra, để Tia Chớp đi bảo vệ cho Long Phong.
Lần này Tia Chớp không có biểu hiện gì là không muốn đi. Tên nhóc con kia biết rất rõ là lần này Long Phong cũng vì cứu bọn họ nên mới trở nên như thế này, bảo vệ anh ta cũng là nên làm.
- Cổ Phương, anh Lý, lần này cảm ơn các anh, bây giờ chúng tôi đã quay lại rồi, nhất định đưa các anh đi Trường Kinh vui chơi một chút.
Tiễn bước Long Phong, Trương Dương hướng về phía Cổ Phương và Lý Vĩ nói một câu. Hai người đi cùng lần này, quả thực đều giúp hắn không ít.
Bây giờ về đến đây rồi, cũng nên bày tỏ lòng cảm ơn.
- Cậu đối với chúng tôi còn khách khí như vậy sao? Cậu nói vậy đấy nhé. Dẫn chúng tôi đi vui vẻ một chút ở Trường Kinh nhé, đợi chơi hết các trò ở Trường Kinh rồi chúng tôi mới trở về.
Cổ Phương cười ha hả, anh ta cũng không còn khách sáo với Trương Dương nữa.
Anh ta đến tìm Trương Dương cũng chính vì mục đích này, giữ quan hệ này duy trì thật tốt, mặt khác cũng là thật lòng biết ơn Trương Dương, lần này ông Kiều có thể được cứu chữa, tất cả đều là nhờ vào Trương Dương.
Về đến Trường Kinh thì trời đã nhá nhem tối, buổi tối không đi nhà hàng, Trương Dương bảo Khúc Mỹ Lan đi mua đồ ăn, một mình ở nhà trổ tài khéo tay.
Cổ Phương và Lý Vĩ đều hết lời khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Trương Dương, hai người đều không ngờ rằng, Trương Dương còn có tay nghề làm bếp giỏi như vậy.
Cổ Phương còn nói cường điệu rằng sau này sẽ ở lỳ nhà Trương Dương không về nữa, mỗi ngày đều được ăn món ăn ngon do Trương Dương làm.
Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, ngày hôm sau Trương Dương đã dậy sớm tu luyện, lại phát sinh một số cảm xúc.
Trước kia đều là hắn và Long Phong cùng nhau tu luyện, hôm nay thì chỉ có một mình hắn.
Hắn chỉ có thể thầm chúc phúc cho Long Phong, mong anh ta sớm hồi phục, sau này hai người còn có thể tiếp tục cùng nhau tu luyện vào sáng sớm, cùng nhau tiến bộ.
………….
Ở Viện an dưỡng Trường Kinh, ông Tề đang một mình thong thả tập thái cực quyền trong sân.
Ông tập rất chậm, động tác cũng không phải chuẩn mực lắm, nhưng trên mặt ông lại hiện đầy sự thỏa mãn.
Thuốc của Trương Dương, ông cụ đã dùng hết rồi. Mỗi ngày đều dùng đúng giờ, hiệu quả của những viên dưỡng sinh hoàn hơn hẳn sự mong đợi của ông ta, cũng nhờ vào loại thuốc này mà ông ta cũng đã có thể tự do đi lại được.
Tuy rằng cũng không phải linh hoạt cho lắm, nhưng so với những bất tiện trước đây mà nói thì đã tiến bộ quá nhiều rồi.
Điều này cũng làm cho ông càng có lòng tin đối với cách điều trị của Trương Dương.
- Cậu và ông ngoại có muốn cháu gọi điện cho Trương Dương không ạ? Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi!
Thái Triết Lĩnh từ trong phòng đi ra, đưa cho ông Tề chiếc khăn mặt, nhẹ nhàng nói.
Ông Tề nhận lấy chiếc khăn, xoa xoa mặt, cười ha hả nói :
- Không cần thúc giục, cậu ta không tới nhất định là có việc bận, nói không chừng còn chưa quay về, chúng ta không cần phải vội.
Người như ông ta bình thường đều rất rộng lượng, Trương Dương có việc bận, ông ta cũng sẽ không đi làm phiền. Ông ta cũng tin tưởng người ta không có chuyện quan trọng thì sẽ không đi xa.
Thái Triết Lĩnh gật đầu, vừa muốn nói liền quay đầu lại.
Phía ngoài đang tiến vào một chiếc xe có rèm che màu hồng cờ, chiếc xe này anh ta không có gì xa lạ, là Trương Khắc Cần ngồi trong đó. Khi ông Tề ở đây, Trương Khắc Cần đã tới nhiều lần.
- Ông Tề, ông hôm nay thần sắc tốt hơn rồi!
Xuống xe, Trương Khắc Cần đi về phía ông Tề, Triệu Dân thì đứng ở bên cạnh xe đợi ở đó.
- Khắc Cần tới rồi, đã nói mọi người bận rộn thì cũng không cần đến, tôi ở trong này cũng quen rồi.
Ông Tề cười ha hả, đưa khăn mặt lại cho Thái Triết Lĩnh, chào hỏi Trương Khắc Cần, mời ông ta vào trong sân ngồi.
- Sao có thể vậy được, cháu với Chấn Quốc là bạn thân, bác lại là bề trên của cháu, không thể không đến được.
Trương Khắc Cần ở đó cười, Thái Triết Lĩnh đã bước vào phòng bố trí người pha trà. Anh ta vẫn luôn ở đây, trong khoảng thời gian này anh ta phụ trách việc chăm nom cậu và ông ngoại.
Triệu Dân nhìn sếp ở bên trong, nụ cười hiện trên khuôn mặt, hắn ta biết rõ quan hệ giữa sếp và ông cụ này.
Con đường làm quan của Trương Khắc Cần có thể nói là cực kỳ suôn sẻ, ông ta đã sớm kết giao với nhóm người ở thủ đô có sự nghiệp còn chưa được như ý, sau đó họ đều phát triển đi lên, cũng có thể nói là thiện duyên của ông ta.
Trong những người này, thì có ông Kiều Hỗ Hải, ông Tề đây và còn có một vài người khác nữa.
Những người này có địa vị ngày càng cao. Chức vụ của Trương Khắc Cần cũng được thăng chức thường xuyên, về phương diện này, thì không có ít lần được các bậc tiền bối này nâng đỡ.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Triệu Dân quay đầu lại, phía ngoài có một chiếc xe đang tiến vào.
Đây là chiếc xe Benz, đúng là Triệu Dân cũng không xa lạ gì chiếc xe này, đây là xe của Trương Dương, mấy ngày nay hắn ta không nhìn thấy, rốt cuộc Trương Dương cũng đã tới rồi.
Nhưng hắn ta cũng có chút bận tâm hướng vào bên trong nhìn một chút, hắn biết rõ niềm oán hận của Trương Dương đối với sếp của mình.
Bây giờ hắn ta chỉ biết cầu nguyện, Trương Dương ngàn vạn lần đừng ngồi trên xe như lần trước, lần đó cũng đã khiến sếp rất xấu hổ rồi. Tuy Trương Dương đã viện ra một cái cớ, nhưng người ở đây cũng không phải ngốc, cũng đều thấy tình cha con của họ không được hoà thuận.