Hai trường đại học của Hàng Châu xấp xỉ gần mười mấy người.
Cộng thêm Trường Kinh, Tinh Thành, cả đám hơn hai mươi người bọn hắn tập trung lại thành một tốp nhỏ, đều là sinh viên năng động, nam thanh nữ tú nên thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý từ xung quanh.
Những sinh viên mới đến, có rất người tò mò đều nhìn Trương Dương.
Đối với bọn họ mà nói, Trương Dương chính là một huyền thoại, trong lúc ngồi trên ghế nhà trường mà đã có thể chủ trì một đề tài nghiên cứu quan trọng như thế. Cho dù bản thân bọn họ có bao nhiêu kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận mình thua kém Trương Dương.
Đối với một người giỏi hơn mình, ngoài tò mò ra, bọn họ còn rất tôn trọng hắn.
- Kiến Quốc, trùng hợp quá, các bạn cũng tới à?
Cao Phi cười nói với một sinh viên của đại học Tinh Thành. Người vừa gọi Trương Dương chính là cậu sinh viên này.
Cậu ta tên là Lý Kiến Quốc, là một sinh viên vô cùng sôi nổi. Tới tham gia hoạt động lần này, cậu ta đã làm quen hơn nửa số sinh viên, tiếp xúc với bất kì ai cũng có thể nói chuyện được. Triệu Cường cũng rất thích người có tính tình phóng khoáng như vậy.
Lý Kiến Quốc cười to, nói:
- Chúng tôi cũng đều mới đến đã nhìn thấy các bạn rồi, sao lại chỉ có mấy người các bạn thế này?
- Ở bên kia, chúng tôi phải chia ra ngồi nhiều xe đến mà.
Cao Phi khẽ mỉm cười, chỉ tay cách đó không xa. Cậu ta đã nhìn thấy bọn Thi Nhan và Vương Lộ đang đi về phía này.
Ở phía sau bọn họ là Long Phong đang chậm rãi đi tới. Nếu không phải đám Cao Phi quen biết Long Phong thì có lẽ đã bơ gã đi như người xa lạ.
- Thi đại mỹ nhân, đi nhanh lên!
Lý Kiến Quốc quay đầu lại, vẫy mạnh tay với Thi Nhan. Cô và Vương Lộ đều bước nhanh chân hơn, không ngờ bên này có nhiều người đến như vậy.
Vừa rồi các cô dừng xe nên đã làm trễ nải chút thời gian, nếu không đã không đến chậm hơn bọn Trương Dương.
Sau khi hai cô đi đến, sinh viên các trường đều đã tụ tập lại với nhau, càng nhiều người càng náo nhiệt. Mọi người cùng đứng bên bờ sông, hít hà lấy mùi hương độc đáo của sông Hoàng Phổ, tận hưởng gió mát thổi đến.
Bây giờ đã là giữa mùa hè, lúc này đứng bên ngoài bãi sông là thoải mái nhất.
Hơn hai mươi người chia ra làm vài tốp nhỏ, mấy cô gái tụ tập cùng một chỗ, các nam sinh thì ôm vai bá cổ nhau, thỉnh thoảng trêu chọc cho nhau cười.
Đứng tán chuyện ở đó, không ai đề nghị nhưng mọi người cứ đi dọc theo bờ sông, tiến thẳng về phía trước.
Dù sao thời gian lúc này vẫn còn sớm, rất nhiều sinh viên đều là lần đầu tiên đến Hỗ Hải, không ai muốn trở về sớm như vậy.
- Bên kia đang làm gì vậy?
Đi được hơn mười phút, Vương Lộ đột nhiên kêu một tiếng, còn dùng tay chỉ về phía trước.
Nơi cách đó mấy trăm mét đang có mấy người dựng một khán đài. Nơi đó không có mái che, khán đài cũng không lớn, xung quanh còn có những người khác làm lúi húi làm gì đó.
- Hay là đang làm hoạt động khuyến mại gì đó, chúng ta đi xem một chút đi!
Vương Lộ lại nói một câu, cô kéo lấy cánh tay Thi Nhan, có vẻ rất háo hức.
- Đi xem cũng tốt, nhưng tôi cảm thấy hình như không phải hoạt động gì giống như thế.
Ân Dũng đứng bên cạnh cũng lên tiếng ủng hộ. Vương Lộ mặc kệ phản ứng của những người khác, lôi kéo Thi Nhan bước nhanh tới.
Khoảng cách mấy trăm mét cũng chẳng đi hết mấy thời gian, chẳng mấy chốc mọi người đều đã đi đến gần. Đó là một khu nhỏ, bây giờ đã bị chiếm dụng, còn dùng dây quây lại.
Nhưng cuối cùng mọi người cũng hiểu tại sao lại như vậy.
Nơi này đang dựng một sân khấu không cao lắm, chỉ cao tới đầu gối. Trên khán đài có đặt chút hoa tươi, xung quanh kê nhiều chiếc bàn màu trắng.
Một số người còn bày nước uống và đồ ăn, bây giờ mọi người mới hiểu ra đây là một tiệc rượu ngoài trời.
- Tiệc rượu à? Ai làm thế? Sao lãng phí như vậy?
Đang nhìn người ta sắp xếp đồ đạc, ánh mắt Vương Lộ chợt dừng lại, còn có vẻ hơi bức xúc.
Trương Dương nhìn xung quanh. Đây là một bãi đất rộng, lại rất thoáng đãng. Muốn dựng mấy cái bàn này ở đây cũng không dễ dàng gì, chắc phải là người có quan hệ nhất định.
- Đúng vậy, kia… ở kia đều là rượu gì thế, đều rất đắt phải không?
Một nữ sinh đại học Hàng Châu nói, tay chỉ vào những chai rượu vang đỏ được lấy từ trong thùng ra. Những chai rượu vang này nhìn rất bắt mắt, xung quanh có người thì bắt đầu sửa sang lại các ly rượu.
- Loại rượu vang này hình như có giá hơn hai trăm tệ một chai.
Thi Nhan đưa mắt nhìn, phán một câu. Cô cũng có chút hiểu biết về rượu, nhưng cũng không sâu cho lắm.
Hơn hai trăm một chai rượu đã là rất xa xỉ đối với nhiều sinh viên. Vương Lộ lè lưỡi rất nhanh nhưng động tác của cô vô cùng đáng yêu.
- Oa, tiệc rượu! Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trong mấy người đứng bên cạnh, một cô gái kích động reo lên. Bọn Trương Dương cũng không khỏi quay đầu nhìn lại.
Vừa quay đầu, nhiều người đều sững người lại.
Ở một chỗ khác bên cạnh, có mười mấy người đang đứng. Oan gia ngõ hẹp, trong đó có cả Quách Vĩ Á và cô bạn gái của gã, cùng với đám của Lưu Khải.
Ngoài bọn chúng ra còn có sinh viên của trường Kim Lăng và nhiều đại học khác.
Mười mấy người bọn chúng, cộng thêm hơn hai mươi người bên này đã chiếm ít nhất một phần tư số sinh viên tham gia hoạt động lần này, đều đi đến bãi sông. Ngoài những sinh viên ở Hỗ Hải ra thì những sinh viên khác đều có hứng thú nhất định với chỗ này.
Quách Vĩ Á trừng mắt nhìn Trương Dương, lập tức quay đầu đi.
Gã bị đuổi ra khỏi hoạt động, thật mất mặt, mấy ngày nay vẫn luôn không đi ra ngoài, hôm nay hoạt động kết thúc sớm, đám Lưu Khải mới gọi gã cùng đi ra ngoài bờ sông giải sầu.
Bọn chúng không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây.
- Vĩ Á, rượu này đẹp thật đấy, chúng tôi có thể cùng tham gia thì tốt biết mấy.
Bạn gái của Quách Vĩ Á vội vàng lôi kéo gã, chỉ tay về phía trước háo hức reo lên, giọng nói khá lớn, ngay cả đám Trương Dương ở bên này cũng đều có thể nghe thấy.
- Tôi cũng muốn tham gia!
Vương Lộ nói rất nhỏ nhẹ, gật đầu. Ở một bữa tiệc ngoài tròi, nâng ly rượu lên và uống giống như thần tiên, chỉ nghĩ thôi đã đủ thấy lãng mạn rồi.
- Đây đều là thú vui của những quý tử nhà giàu thôi, chúng ta không được đâu.
Thi Nhan khẽ đáp, khi nói còn đưa mắt nhìn Trương Dương.
Cô đang nghĩ trong số nhiều người như vậy, có lẽ chỉ có Trương Dương có tư cách này thôi.
- Đừng nóng, để anh hỏi thử xem ai tổ chức bữa tiệc rượu này, xem thử chúng ta có thể tham gia không?
Quách Vĩ Á lắc lắc đầu nói, vênh vào cầm điện thoại bắt đầu bấm số. Nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay gã, rất nhiều người cũng đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Đầu năm nay, bất kể ở trường học nào, sinh viên có được chiếc di động như vậy đều rất oách.
- Anh Lương, tôi hỏi anh chuyện này nhé…Được, được… Tôi biết rồi.
Quách Vĩ Á nhanh chóng cúp máy, tỏ vẻ đắc ý.
- Ly Ly, anh hỏi thăm được rồi. Đây là thủ lĩnh các đàn anh của anh tổ chức. Anh ấy đang theo đuổi một cô gái nên đã tổ chức một bữa tiệc rượu lãng mạn với hoa hồng ở ngoài bãi này. Anh bạn của anh rất thân thiết với anh ấy, lát nữa có thể cho hai chúng ta cùng tham gia đấy.
Quách Vĩ Á khi nói ra mấy lời này, tự nhiên cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.
Có thể tổ chức tiệc rượu ngoài trời khẳng định là người có thế lực. Quách Vĩ Á có liên hệ với người như vậy, thậm chí tham gia tiệc rượu như vậy, tất nhiên là đáng tự hào lắm.
- Thật à? Tốt quá rồi!
Cô gái tên Ly Ly không kìm nổi ôm lấy Quách Vĩ Á, những người xung quanh cũng đều nhìn bọn họ một cách thèm muốn.
Tiệc rượu tuy là ở ngoài trời nhưng cũng có không gian riêng, bọn họ cũng muốn đi vào, nhưng không ai dám.
Quách Vĩ Á và bạn gái có thể vào được, thật sự khiến người ta rất ngưỡng mộ.
Nhiều người đều biết bản thân Quách Vĩ Á đã có xe riêng. Những năm này, rất ít sinh viên có xe riêng, việc có ô tô đi học còn oách hơn có điện thoại đẹp nhiều.
Quách Vĩ Á thường hay nói với bọn họ rằng không có chuyện gì ở Hỗ Hải là gã không làm được. Bây giờ xem ra cũng không phải là nói khoác, gã có thể tham gia một tiệc rượu như vậy, quả thật thật không đơn giản.
- Haizz, nếu tôi có thể tham gia bữa tiệc rượu như vậy dù chỉ một lần thôi thì chết cũng mãn nguyện.
Nghe Quách Vĩ Á khoe khoang bên kia, Vương Lộ khe khẽ thở dài nói, trong lòng cô cảm thấy hơi hụt hẫng và thèm muốn.
- Đừng nói nghiêm trọng như vậy, tiệc rượu thôi mà, sau này nhất định sẽ có cơ hội. Đây chỉ là một bữa tiệc rượu ngoài trời thôi, những bữa tiệc lớn thật sự đều được tổ chức trong các khuôn viên sang trọng của các nhà giàu có. Nếu bạn nhìn thấy chắc chắn sẽ phát điên lên.
Thi Nhan khẽ nói an ủi Vương Lộ, bữa tiệc mà cô nói, Vương Lộ cũng không xa lạ gì, nhìn thấy rất nhiều ở trên ti vi.
Vương Lộ dùng sức gật đầu, rất tán thành lời nói của Thi Nhan. Cô cũng từng nhìn thấy nhiều lần những bữa tiệc như vậy trên ti vi rồi.
- Thi Nhan nói không sai, chúng ta cứ cố gắng, sau này sẽ có cơ hội.
Ân Dũng cũng nói theo, ánh mắt cậu ta cũng có vẻ ngưỡng mộ.
Thực ra gia thế của cậu ta cũng khá, hơn hẳn nhiều bạn học khác, nhưng rõ ràng không thể so sánh với chủ nhân của bữa tiệc. Cậu ta cũng muốn tham gia.
Trương Dương đột nhiên cười cười, hạ giọng nói:
- Không cần phải đợi đến sau này, đi luôn hôm nay đi.
Nói xong hắn trực tiếp lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi.
Nhìn thấy di dộng của Trương Dương, nhiều sinh viên khác như Lý Kiến Quốc cũng đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Thời bây giờ kinh tế phát triển nhanh, sinh viên có di động ngày càng nhiều.
Nhưng cậu ta cũng không ngờ sau vài năm trong trường mới xuất hiện một chiếc điện thoại, quá vài năm thì xuất hiện ngày càng nhiều hơn.
Trương Dương gọi điện thoại cho quản gia Nam Thành, khi gọi hắn cũng đi xa ra hơn một chút.
Biệt thự mà ông Ngô tặng hắn đã được sửa sang lại đâu vào đấy, hắn vẫn luôn không có thời gian đi thăm. Vốn định sau khi kết thúc hoạt động, hắn sẽ về đó ở hai ngày, dù nói như thế nào thì đó cũng là cái nhà đầu tiên của hắn.
Vừa nghe bọn Vương Lộ nói, trong lòng Trương Dương liền nảy ra một ý tưởng.
Ngôi biệt thự kia tổ chức tiệc rượu sẽ rất tuyệt. Các bạn học đều háo hức tham gia tiệc rượu như vậy, tổ chức một lần cho bọn họ mở rộng tầm mắt cũng tốt. Hỡn nữa Trương Dương còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ đang dặn dò tổ chức tiệc rượu, thời gian hơi gấp gáp nhưng may đều là sinh viên nên không cần quá cầu kì. Nam Thành có ấn tượng khá tốt về Trương Dương nên hắn tin rằng ông ta sẽ làm tốt việc này.
Nam Thành không có bất kì sự phản đối nào đối với yêu cầu của Trương Dương, ông ta chỉ có thời gian hai giờ để chuẩn bị.
Sau hai giờ nữa trời vừa tối, một buổi tiệc rượu tối lộ thiên, hình như càng hấp dẫn hơn.
Huống chi từ nơi này đi về biệt thự sẽ mất hơn một tiếng, thời gian còn lại bọn hắn có thể đi dạo, nhân tiện gọi xe đến. Bọn hắn có nhiều người như vậy, có gọi xe thì cũng không dễ dàng gì.
Trương Dương không đi được nên chỉ có thể nhờ Long Phong giúp đỡ.
Cách đó không xa, Quách Vĩ Á nhìn Trương Dương một cách hằn học. Gã không ngờ Trương Dương cũng có di động. Nhưng gã cũng không coi di động là thứ gì quan trọng, phải có xe mới được. Chiếc xe Ford của gã có giá hơn hai triệu, đắt tiền hơn di động nhiều.