Thần Y Thánh Thủ

Chương 208: Biểu hiện bất thường của Tia Chớp!



Nhấp một ngụm cà phê, Dương Linh lắc lắc mái tóc của cô, trông vô cùng quyến rũ.

Tô Triển Đào ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy liên ngây người ra tại chỗ, đắm đuối nhìn Dương Linh.

Dáng vẻ này của y, cộng với những biểu hiện trước đó khiến tất cả mọi người đều nhận ra y có ý với Dương Linh, nhưng mọi người chỉ cười cười, cũng không ai nói gì.

Trong số mấy người chỉ có Long Thành và Hoàng Hải là nhiều tuổi hơn Dương Linh. Cả hai người đều đã lập gia đình. Còn Vương Thần và Lý Á, đều không thích kiểu chị em yêu nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Không có bất kỳ sự cạnh tranh nào, với hiện tượng này thì mọi người cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, chứ không ai thực sự để ý.

-Trương Dương, chú nhóc này đáng yêu thật đấy. Nếu anh còn mang nó ra ngoài nữa thì chắc là sẽ phát sinh chuyện như hôm nay nữa đấy.

Dương Linh buông tách cà phê, cười nói. Mấy người khác đều dồn mắt vào ngực Trương Dương, Tia Chớp đang nằm ở đó.

Ngoại trừ Trương Dương, tất cả mọi người đều gật đầu theo phản xạ. Dương Linh nói rất đúng, chuyện ngày hôm nay là đều bắt nguồn từ chú nhóc này. Bọn hắn đều không vừa mắt với hai gã nhà giàu mới nổi kia, nhưng không ngờ lại xung đột với chúng. Nếu không có Tia Chớp thì bọn hắn sẽ rời đi, xung đột nãy dĩ nhiên cũng không xảy ra được.

Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn Tia Chớp còn đang nằm ngáy o o, cười mếu nói:

-Tôi biết, nhưng tiếc là nhóc này chỉ có thể đi theo tôi, tôi cũng không có cách nào khác.

Nếu giao cho người khác trông chừng Tia Chớp thì căn bản là không thể được. Nếu như vậy thật thì Trương Dương tuyệt đối là đang phạm tội, thậm chí là tội cố ý giết người.

Nếu nhốt nó lại một lần nữa thì Trương Dương lại không đành lòng. Nhóc này sau khi đi ra ngoài thì nhất định không chịu vào trong lồng. Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng muốn, ai lại bằng lòng mỗi ngày đều bị nhốt lại chứ.

-Vậy thì phiền phức rồi. Nhóc này có khả năng sát thương quá lớn, phiền phức sau này của Trương Dương sẽ còn rất nhiều!

Tô Triển Đào nói tiếp. Y cũng bị nhóc con này thu hút nhưng cũng biết rất rõ về nó.

Bọn họ đến Hỗ Hải, nghiêm túc ra mà nói thì thời gian còn lại không đủ một ngày mà đã xuất hiện đến hai lần có người muốn mua con vật này rồi. Nếu ở lại đây lâu hơn thì những chuyện như thế này còn xảy ra bao nhiêu lần nữa thì không ai dám chắc.

Dù sao có thể kết luận, tương lai khẳng định sẽ còn phát sinh những chuyện tương tự.

-Không sao, phiền phức một chút thì sợ cái gì? Chẳng lẽ chúng ta là người sợ phiền toái sao? Đổi lại là các anh có được con thú cưng như vậy, các cậu ai cứ nhất thiết bắt nhốt nó ở nhà chứ?

Long Thành đột nhiên nói một câu, thanh âm của hắn rất lớn, tất cả mọi người bất giác đều nhìn về phía y.

Dương Linh còn gật đầu theo. Long Thành nói không sai, một con chồn đáng yêu như thế, nếu là cô thì mỗi ngày đều ôm nó không nỡ buông xuống, người khác ngưỡng mộ thì ảnh hưởng gì đến cô chứ.

-Anh Thành nói rất đúng. Chúng ta không thể vì sợ phiền toái mà phải để cho chú nhóc này chịu ấm ức được. Anh em chúng ta trở thành người sợ phiền phức như vậy từ lúc nào vậy hả?

Vương Thần hét to một tiếng. Gã này chính là kẻ sợ thiên hạ không đại loạn.

Nhưng lời nói của y rất có lý, mọi người lại gật đầu. Có đồ vật tốt chính là người có bản lĩnh. Mấy thằng cha mắt để trên trán phiền phức như vậy thì bọn hắn không sợ gì.

Tia Chớp đột nhiên tỉnh dậy, nhảy lên trên bàn, híp mắt cười với Vương Thần, còn giơ chân cào cào.

Nó dường như đã nghe hiểu được lời nói của Vương Thần, biết người này đang bênh vực nó, không để cho nó chịu ấm ức.

Bộ dạng của nó làm cho tất cả mọi người đều hiếu kì kêu lên thán phục. Một con vật thông minh như vậy, đáng yêu như vậy thì bọn họ chưa từng nhìn thấy. Mấy người kia đều bắt đầu chơi với Tia Chớp.

Vương Thần còn lấy vài miếng bánh nhỏ cho Tia Chớp ăn. Tiếc là Tia Chớp đều không nể mặt y, không ăn mấy thứ này, ngược lại còn chạy đến chỗ Trương Dương, ngồi trên bàn thò móng vuốt ra.

Mặt nó lại có cười hớn hở rất ngây ngô như đang cười lấy lòng vậy. Bộ dạng này của nó lại khiến mọi người bật cười. Mọi người càng đồng tình với lời nói của Long Thành và Vương Thần, cho dù có phiền phức cũng không thể để chú nhóc này chịu ấm ức.

-Đồ háu ăn!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lấy từ trong túi một viên đơn ra.

Tia Chớp lập tức đón lấy viên đơn, đưa cả mõm lên đớp lấy, ăn một cách rất vui vẻ khiến mọi người lại cười rộ lên lần nữa.

Bảy người, một con chồn đuôi cáo không ngừng phát ra tiếng cười trong phòng. Cũng may là phòng cách âm rất tốt nên người bên ngoài không nghe thấy được.

Nghỉ ngơi một lúc, người lúc này mới cùng nhau trở về khách sạn.

Nếu đã không có tâm trạng đi ngắm xe thì đành đi về nghỉ ngơi trước, đến trưa rồi tính sau.

Hôm nay đã xảy ra sự cố bất ngờ nhưng lại khiến mọi người đoàn kết hơn. Trương Dương hiểu, có được điều này, công lao lớn nhất thuộc về Long Thành.

Gã cầm đầu Long Thành này thật sự rất đủ tư cách. Khi vừa bắt đầu, y đã không bỏ rơi bất cứ người nào, coi mọi người đều như một thể thống nhất.

Có vấn đề thì y là người đầu tiên ra tay. Tuy y không không đánh người, nhưng hai vệ sĩ kia bị y khống chế thì Tô Triển Đào mới có cơ hội ra tay giáo huấn người ta, bằng không người chịu thiệt thòi chính là gã.

Ở quán cà phê, khi Dương Linh đề nghị Trương Dương đừng mang theo chồn đuôi cáo ra cửa, Long Thành là người đầu tiên đứng ra phản đối.

Việc này thoạt nhìn chỉ là việc rất nhỏ nhưng thể hiện rằng Long Thành thực sự suy nghĩ cho mọi người, khó trách người cao ngạo giống Hoàng Hải, Vương Thần và Lý Á đều phục y như vậy.

Sự khâm phục này không phải vì gia thế của Long Thành mà bởi sự cuốn hút của bản thân y.

Tia Chớp hình như cũng phấn khởi lên nhiều. Khi đi về nó không chỉ ở trên một người mà nhảy nhót từ người này sang người kia. Một con chồn lông trắng muốt cứ nhảy qua nhảy lại lên người, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Dáng vẻ của Tia Chớp càng khiến mọi người cưng chiều nó nhiều hơn. Bây giờ không còn ai nói Trương Dương không được mang theo nó đi ra ngoài nữa. Người sẽ phản đối không chỉ có một mình Trương Dương mà là tất cả bọn họ.

Trở về khách sạn nghỉ ngơi một hồi, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm trưa.

Bữa cơm trưa này không phải ăn ở khách sạn mà mấy người cùng lái xe đi đến một nhà hàng không lớn lắm.

Theo như lời Long Thành nói, món ăn dân giã của nhà hàng này rất ngon. Mỗi lần đến Hỗ Hãi, bọn họ đều đến đây ăn cơm, đồ ăn ở đây so với trong khách sạn còn ngon hơn nhiều.

Ở đây ngoài Trương Dương và Tô Triển Đào ra, những người khác thể hiện rõ ràng đều đã từng đến đây, vừa xuống xe đã đi vào bên trong.

Trương Dương thì quan sát nhà hàng từ bên ngoài. Nhà hàng không lớn lắm, còn ở nơi rất hẻo lánh, cao ba tầng, cả ba tầng treo một biển quảng cáo rất lớn.

Nhà hàng Đắc Ý chính là tên nhà hàng này. Nghe tên rất bình thường nhưng xe đỗ trước cửa nhà hàng này thì không chỉ có xe bình thường mà không thiếu những dòng xe sang trọng như Mercedes-Benz, BMW...

Hữu xạ tự nhiên hương, nhà hàng này chắc cũng như thế.

-Ông chủ Ngưu đâu rồi?

Sau khi đi vào một lối đi dẫn vào sân trong, Long Thành vừa đi vào đã hét to lên. Vương Thần và Lý Á đều đi về phía một phòng bên cạnh.

Tô Triển Đào còn bị bọn họ kéo đi. Trương Dương sau khi đi vào, cũng đi vào theo bọn họ.

Đây là một căn phòng bình thường, bên ngoài có một tấm cửa sắt, ở cửa không có người, khi mở ra bước vào còn có vẻ hơi tối.

Nhưng bên trong có một thanh niên, nhìn thấy bọn Vương Thần lập tức tươi cười đon đả chào hỏi bọn họ. Đây không phải là lần đầu tiên Vương Thần đến đây.

-Tiểu Ngưu, hôm nay có tay gấu không?

Nhìn thấy người kia, Vương Thần lập tức hỏi một câu, tròng mắt bắt đầu tăm tia xung quanh.

Trương Dương hơi sững người, mắt lại nhìn đến các lồng sắt lớn nhỏ trong phòng, trong lồng là các loài động vật thì lập tức hiểu ra ngay.

Ở trong những cái lồng này đều là động vật hoang dã, nào là tê tê, thiên nga, khỉ các loại... Những động vật này đều là động vật quý hiếm thuộc diện có văn bản chính thức yêu cầu bảo tồn cấm săn bắt.

Nhưng chính sách chỉ là chính sách, có không ít người thích ăn động vật hoang dã, nên kéo theo nảy nòi ra một số nhà hàng lén lút kinh doanh mặt hàng này.

Cái nhà hàng này chính là một trong số đó.

-Có, Vương công tử, cậu thật may mắn! Vừa đúng lúc có một lô tay gấu mới chở đến, để lát nữa ba tôi sẽ làm cho cậu.

Gã thanh niên cười ha hả đáp. Vương Thần thì hài lòng cười cười. Tay gấu là món ăn nổi tiếng nhất ở đây. Song tay gấu rất khó kiếm, nhất là tay gấu hoang dã càng khó tìm. Bọn Vương Thần lại chỉ ăn đồ hoang dã, bình thường đến rất nhiều lần nhưng đều không có.

Lần này có thể gặp được, thật sự xem như số đỏ.

Tia Chớp nằm trên vai Trương Dương tự đứng lên, ánh mắt cũng nhìn về phía lồng sắt ngừng, trên khuôn mặt nhỏ bé của nó còn có vẻ rất bi thương.

Gã thanh niên nhìn thấy Tia Chớp, ánh mắt liền ngời sáng.

Nhà gã kinh doanh động vật hoang dã nên chỉ liếc qua một cái là nhận ra ngay rằng con chồn nhỏ này cũng là hoang dã chứ không phải vật nuôi trong nhà.

Một con vật hoang dã như vậy, mỗi con cũng đến hơn một ngàn tệ. Nếu làm đồ ăn thì cũng có thể bán được mấy ngàn.

-Grừ, g rừ!

Tia Chớp cảm nhận được ánh mắt gã thanh niên kia không có ý tốt, lập tức hung dữ gầm gừ mấy tiếng.

Trương Dương vội vàng nắm được nó. Con ranh này không thể nổi điên, một khi nổi điên lên thì ai cũng không giữ được nó, hơn nữa chắc chắn rằng có người sẽ gặp xui xẻo.

-Tiểu Ngưu, tôi biết cậu muốn cái gì. Nhưng con ranh con này thì cậu nhất định đừng bao giờ có ý định đánh nó, nếu không sẽ có người muốn phá hủy chỗ này của các cậu, hơn nữa không chỉ có một cá nhân thôi đâu.

Vương Thần nói với gã thanh niên kia. Gã thanh niên nhìn Tia Chớp và cả bộ dạng tức giận của Tia Chớp, Vương Thần đều để ý thấy.

Ở đây là chỗ nào, Vương Thần biết rất rõ. Gã thanh niên kia nghĩ gì, y cũng biết rất rõ. Chính vì thế y mới nói những lời này.

Bây giờ Tia Chớp đã trở thành bảo bối của tất cả mọi người. Bất kể là ai định đánh nó thì đám người này đều không tha cho hắn ta. Đến lúc đó có thể Vương Thần sẽ là người xông lên đầu tiên.

-Tôi hiểu rồi, tôi rõ rồi. Một con chồn hoang nhỏ nhắn không dễ thuần phục đâu, lại còn xinh xắn như thế này.

Tiểu Ngưu luyến tiếc vội gật đầu nói. Đối với bọn gã có thể chọn một con chồn hoang lại thú cưng thì cũng thật khiến người ta giật mình.

Bọn gã giao tiếp nhiều nhất với động vật hoang dã, hiểu rõ nhất sự khó khăn của việc thuần dưỡng chúng, trừ phi nuôi chúng từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm thì mới có thể làm được.

Tia Chớp đột nhiên không trừng mắt nhìn gã nữa, nhưng người nó thỉnh thoảng cứ dựng đứng lên. Nó đứng trên vai Trương Dương, mắt không ngừng nhìn lướt ra xung quanh.

Điệu bộ của nó cũng thu hút sự chú ý của Trương Dương. Tia Chớp hình như rất căng thẳng. Từ khi Tia Chớp tình nguyện đi theo hắn thì chưa bao giờ có vẻ mặt như thế.

Tia Chớp nhảy mạnh từ vai Trương Dương xuống, nhảy lên mấy cái lồng, cuối cùng nhảy lên một cái lồng nhỏ mà ngồi xuống tại đó, nhìn vào trong cái lồng không nhúc nhích.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv