Chu Đạo Kỳ lúc này đang nhìn Trương Dương.
- Trương Dương, em cũng không phải áp lực quá, cứ phát huy tốt năng lực của mình là được. Còn có cả kinh nghiệm đại phẫu, em cứ nói những cái này ra thấy thấy là được.
Chu Đạo Kỳ chậm rãi nói, bọn Thi Nhan, Triệu Cường còn cả Vương Lộ đều có vẻ khiếp sợ.
Trương Dương cũng là sinh viên năm thứ tư như bọn họ, đại học hiện nay đều đang thực tập, hoặc bận công tác nên không có tâm tư tham gia hoạt động như này. Kiến thức của sinh viên năm thứ tư koong kém gì sinh viên năm thứ năm, nên trường liền cử họ đi.
Những học sinh này của họ, đều chưa từng thực tập. Cho dù nhà Thi Nhan mở bệnh viện, cô cũng chỉ là hỗ trợ ở bệnh viện, khám bệnh cho bệnh nhân, kê đơn thuốc.
Nếu nói phẫu thuật, cô chưa từng làm, lại càng không nói đến đại phẫu.
- Thầy yên tâm, em nắm chắc rồi.
Trương Dương khẽ mỉm cười. Nói về kinh nghiệm phuẫ thuật thì không hay lắm. Chỉ có thể chứng minh hắn từng làm phẫu thuật, làm rất tốt, nhiều nhất chỉ có thể khiến mọi người có chút ngạc nhiên.
Trương Dương đã chủ động đứng ra, thì không nghĩ chỉ thu được hiệu quả như vậy. Hắn sẽ coi lần giao lưu này, như một số diễn đàn học thuật quốc tế mà hắn từng tham gia.
- Vậy thì tốt rồi.
Chu Đạo Kỳ lại gật đầu, trên mặt cũng thoải mái một chút.
Chuyện Trương Dương thực tập ở tam viện, Chu Đạo Kỳ còn đích thân tới tam viện tìm hiểu. Trương Dương đúng là từng chữa khỏi một số vấn đề phức tạp mà mấy chuyen gia còn không ứng đối được.
Ngoài ra Trương Dương còn từng làm những phẫu thuật rất lợi hại. Những điều này đều là chính miệng viện trưởng tam viện nói với ông, không thể là giả.
Cũng bởi vì như vậy, ông mới nhìn Trương Dương với con mắt khác. Sau khi Trương Dương chủ động xin đứng ra, ông liền lập tức đồng ý.
Kinh nghiệm phong phú, cùng với thực lực siêu cường của Trương Dương, khiến ông có niềm tin rất lớn.
Cũng có thể nói, mong mỏi của ông với Trương Dương cũng không kém gì Lý Diệu Hoa. Trong số sáu sinh viên lần này, người thực sự được ông nhìn trúng, được ông đặt hy vọng chính là Trương Dương.
- Giáo sư Chu, thầy nói, Trương Dương từng thực tập, còn từng làm đại phẫu?
Thi Nhan rút cuộc không kìm nổi, nhẹ giọng hỏi một câu. Mấy sinh viên khác cũng đều trừng mắt nhìn ông, câu này họ đều muốn hỏi.
Thực tập thì cũng thôi đi, thực tập sinh liền có thể làm đại phẫu, thật sự khiến họ khó mà hiểu được.
- Đúng vậy, tình hình của Trương Dương có chút đặc thù. Em ấy từng được tam việt tuyển đặc biệt vào bệnh viện. Ở đó đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân mà những chuyên gia khác đều bó tay. Có thể nói em ấy có kinh nghiệm thực tiễn rất phong phú.
Chu Đạo Kỳ khẽ mỉm cười. Nói về Trương Dương cũng có chút tự hào.
Phó viện trưởng như ông bình thường cũng giảng dạy, đều là những môn đại cương. Sinh viên viện y học cơ bản đều từng nghe giờ giảng của ông.
Từng nghe ông giảng thì chính là sinh viên của ông. Trương Dương cũng không ngoại lệ. Sinh viên của mình lợi hại như vậy, trong lòng ông đương nhiên cũng sẽ kiêu ngạo.
Năm người, lại cùng đưa ánh mắt nhắm ngay Trương Dương, tất cả đều kinh hãi và khó hiểu.
Chẳng ai ngờ, Trương Dương bình thường chẳng có gì nổi bật, không ngờ lại lợi hại như vậy. Từng được bệnh viện tuyển đặc biệt, còn chưa được bệnh mà các chuyên gia không chữa được. Theo lời của Chu Đạo Kỳ, bọn họ đều không hoài nghi gì.
Một bạn học lợi hại như vậy, bình thường bọn họ lại không biết. Có thể tưởng tượng Trương Dương khiêm tốn như nào.
- Hóa ra Trương Dương lợi hại như vậy. Có Trương Dương, mấy người của Kim Lăng khẳng định không phải là đối thủ.
Triệu Cường lên tiếng đầu tiên, cậu ta còn gật đầu thật mạnh. Ba ngày đầu của hội giao lưu kỳ thật chính là so tài lý luận, bảy ngày sau là so kinh nghiệm thực tiễn.
Thực tiễn quan trọng nhất. Trương Dương lợi hại như vậy, khiến mọi người rất tin tưởng.
- Đúng đấy, Trương Dương, chiều nay cậu phát huy cho tốt. Chúng tôi đều ủng hộ cậu.
Vương Lộ cũng nói một câu. Những người khác tuy không nói gì, nhưng đều gật đầu. Bọn họ là một tập thể, vinh nhục nhất thể. Trương Dương có thành tích tốt, cũng coi như thành tích của bọn họ.
Mặc dù như vậy, bọn họ cũng chưa từng nghĩ, biểu hiện sau khi lên sân khấu của Trương Dương chiều nay, có thể vượt qua biểu hiện của sinh viên trường Đồng Tể.
Sinh viên kia thật sự chinh phục được rất nhiều người, trong đó có cả bọn họ.
Trương Dương không nói nhiều. Mọi người cùng ăn cơm rất nhanh. Địa điểm ăn cơm là căn tin trường. Việc ăn ngủ lần này đều do Đồng Tể sắp xếp.
Thức ăn không tệ, vẫn là phòng ăn của căn tin. Không có sự quấy rầy của người ngoài, mọi người ăn rất nhiều, rất no.
Theo trình tự, buổi chiều Trương Dương là người đầu tiên lên sân khấu. Cho tới lúc này, Chu Đạo Kỳ vẫn không hỏi Trương Dương, hắn định nói về vấn đề gì.
Đây cũng là một kiểu tín nhiệm. Nếu Chu Đạo Kỳ đã chọn Trương Dương, sẽ hoàn toàn tin tưởng hắn. Sự tín nhiệm này cũng khiến Trương Dương càng coi trọng hoạt động lần này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Cho dù không phải vì bản thân, vì giáo sư Chu, vì các bạn học bên cạnh, cũng là vì đại học Trường Kinh của hắn, lần này cũng muốn thể hiện chút bản lĩnh.
Đây là một loại cảm giác vinh dự tập thể, cũng có thể nói, không phải là chuyện riêng của Trương Dương.
Vì vấn đề thời gian, sau khi ăn cơm trưa nghỉ ngơi đơn giản, buổi chiều mọi người liền tụ tập ở hội trường.
Hoạt động buổi sáng xét một cách tổng thể là tốt. Người của bộ Giáo dục và Y tế đều rất hài lòng, điều này cũng khiến mọi người càng thêm tin tưởng.
Đây là hoạt động lần thứ nhất. Nếu hoạt động lần này thành công, sau nay có thể sẽ tiến hành hàng năm. Hơn nữa có thể quy mô sẽ lớn dần.
- Các em sinh viên, hoan nghênh trở lại. Buổi sáng chúng ta đã được nghe rất nhiều bài diễn thuyết đặc sắc, cũng học được không ít điều hay. Tôi tin cách em sinh viên đều rất mong đợi hoạt động này. Tôi không nói dài dòng nữa, sau đây mời bạn tiếp theo, Trương Dương của đại học Trường Kinh lên sân khấu.
Người dẫn chương trình của học viện y học Đồng Tể là một mỹ nữ. Chỉ mấy câu ngắn gọn liền thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó chính thức bắt đầu.
Ba ngày giao lưu không chỉ có diễn thuyết, phải tranh thủ thời gian, buổi chiều vừa bắt đầu, liền đi vào chủ đề chính.
Trương Dương từ từ bước lên, ngồi ở hàng ghế đầu là chuyên gia của các bệnh viện, còn có những lãnh đạo của vài trường. Phần lớn lười biếng ngồi đó, chỉ có một người, vừa nhìn thấy Trương Dương lập tức ngồi thẳng dậy.
- Là cậu ta.
Sau khi người này ngồi thẳng lên, còn có vẻ vô cùng kinh ngạc.
- Chủ nhiệm Vương, ông làm sao vậy?
Người bên cạnh ông ta nhìn ông ta một cách kỳ lạ. Người ngồi thẳng lên này chính là đại biểu chuyên gia của bệnh viện Bảo Đà. Học viện Đồng Tế chính là ở khu Bảo Đà, bệnh viện giỏi nhất ở đây đương nhiên phải tới cổ động.
Người đến là Phó chủ nhiệm khoa xương, Vương Dũng. Một phó chủ nhiệ hoạt động sinh viên, cấp bậc cũng thích hợp.
Trong số nhiều chuyên gia như vậy, ông ta là người duy nhất từng gặp Trương Dương.
- Không, không có gì.
Vương Dũng vội vàng lắc đầu. Vụ tai nạn xe lần trước để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta. Đồng thời cũng rất ấn tượng với Trương Dương. Khi đó Trương Dương còn lấy ra một dược liệu hiếm rất quý giá.
Thuốc đó bệnh viện bọn họ đã phân tích rất lâu. Ngoại trừ bên trong có nhân sâm, còn là nhân sâm cực phẩm, ngoài ra đều không phần tích ra cái gì. Hiện nay thầy ông ta, giáo sư Hồ vẫn đang rất để tâm tới chuyện này, viện trưởng Lưu Chấn cũng rất coi trọng.
Chỉ có điều nghiên cứu chậm chạp, bọn họ cũng không có cách gì.
Hôm qua giáo sư Hồ còn nói tới chuyện này. Hôm nay liền gặp Trương Dương ở đây, ông ta cũng rất kinh ngạc.
Lúc trưa quá đông người, là đại biểu chuyên gia của bệnh viện, ông ta chỉ ngồi phía trên, cũng không nhìn về phía sau, căn bản không phát hiện ra Trương Dương.
- Không ngờ cậu ta thật sự là sinh viên, sinh viên đại học Trường Kinh.
Dần dần, khóe miệng Vương Dũng lại lộ ra một nụ cười thản nhiên. Lần trước bọn họ không biết thân phận của Trương Dương, chỉ cảm thấy cậu ta còn trẻ, giống một sinh viên. Nhưng chưa từng nghĩ Trương Dương chính là sinh viên.
Vương Dũng nhìn chằm chằm Trương Dương, cảm giac bản năng của ông ta. Trương Dương lên sân khấu sẽ khiến hoạt động buổi chiều xuất hiện biến hóa, cụ thể là gì thì ông không nói rõ được.
Lúc này, Trương Dương đã đứng trên sân khấu. Hắn chẳng mang theo cái gì, đứng đó rất tự nhiên
Rất nhiều người cũng đều yên lặng gật đầu. Trương Dương không mất bình tĩnh chút nào, đứng đó có vẻ rất tự nhiên, điểm này cũng rất không dễ dàng. Ít nhất sự phát huy của hắn cũng không kém người khác.
Không mất bình tĩnh, lời này nói thì dễ, nhưng làm được thì khó lắm.
Đừng nói những sinh viên này, ngay cả các chuyên gia bác sĩ ở đây, hay là lãnh đạo các trường, lúc vừa lên sân khấu, đối mặt với cả trăm người, mất tự nhiên cũng sẽ luống cuống một chút. Tuy nhiên bọn họ liền có thể khôi phục rất nhanh.
- Các vị giáo sự, các bạn sinh viên, xin chào.
Trương Dương thản nhiên cười, từ từ nói. Giọng nói của hắn rất rõ ràng, vẻ mặt vô cùng tự nhiên. Tư thế này của hắn cũng để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt trong lòng mọi người.
Sự khẩn trương của Chu Đạo Kỳ cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Không hổ là sinh viên được bệnh viện đặc biệt tuyển dụng. Sự ung dung này thật không đơn giản, sự tin tưởng của ông đối với Trương Dương càng lúc càng lớn.
Chậm rãi nhìn tất cả mọi người bên dưới, Trương Dương lại vôi nói:
- Điều tôi muốn nói hôm nay, là một đề tài đang xin cấp phép, tên đề tài là "cải thiện và chữa trị bệnh hen suyễn đa phát tính mẫn cảm".
- Cái gì, đề tài bệnh hen suyễn?
- Lại còn là hen suyễn đa phát tính mẫn cảm.
- Không thể nào, bệnh này không chữa được. Đề tài nghiên cứu như vậy phải được viện trung khoa thông qua. Sao tôi chưa từng nghe nói trong nước có đề tài nghiên cứu như vậy?
Trương Dương còn chưa dứt lời, những chuyên gia bên dưới đã bắt đầu bàn luận, trông có vẻ không thể tin được.
Sinh viên Đồng Tể lúc trước diễn giảng cũng là đề tài. Nhưng chỉ là đề tài một loại bệnh cúm, còn chưa tới mức gây chú ý đối với các chuyên gia.
Nhưng điều Trương Dương nói thì khác. Đề tài của Trương Dương là liên quan đến loại bệnh hen suyễn. Hơn nữa còn là một trong những trọng chứng của hen suyễn. Hơn nữa tên đề tài còn là " chữa khỏi" khiến mọi người có chút khó tiếp nhận.
Đề tài như vậy, giống như vừa rồi người đó nói, tất nhiên phải được viện trung khoa thông qua, nhất định phải truyền ra ngoài, bọn họ không thể không biết gì được.
- Chủ nhiệm Trương, ông chưa nghe rõ, vừa rồi Trương Dương nói, đây là một đề tài đang xin cấp phép.
Nhìn mọi người xung quanh không ngừng nảy sinh nghi ngờ, Vương Dũng không kìm nổi phân giải một câu giúp Trương Dương.
Suy đoán của ông ta là đúng. Trương Dương lên sân khấu đúng là đem lại điều rất mới lạ, lập tức ném ra quả bom nặng như vậy. Không chỉ khiến tất cả các sinh viên kinh sợ, ngay cả mấy chuyên gia bọn họ cũng choáng.
Đề tài virus cúm lúc trước, trường có thể tự nghiên cứu, giống như bài tập về nhà của học sinh tiểu học.
Đề tài mà Trương Dương đưa ra lúc này, là đề tài lớn phải tới tiến hành thủ tục ở viện trung khoa. Sau khi thông qua có thể đồng ý bỏ ra khoản tiền lớn để nghiên cứu. So với đề tài virus cúm, đây chính là bài tập của sinh viên hoặc là bài tập của nghiên cứu sinh, chênh lệch thật sự quá lớn.