Thần Y Thánh Thủ

Chương 443: Thanh danh truyền xa



Lý Á bước nhanh lên đài, vừa tới liền ồn ào lên tiếng.

- Trương Dương, các huynh đệ tới mà cậu cũng không ra tiếp, thế hỏi bọn tôi làm sao chịu nổi hả!

- Tôi đâu phải là có ý bạc đãi gì các cậu, lẽ nào tôi phải ra tận chỗ hành lang tiếp tất cả mọi người, trước tiên đừng nói tôi, tôi thấy cậu sắp xui xẻo đến nơi rồi!

Trương Dương cười ha ha một tiếng, Lý Á đang kinh nghi nhìn hắn, hỏi tại sao mình không may thì đột nhiên cảm giác sau lưng căng thẳng, cả người đều bị lôi tuột xuống.

- Cái thằng không có nghĩa khí, tao gõ chết mầy!

Vương Thần đã qua phía này, vừa nãy kéo Lý Á chính là cậu ta, cậu ta lại còn khoa trương giơ gậy, chuẩn bị gõ vào đầu Lý Á.

"Két…!"

Tiếng lốp xe ma sát lên mặt đất lại vang lên, lại có một chiếc xe tiến tới bãi đậu.

Từ khoảng cách xa thật xa, mới vừa xuống xe Thường Phong đã ở đó kêu to:

- Hey Vương Thần, cậu coi như có hành hung cũng chuyển sang nơi khác có được hay không, cảnh sát nhân dân ở đây, đừng cho là tôi chỉ là đốc tra mà không bắt giam được nhà cậu nhá!

- Tiểu tử này nửa người tàn tật mà vẫn cả ngày đánh đánh giết giết, tôi thấy nên giam lại vài ngày!

Kế đó lại có thêm một chiếc xe vừa tới, Tô công tử một mặt cười xấu xa xuống xe phụ hoạ cho Thường Phong.

Lý Á vội vàng bước qua, giơ tay cao hơn nữa, lớn tiếng nói:

- Cảnh sát Thường, tôi phải báo án, có người uy hiếp đánh đập tôi, hãy mau bắt hắn lại!

Lý Á biểu diễn rất khoa trương, Thường Phong cùng Tô Triển Đào, còn có Dương Linh mới vừa xuống xe đều nở nụ cười.

Đừng nói bọn họ, cả Mễ Tuyết, Tiểu ngốc cùng Nam Nam bọn họ cũng đều đang cười thầm, mấy người này quả thực chính là mấy vai hề, đặc biệt là Lý Á cùng Vương Thần, đi tới đâu cũng đều có thể chọc cười được.

- Oan uổng quá, Trương Dương, cậu mau giải oan cho tôi với!

Vương Thần sắc mặt lúc này muốn khó coi bao nhiêu liền có thể khó coi bấy nhiêu, mấy người cùng nhau liên thủ chống lại cậu ta, cậu ta chỉ có thể cầu viện Trương Dương.

Trương Dương khẽ mỉm cười, nói:

- Yên tâm, tôi sẽ ăn ngay nói thật!

- Tôi biết mà, vẫn là Trương Dương cậu tốt nhất. Sau này tôi khỏi hẳn sẽ mời cậu một bữa ra trò!

Vương Thần lập tức nhếch miệng nở nụ cười, còn đắc ý nhìn mấy người bọn Lý Á đang qua phía này.

Trương Dương nhìn cậu ta, trên mặt lại lộ ra tia vui thú liền khẽ nói:

- Tôi sẽ đem sự thực mà tôi nhìn thấy nói ra cho cảnh sát Thường, tôi chỉ nhìn thấy cậu giơ gậy lên muốn đánh người, còn cái khác thì tôi cũng không biết!

Đang đắc ý cười thì Vương Thần trong nháy mắt bỗng cứng ngắc ra đó. Cậu ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn Trương Dương mà có chút không dám tin.

Lần này, đám Mễ Tuyết bọn họ cũng nhịn không được nữa, tất cả đều cười ầm lên.

Vương Thần dáng vẻ cũng thực sự quá buồn cười, đặc biệt là một bộ dáng vẻ ấm ức, bất đắc dĩ của cậu ta, bất luận là người nào nhìn đều sẽ bật cười.

Bị đám Vương Thần bọn họ làm trò như thế, tâm tình Trương Dương cũng khá hơn rất nhiều. Tâm tình tiêu cực mà trước đó Trương Khắc Cần đưa tới đã giảm bớt đi rất nhiều.

Khi mấy người đang ở đó cười thì bên ngoài lại tới thêm mấy chiếc xe nữa.

Long Thành, Hoàng Hải. Ngô Chí Quốc, còn có Thái Triết Lĩnh đều tới, theo bọn họ còn có một người xa lạ mà Trương Dương không nhận ra.

Bọn họ vừa đến, ngày hôm nay mọi người cũng là đông đủ.

- Mọi người thế này là sao, sao điệu bộ Vương Thần lại thế kia?

Long Thành nhanh chân chạy lại, đầu tiên hỏi một câu, trên mặt còn có vẻ hơi nghi hoặc.

Đám Hoàng Hải, Ngô Chí Quốc bọn họ cũng đều rất mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì, Vương Thần cúi đầu ấm ức như thể sắp khóc đến nơi.

- Anh Thành, anh phải thay tôi làm chủ, Lý Á nói xấu tôi, anh Thường còn muốn bắt giữ tôi!

Thấy Long Thành, Vương Thần lập tức như tìm được người tâm phúc, liền kéo tay Long Thành mà ở đó khóc lóc tố khổ.

- Như vậy đi. Tôi thấy tiểu tử cậu là nên giam, giam mấy ngày mới có thể thành thật được, cứ bộ dạng này mà cả ngày chạy ra bên ngoài, không giam cậu thì còn biết giam ai!

Nghe vậy, Long Thành liền cười lớn đáp lại khiến Vương Thần lại đứng ngây ra đó, lần này đám Hoàng Hải bọn họ cũng đều cười theo cả.

Đứng ngoài cửa làm ầm ĩ một chút rồi bọn họ mới đi vào trong quán rượu.

Phòng vip nhất ở đây đã được họ đặt trước, gian phòng rất lớn, cả đám cũng có thể ngồi thoải mái.

Lúc chọn chỗ, Thái Triết Lĩnh cố ý ngồi bên cạnh Trương Dương, ở đó nhìn Trương Dương lại còn cười cười.

- Trương Dương, Triển Đào, tôi tới giới thiệu cho hai người một chút, vị này là Hồ Bân, hiện tại đang công tác ở khu ủy Hoa Thạch, là phó chủ nhiệm văn phòng!

Sau khi ngồi xuống, Long Thành liền giới thiệu cho Trương Dương người lạ duy nhất ngày hôm nay, cậu ta mới vừa giới thiệu xong, Hồ Bân liền qua bắt tay Trương Dương và Tô Triển Đào.

- Phó chủ nhiệm co à, so với dân đen chúng ta thì đã mạnh hơn nhiều rồi!

Tô Triển Đào khà khà cười một tiếng, Hồ Bân hơi sững sờ, lại còn có vẻ hơi lúng túng.

Ngày hôm nay trong số những người này, phần lớn đều làm trong chốn thương trường, Thái Triết Lĩnh cũng là làm ở doanh nghiệp quốc doanh, cũng xem như là giới kinh thương.

Còn Hồ Bân là phó chủ nhiệm, đường hoàng ra dáng nhân viên công vụ, lại còn có chức vụ quan chức.

Trương Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

- Triển Đào, nhân viên công vụ có cái hay của nhân viên công vụ, anh nói như vậy thì bảo anh Thường đây biết làm sao bây giờ?

Thường Phong đang uống trà, nghe được lời này của Trương Dương thì đột nhiên ngẩng đầu, anh ta không ngờ Trương Dương lại khiến cả mình liên lụy vào.

Nhưng Trương Dương nói cũng đúng, nói thật ra thì anh ta cũng là nhân viên công vụ, so với Hồ Bân chức vụ còn cao hơn một chút, chỉ là không ở cùng một hệ thống.

- Tôi sai rồi, tôi không có ý tứ gì khác, anh Hồ cũng đừng để ý, tính tôi hay nhanh nhảu hấp tấp ý mà!

Tô Triển Đào vội vàng đứng lên xin lỗi, anh ta cũng biết lời nói mới rồi hơi có chút không đúng, nhưng tính anh ta đúng là nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

- Biết sai rồi là được, lát nữa sẽ phạt ba chén rượu!

Trương Dương cười hì hì, Tô Triển Đào sắc mặt lập tức khổ não:

- Không phạt rượu tôi có được không? Tửu lượng tôi vốn đã kém, các cậu lại phạt rượu thì ngày hôm nay tôi lại đến chui gầm bàn cho rồi!

Anh ta đã nói như thế, mấy người kia cũng chỉ biết cười trừ, từ sau khi đi vào thì tiếng cười cơ bản chưa hề bị đứt đoạn.

Hồ Bân có chút cảm kích nhìn Trương Dương một chút rồi cũng ngồi xuống.

Rượu và thức ăn rất nhanh chóng được dọn lên, vài chén rượu zô một tiếng, ai nấy cũng đều quen thân nên câu chuyện tự nhiên rôm rả hơn một chút.

Trương Dương rất nhanh chóng cũng đã hỏi dò ra được thân phận của Hồ Bân, cảm thấy đây cũng không phải người bình thường, cũng là một anh công tử.

Hồ Bân là con trai của Trưởng ban tuyên giáo Hồ Dương, Hồ Dương ở Trường Kinh đã lâu năm, giao thiệp rất rộng.

Nhưng Trương Dương cũng có thể nhìn ra, quan hệ giữa đám Long Thành với Hồ Bân cũng không phải đặc biệt gì, cùng là công tử nhưng con đường đã chọn cũng không giống nhau, tiếng nói chung cũng là không nhiều.

Hồ Bân hôm nay tới đây, chủ yếu là bồi tiếp Thái Triết Lĩnh, quan hệ của anh ta với Thái Triết Lĩnh không tệ.

Hồ Bân rõ ràng biết thân phận của Tô Triển Đào và Trương Dương, nói đến sự kiện kia ở cục cảnh sát đã náo động khiến rất nhiều người đều biết. Hai vị đại công tử đều bị chặn ở trong cục cảnh sát, đây có thể coi là là một chuyện lạ.

Cũng chính vì như thế mà nay Tô Triển Đào vô tâm nói như vậy mà Hồ Bân không dám nổi giận, anh ta biết rõ những người ở đây đa số đều có gia thế không kém hơn mình là bao. Nguồn: http://thegioitruyen.com

- Này ông Thái, Trương Dương ở đây rồi, anh có thể nói là tìm cậu ấy chuyện gì không?

Uống xong mấy bình, Long Thành mới nói một câu, đám Hoàng Hải bọn họ cũng đều nhìn Thái Triết Lĩnh, Thái Triết Lĩnh thật ra buổi trưa hôm nay đã đến đưa ra đề nghị mọi người cùng nhau tụ tập.

Lúc đó lại còn cố ý mời Trương Dương tới dể cảm ơn hắn.

Về phần tại sao muốn cảm ơn, mấy người hỏi kiểu gì anh ta đều không nói.

- Thật ra cũng không có cái gì, ông cậu ngoại của tôi muốn tới Trường Kinh, ông ấy muốn lưu lại nơi này một thời gian ngắn, tôi liền đến xem thử, tiện thể cảm ơn Trương Dương giúp ông cậu ngoại tôi xem bệnh!

Thái Triết Lĩnh để đũa xuống, khẽ cười nói.

Trương Dương lúc này lại có chút mơ hồ, hắn căn bản không biết ông cậu ngoại của Thái Triết Lĩnh là ai.

Trương Dương vội vàng hỏi:

- Này ông Thái, ông bạn nói rõ ra đi. ông cậu ngoại của ông là ai, tôi đồng ý giúp ổng xem bệnh hồi nào chớ?

- Ông cậu ngoại của tôi chính là ông Tề, hai ngày trước không phải là cậu đã nhận lời với bí thư Trương, bên đó đều đã chuẩn bị xong xuôi cả, ngày mai sẽ lại đây!

Thái Triết Lĩnh cười cười, trên mặt Trương Dương hiện lên sự kinh ngạc, ngay sau đó mới là bừng tỉnh.

Trương Khắc Cần định ngày hẹn hắn, chính là vì tìm hắn tới giúp một việc, xem bệnh cho một tiền bối nào đó, hắn lúc đó đã nhận lời. Nhưng người này là ai thì hắn cũng không có quan tâm.

Bất kể là ai thì đều là bệnh nhân, hắn chỉ phụ trách giúp xem bệnh là được.

Chỉ là hắn không ngờ, người lần này cần xem bệnh cũng có quan hệ với Thái Triết Lĩnh.

Trương Dương đã rõ ràng nhưng còn mấy người kia vẫn đều có chút mơ hồ, dồn dập ở đó mà hỏi lên. Được Thái Triết Lĩnh giải thích, bọn họ cuối cùng cũng coi như rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Sau khi hiểu rõ thì cả đám vẫn đều ước ao nhìn Trương Dương.

Y thuật của Trương Dương đã truyền ra ngoài, ngay cả ông Tề tiền bối cũng đã đều nghe nói, muốn tới thỉnh Trương Dương chữa bệnh.

Tề lão đã về hưu nhưng cống hiến của ông ai cũng không thể coi nhẹ, ông ta cũng giống như ông Kiều, đều là trụ cột trong nhà.

Trương Khắc Cần trước đây khi còn ở thủ đô liền quen biết ông Tề, cùng con trai ông Tề là Tề Chấn Quốc có mối quan hệ rất tốt, bọn họ nghe nói ông Kiều được thần y chữa khỏi liền nghe ngóng tin tức về Trương Dương.

Biết được Trương Dương là con trai của Trương Khắc Cần, Tề Chấn Quốc liền lập tức gọi điện thoại cho Trương Khắc Cần, thỉnh Trương Dương tới giúp, mời Trương Dương lên thủ đô giúp ông Tề xem bệnh.

Trương Khắc Cần không chối được, tạm thời nhận lời, lúc này mới đi tìm Trương Dương gặp mặt rồi đưa ra điều thỉnh cầu này.

Đáng tiếc hai người gặp mặt cũng không vui vẻ gì, Trương Dương là nhận lời chữa bệnh, nhưng chỉ chữa tại Trường Kinh, Trương Khắc Cần vốn định khuyên thêm vài câu nữa những Trương Dương chưa cho ông cơ hội.

Ông chỉ có thể trở về khuyên ông bạn cũ, bảo họ cùng nhau đến Trường Kinh, tiện thể cũng cùng nhau đi chơi giải sầu.

Những việc này Trương Dương cũng không biết, khi đó tâm tình hắn đang phức tạp, căn bản cũng không có hỏi tên bệnh nhân.

- Thì ra là ông Tề tới, chả trách nhà anh lại chạy qua đây!

Long Thành cười cười, trong gia tộc của Thái Triết Lĩnh, người có năng lượng mạnh nhất chính là ông Tề này, ông Tề thật sự đến Trường Kinh chữa bệnh thì đừng nói là Thái Triết Lĩnhngay cả cha của hắn cũng đều phải qua.

Sau khi biết được tất cả những thứ này, Hồ Bân cũng rất là ước ao, lại có chút đố kị nhìn Trương Dương.

Trương Dương đã cứu một tiền bối là ông Kiều, nay lại lưu lại ân tình với ông Tề, dù cho hắn không có mối quan hệ với ông bố trong nahf thì người bình thường cũng không ai dám dễ dàng đi chọc vào hắn.

Nếu là Trương Dương muốn tòng chính, những thứ này đều sẽ trở thành điều kiện nguồn lực tiện lợi.

Chỉ cần hắn tự thân không dính sai lầm gì lớn, tất nhiên có thể lên như diều gặp gió, sau này phát triển thậm chí so với anh ta càng tốt hơn.

Hồ Bân lúc này thầm nghĩ tại sao mình không có y thuật lợi hại như vậy, lại cũng không được lão tiền bối vừa ý kiểu đó, nếu được vậy thì có thể giúp được cũng không chỉ một mình anh ta mà toàn gia tộc đều sẽ được lợi.

- Không ăn nữa, đi Túy Nhân Gian cho lão Thái đổi gió, hôm nay tôi mời!

Uống được đã kha khá, Lý Á đột nhiên kêu một tiếng, lúc này tất cả mọi người đã hơi khướt, tinh lực do cồn mang đến không có chỗ phát tiết, vừa khéo muốn đi ra ngoài thư giãn một chút.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv