Nhân sâm ngàn năm được Trương Dương mang đi. Bảo bối như vậy hắn phải bảo quản hợp lý.
Trương Dương biết rất rõ phải giữ bảo bối thiên tài địa bảo này như thế nào. An toàn chỗ phòng trọ của hắn thì không được, dù sao cũng chỉ là phòng thuê để ở, điều kiện quá bình thường.
Những thứ khác thì không tính, bảo bối như vậy nếu bị người lấy trộm mất, hắn chắc sẽ muốn chết.
Nhân sâm ngàn năm, không chỉ có lúc chữa bệnh mới có hiệu quả. Đối với công pháp khí công tổ truyền của hắn, cũng có thể có tác dụng nhất định. Cách nói một số thiên tài địa bảo tăng cường nội lực trong các tiểu thuyết võ hiệp, đều không phải là giả dối.
Thiên tài địa bảo đều là thứ gia tăng nguyên khí tốt, còn việc tu luyện nội kình, điều cần nhất chính là nguyên khí.
Đương nhiên, sự thật không khoa trương quá giống như trong tiểu thuyết, dùng nhân sâm ngàn năm là có thể gia tăng công lực cả trăm năm.
Nếu Trương Dương tự mình điều chế thuốc, sử dụng nhân sâm ngàn năm này, trong vòng nửa năm hắn có thể khôi phục trạng thái đỉnh cao trước kia. Nếu theo phương pháp tu luyện trước kia, lúc này ít nhất phải ba bốn năm.
Đây còn là thời gian về cơ bản khiến hắn gia tăng tốc độc tu luyện hiện nay.
Sự trợ giúp như vậy, đối với Trương Dương mà nói, là vô cùng quan trọng. Y thuật của hắn có một bộ phận lớn sự trợ giúp đều đến từ khí công tổ truyền. Đây cũng là nguyên nhân mà châm pháp của hắn mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Để bảo vệ tốt thứ đồ này, hắn chỉ có thể tính chuyện mua nhà sớm hơn một chút thôi.
Lần này mua nhà cũng không phải là mua ngôi nhà hai phòng khách của Lưu đại gia, mà là mua một ngôi nhà lớn có độ an toàn cao, cũng phải làm tốt công tác bảo vệ, xem chừng phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Trước khi chưa mua nhà, nhân sâm ngàn năm này, hắn chỉ có thể cất ở nhân hàng đáng tin cậy. Ít nhất còn an toàn hơn nhiều so với để trong nhà.
Thời gian dần qua, chuyện nhân sâm ngàn năm, bọn Hồ Hâm đến trường cũng không nhắc lại.
Cuộc sống của mọi người gần đây cũng rất khẩn trương. Ai cũng chuẩn bị thi cử. Bọn Hồ Hâm là không muốn trượt, còn Mễ Tuyết và Trương Dương là muốn đạt thành tích tốt.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.
Một tuần này Trương Dương lại tới bệnh viện hai lần. Thể trọng của Hoàng Cúc đã hồi phục tương đối. Sau khi được Trương Dương thi châm, cô không gặp tai họa tiềm ẩn nào của việc tăng cân nhanh. Sau khi kiểm tra sức khỏe cũng phát hiện, thân thể của cô đang ở trạng thái tốt nhất sau phẫu thuật.
Lần phẫu thuật này, cũng là làm một mẻ, khỏe suốt đời, giải quyết triệt để vấn đề của cô.
Mẹ Nam Nam đã xuất viện, cả nhà họ đặc biệt cảm ơn Trương Dương. Cha Nam Nam cũng biết, lần này vợ nằm viện là tiền Trương Dương ứng trước.
Bọn họ tỏ vẻ, nhất định sẽ mau chóng trả hết khoản tiền này.
Đối với chuyện này, Trương Dương thực sự không để ý. Theo ý của hắn thì không cần trả lại. Đáng tiếc là Nam Nam không muốn, đây là một có gái có tính cách khá ương bướng.
Lại là thứ hai, tuần này sắp thi xong, trong trường chỗ nào cũng đều là sinh viên đi lại vội vàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Rất nhiều sinh viên bình thường không học tử tể, cả ngày ham chơi, mấy ngày này cũng không lười biếng như trước, rất nghiêm túc học mấy ngày. Lâm trận mới mài gươm, bọn họ muốn đạt yêu cầu, chỉ cần không ngoẻo là được.
Cũng có vài người không để ý lắm tới chuyện này. Tiếp tục bận những việc khác.
Chu Dật Trần là một trong những người đó. Anh ta không lo lắng chuyện thi cử, có cậu làm chủ nhiệm trong trường, anh ta căn bản không lo thi rớt.
Hơn nữa mấy ngày qua, Chu Dật Trần sống dất dễ chịu.
Anh ta thật không ngờ, sau khi Trương Dương giao quyền lợi lại cho mình, không bao lâu cũng có rất nhiều người từ bỏ quyền lợi, hơn nữa còn bỏ hoàn toàn.
Vừa mới vài ngày bắt đầu, anh ta đã có chút bận tâm, Trương Dương lại đưa ra yêu cầu gì nữa.
Nhưng sau mấy ngày, thấy Trương Dương hoàn toàn không có phản ứng gì, ngay cả Cố Thành và Tiêu Bân mà mình chèn ép cũng chẳng hỏi gì, dần dần yên tâm.
Mặt khác, anh ta cũng nghe nói Trương Dương hiện nay sống rất tốt, có Mercedes để đi, còn có tiền. Chu Dật Trần nghĩ hẳn là Trương Dương kiếm tiền ở đâu đó, bây giờ mới sống cuộc sống của nhà giàu mới nổi như vậy.
Đây cũng là điều khiến anh ta ghen tị. Anh ta không muốn Trương Dương sống tốt hơn mình. Trong lòng còn cầu nguyện lúc nào đó Trương Dương sẽ gặp sao chổi, lại nghèo khó như xưa.
Không thể không nói, suy nghĩ này của Chu Dật Trần rất quái lạ, cũng chẳng ra sao, nhưng trong thực tế lại có rất nhiều người có suy nghĩ như vậy.
Rất nhiều người đều không thể chấp nhận chuyện người bên cạnh sống tốt hơn mình. Đặc biệt chính là người trước đây không bằng mình, thực sự có người như vậy. Cho dù bọn họ không nói ra, cũng sẽ ghen tị phát điên.
Các sinh viên đều đang chuẩn bị thi, hội nghị thường kỳ của hội sinh viên lại mở cuộc họp, thứ hai chính là ngày mở hội nghị thường kỳ.
Chu Dật Trần đến phòng làm việc rất sớm. Anh ta lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.
Trương Dương bỏ mặc tất cả cũng tốt. Hội sinh viên một lần nữa trở thành thiên hạ của anh ta. Ban xã đoàn của Tiêu Bân hiện nay lại trở thành bộ phận quản gia như trước. Còn Cố Thành ở bộ phận đối ngoại lại trở thành người có cũng như không.<br />
Cũng may lúc Cố Thành ở bộ phận đối ngoại cũng đã kết không ít thiện duyên, bằng không cuộc sống của anh ta sẽ càng khó khăn.
Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, sắp tới giờ họp, Chu Dật Trần lúc này mới hài lòng đứng lên, đi tới phòng họp.
Mỗi lần họp, anh ta nhất định phải là người đến cuối cùng.
Đại bộ phận mọi người đều đã tới phòng họp, Chu Dật Trần lập tức nhìn lướt qua, lông mày lập tức nhảy dựng.
Đại bộ phận mọi người đều ở đây, không có nghĩa là tất cả. Tiêu Bân của ban xã đoàn không tới, Cố Thành của bộ phận đối ngoại cũng không tới. Hội nghị thường kỳ vào thứ hai là bắt buộc, thành viên của trường đều phải tới tham gia, không tới là sẽ bị ghi lại xử phạt.
Hai người không tới, Chu Dật Trần chỉ nhíu nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp ngồi xuống.
