Phạm Tư Triết lần này cũng choáng váng rồi.
Y có chút suy nghĩ nông cạn, vừa rồi nhìn thấy mấy chục ngàn tiền kia y đã có chút không tin rồi. Hiện giờ lại nhìn thấy máy nhắn tin và điện thoại di động, y rất khó tin rằng mấy thứ này đều thuộc về Trương Dương.
Đặc biệt là điện thoại Nokia mới nhất, so với "cục gạch" Motorola mà ba y thải ra đang nằm trên tay y thì còn mạnh hơn nhiều.
Hồ Đào chỉ nhìn thấy thoáng qua, liền quay đầu lại.
Cậu ta là người rõ về tất cả những điều này nhất, Trương Dương lấy điện thoại ra cậu ta không hề kinh ngạc chút nào, bởi chiếc điện thoại di động này cậu ta tận mắt nhìn thấy Trương Dương mua.
- Nhìn thấy chưa?
Mễ Tuyết trực tiếp nói một câu, lúc này mới đem máy nhắn tin và điện thoại di động cất vào trong túi. Ý của cô lấy ra chiếc máy nhắn tin mà mình tặng ra, chứ không muốn đem chiếc điện thoại di động này ra. Tuy nhiên, đã mang ra rồi thì cũng không cần thiết phải đặt lại.
Dù sao bây giờ cô cũng không vừa mắt với Phạm Tư Triết.
- Anh Phạm, chúng ta đi thôi.
Hồ Đào cẩn thận kéo Phạm Tư Triết lại, hiện tại cậu ta có một sự sợ hãi bản năng đối với Trương Dương.
Trương Dương của trước đây và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa chỉ cần có sự xuất hiện của Trương Dương là cậu ta cảm thấy mình đen đủi. Bởi vì cậu ta đề nghị Trương Dương đảm nhiệm chức Trưởng bộ phận đối ngoại. Hiện tại Chu Dật Trần đã không còn đếm xỉa gì đến cậu ta nữa rồi, còn đưa bộ phận đối ngoại trở thành một nơi rất hot nữa.
Bởi vì lúc mua máy nhắn tin gặp phải Trương Dương, cậy ta bị chị của bạn gái mắng mấy ngày trời. Cho đến hôm nay chỉ cần nhìn thấy cậu ta vẫn chửi vài câu, khiến cho cậu ta không dám gặp cả bạn gái của mình.
Hiện tại lại gặp Trương Dương, trong lòng cậu ta không khỏi lo lắng.
- Đi cái gì mà đi.
Phạm Tư Triết quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu ta.
Bọn Hồ Hâm nói vài câu, cậu ta còn có thể nhẫn nhịn, bất luận nói thế nào thì Hồ Hâm vẫn thắng cậu ta ở trong trận bóng rổ, cậu ta cũng không thể đánh lại Hồ Hâm.
Nhưng bị Trương Dương so sánh thì cậu ta không thể nào chấp nhận được. Trương Dương là ai chứ? Trong con mắt của cậu ta thì chỉ là một tên bại tướng của Chu Dật Trần và là một kẻ bất tài mà thôi. Bị người như vậy so sánh thì thà giết chết cậu ta đi còn hơn.
Cậu ta cũng là một người rất sĩ diện, chứ không phải là một kẻ mặt dày giống như Chu Dật Trần.
- Mễ Tuyết chúng ta đi thôi, nếu không đi thì không kịp mất, nhỡ ở Khải Toàn lâu mà hết phòng riêng thì chết.
Hồ Hâm cũng đi lại, nói với Mễ Tuyết sau đó quay sang Phạm Tư Triết cười tít mắt.
Vừa nãy Phạm Tư Triết đắc trí, hiện tại đến lượt cậu ta, Hồ Hâm cũng không phải là kẻ "tử tế" gì, đối với cậu ta không có chuyện lấy ơn báo oán, mà hễ có cơ hội thì sẽ phản kích liền.
Bị Hồ Hâm nói như vậy, sắc mặt Phạm Tư Triết cũng biến đổi.
Khải Hoàn lâu gã cũng đi qua rồi, tuy nhiên tiêu phí ở đó khiến cho cậu ta không thể thường xuyên đến đó được. Chỉ thỉnh thoảng mới đến một lần mà thôi, còn về phần phòng riêng ở đó, căn bản gã cũng chưa từng được dùng qua.
Dù sao tiền của nhà gã, không thể để cho gã tiêu xài theo ý mình được.
Nhìn sắc mặt xám ngắt của Phạm Tư Triế, trong lòng Hồ Hâm khỏi phải nói đã đắc ý như thế nào. Sự vui sướng trong lòng thể hiện rõ lên trên khuôn mặt, thiếu chút nữa thì hừ ra thành tiếng.
Hồ Hâm nói như vậy, mấy người cũng không đứng ở đó nữa, toàn bộ đều đi ra ngoài trường. Phạm Tư Triết và Hồ Đào bị bọn họ bỏ lại ở đó, không nói nửa câu, huống hồ là kẻ thù, mấy người đương nhiên sẽ không thèm để ý đến bọn họ.
- Trương Dương, vừa rồi tôi nói lung tung đấy, bọn mình cứ tìm một cái phòng nhỏ là được rồi.
Mới đi vài bước, Hồ Hâm vội đi nhanh theo Trương Dương nhỏ giọng nói. Vừa rồi cậu ta nói phòng riêng lớn thì ít nhất cũng phải mất gần hai ngàn, ở đó ăn cơm thì cũng phải mất hơn hai ngàn.
Trương Dương mỉm cười, vừa định nói gì đó thì điện thoại di động trong túi reo lên.
Thật ra hắn muốn nói với Hồ Hâm rằng, ở chỗ nào những món ngon thì cũng đều đắt cả, mà đã đi ăn thì phải chọn nơi ngon mà đi, tiền nong không thành vấn đề, muốn phòng riêng như thế nào cũng được cả.
- Trương Dương, cậu ở đâu đấy?
Vừa mới nhấc máy, đã nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn của Tô Triển Đào.
- Tôi ở trường? Có chuyện gì vậy?
Trương Dương có chút nghi hoặc, còn tưởng rằng Tô Triển Đào gọi điện tới là để thông báo rằng tiền đã vào trong tài khoản của gã rồi, chứ không ngờ rằng gã lại hỏi mình đang ở đâu như vậy.
- Cụ thể là ở chỗ nào của trường?
Tô Triển Đào hỏi tiếp.
- Gần cổng chính, cậu hỏi làm gì vậy?
- Không có việc gì, chờ tôi ở đó nhé, tôi ra ngay bây giờ.
Tô Triển Đào nói xong liền cúp máy, khiến cho Trương Dương chẳng kịp phản ứng gì.
Trương Dương nghe thấy tiếng tút tút, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đang muốn mời Tô Triển Đào cùng đi ăn cơm, vậy mà gã đã cúp máy trước rồi.
Tuy nhiên không sao, dù sao gã cũng sắp tới rồi, vậy thì cùng đi ăn cơm, chờ gã một chút chẳng sao cả.
Lúc Trương Dương nghe điện thoại, mấy người Hồ Hâm lại tụ tập một chỗ nói chuyện, vừa rồi Trương Dương cũng coi như đã giúp họ hả giận.
Cái tên Phạm Tư Triết này không chỉ khoe khoang một lần, Tiêu Bân cũng từng bị y xỉ nhục rồi.
Trương Dương nói với mọi người đợi Tô Triển Đào một lúc.
Trong lúc đợi Tô Triển Đào, hắn liền gọi điện cho Lương Yến ở Khải Hoàn lâu, bảo cô ấy để cho một phòng, chuẩn bị sẵn đồ ăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Để bọn họ đến là có thể dùng luôn, đỡ lãng phí thời gian. Dù sao những món ngon ở đó mấy người cũng đều quen thuộc cả rồi.
Vừa đứng một lúc, phía sau một chiếc xe chạy tới. Là chiếc Versace Santana của Phạm Tư Triết.
- Mấy vị không phải muốn đến Khải Hoàn lâu hay sao? Sao không đi thế?
Chiếc Santana dừng bên cạnh mấy người, Phạm Tư Triết đi ra nói một câu.
Vừa rồi y bị Trương Dương làm cho sợ hãi rồi, đợi cho mấy người đi rồi mới phản ứng lại. Hôm nay y bị hạ thấp như vậy, khiến cho y cảm thấy không thể chấp nhận được.
Y lập tức trở lại xe lấy điện thoại di động gọi cho Chu Dật Trần, không ấn tượng của y, Chu Dật Trần là người coi Trương Dương như cái gai trong mắt, cho nên phải để cho Chu Dật Trần giúp mình hết giận mới được.
Y không nói là chuyện gì, chỉ bảo Chu Dật Trần đến ngay. Chu Dật Trần có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Chu Dật Trần coi như cũng là người có tầm nhìn, không vì Phạm Tư Triết có người nhà làm việc ở Trường Kinh mà bỏ qua. Bọn họ làm quan có thể hỗ trợ lẫn nhau bất cứ lúc nào, hơn nữa tài nguyên của Phạm gia biết đâu sau này y lại dùng đến. Lúc này cứ tạo mối quan hệ tốt cũng chẳng thiệt thòi cái gì.
Gọi điện thoại xong, Phạm Tư Triết lại lái xe đuổi theo, dù thế nào thì hôm nay y cũng phải đòi lại thể diện.
Bị một đám người đó sỉ nhục, nếu không lấy lại thể diện, không chừng tối về cậu ta sẽ ngủ không được.
- Chúng tôi đi đâu mắc mớ gì đến cậu.
Hồ Hâm trừng mắt, cái tên này thật khiến người khác chán ghét, lúc nãy đã bỏ qua cho cậu ta rồi, bây giờ còn dám vác mặt đến đây nữa
- Không có chuyện gì, tôi chỉ là muốn hỏi Trương Dương tại sao đột nhiên lại có nhiều tiền đến như vậy? Máy nhắn tin, điện thoại gì cũng có, nếu có việc gì kiếm được tiền thì phải chia sẻ cho bạn bè chứ, trừ phi đó là việc không được đàng hoàng thôi!
Phạm Tư Triết không thèm để mắt đến Hồ Hâm, lời nói nhắm thẳng vào Trương Dương, so với những lời lúc nãy còn cay độc hơn nhiều.
Lúc nãy chỉ nói Trương Dương lừa gạt các cô gái, giờ thì hay rồi, ý muốn nói Trương Dương kiếm tiền bằng con đường không chân chính. Ý này là muốn nói Trương Dương không phải kẻ trộm thì là tên lừa đảo, nếu không thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Phạm Tư Triết à, nếu nói trong tay ai đang cầm đồng tiền không chân chính, tôi nghĩ cậu là người biết rõ nhất đó!
Trương Dương quay lại, lạnh lùng nhìn y một cái nói.
Hắn hôm nay đúng là đã bị trúng đạn, nhưng những lời của Phạm Tư Triết thật khiến hắn nổi nóng. Trương Dương bất cứ lúc nào cũng là người quang minh chính đại, số tiền không chân chính, dù có cho không thì hắn cũng không nhận.
- Cậu, cậu nói cái gì?
Phạm Tư Triết sững sờ, quát lên một tiếng thật lớn, cậu ta không ngờ Trương Dương sẽ nói lại mình như vậy.
Nếu nói không chân chính thì phải là tiền của nhà Phạm Tư Triết mới đúng. Cha mẹ y làm quan chức chính phủ, nếu dựa vào đồng lương thì không thể có nhiều tiền như vậy được, chi tiêu hằng ngày của y, đương nhiên đều là những đồng tiền dơ bẩn.
Chỉ là từ nhỏ Phạm Tư Triết đã xem chuyện này là chuyện bình thường. Từ trước đến nay không hề nghĩ đến những chuyện này mà bây giờ lại bị Trương Dương hỏi vặn lại như vậy, y mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Trương Dương.
- Tôi nói gì thì cậu tự biết rõ, còn muốn tôi nói thẳng ra sao?
Trương Dương khẽ cười, gương mặt pha chút vui vẻ, nhưng thần sắc lại có vẻ rất nghiêm nghị.
Đã không giận mà còn tự lấy lại được phong độ, đến Phạm Tư Triết khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Dương trong lòng cũng có chút trùng xuống
Trương Dương thông qua trí nhớ mà biết được chuyện của Phạm Tư Triết, không cần phải biết nhiều, chỉ cần biết người nhà của y đều đang làm việc, mà còn là quan chức nên càng dễ hiểu hơn.
- Tôi không nói với cậu, lão Chu, tôi ở đây.
Phạm Tư Triết dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Dương, sau đó xuống xe vẫy tay ra hiệu cho Dật Trần, cậu ta đã đến nơi rồi.
Chu Dật Trần vốn đang ở trường, đến đây đương nhiên là rất nhanh, sau khi nghe điện thoại thì vội chạy đến, giờ thì đã đuổi kịp rồi.
- Tư Triết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Gọi tôi đến đây gấp thế?
Dật Trần bước nhanh đến chỗ của Phạm Tư Triết, vừa hỏi Phạm Tư Triết vừa nhìn những người ở bên cạnh, nhất là khi nhìn thấy Trương Dương, trong mắt còn có chút kinh ngạc.
Trương Dương đã rất lâu không đến trường, y còn định nhân cơ hội này để đuổi Trương Dương đi. Không ngờ lại gặp nhau ở đây.
- Cũng không có gì, chỉ là gần đây đám thuộc hạ của cậu rất lộn xộn, muốn gọi cậu đến dạy bảo một lát ấy mà.
Phạm Tư Triết cười, còn đắc ý nhìn Trương Dương, bây giờ y chỉ nhìn thấy mỗi Trương Dương, rõ ràng là đang nhắm vào Trương Dương.
Những suy nghĩ trong lòng của Phạm Tư Triết, gần như biểu lộ cả trên khuôn mặt.
Đừng tưởng bây giờ có chút tiền, mua được điện thoại đời mới thì hay ho lắm rồi. Bây giờ tôi gọi cấp trên của cậu tới, vả lại chỉ cần có một cú điện thoại mà đã tới ngay.
Lúc này, Phạm Tư Triết còn tưởng Dật Trần còn như lúc trước, còn có thể chèn ép Trương Dương.
- Thuộc hạ gì? Hôm nay cậu bị sao vậy Tư Triết?
Dật Trần không ngốc tí nào, chỉ cần nghe câu nói này là đã biết được một nửa câu chuyện, sự việc là Phạm Tư Triết và Trương Dương đã xảy ra xung đột, gọi y đến là để chống đỡ. Đáng tiếc rằng lúc trước thì y còn chống đỡ được, bây giờ cơ bản là không thể, nếu như xử lý không tốt thì cũng sẽ bị mất mặt như Phạm Tư Triết.
Biết rõ mọi chuyện rồi Dật Trần cũng cảm thấy có chút lúng túng, chỉ giả vờ nói một câu.
- Chính là tên này, e rằng cậu không biết, cái tên thuộc hạ này của cậu bây giờ đã có máy nhắn tin và điện thoại, còn đem theo mấy chục ngàn bên mình nữa, tôi thấy cái bộ dạng này của cậu ta dường như đến cậu cũng không coi ra gì rồi.
Phạm Tư Triết so với Dật Trần còn kém cỏi hơn rất nhiều. Y còn không nghe hiểu ý của Dật Trần, còn chỉ tay về phía Trương Dương nói những lời này.