Ngoài Long Phong ra, trong lòng mọi người đều có chút kinh ngạc.
Tuổi thơ đã kết thúc ở đây. Câu nói này nghe rất không bình thường, lại có vẻ thương cảm, chỉ nghe câu này cũng có thể đoán được, Trương Dương ở đây nhất định đã trải qua việc gì đó rất không tốt.
Hơn nữa đã có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
- Trương Dương!
Mễ Tuyết vội vàng khoác tay Trương Dương, nhẹ nhàng dựa vào người hắn.
Cổ Phương và Lý Vĩ nhìn nhau, hai người không nói gì, có lẽ hai người này cũng hiểu ra một chút, mục đích muốn đến An Điền của Trương Dương, cũng biết được vì sao vừa nãy hắn lại trả lời một cách không thoải mái như vậy.
- Tôi không sao, cả ngày mệt rồi, tất cả hãy nghỉ ngơi đi!
Một lúc sau, Trương Dương mới khẽ thở dài, cười nói một câu, nói xong dẫn đầu đám người đi vào trong khách sạn.
Phòng đã được đặt trước, thủ tục nhận phòng làm rất nhanh, nhận phòng xong mỗi người đều đi nghỉ ngơi một chút, sau đó mới cùng ra ăn tối.
Bữa tối Lý Vĩ vốn muốn ăn ở nhà hàng trong thành phố, anh ta biết nhà hàng nào tốt nhất ở đây, muốn sắp đặt một chút, chỉ là nhìn thấy Trương Dương tâm tình không thoải mái nên lại thôi.
Ăn một chút đồ đơn giản ở khách sạn, từng người lại trở về phòng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương và Long Phong đều dậy sớm như thường ngày, chạy vài vòng quanh công viên bên cạnh, hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm.
Bọn họ tu luyện nên thích tìm những nơi có nhiều cây cối, năng lượng tự nhiên ở nơi đó đều khá tốt.
Đến bữa sáng hai người mới trở về, Mễ Tuyết đã quen với việc sáng sớm hai người họ cùng nhau ra ngoài rèn luyện, nhưng Mễ Tuyết thực sự không biết bọn họ ra ngoài là để luyện nội công. Trong ấn tượng của Mễ Tuyết, hai người chỉ là tập thể dục.
Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần mọi người đều đã tốt hơn nhiều, lúc ăn sáng, Cổ Phương lấy ra một đống đồ.
- Trương Dương, mười năm nay An Điền đã có những thay đổi không nhỏ, lần này cậu chắc không phải chỉ là muốn tìm lại ký ức phải không nào?
Cổ Phương căn một miếng bánh bao, vừa nhai vừa vui vẻ hỏi một câu.
Mễ Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn Trương Dương, đã lâu cô cũng hiếu kỳ đối với nguyên nhân đến đây của Trương Dương.
- Tôi lần này đến đây, thực sự đúng là muốn tìm lại ký ức!
Trương Dương mỉm cười. Nghỉ ngơi qua một đêm cảm giác của hắn cũng tốt hơn rất nhiều, nay đã đến được đây, Trương Dương tin rằng hắn nhất định có thể tìm thấy cái gì đó.
- Được. Tôi không hỏi nữa, tí nữa chúng ta đi đâu?
Cổ Phương xua tay, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, anh ta nghe ra Trương Dương không muốn trả lời câu hỏi của mình.
- Tí nữa mọi người ở lại đây, tôi muốn một mình đi một chuyến, chờ tôi trở lại rồi nói!
Nghĩ một lúc, Trương Dương mói khẽ nói một câu.
Vừa rồi ngày đầu tiên, hắn vẫn chưa có manh mối gì, hắn cũng chưa nói cho mọi người mục đích đến đây lần này, lúc này đương nhiên không thể để bọn họ đi cùng được.
Cổ Phương hơi sửng sốt. Tuy nhiên vẫn gật đầu:
- Được rồi, chúng tôi chờ cậu, đừng để chúng tôi chờ lâu quá là được, nếu cậu ra ngoài lâu, tôi sẽ đi thuê xe. Chúng tôi sau đó cũng sẽ thuận tiện hơn một chút!
Cổ Phương người này rất thông minh, Trương Dương không muốn nói, lại muốn một mình hành động, anh ta biết Trương Dương nhất định có việc không muốn để mọi người biết.
Anh ta tuyệt đối không thể yêu cầu đi cùng Trương Dương được, ở lại đây, hoặc làm việc gì đó cũng được.
- Thuê xe cũng được. sau đây cũng rất cần đến xe!
Trương Dương gật đầu, bọn họ không có xe ở An Điền, lại không đáng để phải mua một chiếc xe, thuê xe vẫn là thuận tiện hơn.
Hắn có thể sẽ phải cần một khoảng thời gian mới có thể trở lại, Cổ Phương đã muốn nhận nhiệm vụ thuê xe, vậy giao cho anh ta cũng được.
- Không thành vấn đề, việc này giao cho tôi!
Cổ Phương khoát tay, sắc mặt của Mễ Tuyết lại hơi chút lo lắng, cô ta cũng hiểu, Trương Dương muốn đi một mình nhất định là hắn có việc của mình.
Dùng bữa sáng xong, Mễ Tuyết lại dặn dò Trương Dương mấy câu rồi mới trở về phòng, ở lại khách sạn chờ Trương Dương.
Một lúc sau Khúc Mỹ Lan cũng vào phòng của cô, hai người ở đó nói chuyện, thực ra chủ yếu là Khúc Mỹ Lan muốn hỏi thăm quá khứ của Trương Dương.
Đáng tiếc là quá khứ của Trương Dương chính Mễ Tuyết cũng biết rất ít.
Ôm lấy tia chớp và vô ảnh, Trương Dương một mình rời khách sạn, taxi ở trước cửa khách sạn rất nhiều, hắn đi thẳng đến một chiếc, nói với tài xế địa chỉ.
Ngõ Phúc Thọ, nơi hồi đó hắn sống, đến giờ vẫn chưa quên địa chỉ.
Ngõ Phúc Thọ cách khách sạn không quá xa, ở đó không phải là hẻo lánh, nhưng cũng không phải là nơi giới quý tộc sống.
Ngõ Phúc Thọ chính là khu chung cư bình thường, nổi tiếng bởi quảng trường Phúc Thọ bên cạnh đó, Trương Dương còn nhớ, hắn học ở trường mẫu giáo kế bên, đáng tiếc bạn học ở đó đều đã quên hết rồi.
An Điền không rộng, hồi năm 98 hiện tại lại càng nhỏ hơn, không lâu sau taxi đã đến nơi.
Trả tiền rồi xuống xe, trong lòng Trương Dương lại có chút xốn xang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Đã mười năm rồi, hắn đã mười năm không trở lại đây, lần này đến đây chỉ có cảm giác cảnh còn người mất.
Cảnh còn người mất là suwj thực, ngõ Phúc Thọ vẫn mang dáng vẻ trước kia, đáng tiếc hắn lại không phải là hắn trước kia nữa.
Hắn bây giờ, bao trùm cơ thể là linh hồn của kiếp sau và cũng có kế thừa linh hồn của ký ức.
Nhìn biển chỉ đường của ngõ Phúc Thọ, Trương Dương lại khẽ thở dài, sau đó bước nhanh về phía trước.
Trương Dương nhớ, hồi đó họ sống ở khu tập thể của Viện nghiên cứu Đông y, Trương Dương khi đó căn bản không có hứng thú với bất kỳ thứ gì ở đây, cho dù là viện nghiên cứu gì, chẳng có liên quan gì với hắn.
Đi được khoảng 5 phút, một loạt nhà kiểu cũ xuất hiện trước mặt Trương Dương.
Đây đều là nhà 5 tầng kiểu cũ, nhìn thấy những tòa nhà này, trong lòng hắn lại xao động, năm đó hắn và mẹ sống ở đây, trong một căn phòng cũ 3 gian 1 phòng khách.
Căn phòng đó là do đơn vị phân cho mẹ hắn.
Trương Dương khi đó không hiểu, bây giờ nhớ lại, địa vị của mẹ hắn trong Viện nghiên cứu chắc cũng không thấp, nếu không sẽ không được phân một căn phòng tốt như vậy, nói như vậy thìhỏi thăm tình hình của bà chắc cũng dễ hơn một chút.
Chậm rãi tiến về phía trước, Trương Dương rất nhanh đã đến tòa nhà năm đó hắn sống.
Tuy đã mười năm rồi, ký ức cũng có chút mơ hồ, nhưng sau khi quay trở lại đây, tất cả ký ức dường như lại ùa về, rất rõ ràng.
- Cây bồ kết vẫn còn!
Nhìn thấy cây bồ kết rất to ở bên cạnh tòa nhà, nhìn thấy gốc cây già, khóe miệng Trương Dương không khỏi nở ra nụ cười.
Trẻ con lúc đó rất thích đùa chơi dưới gốc cây bồ kết này, cây bồ kết to, lại không cao, rất dễ trèo lên, mùa hè trèo lên hái lá, hóng mát.
Đây là những trò chơi trẻ con lúc đó đều thích nhất.
Một cây bồ kết, lại khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều thứ. Chăm chú nhìn cây bồ kết một lúc, hắn mới đi đến cửa một căn hộ ba gian của tòa nhà.
Căn hộ ba gian số 301 chính là nơi năm xưa hắn ở.
- Cậu này làm gì đấy, tìm ai vậy?
