Thấy Trương Dương đi vào, Ngô Hữu Đạo cùng cô y tá kia đều đứng lên.
- Sau khi cậu đi, tình trạng của bệnh nhân vẫn luôn là như vậy , dựa theo phỏng đoán của chúng tôi trước đó thì anh ta sẽ không sống qua nổi một canh giờ, hiện tại thì vẫn rất vững vàng!
Ngô Hữu Đạo nhỏ giọng nói với Trương Dương, ông ta nói còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Trương Dương trị liệu đã mang đến hiệu quả, chí ít hắn đã kéo dài sinh mệnh của bệnh nhân, bệnh nhân hiện nay cũng không tiếp tục chuyển biến xấu, cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng tim ngưng đập.
Lúc trước, nhịp tim bệnh nhân đã một lần gián đoạn, sử dụng phương pháp sốc điện mới khiến cho bệnh nhân sống lại.
Hiện tại kiên trì được lâu như vậy mà bệnh nhân vẫn như cũ, hoàn toàn chứng minh cách trị liệu của Trương Dương là hữu hiệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Lão Ngô, phiền hai người đi ra ngoài trước một lát được không!
Trương Dương gật đầu, hắn giúp bệnh nhân ổn định bệnh tình, nhưng không có nghĩa là đã chữa khỏi cho bệnh nhân.
Trên thực tế hiện tại bệnh nhân vẫn nằm ở giai đoạn nguy hiểm như cũ, thân thể vẫn là bết bát như vậy, không có ngoại lực tham gia thì cơ bản chỉ có một con đường chết.
Ngoại lực này không phải nội kình của Trương Dương, nội kình của Trương Dương chưa đạt tới hiệu quả như thế này, dù sao nội kình không phải vạn năng.
Cũng chỉ có linh dược, mang theo linh khí linh dược, mới có thể làm nên chuyện cải tử hồi sinh.
- Được, cậu phải chú ý sức khỏe của chính mình!
Ngô Hữu Đạo liếc nhìn Trương Dương, sau khi nhẹ giọng nói một câu, liền dẫn y tá rời khỏi phòng bệnh.
Trương Dương muốn một mình trị liệu, không cho bọn họ theo, bọn họ cũng chỉ có thể như vậy.
Sau khi tất cả cửa sổ đều được đóng lại, Trương Dương mới một lần nữa trở lại bên cạnh bệnh nhân.
Thở dài một cái, Trương Dương lấy từ trong túi vải buồm ra hộp đựng quả tiên đan, quả tiên đan hắn tổng cộng chỉ có hai mươi hai viên, trước đó đã dùng tới năm viên, bây giờ còn dư lại mười bảy viên, trước mắt lại phải dùng một viên.
Nếu không có Tam Sắc quả thì cứ như vậy linh dược dùng một viên liền mất đi một viên.
Nhưng không dùng cũng không được, ngoại trừ quả tiên đan hiện tại Trương Dương không có biện pháp khác để cứu người, tuy rằng mất đi một viên linh dược, nhưng cuối cùng cũng coi như là khiến quả tiên đan phát huy tác dụng của nó, một viên linh dược đổi một sinh mệnh sống, vụ buôn bán này vẫn là đáng giá.
Sau khi lấy linh dược ra, trong phòng lập tức ngập tràn mùi thuốc.
Thân thể Tia chớp đang đùa giỡn cùng Vô Ảnh trên người Mễ Tuyết đột nhiên giật mình một cái rồi lập tức chạy tới cửa phòng kêu 'Chít chít ky ky'.
Đáng tiếc là cửa đã được khóa lại, khe cửa lại rất thấp, coi như là Vô Ảnh cũng không chui vào được.
Mễ Tuyết vội vàng chạy tới, cô không rõ hai tên tiểu tử này là thế nào, nhưng biết là tuyệt đối không thể để cho chúng nó quấy rối Trương Dương.
Trong phòng Trương Dương đóng hộp thuốc lại, sau đó đem viên quả tiên đan kia nhét vào trong miệng bệnh nhân.
Miệng anh ta không tự nhiên nhai nuốt hết viên dược hoàn này.
Đây là phản ứng bản năng của cơ thể, cũng không phải là động tác có ý thức, bản năng cầu sinh khiến anh ta nuốt hết viên thuốc này vào.
Sau khi anh ta đã nuốt thuốc vào trong bụng, Trương Dương cũng đóng hộp lại, cái mùi thuốc lập tức cũng đã biến mất.
Mùi thuốc kỳ thực xuất hiện trong thời gian rất ngắn, cũng chỉ có Tia chớp và Vô Ảnh hai linh thú này là phát hiện, những người khác căn bản cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
Hai tiểu tử kia lại trở về bên người Mễ Tuyết, nhưng đều có vẻ hơi mất tinh thần.
Chúng nó vừa nãy phân biệt ra được, đây là linh dược tốt nhất trên người Trương Dương, cái này cũng là linh dược có tác dụng trợ giúp to lớn nhất đối với bọn chúng.
Đáng tiếc Trương Dương không ở đây, bọn chúng cho dù muốn đòi hỏi cũng không có cơ hội.
Sau khi bệnh nhân ăn quả tiên đan, Trương Dương lại gảy một lượt lên hết thảy ngân châm, dùng nội kình của hắn đến giúp giúp bệnh nhân hấp thu dược kính, khôi phục các bộ phận trong cơ thể.
Lần này bệnh của bệnh nhân cũng rất nặng, lại không có bất kỳ chuẩn bị nào, hầu như cứ hai mươi phút lại phải gảy một lần để bổ sung nội kình.
Chỉ gảy mấy lần, trên đỉnh đầu Trương Dương liền bốc lên sương trắng.
Cũng may bệnh nhân này không giống Ngô Yến, cần liên tục gảy châm mười lần, chỉ trải qua bốn lần gảy châm thì dược hiệu cũng đã phát huy tác dụng to lớn nhất, thân thể của anh ta cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Chờ khi nhìn tận mắt những chỗ sưng phù trên thân thể của anh ta tiêu tán, da dẻ dần dần khôi phục lại bình thường, Trương Dương mới thở phào một hơi thật dài.
Chắc chắn đến tám phần mười, cuối cùng cũng đã thành công, quả tiên đan không để hắn thất vọng, xác thực đã đạt đến công hiệu cải tử hồi sinh.
Bệnh trạng dị ứng của bệnh nhân đã được giải trừ hoàn toàn, tim, thận các loại bộ phận cũng đang chầm chậm khôi phục, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có cách nào khôi phục toàn bộ, nhưng tiếp sau đây được trị liệu, sớm muộn có một ngày sẽ khôi phục hoàn toàn.
Điều này cũng bằng với cái mạng của anh ta đã được triệt để cứu trở về.
Thu thập xong đồ vật của mình, Trương Dương lắc lắc đầu, chậm rãi ra khỏi phòng.
Hắn mới ra bên ngoài, mọi người liền đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm, bao gồm chủ nhiệm khoa nội Từ Vũ, còn có cả viện trưởng Chu Chí Tường.
- Trương Dương, thế nào rồi?
Ngô Hữu Đạo là người đầu tiên đi tới cạnh Trương Dương, quan tâm hỏi một câu.
- May mắn là không sao, bệnh nhân không có chuyện gì, nhưng còn cần quan sát trị liệu thêm!
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên mặt mang theo vẻ mỏi mệt.
Nghe nói bệnh nhân không có chuyện gì, Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên rõ ràng có động tác thở phào, Đường Hiểu Quyên chính là bác sĩ giải phẫu, bệnh nhân xảy ra chuyện, cô nàng chính là người đứng mũi chịu sào.
Tuy rằng bệnh nhân có chết, cũng sẽ không chịu hình phạt, nhưng sự cố trong giải phẫu đều là một vết nhơ, đối với tương lai lên cấp các phương diện của cô ta đều có ảnh hưởng rất lớn.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng tiến vào phòng bệnh, lần này Trương Dương không có ngăn bọn họ, trị liệu kế tiếp là công việc của bọn họ, Trương Dương sẽ không hỏi đến nữa.
- Còn cậu, không sao chứ?
Ngô Hữu Đạo lại hỏi, Mễ Tuyết cũng đi tới, có chút bận tâm nhìn Trương Dương.
Trương Dương sắc mặt hơi trắng bệch, dáng vẻ coi bộ rất là uể oải, Mễ Tuyết biết rõ lần này Trương Dương lại mệt nhọc quá độ, mỗi lần cứu trị trọng bệnh cho mọi người hắn đều sẽ như vậy.
- Anh không sao, nghỉ ngơi chút là tốt rồi!
Trương Dương lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Chu Chí Tường.
Trên mặt viện trưởng Chu lúc này lại mang theo nụ cười tươi rói, đây cũng đồng thời là ca bệnh mà trên tỉnh bó tay, nay lại được bọn họ chữa khỏi.
Bênhi viện tỉnh không phải là không chịu nhận ca này sao, hiện tại chính bọn họ chữa khỏi, còn là chữa khỏi ngay trong thời điểm khó khăn nhất, truyền đi chính là biểu hiện Tam Viện đã vượt qua bệnh viện tỉnh.
Lần trước ca xuất huyết não đột phát đã là như vậy, lần này lại là như vậy, cũng khó trách ông ta lại cao hứng.
- Trương Dương, anh đói bụng không, chúng ta ăn chút gì đã!
Mễ Tuyết cầm hộp cơm, đứng ở trước mặt Trương Dương, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Hiện tại đã là hơn bốn giờ chiều, Trương Dương buổi trưa hơn mười hai giờ đã bị kêu lại đây, sau đó vẫn bận rộn mà chưa có ăn cơm trưa.
Ngô Hữu Đạo lông mày không nhịn được chùng xuống, Trương Dương đều vì bệnh viện mà bận rộn, lại không có ai thèm quan tâm chuyện cơm nước của hắn, người ta còn phải tự mình mang cơm đến đây ăn, điều này ít nhiều khiến Ngô Hữu Đạo trong lòng có chút không cam tâm.
- Em cũng đói bụng rồi đúng không, chúng ta đi ăn cơm đã!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Mễ Tuyết làm cho trong lòng hắn cũng ấm áp hẳn lên, hắn biết, Mễ Tuyết một mực chờ đợi hắn, cũng chưa có ăn cái gì.
- Tôi cũng chưa ăn, hai người có thể mời luôn tôi một bữa hay không?
Ngô Hữu Đạo đi tới, mỉm cười nói một câu, ông ta cũng chưa ăn cơm, buổi trưa vẫn chờ Trương Dương, sau đó lại thay Trương Dương chăm nom bệnh nhân, chờ lúc đi ra thì đã quá bữa.
Hơn nữa khi đó ông ta cũng không đói bụng mà ăn cái gì cả.
- Lão Ngô không chê, đương nhiên không thành vấn đề!
Trương Dương cười cười, Mễ Tuyết trên mặt càng cười vui vẻ hơn, bên cạnh thì có y tá đứng, Trương Dương bọn họ cũng không khách khí, mang theo đồ vật bắt đầu ăn ngay cạnh cô y tá đang đứng.
Ăn uống ở chỗ y tá trực quả có chút không phù hợp với quy định của bệnh viện, nhưng lúc này cũng không ai dám đi nói cái gì.
Đám y tá đứng đây vừa nãy phần lớn đều có mặt, Trương Dương là người mà ngay cả cũng dám đi răn dạy, bọn họ đúng là không dám đi đắc tội.
Về phần Ngô Hữu Đạo, ai cũng biết ông là danh nhân của bệnh viện, quyền uy bao trùm cả khoa trung y, ăn cơm ở đây càng không có vấn đề.
Mễ Tuyết mang đến rất nhiều móng gà, cơm tẻ không đủ, cuối cùng là Trương Dương chạy ra mua mấy cái bánh đơn giản ứng phó, mùi vị bánh nướng rất thơm, lại thêm mỹ vị móng gà, ba người đều ăn rất vui vẻ.
Ngô Hữu Đạo lại còn bảo Mễ Tuyết chỉ chỗ, bảo là có cơ hội ông ta nhất định phải đi thưởng thức tiếp.
- Trương Dương, cậu có phải đang có tâm sự hay không?
Ăn cơm xong, lúc Mễ Tuyết đi cọ rửa hộp cơm thì Ngô Hữu Đạo đột nhiên hỏi một câu.
Trương Dương kinh ngạc ngẩng đầu, nhẹ giọng nói rằng:
- Lão Ngô, làm sao ông biết tôi có tâm sự?
Ngô Hữu Đạo bất đắc dĩ cười nói:
- Tính cách của cậu kỳ thực cũng gần như tôi đây, đối với rất nhiều chuyện đều không ưa, nếu không phải là cậu có tâm sự, lúc đi ra ắt sẽ đưa ra ý kiến của mình, mà nay cậu lại chưa nói, tôi liền đoán là cậu không định nói ra mà đã có những quyết định khác!
- Ngô lão không hổ là người từng trải, đối với Ngô lão tôi không giấu làm gì, quả thực là tôi cũng có chút suy nghĩ!
Lần này bệnh viện xử trí như vậy khiến Trương Dương rất là thất vọng, nói nhẹ chút thì đây là một số bác sĩ vì mặt mũi của chính mình mà hành sự, còn nói trắng ra là bọn họ đối với hắn không tín nhiệm hoặc là bài xích.
Bất kể là một loại nào, cũng làm cho Trương Dương trong lòng phải cố kìm nén một cơn giận dữ.
Trương Dương không phải là xin xỏ để đến Tam Viện, là lúc trước Tam Viện đáp ứng điều kiện hà khắc kia nên hắn mới ở lại, hắn ở Tam Viện công tác chưa lâu, thời gian cũng không cố định, nhưng tận tâm tận lực bốn chữ này Trương Dương dám nói là mình làm đến.
Sự thực cũng là như thế, trong thời gian hắn làm việc ở Tam Viện, đã giúp Tam Viện giải quyết không ít vấn đề nan giải.
Hắn làm tất cả, đổi lấy lại là sự không tín nhiệm, cuối cùng lúc không có biện pháp gì mới tìm hắn, khiến hắn lãng phí mất một viên linh dược.
Đổi thành bất luận người nào, đối với nơi không tín nhiệm mình đều sẽ không có hứng thú, Trương Dương cũng không có hứng thú tiếp tục lưu lại nơi đây làm một chân chữa cháy, đến lúc bất đắc dĩ thì mới có người nhớ tới hắn.
Hắn có ý nghĩ này, tâm tình trên cũng đã biểu hiện một ít.
- Tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng cậu đã có hợp đồng với bệnh viện, hợp đồng ba năm đấy!
Ngô Hữu Đạo khẽ thở dài.
Trương Dương là người mà ông ta rất vừa ý, đồng thời đã hết sức mời chào lại đây, tuy rằng chưa vào khoa trung y, nhưng công tác bên trong bệnh viện cũng tốt, đối với Trương Dương ông ta vô cùng xem trọng, biết người này tương lai sẽ có tiềm lực rất lớn.
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi biết, phá hợp dồng thì phải nộp phạt, trước đó là 200 ngàn tài trợ, còn có những món tiền thưởng kia nữa, tôi phải trả cho họ gấp đôi!
Nghe Trương Dương nói như thế, Ngô Hữu Đạo lập tức rõ Trương Dương đây là ý đi đã quyết, coi như là chính mình giữ lại cũng không nhất định có thể thành công.