Bên cạnh anh ta là Trưởng phòng thư ký Vương Quốc Hoa. Bởi vì chuyện trước kia, Chu Dật Trần chèn ép Vương Quốc Hoa không ít. Hiện tại Vương Quốc Hoa còn khổ sở hơn trước rất nhiều.
Điều này cũng càng khiến anh ta oán hận Chu Dật Trần.
-Họp đi, sắp nghỉ rồi, hội nghị hôm nay chủ yếu thảo luận việc chuẩn bị cho kỳ nghỉ. Ngoài ra công tác đón sinh viên mới của năm sau cũng không được chậm trễ, đây là công tác quan trọng của hội sinh viên chúng ta.
Chu Dật Trần ho nhẹ một tiếng. Coi như buổi họp bắt đầu.
Hội sinh viên đại học Trường Kinh từ trước đến nay đều đóng vai chính trong việc đón sinh viên mới. Nam vừa qua kinh phí không đủ, bọn họ đều rất mệt, rất vất vả. Năm nay kinh phí không ít, có thể chiêu mộ thêm vài tình nguyện viên đến hỗ trợ, bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Công tác đón sinh viên mới hoàn thành, trường cũng sẽ thưởng cho bọn họ. Chu Dật Trần vốn rất coi trọng chuyện này.<br />
-Ngại quá, chúng tôi có phải đã tới muộn không?
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một giọng nói mà mọi người rất lâu không nghe thấy đột nhiên vang lên, mọi người đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trương Dương đẩy cửa vào.
Chẳng ai ngờ, Trương Dương lại quay lại vào lúc này.
Người giật mình nhất vẫn là Chu Dật Trần. Trương Dương đến khiến anh ta trong lòng cảm thấy có chút bất an. Vì sao thì anh ta cũng không nói rõ được.
Tóm lại hiện nay anh ta rất kiêng kị Trương Dương. Trương Dương đã không có chức vụ cụ thể trong hội sinh viên, lẽ ra không nên tới. Nhưng lúc này lại xuất hiện, trong thoáng chốc anh ta suy nghĩ rất nhiều.
-Sao không nói gì vậy, thời gian dài như vậy không gặp, không phải đã quên tôi rồi đấy chứ?
Trương Dương thật sự không khách sao, trực tiếp đi đến bàn hội nghị, nhìn xung quanh một lần, cuối cùng ánh mặt nhìn thẳng vào Trưởng ban mới của bộ phận đối ngoại, Hoàng Thắng. Hoàng Thắng bị nhìn cũng giật thót.
Trương Dương cũng không phải đến một mình, Tiêu Bân và Cố Thành cũng đi theo hắn. Hiện tại hai người này đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm về phía Hoàng Thắng.
Bị ba người đồng thời nhìn, Hoàng Thắng lúc này rất không tự nhiên.
-Trương, Trương Dương, cậu muốn làm gì?
Qua một lúc, Hoàng Thắng mới hỏi một câu không tự nhiên lắm.
-Không có gì, ngại ngùng kính xin cậu nhường một chút, hôm nay tôi mượn vị trí này.
Trương Dương khẽ mỉm cười, nghe xong Trương Dương nói, Hoàng Thắng lập tức đứng lên, nhưng sau khi đứng lên anh ta cảm thấy không đúng, Trương Dương nói nhường ghế thì anh ta liền nhường, như là mình là người của Trương Dương vậy.<br />
Đáng tiếc anh ta đã đứng lên, lúc này không dễ để ngồi xuống. Mà Trương Dương cũng không cho anh ta cơ hội, trực tiếp ngồi xuống vị trí trước kia thuộc về mình.
Hoàng Thắng chỉ có thể xấu hổ đứng, có chút oan khuất nhìn Chu Dật Trần.
Chu Dật Trần sắc mặt rất khó coi, căn bản không để ý Hoàng Thắng, chỉ nghĩ xem mục đích Trương Dương tới đây là gì. Nhìn Trương Dương ngồi ở vị trí của bộ phận đối ngoại, anh ta nghĩ lẽ nào Trương Dương không muốn vứt bỏ, lại trở về lần nữa.
Tuy nhiên đi thì dễ, về thì khó, Trương Dương muốn trở về, có thế nào anh ta cũng không đồng ý.
Chu Dật Trần không để ý mình, Hoàng Thắng đành ngôi ở bên cạnh, chung với những thành viên khác của bộ phận đối ngoại. Lúc này anh ta là người khó xử nhất.
Đường đường Trưởng ban lại nồi bên ngoài, sau khi họp thể nào cũng bị dị nghị, nếu có một cái lỗ, anh ta nhất định đã chui vào rồi.
Nếu có lựa chọn, anh ta cũng muốn rời phòng họp nhưng lúc này căn bản anh ta cũng không dám đi.
Cố Thành thì không sao, bên cạnh còn có ghế, trực tiếp tìm đặt ở bên bộ phận đối ngoại, ngồi với những người khác.
Như vậy, mọi người đều tới cả rồi, chỉ nhiều hơn một Trương Dương thôi.
-Trương Dương, cậu đã từ chức.
Một lúc lâu sau, Chu Dật Trần mới nhẹ giọng hỏi một câu. Anh ta lúc này, đã không dám lớn tiếng chất vấn Trương Dương.
Trương Dương sau khi ngồi xuống, vẫn đang đọc tài liệu mà mình mang đến. Đến tận lúc Chu Dật Trần hỏi, hắn mới ngẩng đầum thản nhiên liếc nhìn Chu Dật Trần.
-Tôi biết, hôm nay tôi đến không phải để khôi phục chức vụ ban đầu, tôi có một câu hỏi muốn hỏi Chủ tịch Chu một chút.
-Câu hỏi, câu hỏi gì?
Chu Dật Trần mày dựng ngược, trong lòng lại có chút bất an. Sự bất an đột nhiên dâng lên này không giống sự bất an lúc trước.
-Cũng không có gì, tất cả mọi người đều biết, tài trợ của hội sinh viên chính là tôi cực khổ lấy về được, muốn để phục vụ cho toàn bộ hội sinh viên. Nhưng những hành động thời gian gần đây của Chủ tịch tôi có chút không hiểu, cho nên đến hỏi chút.
Trương Dương từ từ nói, hố mà hắn đào khi trước, lúc này phải lấp rồi.
Còn Chu Dật Trần, đã rơi xuống đáy hố, muốn trèo ra ngoài cũng không được.
-Có hành động gì cậu không hiểu? Còn nữa, chúng tôi đang họp, cậu xông tới như vậy có phải là rất không tôn trọng cả hội sinh viên chúng tôi không?
Chu Dật Trần cau chặt mày, sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn. Đặc biệt là lúc Trương Dương nhắc tới việc tiền tài trợ.
Sau khi nắm trong tay quyền sở hữu tài sản, anh ta được thể nghiệm rất nhiều điều hay. Bản thân anh ta chẳng phải người tốt gì, vào tình huống có quyền về tài chính mà lại không bị ai kiểm soát, thỉnh thoảng duỗi thẳng tay cũng là bình thường.
Trong cách nghĩ của anh ta, đây chính là tiền của hội sinh viên, trước kia có Trương Dương chống đỡ, anh ta đành không biết làm sao. Hiện nay tất cả đều nằm trong tay, sử dụng như nào đương nhiên là anh ta nói là xong.
-Tôi chính là vì tôn trọng hội sinh viên, mới đích thân tới, bằng không tôi cũng không mất công hỏi cậu mấy việc này làm gì.
Trương Dương sắc mặt đột nhiên biến đổi, còn ném tài liệu trước mặt, lại nói:
-Ngày 16, ban tổ chức mua hai mươi tờ giấy khen, ba chiếc cúp, tổng cộng dùng tám trăm, từ lúc nào ban tổ chức lại cần cúp và giấy khen? Còn nữa, cúp và giấy khen này là dát vàng bạc hay sao mà cần tới tám trăm tệ?
Lời của Trương Dương, khiến khóe miệng Chu Dật Trần run rẩy, quả nhiên, Trương Dưỡng chĩa mũi nhọn vào mình.
Lần đo mua đồ, là lúc anh ta vừa nắm quyền quản lý tài sản không lâu. Vốn là tiền của ban văn nghệ đề nghị, mua một vài đồ dùng để thưởng. Anh ta vốn không hài lòng với Cao Kiệt của ban văn nghệ, chủ yếu vì trước đây Cao Kiệt thường mắt đi mày lại với Trương Dương.
Đồ này là cho bọn họ, nhưng lại không cho bọn họ tiền. Mà để ban tổ chức chẳng có chút liên quan nào đi mua mấy thứ này.
Trưởng ban đối ngoại hiện nay, Hoàng Thắng, chính là người từ ban tổ chức đi ra. Năm đó Chu Dật Trần cũng đi ra từ đó, nơi đó có thể nói là đại bản doanh của Chu Dật Trần.
Chu Dật Trần không nói gì, Trương Dương tiếp tục nói:
-Ngày 18, ban sinh hoạt mua một trăm cây lau nhà, một trăm chiếc chổi, còn hai mươi thùng rác, năm ngàn?
Lúc nói tới đây, những người xung quanh cũng bắt đầu bàn luận, rất rõ ràng, lần này Trương Dương tới là nhắm vào Chu Dật Trần, tất cả bọn họ đều nhìn ra.
Cây lau nhà, chổi, đều là mấy tệ một cái. Đồ tốt một chút cũng không hơn mười tệ. Về thùng rác thì lại càng rẻ, chút đồ này mà mất năm ngàn, quả thật có chút quá đáng.
Chu Dật Trần khóe miệng lại run rẩy, anh ta không thể không nói nữa rồi.
Chu Dật Trần từ từ nói:
-Trương Dương, những việc này đều là việc nội bộ của chúng tôi. Mua đồ có thể đắt một chút, nhưng chúng tôi đều có hóa đơn để kiểm tra, tất cả những thứ này về mặt tài vụ đều làm theo đúng quy trình.
-Được, những cái này các cậu làm theo quy trình, chỉ là mua đồ đắt. Vậy tôi lại hỏi cậu, ba ngày 19, 23, 24, tổng cộng chi phí ở Khải Hoàn lâu là chín ngàn năm trăm, còn chi phí hơn ba ngàn ở ktv hoàng cung Caesar ngày 24, là như thế nào?
Trương Dương cười lạnh lùng, lại hỏi một câu
Sau khi hắn thốt ra lời này, rất nhiều người đều kinh ngạc. Lúc chi tiền ở Khải Hoàn lâu là có mang theo người của hội sinh viên, nhưng đều là người của anh ta, những người khác đều không biết gì.
Trương Dương vừa nói như vậy, bọn họ mới biết, Chu Dật Trần hóa ra còn lấy tiền của hội sinh viên tới những nơi xa xỉ, phóng khoáng. Đây là tiền của hội sinh viên, cũng không phải quỹ đen của Chu Dật Trần anh ta. Nhiều trưởng ban đều lộ vẻ tức giận.
Sau khi Chu Dật Trần nắm quyền, bọn họ không dễ xin tài trợ tài chính như trước, nhiều lúc bị trì hoãn hoặc từ chối. Bọn họ làm việc cho trường không công. Còn Chu Dật Trần có thể cầm hơn chục ngàn đi tới những nơi xa hoa, còn sống phóng túng ở ktv, ai biết điều này đều sẽ có ý kiến.
-Trưởng ban Trương, những điều cậu nói đều là sự thật?
Cao Kiệt là người đầu tiên không kìm nổi, trực tiếp đứng lên hỏi một câu.
Trương Dương đi rồi, ban văn nghệ cần tài chính liền không cấp cho bọn họ lần nào. Có những thứ đồ bắt buộc phải có, cũng là mua từ nơi khác. Nếu không phải vốn Trương Dương đã giữ lại chút tiền cho bọn họ, cuộc sống của bọn họ chỉ sợ đều rất khó khăn, lúc này cũng là một người tức giận nhất.