Chạy đến dưới chân núi, Trương Dương mới dừng, lòng vẫn còn sợ hãi mà quay đầu lại nhìn.
Nơi này đã không còn thành phần chướng khí gây mê nữa, là khu vực bên ngoài người bình thường thi thoảng có thể hoạt động, ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy một số sinh vật khác, có rất nhiều tiếng chim hót.
Giờ này khắc này, Trương Dương nghe những tiếng chim hót này đều cảm giác êm tai đến lạ kỳ.
Chưa trải qua sự quỷ dị của Dẫn Long Sơn thì không cách nào cảm nhận được điểm này.
Quay đầu lại nhìn Dẫn Long Sơn hùng vĩ nguy nga một lúc, Trương Dương mới khiêng Khúc Mỹ Lan trở về theo đường cũ.
Hành trình đến Dẫn Long Sơn lần này vẫn tính là thuận lợi, mục đích đạt được, ngoại trừ lấy được một số dược liệu quý giá ra, mặt khác còn đạt được một thần binh lợi khí thật sự có tên trong thần binh bảng.
Giá trị của Hàn Tuyền kiếm đem so với Phệ Long chùy phỏng chế tất hơn nhiều, uy lực cũng vượt bậc.
Trương Dương trước nay vẫn thiếu hụt lợi thế về vũ khí, Phệ Long chủy là tốt, nhưng chỉ là hơi ngắn, có nhiều chỗ dùng cũng không thích hợp.
Hiện tại có Hàn Tuyền kiếm, vừa đúng một dài một ngắn có thể bổ sung cho nhau, trong bí tịch tổ truyền của Trương gia có mấy bộ kiếm pháp không tệ, Trương Dương sau khi rèn luyện, thực lực lại có thể tăng cường không ít.
- Vô Ảnh, vừa nãy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Rời khỏi Dẫn Long Sơn được một đoạn rất xa, Trương Dương mới khẽ hỏi một câu, hắn bây giờ bắt đầu hiếu kỳ về chuyện xảy ra vừa nãy.
'Cự Long" có thể biến hóa hoặc là nói linh thú họ chuột có thể biến hóa, Trương Dương trước giờ chưa từng thấy qua, càng chưa từng nghe nói.
- Ky ky ky!
Vô Ảnh cứ ở đó mà kêu, tiếng kêu của nó Trương Dương không biết có ý gì, nhưng có thể cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nó.
Cảm thụ rất lâu, Trương Dương mới dần dần rõ ràng ý tứ của Vô Ảnh.
Dựa theo những gì Vô Ảnh nói, thứ bọn họ lần này gặp phải chính là một con 'Huyễn Thử" thuộc về họ linh thú đồng tông với Tầm Bảo Thử, có điều đây là một con 'Huyễn Thử " tiến hóa đến mức rất mạnh.
Bình thường mà nói, Huyễn Thử thành niên thông thường có nội kình thực lực tam đẳng, có điều chúng còn có thể tiến hóa, một khi tiến hóa thì thực lực liền không dễ đánh giá.
Bình thường kích thước của Huyễn Thử cũng là gần như Tầm Bảo Thử, dáng vẻ cũng rất giống.
Nói một cách nghiêm túc, Huyễn Thử cùng Tầm Bảo Thử trước đây rất lâu đều thuộc về một loại linh thú họ linh thử, Huyễn Thử cùng Tầm Bảo Thử đều là linh thử tiến hóa.
Huyễn Thử am hiểu nhất chính là tạo ảo giác, chúng có thể phun ra một loại khí gây mê, chính là thứ đám Trương Dương gặp phải ở trong ngọn núi kia, loại chướng khí gây mê này có thể tự do toả ra xung quanh Huyễn Thử.
Còn có cảnh tượng lúc Trương Dương bắt đầu nhìn thấy Cự Long, cũng không phải là thật, đây chẳng qua là hình ảnh do Huyễn Thử biến ảo ra.
Chỉ là con Huyễn Thử này có cấp độ quá cao, khí gây mê mà nó thả ra khủng bố đến tràn ngập cả ngọn núi, còn hình ảnh mà nó biến ảo ra cũng giống y như thật, rất khó để người ta có thể phân biệt ra được, nếu không phải là có Vô Ảnh ở đó, Huyễn Thử cũng sẽ không biến hóa ra chân thân, để Trương Dương nhìn thấy.
Linh thú họ chuột vốn vô cùng ít ỏi, càng không cần phải nói là thuộc về đồng tông, Huyễn Thử sau khi phát hiện thân phận của Tầm Bảo Thử liền không còn có ý thương tổn bọn hắn.
Về phần cấp độ của con Huyễn Thử này, Vô Ảnh cũng không biết, ngược lại chỉ biết nó rất mạnh, hơn nữa đã sống cả ngàn năm, Vô Ảnh là con linh thú đồng tông đầu tiên mà nó nhìn thấy qua cả ngàn năm năm.
Rõ ràng những điều này cũng là đủ khiến Trương Dương thổn thức không ngớt.
Lần này có thể sống mà rời khỏi Dẫn Long Sơn, lại là công lao của Vô Ảnh, Vô Ảnh tuy rằng không có sức mạnh, không thể trực tiếp trợ chiến như Thiểm Điện nhưng ở những phương diện khác thật sự giúp hắn không ít bận.
Vô Ảnh ở đó kêu lên vô cùng hài lòng.
Có một việc nó không có nói cho Trương Dương, Huyễn Thử mới vừa giúp nó một tay, xúc tiến cho nó tiến hóa.
Tầm Bảo Thử cùng Huyễn Thử đều là linh thú có thể tiến hóa, Huyễn Thử sở dĩ mạnh như vậy chính là kết quả của việc tiến hóa qua nhiều năm, Vô Ảnh còn nhỏ nên chỉ là vừa mới bắt đầu tiến hóa, con đường sau này của nó vẫn còn rất dài.
Trong khi trao đổi với Vô Ảnh, Trương Dương vẫn nhanh chóng chạy vội về.
Chờ trở lại chỗ đỗ xe thì đã là buổi trưa, Long Thành cùng Long Phong đều ở chỗ này chờ hắn.
Lúc này Long Thành đã có chút lo lắng, cậu ta biết Ngô Chí Quốc chờ không được bao lâu nữa, đến khi quy tức thuật của Trương Dương hết thời hạn, Trương Dương coi như tìm được đồ về cũng không còn tác dụng. Ngay cả Long Phong vẻ mặt cũng không còn thản nhiên như trước mà đã mang theo vẻ nghiêm túc, Trương Dương lần này đi ra ngoài trong thời gian khá lâu.
- Trương Dương!
Long Phong đột nhiên đứng lên, cậu ta là người đầu tiên phát hiện Trương Dương trở về, Long Thành vội vàng đứng lên, cũng nhìn thấy Trương Dương đang khiêng Khúc Mỹ Lan nhanh chóng tiến lại.
- Trương Dương, thế nào rồi, tìm được rồi chứ?
Long Thành vội vã đi tới, trước tiên xốc lấy cô ả kia từ trên vai Trương Dương rồi lập tức lo lắng hỏi một câu.
Long Phong liếc nhìn Khúc Mỹ Lan hôn mê, sau đó cũng nhìn về phía Trương Dương, đối với cô ả này y cũng chẳng có mấy phần lưu ý, y cũng muốn biết Trương Dương có thành công hay không.
- Cũng còn may, đã tìm được rồi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, từ trên người lấy ra hai cây Dẫn long thảo, nhìn thấy giống lục hoa hồng thảo(cỏ đỏ hoa xanh) đặc biệt này, Long Thành đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó cũng trở nên kích động.
Có hoa của Dẫn long thảo là tốt rồi, có thứ này thì bằng với cổ độc của Ngô Chí Quốc có thể giải trừ.
Sau khi cổ độc của Ngô Chí Quốc được giải trừ thì hành trình đến Nam Cương của bọn họ lần này cũng đã đạt được mục đích to lớn nhất, cũng là cứu lại tính mạng của Ngô Chí Quốc.
- Các cậu trước tiên cứ chờ đa, để tôi cứu cô ta tỉnh lại!
Trương Dương trước tiên đem bỏ hai cây Dẫn long thảo thả xuống, lại lấy ngân châm ra thi châm lên người Khúc Mỹ Lan.
Phương pháp dụ sâu độc bọn hắn đều không biết, nhất định phải để Khúc Mỹ Lan đến giúp việc này.
Sâu độc là do cô ta hạ, vừa khéo nên để cho cô ta tới giải, cũng coi như là để cho cô ta tự mình bù đắp sai lầm trước đó.
- Đây là đâu?
Sau khi được giải trừ quy tức thuật, Khúc Mỹ Lan đã tỉnh lại, trong mắt vẫn mang theo vẻ mê man.
Con mắt của cô đã khôi phục lại vẻ bình thường, không còn là màu đỏ đáng sợ kia nữa.
Đột nhiên, cô thật giống như nghĩ tới điều gì, trên mặt trở nên cực kỳ ngơ ngác, còn không ngừng sờ sờ thân thể của mình, sau khi phát hiện mình không có thay đổi gì mới ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút.
Lập tức, cô liền nhìn ra đây là chỗ đỗ xe dưới chân núi, sau đó cô lại thấy được Trương Dương.
- Chúng ta đã trở lại? Chúng ta thật sự đã từ Dẫn Long Sơn trở lại rồi sao?
Nhìn Trương Dương, cô vẫn còn có chút không dám tin, cô nhớ mình đã lên núi, nhưng không bao lâu sau đó thì đều không nhớ rõ cái gì nữa, ấn tượng sâu nhất chính là họ muốn tiến vào trong núi, sau thì không thể ra ngoài được nữa.
Dù sao lời đồn mấy trăm năm đã sớm thâm nhập vào trong lòng mỗi người, sau khi vào Dẫn Long Sơn, trong lòng chính Khúc Mỹ Lan cũng đã tuyệt vọng.
- Trở lại rồi đấy, cô lập tức dẫn cổ trùng từ trong cơ thể Chí Quốc ra đi!
Trương Dương gật đầu một cái, thời gian có hạn, hắn cũng không muốn phí lời với cô ta ở đây.
Giả cổ độc cho Ngô Chí Quốc ớm một chút, bọn họ liền có thể sớm trở về, Mễ Tuyết còn ở nhà chờ hắn nữa.
- Dẫn sâu độc, vậy thì phải có hoa của Dẫn long thảo!
Khúc Mỹ Lan có vẻ hơi mê man, điểm ấy bọn họ đã nói rồi, sử dụng phương pháp dụ sâu độc đem cổ trùng từ trong thân thể chủ động dẫn ra, nhất định phải có hoa Dẫn long thảo.
Không có hoa của Dẫn long thảo, phương pháp dụ sâu độc của bọn họ căn bản vô dụng.
Trương Dương khẽ mỉm cười, cầm lấy hai cây cỏ đỏ hoa xanh cầm lại đây, đặt ở trước mặt Khúc Mỹ Lan.
- Dẫn long thảo?
Nhìn thấy loại cỏ có hình dạng khác biệt này, Khúc Mỹ Lan lập tức sửng sốt giây lát, bật thốt lên kêu một tiếng.
Dẫn long thảo thật sự kỳ thực cô cũng chưa từng thấy qua, chỉ là nghe qua rất nhiều lời đồn liên quan đến Dẫn long thảo, đã sớm quen thuộc với nó đến mức không thể quen thuộc hơn, cho nên mới có thể vừa thấy đã lập tức nhận ra Dẫn long thảo.
- Anh thật sự tìm được Dẫn long thảo rồi?
Khúc Mỹ Lan lại ngẩng đầu, kinh hãi vô cùng nhìn Trương Dương.
Trương Dương gật đầu một cái , khẽ nói:
- Dẫn long thảo đã có, hoa Dẫn long thảo cũng đã có, cô có thể đem cổ trùng trong người Chí Quốc dẫn ra không? Nếu như không thể thì tôi đi tìm người khác vậy!
- Có thể, tôi làm được mà!
Khúc Mỹ Lan vội vàng gật đầu, trong lòng cô ta vẫn đang chấn động, có điều cũng may là cô hiểu rõ chuyện gì trọng yếu hơn.
Vùng ngoại vi Dẫn Long Sơn là có Dẫn long thảo, nhưng tỷ lệ xuất hiện thực sự quá thấp, gặp được Dẫn long thảo từ trước đến giờ đều là ngộ nhưng không thể cầu.
Cho dù ở Dẫn Long Sơn, cũng chỉ có trên đỉnh núi, cùng những chỗ gần trên đỉnh núi mới có.
Những nơi khác đều giống với khu ngoại vi, là cần nhờ vận may mới có thể tìm được một cây như vậy.
Đây vẫn chỉ là một cây, nếu là đồng thời tìm được hai cây, chỉ có thể đi lên đỉnh ngọn núi hoặc là khu vực phụ cận.
Trương Dương lấy ra hai cây, đủ để chứng minh hắn thật sự đã lên núi, hơn nữa còn lên đến chỗ rất cao, Trương Dương không chỉ tìm được Dẫn long thảo ở đó, mà còn hái trở về thành công.
Trong ấn tượng của cô, có thể làm được những chuyện này, Trương Dương hình như là người đầu tiên suốt cả mấy trăm năm nay.
Mang theo mối kinh hãi này, Khúc Mỹ Lan nặng nhọc xốc lại tinh thần, chuẩn bị giải cổ độc cho Ngô Chí Quốc.
Dẫn long thảo loại tốt, lại còn là tươi nhất, hoa của loại Dẫn long thảo này đối với cổ trùng càng có sức hấp dẫn mạnh hơn, cô không cần bao nhiêu thời gian, liền có thể tự mình làm cho Trứ quả cổ trùng tự động rời khỏi thân thể Ngô Chí Quốc.
Cầm lấy một cây Dẫn long thảo, Khúc Mỹ Lan nhẹ nhàng ngắt lấy cánh hoa màu xanh, đặt ở trên cánh tay của Ngô Chí Quốc.
Trong miệng cô bắt đầu yên lặng ghi nhớ, không bao lâu lại lấy ra một con dao nhỏ, chích một lỗ nhỏ trên ngón tay, nhỏ ra vài giọt máu tươi xung quanh hoa Dẫn long thảo.
Máu tươi nhuộm lục hoa, có vẻ rất không phối hợp.
Không bao lâu, trên cánh tay Ngô Chí Quốc trên liền nhô ra một khối, Khúc Mỹ Lan tinh thần cũng trở nên căng thẳng vô cùng.
- Công tử, sau khi linh cổ xuất ra, tôi sẽ đem hoa Dẫn long thảo thu lại, ling cổ không tìm được Dẫn long thảo, rất có thể sẽ tiến vào trong thân thể những người khác! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khúc Mỹ Lan đây là đang nhắc nhở, hoa Dẫn long thảo rất trân quý, bọn họ không thể nào thật sự đem cho con cổ trùng này, sau khi cổ trùng đi ra, Khúc Mỹ Lan phải nhanh chóng thu hồi hoa Dẫn long thảo, không có hoa Dẫn long thảo mê hoặc, cổ trùng sẽ một lần nữa hướng về thân thể con người mà chui vào.
Mặc kệ ai bị chui vào thì đều là phiền phức, tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại phải dẫn ra thêm lần nữa.
- Cái này cô không cần lo lắng, cô cứ làm tốt việc của mình là được!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt.
Vô Ảnh lúc này thì lại xuất lực, bò đến bên người Ngô Chí Quốc, chăm chú nhìn chằm chằm cổ trùng sắp đi ra.
Nhìn thấy Vô Ảnh, Khúc Mỹ Lan thoáng sửng sốt, ngay sau đó tự giễu mà cười cười.
Trước mắt mấy người này đều không phải người bình thường, càng không cần phải nói còn có khắc tinh của cổ trùng là Tầm Bảo Thử ở đây, vừa nãy cô lo lắng thuần túy là dư thừa, con cổ trùng này chỉ cần đi ra liền chạy không thoát định mệnh bị tiêu diệt.
Một lần nữa ngưng tụ tinh thần, Khúc Mỹ Lan lần thứ hai ở đó yên lặng lẩm nhẩm niệm cái gì đó, chỗ nhô ra trên người Ngô Chí Quốc thì lại đang nhanh chóng biến hóa hình dạng, hơn nữa lại càng ngày càng nhô ra phía ngoài mạnh hơn.