Hứa Vân hơi dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Giang Lâm như muốn hỏi có chuyện gì.
“Uống cái này đã.”
Giang Lâm quay mặt đi nơi khác, đưa mắt về chén thuốc đen kia, anh muốn phân tán sự chú ý của bản thân.
“Đây là…”
Hứa Vân lúc này mới chú ý, chén thuốc kia thoang thoảng mùi dược thảo, rất dễ chịu.
“Tôi biết em có chướng ngại tâm lý. Nhiều năm như vậy tâm bệnh ảnh hưởng đến tố chất sức khỏe của em.”
“Cái này uống vào rồi châm cứu, em sẽ thoải mái hơn… có thể giải tỏa được tâm lý kia.”
Giang Lâm chân thành nói, ánh mắt vẫn cố dời đi nơi khác.
Nói gì thì nói Hứa Vân cũng là một mỹ nhân, anh không muốn bản thân có suy nghĩ gì quá mức.
“Nhưng nếu châm cứu… sẽ không mặc gì…”
Hứa Vân nói đến đây hơi đỏ mặt.
“Tôi sẽ dùng vải bịt mắt lại, không cần lo lắng…”
Giang Lâm hơi hơi nghĩ rồi nói.
Dù sao với khả năng của bản thân hiện tại, việc nhắm mắt châm cứu cũng là chuyện bình thường.
“Không sao, dùng khăn che đi cũng được.”
Hứa Vân có hơi phân vân sau đó cũng muốn thử, dù sao cô là bác sĩ, cơ thể của bản thân bao năm cô cũng cảm nhận được.
Chỉ là cô chấp nhận mặc kệ, ám ảnh kia quá sâu sắc, tạo nên sự gượng gạo, lâu dần để có thể tiếp xúc giao tiếp bình thường cô thường ép bản thân gồng mình.
Mà tiếp xúc bệnh nhân khác giới cũng làm cô cảm giác nặng nề, lâu dần cơ thể cô sinh ra cảm giác luôn thấy mệt mỏi.
“Em năm xuống đi.”
Giang Lâm phủi phủi, kéo kéo tấm trải nệm, sau đó muốn để Hứa Vân nằm sấp xuống.
Đồng thời anh cũng quay mặt đi nơi khác tìm kiếm gì đó để bịt mắt lại.
“Anh chỉ cần nhắm mắt là được rồi.”
Hứa Vân giọng nói vô cùng tin tưởng.
“Được.”
Anh gật đầu.
Sau đó, Hứa Vân uống hết chén thuốc đen kia, cảm giác dòng nước ấm thấm vào cơ thể, mùi thảo dược quanh quẩn.
Tuy không biết rõ thành phần nhưng Hứa Vân cảm nhận được sự thoải mái, cũng biết thuốc này khá tốt.
“Được rồi. Tôi che khăn cũng ổn rồi.”
Giang Lâm quay người, bắt đầu châm cứu.
Từng sự động chạm từ tay anh lên da thịt mát mẻ mềm mịn của Hứa Vân, cảm giác cả người Giang Lâm vô cùng rạo rực.
Hứa Vân cũng cảm nhận được sự thoải mái, từng kim châm xuống Hứa Vân có thể cảm nhận được sự thoải mái, sảng khoái, cũng không có chút gì bài xích.
Trong lòng cô lại có chút gì đó mong chờ hơn…
Trôi qua một lúc lau, Giang Lâm cũng kết thúc điều trị, từng châm anh hạ đều mang theo chân khí, cho nên làm cả người Hứa Vân như có sức sống hơn.
Lại thêm công dụng của huyền sâm, quả thực người cô như tràn đầy một sinh lực mới, thoải mái chưa từng có.
Hứa Vân khoác vào áo ngủ mỏng manh, ngồi dậy tựa vào giường, cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Xong rồi.”
Giang Lâm nghe xong cũng mở mắt, rất nhanh anh cảm nhận được sự thả lỏng ở Hứa Vân.
“Em có thể nói một chút vướng mắc của em không? Có khi nói ra sẽ tốt hơn.”
Anh nhẹ nhàng đề nghị, đồng thời cũng ngồi xuống phía đối diện cô.
Hứa Vân suy nghĩ một chút, rồi nhìn qua anh, cảm giác có vẻ chuyện kia cũng không có gì đáng để đặt nặng nữa.
“Anh đi lấy rượu đi. Rồi chúng ta cùng nói chuyện.”
Vừa dứt lời, Giang Lâm đã nhanh chóng đứng dậy đi lấy chai rượu của cha vợ ở bên ngoài vào.
“Cái này được chứ?”
Giang Lâm lắc lắc chai rượu, nhìn thành phần có vẻ không độc hại.
Hứa Vân cười gật đầu.
Sau khi nhận được ly rượu từ Giang Lâm, cô uống một chút, cảm giác lâng lâng khó tả.
“Thật ra, lúc trước tôi cùng Quý Hàn có chút qua lại, có thể xem như tìm hiểu yêu đương.”
Nói đến đây cô đưa ly cho Giang Lâm, muốn anh rót thêm cho mình.
Giang Lâm cùng phối hợp rót thêm rượu, cũng cùng uống với Hứa Vân, nghe cô tâm sự.
Nhấp thêm một ngụm cô lại tiếp tục nói.
“Tôi cũng từng nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp, chỉ là Quý Hàn vậy mà lừa dối tôi, làm chuyện kia ngay trong lớp học cùng người khác, mà vô tình tôi lại thấy tất cả… Cho nên…”
‘Nhưng hiện tại cũng không quan trọng nữa.”
Giang Lâm vô cùng chăm chú, uống hết ly rượu trên tay.
“Em vẫn còn để hắn ta trong lòng?”
“Không! Với người như thế, không đáng. Chỉ là ám ảnh từ đó, cho nên mới tạo thành bài xích nhiều năm qua.”
Hứa Vân dần thoải mái hơn, chia sẻ nhiều hơn với Giang Lâm.
Anh cũng dần uống nhiều hơn, cả hai như nói quên trời đất, không khí cứ thế trở nên thoải mái hơn.
Sáng hôm sau.
Giang Lâm lơ mơ tỉnh dậy, trên bụng anh là cả người mềm mại của Hứa Vân.
Nhìn chai rượu lăn lóc trên sàn nhà, trống rỗng, trong lòng anh nhảy bộp bộp, cả người lại như ***** ****.
“Ưm…”
Hứa Vân xoay người, cảm giác hơi mệt vì uống nhiều rượu, nhưng cả người cũng xem như vô cùng dễ chịu.
“Em… dậy rồi.”
Vì Hứa Vân trở người, nên cảnh xuân bên trong cùng phần trước no đủ đã đập vào mắt Giang Lâm.
Có thể nói thiếu một chút nữa Giang Lâm sẽ chảy máu mũi.
Hứa Vân nhìn cảnh tượng này, cố gắng nhớ lại một chút, thì ra tối qua cả hai say rượu cứ thế ôm nhau ngủ, lại không có gì.
Không hiểu sao Hứa Vân lại cảm thấy có chút mất mát.
“Hôm qua vừa điều trị, hôm nay em nghỉ ngơi đi. Tôi giúp em hoàn thành việc ở bệnh viện.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm! Nghỉ ngơi một chút, như vậy mới tốt.”
Giang Lâm kiên quyết, vỗ vỗ tay Hứa Vân muốn cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Dù sao điều trị cũng đã ổn, quan trọng là Hứa Vân cần nghỉ ngơi.
Lúc Giang Lâm xuống nhà chuẩn bị đi tới bệnh viện, thì Giang Bắc Điền đã đứng chờ sẵn.
“Giỏi lắm! Uống hết cả một chai rượu của ta.”
Nhìn như ông đang tức giận, nhưng sau đó ông kéo Giang Lâm nói thầm.
“Làm tốt lắm, ta còn nhiều rượu, cứ thế tranh thủ nhé.”
Giang Lâm nghe xong thì hơi méo mặt, đây là quá nhiệt tình rồi.