Trương Dương đang đứng bần thần ở đó, một giọng nói đột nhiên gọi giật hắn lại, Trương Dương vội vàng quay đầu lại, sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã có một ông già lưng còng đứng ở đó.
Đây cũng là vì hắn quá bần thần, nếu không chắc chắn không để người khác đứng ngay sát mình mà không biết.
- Ông Chu?
Trương Dương nhìn ông ta một lúc, có chút không chắc chắn gọi. Ông già lưng còng này hắn cũng có chút ấn tượng, là ông Chu trước kia hay bán kem ở đầu ngõ, kem Chu Ký của ông Chu bán ăn rất ngon.
Khi đó, kem Chu Ký thực sự là đồ ăn vặt Trương Dương thích nhất.
- Cậu là...?
Ông già nhíu mày lại, không ngừng nhìn Trương Dương. Ông có chút tò mò, nhìn Trương Dương rất lạ, nhưng không ngờ Trương Dương lại biết đến ông ta.
Ở khu tập thể này, ông ta thuộc dạng sống ở đây trong thời gian dài nhất, ông ta cũng là viên chức của Viện nghiên cứu Đông y, chỉ có điều đã về hưu lâu rồi. Sau khi về hưu ông ấy mới đi bán kem.
Bây giờ ông đã lớn tuổi rồi, không bán được nữa, hàng ngày cứ lang thang ở trong khu tập thể.
- Cháu là Trương Dương, Trương Dương của Thi Hoa gia, ông còn nhớ không?
Nhìn thấy ông già này, tâm tình của Trương Dương lại có cảm giác vui mừng, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn nhiều.
- Trương Dương, Thi Hoa?
Ông già nhìn Trương Dương đánh giá, nét mặt hoài nghi.
Sau một lúc, trên mặt ông ta đột nhiên tỏ ra kinh ngạc và rất vui vẻ.
- Tôi nhớ rồi, cậu chính là thằng nhóc nhà Thi Hoa gia, tên là gì nhỉ, Dương Dương, đúng Trương Dương, cậu, chẳng phải cậu đã được cha cậu đón đi rồi sao, về bao giờ thế?
Được Trương Dương nhắc nhở, ông già cuối cùng đã nhận ra hắn.
- Cháu vừa trở về, đã nhiều năm rồi không về, cháu cố ý trở lại đây thăm thú một chút.
Trương Dương cười ha hả nói, hắn muốn lấy từ trong người ra một chút quà, nhưng chợt nghĩ khi đi ra khỏi cửa hắn chẳng mua cái gì cả, trong lòng có chút tiếc nuối.
- Con khỉ ham chơi như cậu cũng đã lớn rồi, khá lắm, khá lắm, tuấn tú lịch lãm!
Ông Chu không ngừng nhìn Trương Dương, ông cũng tỏ ra rất vui mừng.
Mười năm không gặp hàng xóm cũ, ông Chu không ngờ lại có ngày gặp lại, đặc biệt là Trương Dương lại lớn thế rồi, xem ra đã là thanh niên đẹp trai, ăn mặc cũng rất đẹp, cách nói năng lại tốt hơn trước nhiều.
- Đúng, trước kia cháu rất nghịch ngợm, lấy kem của ông nhưng không trả tiền, bị mẹ cháu đánh cho một bận!
Nụ cười trên mặt Trương Dương cũng càng ngày càng tươi, đứng ở đó nói chuyện với ông Chu, đây là những ký ức trước kia, tuy nhiên nhớ lại những ký ức này, Trương Dương cũng cảm thấy dường như trước kia cũng đã như thế này.
Kiếp trước của Trương Dương, giống như một người không có thời thơ ấu, hắn từ nhỏ đã bắt đầu luyện công, học tập, thảm hơn so với kiếp này.
Ít nhất Trương Dương trước kia, khi mười tuổi cũng có một tuổi thơ rất vui vẻ.
- Chẳng trách người ta nói trẻ con chỉ nhớ việc hư chứ không nhớ việc tốt, cậu chỉ nhớ mẹ cậu đánh cậu, sao cậu không nhớ việc cậu ngã bị thương mẹ cậu đã vội vàng bế cậu đi bệnh viện?
Ông Chu cười ha ha, cứ thế trách móc Trương Dương, khiến Trương Dương cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có những việc thực sự là có, ông Chu nói cũng phải, bây giờ nhớ lại những ký ức này, trong lòng Trương Dương cũng có cảm giác vui sướng.
- Đi, theo ta vào trong nhà ngồi, đừng đứng đây nữa, trong nhà có đồ ăn!
Ông Chu gọi Trương Dương, bảo Trương Dương vào trong nhà, Trương Dương biết bình thường ông Chu sống một mình, nếu không phải là người đáng tin, ông ấy căn bản sẽ không dẫn vào nhà.
Điều này chứng tỏ, ông Chu đã hoàn toàn nhận ra hắn, cũng nhận ra thân phận của hắn.'