Thần Y Thánh Thủ

Chương 383: Anh không thể đi!



Tất cả hàng hoá trên đường Kim Lộ nói chung đều không hề đắt.

Ở đây có những hàng hoá xa xỉ trong các cửa hàng xa hoa, nhưng cũng có những cửa hàng bình thường. Lúc này bọn Vương Lộ đi thăm đa phần là những cửa hàng bình thường vì túi tiền của bọn họ khá rỗng. Tất cả đều vừa mới nhận được tiền thưởng, mua những thứ vặt vãnh đều không thành vấn đề.

Vương Lộ kéo tay Thi Nhan, từ khi bắt đầu đi dạo phố, cô nói liên miên không lúc nào ngớt miệng, cũng không biết tại sao tinh thần của cô lại vui vẻ đến như vậy.

Có người nói con gái sinh ra đã có tính thích đi dạo phố, câu nói này cũng có lý.

Đi dạo thời gian dài như vậy, ngay cả Trương Dương cũng có chút mệt mỏi, nhưng Vương Lộ và Thi Nhan trông vẫn hào hứng tràn trề.

- Cửa hàng đá quý, chúng ta vào xem một chút đi!

Khi đi đến một cửa hàng đá quý lớn, Vương Lộ đột nhiên kêu một tiếng, còn có vẻ hơi khát vọng.

Đối với nữ trang thì không có cô gái nào có thể làm ngơ được, ngay cả Thi Nhan cũng muốn vào xem thử.

Hôm nay Thi Nhan chưa mua được mấy, nếu bên trong có sợi dây chuyền vàng nào đẹp thì cô cũng muốn mua một chiếc.

Bây giờ giá vàng bạc cũng chỉ xấp xỉ một trăm tệ, có mấy trăm tệ là có thể mua được một chút đồ trang sức rồi.

- Đi, đi vào!

Có ý tưởng, Thi Nhan lập tức gật đầu, Vương Lộ phấn khởi kéo Thi Nhan chạy vào trước.

Trương Dương và bọn Ân Dũng nhìn nhau, mặt đều có vẻ hơi nhăn nhó nhưng vẫn đi vào theo.

Nhóm người cùng nhau đi thì làm gì cũng nên đi cùng nhau mới đúng.

Long Phong đứng ở bên ngoài chờ, sáu người cùng đi vào cửa hàng vàng bạc đá quý này. Vừa bước vào, bọn họ đã có cảm giác đi vào nơi vô cùng lộng lẫy, rực rỡ.

Cao Phi, Triệu Cường nhìn ngắm bốn phía xung quanh, cố gắng hết sức che dấu sự căng thẳng của mình. Bọn họ ít lui tới những nơi như thế này. Trong mắt bọn họ, đây là những nơi xa hoa, không thích hợp để bọn họ vào.

Trong lòng thiếu tự tin nên biểu hiện của bọn họ cũng kém nhiệt tình hơn.

Sau khi đi vào, Vương Lộ và Thi Nhan đi thẳng đến quầy trang sức nhìn xem có cái nào ưng ý không. Trương Dương đi lang thang ở bên trong, Cao Phi và Triệu Cường đều đi theo hắn.

Ân Dũng thì tìm chỗ ngồi ngồi nghỉ ngơi, đi dạo lâu như vậy cậu ta thật sự mệt mỏi.

Trương Dương không nhớ rõ đã bao lâu hắn không đến cửa hàng vàng bạc đá quý rồi. Lần trước đi mua ngọc cũng chỉ là nhờ Hoàng Hải mua giúp chứ hắn không ra mặt.

Đã đến nơi này, Trương Dương cũng hơi dao động.

Thật lòng mà nói, con gái đều không cưỡng lại được niềm yêu thích đối với trang sức và đá quý. Bất kể người phụ nữ nào, chỉ sợ túi có ít tiền nên không đủ tiền mua và không dám mua mà thôi.

Hắn đã mua vài món quà tặng cho Mễ Tuyết nhưng hình như chưa có món trang sức nào.

Nếu hắn đã đến nơi này chi bằng mua lấy vài món về làm quà tặng để Mễ Tuyết vui lòng.

Tặng quà cho bạn gái mình tất nhiên không thể quá tầm thường được, Trương Dương trực tiếp lướt qua quầy trang sức, đứng lại trước quầy chứa kim cương và đá quý.

Rất nhanh, Trương Dương ngắm được một chiếc vòng cổ bằng ru bi. Ru bi tượng trưng cho tình yêu, cũng là loại đá quý tình yêu nổi tiếng. Chiếc vòng cổ này không chỉ có một viên ru bi khá lớn mà xung quanh còn khảm kim cương.

- Cô ơi, phiền cô lấy cho tôi xem chiếc vòng cổ này được không?

Nhìn một lát, Trương Dương khá hài lòng về một chiếc vòng cổ, nói với nhân viên bán hàng một câu đơn giản.

Ngày xưa khi hắn đi xem hàng, nhân viên bán hàng nào cũng đều chủ động đi đến mời chào, thái độ rất đon đả nhiệt tình.

Cái quầy hàng này của bọn họ chứa những mặt hàng xa xỉ nhất của cửa hàng. Trong quầy, thứ rẻ nhất cũng có giá hơn mười nghìn, đắt hơn thì một trăm nghìn, mấy trăm nghìn tệ.

Bình thường có không ít khách hàng đến mua đồ đều đến đây xem hàng, thực ra đều mê tít trang sức ở đây.

- Chiếc dây chuyền này tên là "tình yêu cháy bỏng" có giá một trăm sáu mươi nghìn, anh thật sự muốn xem ạ?

Cô nhân viên bán hàng đã đi đến, không trực tiếp lấy hàng ra cho khách xem mà nói giá cả trước.

May mà Trương Dương đang mặc quần áo hắn tự mua, tất cả đều là hàng hiệu, một chiếc áo cũng có giá mấy nghìn tệ. Nếu như mặc quần áo Mễ Tuyết tặng thì chắc là cô gái này không thèm liếc nhìn hắn nữa chứ đừng nói gì là đon đả phục vụ.

- Lấy ra đi!

Trương Dương thản nhiên nói. Giọng điệu của cô bán hàng này làm người ta thấy khó ưa.

Hắn muốn xem tất nhiên là có hứng mua. Cho dù hắn không mua thì khi đã đến đây đều là khách hàng, muốn từ chối thì cũng phải phải tìm lý do thích hợp, nói thẳng như vậy chẳng khác nào khinh thường người ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cô nhân viên bán hàng nhìn Trương Dương chằm chằm rồi mới mở ngăn tủ và cẩn thận lấy chiếc vòng cổ ra.

Chiếc vòng có có dây chuyền làm bằng bạch kim, ngoài chiếc mặt ngọc sa phia màu đỏ lớn bằng ngón tay út ra còn có tám viên kim cương khá lớn.

Trang sức như vậy giá một trăm sáu mươi nghìn cũng không phải là đắt, trong tương lai kim cương sẽ đắt lên, chỉ cần mấy viên kim cương này đã đủ thu hồi lại vốn mua chiếc vòng cổ này.

Nhìn mấy lần, Trương Dương hài lòng gật đầu.

- Tôi mua chiếc vòng cổ này, gói lại đi!

Trương Dương nói xong liền rút ví ra, chuẩn bị quét thẻ.

- Hả, anh muốn mua rồi sao?

Trương Dương rút chiếc thẻ ngân hàng ra, nhân viên bán hàng kia còn có chút sững sờ, không kìm nổi hỏi ngược lại một câu.

Cho dù là khách đến mua hàng bình thường cũng đều sẽ hỏi tỉ mỉ như đá quý lớn nhỏ thế nào, kim cương nặng bao nhiêu ca- ra. Khách mua hàng vừa nhìn đã mua ngay như Trương Dương rất là ít.

Lúc này, cô nhân viên bán hàng còn chưa phản ứng kịp, vẫn cứ ngây người ra.

- Xin quý khách đợi một chút, chúng tôi sẽ lập tức quét thẻ cho ngài!

Cô bán hàng bên cạnh vội vàng đi tới, còn lén véo cô nhân viên kia một cái, cuối cùng đã làm cho cô kia tỉnh lại.

Đối phương mua hàng dễ tính như vậy, cô nên vui mừng mới đúng. Dù sao khi bán được bất cứ món trang sức nào thì cô cũng được trích phần trăm, lúc này mà nghệt mặt ra như vậy thật là không nên.

Khi quét thẻ, cô lại chú ý tới chiếc thẻ ngân hàng VIP của Trương Dương.

Các cô làm việc ở cửa hàng vàng bạc đá quý, lại bán những mặt hàng xa xỉ tất nhiên không xa lạ gì với những chiếc thẻ VIP này. Chiếc thẻ của Trương Dương là loại cao cấp nhất, nghe nói người có tài sản dưới mười triệu đều không làm được loại thẻ này.

Một chiếc thẻ như vậy càng làm cho cô tin Trương Dương sẽ mua hàng.

Trương Dương quẹt thẻ rất nhanh, một trăm sáu mươi nghìn tệ đã được chuyển vào tài khoản của cửa hàng vàng bạc đá quý. Chiếc vòng cổ "tình yêu cháy bỏng" bây giờ đã thuộc về Trương Dương.

Bọn Cao Phi vẫn luôn đi theo Trương Dương, lúc này đều đang lén vỗ mạnh vào mồm.

Một trăm sáu mươi nghìn cơ đấy, trong giây lát mà mắt của bọn họ đã hoa lên rồi, đây là con số trên trời mà bọn họ không dám nghĩ đến.

Lén vả vào miệng còn có cô nhân viên bán hàng kia.

Từ khi Trương Dương bắt đầu xem vòng cổ đến lúc giao dịch thành công cũng chỉ hết mấy phút, nhanh đến mức cô bán hàng có cảm giác như đang nằm mơ.

Khi nhìn Trương Dương lúc này, các cô không còn coi thường mà còn có vẻ kính trọng.

Đúng là đừng trong mặt mà bắt hình dong, Trương Dương thoạt nhìn trông bình thường như vậy, không ngờ lại là tỷ phú, hơn một trăm nghìn, nói mua là mua ngay.

- Oa, đẹp quá đi!

Vương Lộ và Thi Nhan lúc này cũng đã đi tới. Các cô nhìn thấy Trương Dương mua đồ nên cố ý chạy đến xem. Thứ mà Trương Dương muốn mua, nhất định sẽ không tầm thường đâu.

- Đẹp như thế này, chắc là đắt lắm nhỉ?

Thi Nhan hỏi với một câu, chiếc vòng cổ bằng đá quý đẹp như thế, các cô nhìn đều rất mê.

Nhưng các cô đều hiểu rằng Trương Dương mua vật như vậy tuyệt đối không phải để tặng cho các cô.

- Một trăm sáu mươi nghìn, bạn nói có đắt hay không?

Cao Phi nói ra vài câu, Vương Lộ thoáng sửng sốt, lập tức thè lưỡi ra.

Một trăm sáu mươi nghìn, nếu bán cô ta đi cũng không được tần ấy tiền. Trương Dương thật đúng là một kẻ có tiền, mua đồ đắt tiền như vậy mà cũng không hề chớp mắt.

- Thưa anh, tôi đã gói lại cho anh rồi. Đây là thẻ ưu đãi VIP kim cương của chúng tôi, sau này anh đến đây mua hàng sẽ có thể được giảm giá.

Cô nhân viên bán hàng kia đã gói chiếc vòng cổ vào trong một cái hộp rất đẹp, cung kính đưa cho Trương Dương.

Ở trên chiếc hộp có một cái thẻ xinh xắn, đây chính là thẻ VIP của bọn họ.

Trương Dương cũng không coi trọng loại thẻ này, nhưng Thi Nhan ở gần đó thì mắt sáng lên. Chiếc thẻ này chính là thẻ thành viên cao cấp, có thể được giảm giá lớn. Cô lại nhìn sang chiếc dây chuyền vàng lúc nãy, tiền của cô vẫn chưa đủ nhưng nếu dùng thẻ này mua, nói không chừng sẽ đủ.

- Nhanh lên, chính là chỗ này rồi!

Thi Nhan đang suy nghĩ làm sao để mượn được cái thẻ ưu đãi của Trương Dương thì có hai người bước vào cửa hàng.

Hai người kia rõ ràng là một cặp yêu nhau, một đôi nam nữ trẻ tuổi.

- Chiếc "tình yêu cháy bỏng" đâu, sao không thấy?

Đi vào quầy này, cô gái nhìn thẳng vào vị trí trống trong quầy chính lập tức nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi.

- Cô Hàn, thật ngại quá, cô không đặt trước "tình yêu cháy bỏng", vị khách này vừa nãy đã mua "tình yêu cháy bỏng" rồi.

Một nhân viên bán hàng vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng giải thích, xem ra cô có vẻ quen với cô gái này.

- Bán rồi, đồ của tôi mà sao cô dám bán cho người khác hả?

Cô ta đột nhiên hét lên một tiếng, giọng nói có vẻ bất ngờ và vô cùng bất mãn.

- Cô không đặt trước…

- Sao lại không đặt? Chẳng phải tôi đã nói là hai ngày nữa tôi sẽ mua, thế mà vẫn chưa tính là đặt trước à?

Nhân viên bán hàng còn chưa kịp giải thích đã bị cô gái này làm cho rối trí. Cô gái kia có vẻ rất tức giận, lớn tiếng gào lên.

Trương Dương lông mày cũng nhíu lại, cầm lấy hộp chuẩn bị rời đi.

Cô gái này nói nghe có vẻ gái đĩ già mồm, nhưng đây là chuyện giữa cô ta và cửa hàng vàng bạc trang sức này, không liên quan gì đến Trương Dương. Hắn đã mua được thứ cần mua nên không có ý định tiếp tục lưu lại nơi này.

- Trương Dương có thể cho tôi mượn chiếc thẻ đó của bạn không?

Thi nhan đột nhiên nói một câu, cô do dự hồi lâu mới thốt ra câu mượn thẻ được.

Cô rất thích chiếc dây chuyền vàng kia. Thực ra cô không mua cho mình, sắp đến sinh nhật của mẹ cô rồi, cô muốn dùng số tiền thưởng lần này để mua một món quà đặt biệt tặng mẹ.

Vừa nãy cô đã ngắm được một chiếc dây chuyền rất đẹp.

- Thẻ à, không thành vấn đề!

Trương Dương thoáng ngạc nhiên nói, hoá ra là Thi Nhan nói đến chiếc thẻ ưu đãi kia của hắn. Hắn căn bản cũng không quan tâm đến chiếc thẻ này, cũng không biết hắn có quay lại cửa hàng đá quý này mua nữa hay không.

- Cảm ơn nhé!

Thi Nhan cầm lấy chiếc thẻ, lập tức vui vẻ nói và đi về phía chiếc quầy hàng kia.

Cô muốn dùng tấm thẻ này để được giảm giá chiếc dây chuyền vàng làm quà sinh nhật tặng mẹ để mẹ cô được vui lòng.

Liếc nhìn bóng lưng của cô ta, Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, đồng thời cầm lấy chiếc hộp, chuẩn bị cùng bạn đến bên kia.

- Anh không thể đi!

Trương Dương vừa định đi, cô nhân viên bán hàng kia lại kêu lên, còn giơ tay định kéo Trương Dương lại nhưng hắn đã tránh người được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv