Thần Y Thánh Thủ

Chương 257: Không phải là vật bình thường!



Ba người, liếc nhìn nhau.

Bọn họ không nghĩ tới Trương Dương sẽ trả lời như vậy. Sau khi điều tra ra thận phận của Trương Dương, ba người liền quyết định cùng đi nói chuyện với Trương Dương một chút.

Bọn họ vốn tưởng rằng, đối với câu hỏi của bọn họ, người thanh niên này hoặc là trực tiếp nói cho bọn họ biết đáp án, hoặc là lập tức phủ nhận chuyện này không có liên quan gì đến hắn. Dù là loại nào thì bọn họ đều từng nghĩ các phương án đối phó, thật không ngờ Trương Dương không phủ nhận, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của bọn họ.

Kết quả này, thật là có chút ngoài dự liệu của bọn họ.

Lưu Chấn hắng nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói:

- Cậu Trương, chúng ta không có ý tứ gì khác, chỉ là rất hiếu kỳ. Rốt cuộc hôm qua cậu đã dùng biện pháp gì mà có thể cải thiện tình trạng của nạn nhân một cách thần kì như vậy. Nhất là cái anh chàng tên là Vương Thần, chúng tôi đều biết được rằng nếu như không có cậu thì anh ta có thể đã không còn sống mà đến nổi bệnh viện của chúng tôi.

Lưu Chấn cũng nói trắng ra. Chúng tôi đều biết là cậu làm đấy, chỉ là muốn biết cậu làm như thế nào mà thôi.

Có thể làm được những điều này, đừng nói là Hồ Giáo Thụ, mà chính Lưu Chấn cũng vô cùng hiếu kỳ.

Nếu bọn họ có thể nắm được phương pháp, hoặc là biết chút ít về phương pháp này, nếu trải qua nghiên cứu thì đấy sẽ một đề tài vô cùng quan trọng và có ý nghĩa. Nếu thật sự nghiên cứu thành công, hơn nữa có thể ứng dụng rộng rãi thì tin chắc rằng đề án này sẽ mang đến hiệu ứng, thành quả không thua kém gì sự xuất hiện của bạch dược Vân Nam.

Vân Nam bạch dược đã cứu tính mạng của vô số người Trung Hoa, là một loại thuốc tiên.

Nghiên cứu thành công đề tài như vậy, đây chính là một vinh dự rất lớn, bất kể là Lưu chấn, hay là Hồ Giáo Thụ và Vương dũng, đều không có bất kỳ khả năng chống cự lại sự cám dỗ của những vinh dự như thế.

Sau khi Lưu Chấn nói xong, ba người cũng đều chăm chú nhìn chằm chằm Trương Dương.

- Thật ngại quá, đây liên quan đến một số bí mật gia truyền, xin thứ lỗi cho tôi vì không thể trả lời!

Trương Dương thở dài nói. Mục đích của mấy người bọn họ, Trương Dương rất rõ ràng, bản thân hắn cũng là bác sĩ, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của chuyện này.

Nếu như có cơ hội, bản thân hắn cũng tình nguyện nghiên cứu. Nhưng không thể có chuyện đó, đây cũng chỉ là những người may mắn gặp được hắn, những người khác đều không có những điều kiện mà hắn có được này.

Chưa nói đến linh dược, Trương Dương còn có nội công, đây chính là điều kiện mà những người khác không thể nào có được. Trong rất nhiều trường hợp, Trương Dương dùng nội công giúp bọn họ tiến hành điều trị trước, mới có thể giúp cho bọn họ giải phẫu thuận lợi như vậy.

Về phần Vương Thần, nội cộng và linh dược không thể thiếu một thứ nào, ngoài ra còn cần tay nghề châm cứu kì diệu của Trương Dương.

Tất cả những điều kiện này cộng lại đã tạo thành nhân tố của chuyện không thể xảy ra rộng rãi này và càng khiến Trương Dương không thể nói ra.

- Cậu Trương, tôi hiểu được ý tứ của cậu, cậu nói là, cậu dùng bí thuật gia truyền để cứu bọn họ?

Vương Dũng đứng lên nói một câu, sau khi nhìn thấy Trương Dương còn trẻ như vậy, thật ra ba người bọn họ cũng đã có cùng chung ý tưởng.

Người thanh niên này có bí thuật gia truyền trong tay, bằng không dựa vào tuổi của hắn không thể nào làm được điều này. Bọn họ không thể tin rằng, Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã cao siêu hơn cả bọn họ.

- Như thế này đi, chính xác mà nói tôi đã dùng một viên đan bí truyền của tổ tiên để cứu Vương Thần!

Trương Dương khẽ mỉm cười, nói là tổ truyền cũng không quá đáng, phương thuốc bào chế linh dược chỉ có tổ tiên hắn truyền lại mới có đấy.

Còn có y thuật của hắn, rất nhiều thứ đều là học được từ ông nội, đương nhiên cũng có rất nhiều là do hắn trải qua hệ thống học tập mà lĩnh hội được, do bản thân hắn tự mình tổng kết tìm tòi ra. Nếu chỉ trông chờ vào phương pháp tổ truyền thì sẽ có nhiều chỗ theo không kịp thời sự phát triển của thời đại.

- Phương thuốc bí truyền của tổ tiên?

Hồ Giáo Thụ bật thốt lên, Lưu chấn và Vương Dũng cũng đều quan tâm nhìn Trương Dương.

- Đúng vậy, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, chỉ có thể dùng viên thuốc gia truyền mới có thể cứu được cậu ta. Điều đáng tiếc là thuốc của tôi, uống một viên thì ít đi một viên.

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu đáp. Những người này rõ ràng phải hỏi tới cùng. Nếu để bọn họ hỏi tiếp thì sẽ không tiện trả lời, không bằng để cho bọn họ hiểu lầm.

- Loại thuốc kia, cậu có còn hay không?

Hồ Giáo Thụ vội vàng hỏi một câu, bọn họ quả nhiên bị hấp dẫn bởi thời nói của Trương Dương.

- Còn thì vẫn còn, nhưng chỉ có ba viên, bây giờ chỉ còn lại hai viên. Đây là viên thuốc cứu mạng mà tổ tiên chúng tôi truyền cho đấy. Nếu không phải trường hợp hôm qua quá nguy hiểm thì tôi sẽ không thể nào lấy ra đâu.

Trương Dương làm ra vẻ đau lòng, chậm rãi nói.

Tất nhiên không thể nào chỉ có ba viên. Hắn còn mấy chục viên đơn nhân sâm ngàn năm, nhưng không thể nói những điều này ra ngoài được, bằng không mấy người ngay trước mặt này không biết sẽ nghĩ thế nào.

Nếu không muốn rước lấy phiền toái thì Trương Dương chỉ muốn xoay người rời đi, không để ý đến phản ứng cho bọn họ.

- Viên đơn kia của cậu có thể để lại cho chúng tôi một viên không? Cậu bé, viên thuốc này liên quan đến rất nhiều tính mạng con người, có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, giao cho chúng tôi là chuyện ích nước lợi dân, vì xã hội tạo phúc lợi lớn.

Hồ Giáo Thụ vội vàng nói, khi nói chuyện gã vẫn không quên quàng trách nhiệm cho Trương Dương.

Nhưng mặt gã cũng hơi đỏ, nói trắng ra là gã muốn có được phương thuốc bí truyền trong tay, sau đó lấy ra làm nghiên cứu. Nếu nghiên cứu thành công, thật sự có thể đạt tới thời khắc cứu được tính mạng con người, gã sẽ dám đi tranh cử giải Nobel y học.

Ý nghĩa của loại thuốc này không thua kém gì Vân Nam bạch dược, thậm chí là pê-ni-xi-lin.

Đây cũng là thuốc tiên chữa nội thương thực sự, nghiên cứu thành công, họ tên của gã cũng sẽ lưu danh cùng nhiều nhân vật nổi tiếng thiên cổ, được ngàn đời tôn sùng.

Nghĩ đến đây, Hồ Giáo Thụ có chút hơi kích động.

Những người giống như bọn họ, có mấy người có thể từ chối được sức cám dỗ là danh nhân lưu danh muôn thưở chứ. Đừng nói bọn họ, ngay cả người thường cũng không từ chối nổi.

- Điều đó không thể nào.

Trương Dương lập tức xua tay lắc đầu, nói:

- Đây chính là phương thuốc tổ truyền bí mật của tôi, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, cho các ngươi rồi tôi cũng hết rồi, sao có thể giao cho các anh được!

Thấy Trương Dương không muốn cho bọn họ, Hồ Giáo Thụ lập tức nóng nảy. Bây giờ trong đầu gã đều là giá trị của viên thuốc bí truyền này.

Lưu Chấn thì nhíu nhíu mày, y thật ra cảm giác có chút không đúng, chỉ trông chờ vào thuốc dường như cũng không thể làm được điều này, chỉ là Trương Dương bây giờ đem tác dụng đổ lên cái gọi là phương thuốc bí truyền thôi. Y chỉ có thể tạm tin là như thế.

Còn chuyện châm cứu lúc trước thì y không nghĩ nhiều như vậy. Bệnh viện bọn họ cũng có khoa châm cứu mát xa, dựa vào châm cứu căn bản không có khả năng làm được điều này mà chỉ có một số tác dụng phụ trợ.

Nếu là phụ trợ, lát nữa để cho mình nghiên cứu một chút cũng không sao, điều mấu chốt vẫn là tác dụng chủ yếu.

Trương Dương không đưa, Hồ Giáo Thụ lại đang rao giảng đạo lý lớn lao cho Trương Dương. Vương Dũng cũng vào hùa tung hứng, cuối cùng đến viện trưởng Lưu Chấn cũng nói không ít lời hay.

Theo như bọn họ nói, nếu Trương Dương không cống hiến viên thuốc này thì hắn giống như chính là tội nhân thiên cổ vậy.

Nếu Trương Dương đưa ra viên thuốc này, hắn chính là anh hùng dân tộc, anh hùng của quốc gia, hơn nữa Hồ Giáo Thụ còn cam đoan, bọn họ chỉ làm nghiên cứu, nghiên cứu thành công, công lao cũng coi như một phần là của Trương Dương.

Lúc này, bọn họ cũng biết Trương Dương thật sự vẫn còn là một sinh viên, mà còn là sinh viên ngành y.

Lưu Chấn không mê muội đến mực dùng công việc để thuyết phục Trương Dương. Y biết công việc ở đây không có sức hấp dẫn lớn đối với Trương Dương.

Trương Dương chơi với các công tử nhà giàu này, bản thân hắn cũng có một chiếc xe sang trọng. Điều này cho thấy Trương Dương có lai lịch không tầm thường.

Nói cách khác người ta là một nhân vật không thiếu tiền. Đối với một anh chàng nhà giàu mà nói, công việc thực sự không có tí hấp dẫn nào.

Ba người nhùng nhằng với Trương Dương chừng hơn nửa giờ thì hắn dường như mới bị bọn họ thuyết phục. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trương Dương bằng lòng giao một trong hai viên thuốc của hắn ra để bệnh viện tiến hành nghiên cứu, nhưng chỉ để nghiên cứu thôi.

Ngoài ra, Trương Dương còn đưa ra mấy yêu cầu.

Nếu nghiên cứu thành công thì hắn nhất định phải được chia phần công lao, phải biết được phương pháp bào chế ra viên thuốc bí truyền này.

Tiếp theo chính là, Trương Dương đòi bệnh viện phải cho hắn ba xuất biên chế chính thức. Đây là Trương Dương chủ động yêu cầu, nhưng những yêu cầu này của hắn cũng làm cho đám Lưu Chấn an tâm không ít.

Trương Dương không đòi hỏi ưu đãi gì thái quá, bọn họ còn lo lắng Trương Dương sẽ tùy tiện lấy nó ra đối phó bọn họ.

- Viên thuốc bí truyền của tổ tiên chúng tôi, tôi vẫn luôn mang theo bên người, chính là đề phòng sự cố ngoài ý muốn. Đây là thứ cứu tính mạng chính chúng tôi, không ngờ lần này dùng một viên, lại phải đưa cho các ông một viên.

Trương Dương luyến tiếc không nỡ, từ trên người lấy ra cái hộp nhỏ tinh xảo, miệng còn có khoá .

Hắn còn hơi khâm phục mình rằng hắn cũng có khả năng diễn kịch thiên phú, xem ra nếu không làm được nghề bác sĩ này, hắn còn có tư chất đi vào ngành giải trí.

Chiếc hộp được mở ra, lập tức mùi thuốc thanh khiết lan toả ra.

Tia Chớp và Vô Ảnh đều đột nhiên ngồi thẳng người, chúng nó nằm ngay cạnh Trương Dương. Đám Lưu Chấn đều nóng lòng muốn hiểu rõ tình hình thực tế, không để ý gì đến hai con nhóc con kia.

Hai con nhãi ranh này dùng sức hít hít ngửi ngửi, lập tức ghé mõm vào.

Đây là hai viên đơn nhân sâm ngàn năm nhưng không hề giống loại mà chúng đã được ăn, cũng không phải là loại mà Trương Dương đã cho Vương Thần ắn hôm qua.

Đây là hai viên thuốc hỏng, do trong quá trình bào chế hắn đã không cẩn thận lỡ tay làm hỏng.

Linh dược bào chế bên trong có chút sai sót, tuy rằng thành phần không khác lắm, cũng có được mùi thuốc, nhưng tác dụng thì khác biệt rất xa, căn bản không đạt được tác dụng cứu người.

Nếu ăn nhầm thuốc này thì thuốc hỏng sẽ biến thành độc dược, rất nguy hiểm, cho nên hai con linh thú cũng không ăn thuốc này.

Cũng may trong quá trình bào chế không xuất hiện nhiều lắm, chỉ có hai viên, còn là cùng một lò. Những viên đơn nhân sâm của các lò khác đều không có vấn đề gì.

Mặc dù là phế dược, nhưng bất kể nói thế nào, đây cũng là dùng ngàn năm nhân sâm hợp bào chế ra, Trương Dương không nỡ bỏ đi, vẫn mang theo ở trên người, nói không chừng lúc nào đó có thể có ích gì đó.

Trương Dương không mong có tác dụng cứu người, ở đây lại dùng tới nó rồi, dùng viên phế dược này để đánh lừa người bệnh viện là thích hợp nhất.

- Thuốc này không thể ăn lung tung được, phải có phương pháp, bằng không tùy tiện ăn vào không chỉ không trị được bệnh, còn có thể nguy hiểm trí mạng, các ông nếu nghiên cứu phương pháp thì tôi không cần nói phương pháp nữa, nhớ kỹ, nghiên cứu thành công nhất định phải nói trước cho tôi!

Trương Dương rất là đau lòng xuất ra một viên, mà ánh mắt của đám Hồ Giáo Thụ đều trừng lớm.

Lúc này bọn họ rốt cuộc đã tin lời nói của Trương Dương, hắn thật sự đã dùng viên đơn bí truyền của tổ tiên để cứu Vương Thần.

Viên này thuốc, chỉ ngửi mùi đã biết có khác biệt rất lớn, chỉ nhìn bề ngoài, liền hiểu được nó thật không đơn giản, tuyệt đối là phi thường, bây giờ không còn loại thuốc như thế nữa.

Cũng chỉ có viên thuốc thần kì như vậy mới giải thích vì sao Vương Thần lại hồi phục nhanh như vậy và vì sao nội tạng bị thương của y lại tự nhiên lành lặn lại được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv