- Trương Dương, chúng ta có nên rời khỏi đây trước không?
Mễ Tuyết không bước qua đó, vẫn đứng ở chỗ cũ, người cô hơi run.
- Đừng vội, em cứ ở bên đó chờ anh một chút.
Trương Dương đứng dậy đi đến chỗ Mễ Tuyết, ôm cô một cái. Nơi này cách biệt thự của Tạ gia rất xa, nếu không hắn đã đưa Mễ Tuyết về trước.
Dù hắn còn chưa biết vì sao con chồn đuôi cáo và con nhện Góa phụ đen cắn nhau, nhưng hắn cũng không thể để mất xác của con nhện đen này.
Con nhện Góa phụ đen được xếp hạng thứ chín trong top mười động vật độc tính cao nhất nên cơ thể
nó sẽ có rất nhiều tác dụng đáng quý.
Da của nó đen nhánh, cứng như sắt, cũng chính vì có lớp da màu đen và độc tính cao nên nó mới được gọi là nhện Góa phụ đen. Sau khi lột bộ da của nó ra có thể tôi luyện thành kim châm cứu rất tuyệt vời. Đây không phải là loại kim mà Trương Dương dùng để châm cứu, mà là một loại độc châm. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Kim châm này có độc tính không lớn lắm, không gây chết người nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với hệ thần kinh.
Bị loại kim độc này châm vào sẽ khiến người ta bị chìm vào ảo giác. Vừa hay Trương Dương biết một loại thuật thôi mien, phối hợp sử dụng loại châm này sẽ phát huy tác dụng thôi miên cực lớn.
Ngoài ra, chân của con nhện này cũng có tác dụng rất lớn.
Chân của nó có thể làm thành một loại móng vuốt. Vuốt của con nhện này cũng có độc tính, nếu bị cào trúng sẽ khiến máu chảy không ngừng, dù cho có dùng thuốc cầm máu cũng vô dụng.
Song chỉ có điều những tác dụng này không mang lại nhiều lợi ích cho Trương Dương vì hắn không cần dùng đến những vũ khí giết người như thế.
Sau cùng là nội tạng và túi nọc độc của con nhện độc này.
Đây mới là bộ phận quan trong nhất. Nội tạng của con nhện đen này cũng có thể làm thuốc, mà còn là thuốc giải độc thần kì. Túi nọc độc của nó lại càng có tác dụng lớn hơn. Nếu đem nọc độc của con Góa phụ đen thả vào trong nước thì có thể đầu độc chết hàng trăm người.
Đương nhiên, Trương Dương tuyệt đối sẽ không làm những hành động xấu xa như thế. Hắn cần độc của con nhện đen này để nghiên cứu và cũng có thể dùng ở những phương diện tốt khác.
Sau khi an ủi và thu xếp ổn thỏa cho Mễ Tuyết xong, Trương Dương lập tức quay trở lại vách núi.
Xác con nhện Góa phụ đen vẫn còn ở đó. Xử lý xác của nó cũng phải hết sức cẩn thận. Trên tay Trương Dương bây giờ không có gì cả, ngay đến con dao gọt hoa quả vừa nãy khi đánh nhau cũng rơi mất.
Nhìn xác con nhện, Trương Dương chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Xem ra vẫn phải mang nó đi trước, đem đến chỗ khác để xử lý. Nơi này không phải địa điểm tốt để làm được việc đó.
Trương Dương đặt con chồn đuôi cáo trên mặt đất trước. Khi đặt nó xuống, hắn không quên trói chặt bốn chân và miệng nó lại. Sự lợi hại của nó, vừa hãy hắn đã được thử nghiệm một cách sâu sắc rồi.
Ngồi xổm, Trương Dương cẩn thận lật người con nhện độc lên.
Con nhện này quá lớn, chẳng trách Mễ Tuyết lại sợ hãi như vậy. Nó dài đến nửa mét, con nhện lớn như vậy xuất hiện, ai mà chẳng sợ.
Trương Dương hoài nghi trong lòng. Con nhện độc như thế này rất khó gặp những loài vật có độc. Tại sao nó và con chồn đuôi cáo lại cùng xuất hiện ở ngọn núi từng bị khai phá này. Thật là chuyện không bình thường.
Khi thân con nhện bị lật ra, Trương Dương lại sửng sốt ngây người ra lần nữa.
Dưới xác con nhện có một loài thực vật nhỏ xíu màu xanh, đã bị cắn đứt một đoạn. Ở đoạn trước của nó có ba quả nhỏ.
Ba quả này có ba màu lần lượt là đỏ, vàng, lam. Mỗi quả đều có một chiếc lá mỏng che lại phần lớn, nhưng chúng lại có màu sắc sáng loáng, bóng bẩy đến mê người.
- Quả Ba Màu!
Trương Dương nuốt nước miếng đánh ực một cái, mắt nhìn chằm chằm vào ba quả này.
Tim hắn không ngừng nhảy nhót. Quả Ba Màu, hắn không ngờ ở trong này lại bất ngờ nhìn thấy loại bảo vật quý giá đến vậy. Quả Ba Màu còn giá trị cao hơn nhân sâm ngàn năm rất nhiều.
Quả Ba Màu này, Trương Dương cũng chỉ nhìn thấy trên sách vở mà thôi, đến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến.
Sách mà hắn xem chính là sách quý gia truyền mà tổ tiên nhà hắn truyền lại. Những kiến thức về chồn đuôi cáo, nhện Góa phụ đen đều là tư liệu được truyền qua nhiều thế hệ của Trương gia, là những trải nghiệm của chính bản thân họ được đúc kết và biên tập lại.
Cũng có thể nói là bản duy nhất, chân thật nhất.
Quả ba màu hay còn là bảo vật mà thánh nhân trong Trương gia từng nhắc đến.
Nghe nói quả Ba Màu này năm trăm năm mới ra quả một lần, cả ba quả này đều chín mới có công hiệu. Cả ba quả này cùng chín, tất cả là cần mất 1500 năm.
Chỉ nhìn vào tuổi đời thì không thể so sánh với nhân sâm ngàn năm của Trương Dương. Nhưng quá trình sinh trưởng của quả Ba Màu này cũng gian nan dị thường.
Đầu tiên, quả của nó sẽ kết trái ở bên ngoài, chỉ cần một chút bất cẩn khi quả chưa chín mà hái đi thì trong vòng một giờ phải hái ba quả chín này xuống, nếu không nó sẽ tự rụng xuống. Khi quả Ba Màu rụng xuống thì lập tức sẽ hóa thành dịch lỏng ngấm xuống đất.
Khi ngấm xuống đất thì nó sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho cây, những quả ra sau đó sẽ tốt hơn, công dụng càng mạnh hơn.
Như vậy lần ra trái thứ hai của loài cây này sẽ tốt hơn nhiều so với lần đầu.
Nếu lần thứ hai vẫn không có người hái thì lại rơi xuống đất và sẽ cho ra trái lần thứ ba.
Tác dụng của những quả Ba Màu này lại càng mạnh hơn lần thứ hai rất nhiều. Nếu vẫn cứ kéo dài như thế thì không phải là sinh ra quả Ba Màu nữa mà sẽ sinh ra quả Bẩy Màu.
Bảy quả này sẽ có bảy màu, đây chỉ nghe đồn, từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy quả tiên Bẩy Màu kì diệu này.
Có thể gọi là quả tiên thì không thể biết được tác dụng khôn lường của loại quả này. Biết đâu là ăn vào sẽ thành tiên, chí ít là nó sẽ có công dụng mạnh hơn những loại quả quý khác gấp nhiều lần.
Dù nói thế nào thì nó cũng là báu vật sinh trưởng hơn mười nghìn năm.
Nhìn gốc cây quả Ba Màu này, Trương Dương lập tức nhớ đến những điều này. Hắn nghĩ hơi xa một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy mấy quả Ba Màu này, hắn đều hiểu ra tất cả.
Cây Ba Màu nhất định sống ở gần đâu đây. Chồn đuôi cáo cố ý muốn đến ngắt quả Ba Màu này.
Chỉ là chồn đuôi cáo không ngờ trên đường đi lại gặp bọn họ. Nó dù thông minh nhưng cũng chỉ là động vật. Nó cảm nhận được thực lực của Trương Dương nên xem hắn là đối thủ cạnh tranh cướp bảo vật của nó. Vì thế nó mới chủ động tấn công.
Lúc này Trương Dương đã hiểu được lí do vì sao chồn đuôi cáo ngăn cản hắn đi về hướng này.
Sau khi chồn đuôi cáo cắn Trương Dương bị thương, nó lập tức rút lui. Điều này cho thấy quả ba màu sắp chín, nó cần tranh thủ thời gian.
Tiếc là nó vẫn chậm một bước, quả Ba Màu kia đã bị con nhện Góa Phụ đen cướp mất.
Phần còn lại của sự việc càng dễ đoán ra. Quả Ba Màu có sức hấp dẫn chí mạng đối với tất cả các loại linh thú. Loại quả này vốn có công dụng tăng cường thể chất. Nếu chồn đuôi cáo ăn nó thì sẽ làm nó càng trở nên lợi hại hơn, cho dù là Trương Dương trước đây cũng nhất định không phải là đối thủ của nó.
Đối với con nhện Góa Phụ đen cũng như vậy. Sở dĩ con nhện độc chưa ăn quả Ba Màu là bởi bì khi quả Ba Màu chín, trong vòng một giờ đồng hồ vẫn chưa có thể ăn được. Nếu không quả sẽ chẳng có chút công dụng nào, nhất định phải chờ sau khi hái xuống một lúc lâu mới được ăn.
Cho dù là loại quả thần tiên diệu dược gì cũng đều có rất nhiều quy định.
Hai con linh thú, vì tranh đoạt quả Ba Màu mà cắn nhau, không con nào chịu lùi bước. Người chết vì của, chim chết vì ăn, hai con linh thú này cũng giống như vậy. Đây là bởi vì món bảo bối này có lợi ích vô song đối với bọn chúng.
Kết quả cuối cùng là một con chết, một con bị thương. Khi Mễ Tuyết đến đã mang lại cho Trương Dương cơ hội tuyệt vời hiếm có này.
Hiểu ra tất cả, Trương Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù hôm nay đi du ngoạn qua Quỷ Môn Quan một chuyến, nhưng thu hoạch chuyến này cũng không nhỏ. Quả Ba Màu có tác dụng rất lớn đối với Trương Dương. Loại trái cây này có thể giúp linh thú tăng cường thể chất, thì cũng có thể tăng cường thể chất cho hắn. Loại quả này có thể giúp tăng nội lực, tăng lên rất nhiều.
Tác dụng của nó còn hiệu quả hơn nhân sâm ngàn năm gấp mười, gấp trăm lần.
Đương nhiên, cách để tăng cường công lực không phải trực tiếp nuốt nó vào là được. Mà Trương Dương phải bào chế nó thành thuốc, từ từ sử dụng, từ từ hấp thụ mới có thể đạt đến hiệu quả như mong muốn.
Nhân sâm ngàn năm giúp Trương Dương trong vòng nửa năm mới khôi phục lại trạng thái đỉnh cao của hắn. Còn quả Ba Màu thì chỉ cần mười ba ngày là được. Đây là sự khác nhau giữa chúng.
Hít sâu một hơi, Trương Dương cẩn thận lấy quả Ba Màu đặt vào trong tay.
Vừa mới chạm tay đến, hắn liền đột ngột quay đầu nhìn về phía sau một cách kinh ngạc.
Con chồn đuôi cáo kia không biết đã mở mắt tự lúc nào. Ánh mắt màu xanh yếu ớt của nó đang lườm Trương Dương, thực sự đang nhìn chằm chằm vào quả Ba Màu trong tay Trương Dương.
Con chồn tỉnh lúc nào, hắn cũng không hề hay biết.
Thời gian tỉnh lại của con chồn thực sự nhanh hơn so với sự dự đoán củ hắn. Cũng may là hắn đã có sự chuẩn bị trước, buộc chặt con chồn rất cẩn thận. Con chồn bị trói chặt rồi thì lợi hại bằng mấy cũng vô dụng.
Khẽ thở ra một hơi dài, Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực.
Chim cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Trương Dương vô tình được làm ngư ông một lần, chiếm được quả Ba Màu, còn tóm được con chồn đuối cáo quý giá và xác con nhện độc kia nữa. Tất cả là ba món bảo bối.
Kết quả này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như không nhờ Mễ Tuyết thì hắn sao có thể có được những thứ này.
Chính là Mễ Tuyết không màng nguy hiểm đã lao đến khiến hắn có được tất cả. Nếu như bọn họ đến chậm, khi con chồn đuôi cáo thức tỉnh, nó nhất định sẽ mang quả Ba Màu đi, thậm chí trực tiếp ăn luôn con nhện độc quý giá này.
Con linh thú như chồn đuôi cáo vốn là loài ăn độc của con vật khác mới có thể gia tăng chất độc cho chính nó.
Cũng có thể nói rằng tất cả những điều này đều là nhờ Mễ Tuyết mang đến cho hắn, cô chính là ngôi sao may mắn của hắn.
Nhưng nếu nói ra, Trương Dương nếu không vì bảo vệ cho Mễ Tuyết, nếu chỉ có mình hắn thì dù không đối phó được với con chồn đuôi cáo, một mình hắn chạy trốn sẽ chẳng có chuyện gì. Như thế cũng không phải đối diện với nguy hiểm vừa rồi.
Tục ngữ nói trăm đường không tránh khỏi số, cũng vì hai người đều hi sinh cho nhau nên mới có được thu hoạch khổng lồ bất ngờ như ngày hôm nay.
Những thu hoạch này, đối với Trương Dương mà nói thì còn tốt hơn việc kiếm được hàng triệu của cải.
Con chồn đuôi cáo tỉnh rồi, tiếc là không thể cử động như ý muốn của nó. Trương Dương cũng không sợ nó nữa. Sau khi giải độc, nội lực của hắn dần dần hồi phục. Hắn có thể đập một cái vào đầu con chồn một cách không thương tiếc.
Chỉ cần một cú sẽ khiến con chồn bất tỉnh ngay.
Con chồn nhỏ thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng nó thực sự quá nguy hiểm. Hắn vẫn không yên tâm chuyện con chồn tỉnh lại, hay là cho nó hôn mê luôn đi.
Cất quả Ba Màu vào người, một tay nắm con chồn đuôi cáo, tay kia cẩn thận kéo con nhện to đùng kia, Trương Dương mãn nguyện đi về. Kết quả chưa đi được hai bước hắn đã lại phát hiện ra tiếng hét chói tai.
- Trương Dương, anh, anh làm gì thế? Sao lại kéo theo con vật đáng ghê tởm kia theo làm gì?
Mễ Tuyết hai tay bưng kín mặt, thét lên với Trương Dương. Hắn thì ngạc nhiên đứng ở đó. Hắn chỉ nghĩ đến toàn thân con nhện này đều là bảo bối mà quên đi chuyện Mễ Tuyết sợ hãi nó.
Nhưng nói gì thì nói, một con nhện to đùng như thế này, đến đàn ông nhìn cũng khiếp. Trương Dương không phải là người bình thường nên mới dám kéo như vậy.