Thần Y Thánh Thủ

Chương 283: Mấy anh chàng



Long Phong đứng ở trước mặt Trương Dương, vẻ mặt lạnh lùng.

Gã không quan tâm đến chuyện của Trương Dương, mặc kệ Trương Dương giúp ai, nhưng có người uy hiếp Trương Dương ở ngay trước mặt gã thì không thể được, cho dù là người thường cũng không được.

Ba năm gã đi theo Trương Dương này sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Trương Dương nhưng cũng không để cho bất kì ai gây sự bất lợi cho Trương Dương.

Lái xe bị một cước của Long Phong đá văng ra bảy tám mét, ngã nhào xuống đất nằm co quắp ở đó, không có động tĩnh gì.

Trương Dương nhíu nhíu mày, lập tức đi bắt mạch cho tên lái xe kia.

Gã lái xe bị thương không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương nhẹ, nhưng vẫn may là chỉ bị thương ngoài, chưa nghiệm trọng đến nỗi bị mất mạng.

Sau khi đến bệnh viện điều trị một thời gian, gã có thể hồi phục lại được.

Long Phong tuy rằng không hiểu nhân tình thế thái, nhưng xuống tay vẫn còn có chút chừng mực, không đánh người ta đến nỗi một phát chết luôn.

- Các anh, các anh...

Vị Chủ tịch quận Lương cuối cùng cũng thốt lên, bên cạnh hắn còn có mấy nhân viên, cán bộ Ủy ban nhân dân, coi như là thư kí bình thường của ông ta, anh thư kí này khẩn trương đứng che chắn trước mặt ông ta. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Ba người ông ta lần này đến đây, gã lái xe là từ bộ đội chuyên nghiệp được chuyển đến, bình thường thân thủ không tệ, chỉ là có chút lỗ mãng, bằng không vừa rồi cũng sẽ không trực tiếp động thủ đối với Trương Dương.

Chỉ tiếc là gã vừa mới động thủ thì đã bị người ta đánh bay ra ngoài, một chiêu cũng không tiếp được.

- Mau, người đâu mau đến đây!

Hoàng Trạch cũng kêu lên, gã đúng là căm giận tên lái xe này, nhưng để lái xe bị đánh ở đồn Công an thì gã cũng không khỏi trách nhiệm.

Bây giờ gã cảm thấy đau đầu khó xử hơn nữa. Gã không ngờ tên lái xe này lại to gan lớn mật đến như vậy, dám lao lên đánh người. Gã càng không ngờ bên cạnh Trương Dương lại có người phản kích lại ngay.

- Sở trưởng Hoàng, các anh như thế này là dung túng cho kẻ ác đấy. Tôi phải hỏi Cục trưởng của các anh cho ra lẽ, đồn Công an sao lại trở nên như thế này?

Được thư kí che chắn, Chủ tịch quận Lương cuối cùng phản ứng lại, vội vàng lớn tiếng kêu to.

Lái xe ra mặt lúc nãy, ông ta không tiện nói chuyện nhưng ý tứ cũng như nhau, chính là gây áp lực với đồn Công an khiến họ nhanh chóng kết thúc vụ này.

Nếu không phải em trai ông ta làm chuyện hồ đồ, ông ta cũng không muốn chạy đến đây chuyến này.

Vốn nghĩ ông ta đã đích thân đến thì đồn Công an không dám không nể mặt.

Cũng giống như ở huyện lị nào đó, Phó chủ tịch huyện đi tới đồn công an thị trấn thì không ai ở đó dám làm mất mặt Phó chủ tịch huyện. Bởi vì cấp bậc chênh lệch quá lớn, ngay cả Trưởng đồn Công an cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Nhưng ông ta không ngờ thủ phạm hành hung lại đang ở đây, hơn nữa còn to gan đến vậy, dám động thủ với người của ông ta.

Khi ông ta nghĩ đến người khác có lá gan lớn thì không suy xét lại rằng chính lái xe của mình đã khiêu khích mà ra tay trước. Ông ta nghĩ rằng tài xế của ông ta chính là đại diện của ông ta, cho dù đánh người thì người bị đánh cũng nên chấp nhận chịu trận.

Nghe rất buồn cười, nhưng quả thật đây lại là một cách nghĩ của một bộ phận quan chức.

Chủ tịch quận Lương kêu lên, thư kí bên cạnh ông ta lại khá cơ trí, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm máy rồi giao điện thoại lại cho Chủ tịch quận Lương.

Điện thoại kết nối rất nhanh, Chủ tịch quận Lương nói vài câu không khách khí.

Hoàng Trạch đứng bên cạnh trông càng khổ não. Người mà Chủ tịch quận Lương đang nói chuyện chính là thủ trưởng trực tiếp của gã- Cục trưởng quản lý.

Gã cũng không ngờ lái xe lại lộng hành đến vậy, ở đồn Công an nội mà dám đánh người, càng không ngờ bên cạnh Trương Dương còn có người lợi hại như vậy, một cước sẽ xử gọn tên kia.

Người bây giờ vẫn đang nằm hôn mê, đã có người gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Chuyện xảy ra bạo lực ở đồn Công an lần này, bất luận thế nào thì Phó sở trưởng như gã đều không tránh khỏi bị liên lụy.

Gã chỉ có thể chửi tên lái xe này nhiều nhất mà thôi.

Nhưng có mắng chửi gì cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt, gã chỉ có thể đi nói lời hay để hòa giải.

- Sở trưởng Hoàng đúng không? Bây giờ tôi lệnh cho anh lập tức đưa người ở bệnh viện về, còn nữa, nhất định phải bắt được mấy tên thủ phạm hành hung kia.

Cúp điện thoại, Chủ tịch quận Lương chỉ thẳng vào Hoàng Trạch, ở đó lớn tiếng kêu lên.

Đây là giọng điệu ra lệnh trực tiếp của ông ta. Dựa vào cấp bậc của ông ta thì thực ra không thành vấn đề, nhưng dù sao không phải một hệ thống. Ông ta nói như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy áp đặt.

Thấy Hoàng Trạch do dự không nhúc nhích, Chủ tịch quận Lương lại nói thẳng:

- Sao hả? Không nghe tôi à? Chẳng lẽ không phải là Cục trưởng của các anh ra lệnh thì Phó Sở trưởng anh không làm?

Lần này không phải ông ta ra lệnh mà uy hiếp trắng trợn.

Một Phó sở trưởng đồn công an nho nhỏ, căn bản không thể nào so sánh được với một Phó chủ tịch quận, sự chênh lệch cấp bậc quá lớn. Nói không quá thì Phó chủ tịch quận chỉ cần nói mấy câu là có thể khiến gã bị mất chức ngay.

Trừ phi bản thân gã có quan hệ thật cứng với Cục Trưởng thì Cục trưởng mới tình nguyện bảo vệ gã mà đi đắc tội với Phó chủ tịch quận này. Tuy nhiên điều này hiển nhiên không thể nào, Hoàng Trạch không có quan hệ như vậy, nếu không gã đã không còn là một Phó sở trưởng đến bây giờ mà đã sớm lên chức rồi.

- Người đâu, rút người ở bệnh viện về đây, lập tức bắt tên vừa đánh người này lại!

Hoàng Trạch cắn chặt răng nói, đành thực hiện mệnh lệnh này trước. Rút người ở bệnh viện về thì không thành vấn đề, chỉ có điều gã thế nào cũng nghĩ không ra. Tại sao vị Chủ tịch quận Lương này vội vã rút người ở bệnh viện về.

Đáng tiếc gã lúc này căn bản không có cơ hội suy nghĩ, chỉ có thể nhắm mắt đi qua cửa ải này trước.

Bắt Trương Dương, gã thật đúng là có chút không dám. Chủ tịch quận Lương gọi đến cho Cục trưởng, gã không dám đắc tội. Nhưng Đội trưởng cảnh sát Hình sự thành phố thì gã không dám đắc tội. Cho nên gã chỉ có thể bắt Long Phong - người vừa rồi đã đánh lái xe, tạm thời gạt Trương Dương sang một bên.

Tiếc là gã căn bản không biết, Long Phong là một người còn nguy hiểm hơn so với Trương Dương gấp trăm lần.

Trong sân đã tập trung nhiều cảnh sát, đều là người của đồn công an, nghe thấy lời của Hoàng Trạch, lập tức vây lấy Long Phong.

Long Phong có vẻ rất bất cần. Những cảnh sát này còn không dám đến gần gã, nếu đến gần thì khẳng định sẽ ngã ra không nhẹ đâu.

Trương Dương nhíu hạ lông mày, còn chưa nói gì thì đồn Công an đột nhiên có một chiếc xe đi vào, bật đèn sáng choang.

Xe đi vào không chỉ có một chiếc, chiếc đi đầu chính là một chiếc Land Rover, tiếp đó là chiếc BMW và Hummer, cuối cùng còn có một chiếc Ferrari.

Bốn chiếc xe sang trọng liên tiếp nhau khiến những cảnh sát đang muốn bắt người kia đều sững sờ.

Bốn chiếc xe không dừng ngay mà vây xung quanh, bốn đầu xe từ bốn phía chiếu vào. Cứ như vậy chiếc sân nhỏ của đồn công an bị đèn chiếu sáng trắng lên.

Trương Dương thoáng ngạc nhiên. Hắn đều biết bốn chiếc xe này, chỉ là không ngờ lại xuất hiện ở đây.

- Trương Dương, làm gì đó mà còn không mau ra đây?

Cửa chiếc xe BMW vừa mở ra, Tô Triển Đào ở bên trong bước xuống cùng với Dương Linh ở ghế lái phụ.

Cửa sau cũng mở ra, có một người mang theo tập hồ sơ, chính là ông luật sư Hồ mà Trương Dương gọi điện cho lúc trước.

- Thật là, cậu gọi cho luật sư mà không gọi cho chúng tôi. Có chuyện mà không thông báo cho anh em, có phải không coi anh em ra gì không?

Hoàng Hải từ chiếc xe Hummer đi xuống, mở mạnh cửa xe, vừa cười ha hả vừa đi đến. Ở Trường Kinh vốn có rất ít xe Hummer, chiếc xe kia của Hoàng Hải chính là vừa mua từ Hỗ Hải về.

- Trương Dương, hôm nay tôi đánh cuộc thua rồi, tôi nói mấy anh em trên đường sẽ gọi điện thoại cho cậu, sau đó mọi người đều nhẫn nhịn được không điện thoại cho cậu. Thằng nhóc này cũng thật nhẫn tâm, không ngờ không thèm gọi điện thoại thật!

Lý Á từ chiếc Ferrari trên xe đi xuống, u ám nhìn Trương Dương trách móc.

- Cậu biết không, tôi đã thua mấy thằng cha này mà bỏ tiền ra đến Túy Nhân Gian ba lần, ba lần cơ đấy. Bỏ tiền ra một lần tôi đã xót lắm rồi, tôi mặc kệ, cậu phải bồi thường cho tôi!

Sau khi Lý Á đi vào trong, dường như không thèm để mắt đến những người khác bên cạnh mà chỉ đang nói chuyện với Trương Dương.

Túy Nhân Gian là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất Trường Kinh cũng là một trong những nơi đốt tiền nhiều nhất vì số tiền tiêu xài một lần ở đó ít nhất phải có sáu con số.

Sáu con số cơ đấy, đây mới chỉ là một lần, Lý Á đãi những ba lần, e rằng rất đau xót rồi.

- Thằng nhãi này đừng có oán thán nữa. Tôi từng nói Trương Dương không muốn làm phiền mọi người, cậu lại không tin. Lần này thì cậu thấy đen đủi chưa?

Chủ nhân của chiếc Land Rover vừa bước xuống, tất nhiên chính là Long Thành còn đang tươi cười nói.

Y xuống trễ nhất nhưng đi không hề chậm. Những người từ bốn chiếc xe sang trọng bước xuống, trong mắt dường như chỉ nhìn thấy có mỗi Trương Dương, những người khácũng cho dù là cảnh sát địa phương cũng không coi ra gì.

- Sao các anh đều đến đây?

Trương Dương khẽ cười, nhẹ nhàng nói. Hắn không biết tại sao mấy người này xuất hiện ở đây nhưng thực sự thấy cảm động trong lòng.

- Cậu không biết xấu hổ à mà còn nói? Nếu không phải luật sư Hồ điện thoại cho tôi, chúng tôi căn bản không biết cậu đang ở đồn Công an này, mấy người chúng tôi vừa hay hôm nay không có việc gì, sau khi gặp qua Vương Thần liền cùng tụ tập một chỗ, nhận được điện thoại của luật sư Hồ liền lập tức chạy tới, đáng thương cho bàn tiệc ngon lành của tôi!

Tô đại công tử khoa trương lắc đầu nói , dường như vô cùng luyến tiếc bàn tiệc kia của y.

Nhưng y nói cũng không nói sai, hôm nay mấy người bọn họ vừa hẹn đi thăm Vương Thần, Trương Dương có việc không đi. Mấy người từ bệnh viện đi ra liền đi đến Vọng Nguyệt Lâu ăn cơm, mới vừa bưng đồ ăn lên thì luật sư Hồ gọi điện thoại đến.

Luật sư Hồ quen biết Trương Dương, chính là thông qua mối quan hệ với Tô công tử.

Ông ta cũng không biết thế lực của Tô công tử nhưng nếu Trương Dương chuyện, ông ta nhất định sẽ đi, tất nhiên không thể không thông báo cho Tô công tử.

Cứ như vậy, đám Tô công tử đón luật sư Hồ cùng nhau chạy đến. Nghe nói là Trương Dương gặp chuyện không may, còn đang ở trong đồn Công an, không ai còn bụng dạ nào để ăn cơm.

- Được rồi, lát nữa tôi bồi thường cho anh mười bàn tiệc được chưa?

Nhìn biểu hiện khoa trương của Tô Triển Đào, Trương Dương không khỏi lắc lắc đầu, sau khi nói xong thì chính hắn cũng bật cười.

- Không được, còn phải thêm ba lần ở Túy Nhân Gian nữa.

Lý Á vội vàng kêu một tiếng, y đánh cuộc thua ba lượt đang khó chịu, lúc này vừa hay lôi kéo được Trương Dương.

Long Thành lúc này đang trừng mắt to, ngơ ngác đứng ở đó.

Y chỉ biết là Trương Dương bị người ta dẫn tới đồn Công an, thật không nghĩ đến Long Phong đã ở đó, lúc này Long Phong đamh đứng ở bên cạnh Trương Dương.

Y nhìn thấy tay sát thủ Long Phong kia, tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài. Nhưng y cũng rất hiểu quan hệ của Long Phong và Trương Dương.

Hai người không phải là kẻ tử thù của nhau, nhưng tuyệt đối không phải là bạn bè. Hai ngày trước vừa đánh nhau một trận, lúc này không ngờ hai người lại ở cùng một chỗ, còn có vẻ rất hòa hảo nên cũng khó trách y có vẻ mặt này.

- Sở trưởng Hoàng, đây chính là đồn công an của các anh phải không? Sao ai cũng có thể tùy tiện đi vào thế?

Bị mọi người không để mắt tới, Chủ tịch quận Lương không kìm nổi tức giận nói. Khi mấy chiếc xe sang trọng tiến vào, ai vừa nhìn cũng biết đây là những công tử nhà quyền quý không nên dây vào nên ông ta đành trút hết lên người Hoàng Trạch.

Hoàng Trạch lúc này còn đau khổ không thốt lên lời, nhưng trong lòng gã cũng chấn động không ít.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv