Ninh vương phủ,
Từ sáng đến tối Trúc Lục đứng đợi Âu Dương Vũ mà vẫn chưa thấy chủ tử mình trở về, trong lòng không khỏi dấy lên lo lắng, rõ ràng là có người bẩm báo với Hiền phi nương nương, nói vương phi đã trở về phủ rồi, thậm chí thị vệ trong cung còn bảo với nàng rằng thấy bóng dáng Âu Dương Vũ lên xe ngựa trở về rồi.
Làm sao bây giờ?
Trúc Lục càng nghĩ càng lo lắng, liền phái người nói chuyện này cho Vân Thương.
Vân Thương ban đêm có đột nhập đến cung điện của hoàng hậu nhưng căn bản không có tin tức gì của Âu Dương Vũ, cho đến khi hắn uy hiếp dụ dỗ tên thái giám bên người hoàng hậu nương nương thì mới biết rằng thật ra Âu Dương Vũ vẫn còn bị nhốt trong tẩm cung của hoàng hậu nương nương.
Vân Thương khẽ nhíu mày nghĩ ngợi, Dạ Trọng Hoa bị buộc phải đi giải quyết quốc sự ở Bắc Ải, hoàng hậu lợi dụng việc không có Dạ Nhị ở đây liền giở trò ức hiếp khi dễ Âu Dương Vũ. Có điều nếu như Dạ Trọng Hoa biết được hắn không bảo vệ tốt cho Âu Dương Vũ, hẳn những năm tháng cuối đời của hắn sẽ sống một cuộc sống không hề yên ổn. Không được, tuổi thanh xuân của hắn không thể bị tên yêu nghiệt lãnh khốc kia hành hạ được, phải lập tức đem chuyện này báo cho Dạ Trọng Hoa biết, nếu không mặc dù hắn đã xác định Âu Dương Vũ vẫn còn ở bên trong, nhưng quyền hạn của hắn không cho phép hắn mang nàng ra ngoài được.
Mà lúc này Âu Dương Vũ đang cùng ngồi trên bờ sông với Tiểu Kỳ Lân người câu cá kẻ nướng cá ăn rất vui vẻ thoải mái. Tiểu Kỳ Lân ngồi bên cạnh, vẻ mặt hưởng thụ: “Chủ nhân tuyệt quá, làm món gì cũng ngon hết nha.”
Âu Dương Vũ bày ra cái vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn: “Ngươi thì chỉ biết có mỗi chuyện ăn! Đúng rồi, gần đây ăn nhiều như vậy, sao ta không thấy ngươi thăng cấp hả? Vì sao vậy hả?”
“Bởi vì, bởi vì... chủ nhân mức độ của nó ngày càng cao a, thăng cấp cũng ngày một khó nha nên phải ăn thật nhiều mới được.” Tiểu Kỳ Lân ở nàng trước mặt xoay đến xoay đi, nháy mắt nói, “Có điều nếu như được thăng lên một cấp thì sẽ có một điều đặc biệt vô cùng bất ngờ đang chờ ngươi nha.”
“Là cái gì?”
“Không nói cho chủ nhân, hì hì.”
Âu Dương Vũ hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo quay sang một bên: “Ta mới không cần biết!”
Sáng sớm, hoàng hậu vì tâm tình vô cùng tốt cho nên tối hôm qua ngủ rất sâu. Nàng chưa bao giờ ngủ ngon như vậy, nàng từ từ ngồi dậy định kêu nha hoàn tới hầu hạ mình, đột nhiên nhìn thấy bên gối mình rơi xuống bao nhiêu là tóc, nàng hoảng sợ không thể tin vào mắt mình hét lên một tiếng: “Ông trời ơi, đầu của ta, tóc của ta...a..a...a!”
“Hoàng hậu nương nương, Nhị hoàng tử cầu kiến.” Nhưng vào lúc này, nha đầu bên cạnh nàng Tử Uyển đứng ở trước cửa bẩm báo, âm thanh có vài phần bối rối, “Ngài ấy xông vào đây ạ.”
“Ra lệnh cho thị vệ cản hắn lại, ngươi mau lại đây giúp ta trang điểm!” Hoàng hậu buồn bực phủi đi mớ tóc rơi đầy trên người mình, sau đó phủi phủi mái đầu của mình..mớ tóc đen bóng từ từ rơi xuống. Kẻ nào dám bày ra trò đùa chết tiệt này với nàng, nàng mà biết được sẽ tru di cửu tộc tên đó! Nàng vừa định ngồi trước bàn trang điểm thì lại phát hiện hộp trang điểm của nàng không dưng biến mất, Cả bàn trang điểm đều trống rỗng!Sau đó, nàng quay đầu liền phát hiện, những món đồ quý giá trong tẩm cung nàng toàn bộ đều biến mất chỉ trong một đêm!Chuyện này, chuyện hoang đường như thế này, sao có thể, không thể nào, chẳng lẽ mình có tuổi rồi nên hoa mắt sao?!
“Tử Uyển! Sao lại như thế này?” Hoàng hậu giờ phút này sắc mặt vô cùng khó coi, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng run, nàng thở không ra hơi. Tử Uyển lúc này cũng phát hiện, đêm qua người trực đêm là nàng, nàng không có bất kỳ ai khả nghi xông vào tẩm cung cả. Lúc này nàng cũng không biết giải thích chuyện này với hoàng hậu như thế nào nữa, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn như muốn giết người kia, nàng sợ hãi nhìn không được hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Dạ Trọng Hoa lúc này xuất hiện ngay trước mắt hoàng hậu, cả người hắn toát ra sự lạnh lẽo đáng sợ giống như Diêm Vương của địa ngục trần gian, sắc mặt dữ tợn, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt: “Giao Vũ nhi của ta ra đây!”
[ fangirl: Á..á....á Hoa ca...á..]
Hoàng hậu nhìn thấy Dạ Trọng Hoa cư nhiên dám tự tiện xông vào tẩm cung của nàng, mà nàng còn chưa kịp trang điểm chỉnh chu bộ dạng của mình, chỉ mặc mỗi áo khoác ngủ ngoài, nàng tức giận đến muốn ngất đi quát: “Dạ Phi Bạch, ngươi dám làm càn!”
Dạ Trọng Hoa căn bản không để ý tới những lời nói của nàng, lại càng không để ý đến bộ dạng của nàng, đôi mắt nhíu lại: nơi này chắc chắn có cơ quan!
Âu Dương Vũ ở trong không gian tùy thân ăn uống no đủ, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới từ trong không gian đi ra, ba vị ma ma bị nàng hạ dược đến nay vẫn chưa tỉnh dậy, Âu Dương Vũ đang chuẩn bị làm cho các nàng tỉnh lại, tiếp tục cùng các nàng chơi đùa.
Chưa kịp làm gì thì đã thấy cửa mật thất đột nhiên mở ra, ánh sáng mãnh liệt lập tức đập vào mắt nàng khiến nàng không kịp thời thích ứng được có chút chói mắt, mà đứng trước mặt nàng là một tên nam nhân có vóc dáng thon dài.
Hắn đứng ngạo nghễ trước cửa, hai con ngươi như hai viên ngọc trai đen chợt sáng lên, lộ ra chiếc mũi dọc dừa cao thẳng tuyệt đẹp, vẻ mặt của hắn dường như vô cùng tức giận, khi hắn đưa tầm mắt của mình dính chặt lên người Âu Dương Vũ, biết nàng vẫn mạnh khỏe, không bị xây xước gì mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt biểu tình cũng dịu đi không ít. Hắn vừa định tiến vào, đã thấy nằm ngay cửa là ba vị ma ma, hắn không chút nghĩ ngợi, dùng lực hất bay ba nàng ta đá văng ra ngoài, các nàng vì bị đá văng lên sảnh ngoài không có điểm tựa liền rơi xuống đất một cách đau đớn, Âu Dương Vũ chỉ nghe thấy tiếng các nàng ta khẽ rên lên một tiếng sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng đến bên cúi người cõng Âu Dương Vũ chậm rãi rời đi, bởi vì được hắn cõng trên lưng nên Âu Dương Vũ cơ hồ không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn lúc này, chỉ thấy hắn lặng lẽ cõng nàng đi khẽ gọi tên nàng: “Vũ nhi...”
Âm thanh trầm thấp hơi khàn của hắn còn có một chút khẩn trương.
Hắn vẫn không nói thêm lời nào, lẳng lặng lấy hai cánh tay ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Âu Dương Vũ ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh đặc trưng của hắn thoang thoảng quanh chóp mũi nàng, nàng khẽ cúi đầu nở nụ cười nói: “Dạ Trọng Hoa à, ta chờ ngươi đến rất lâu a.””Những việc hoàng hậu làm đã quá sức chịu đựng của ta!” Dạ Trọng Hoa nổi giận đùng đùng cõng Âu Dương Vũ đi thật nhanh ra ngoài, liền gặp phải hoàng hậu đang đứng chắn trước mặt tức giận đến mức giậm chân huơ tay quát: “Dạ Phi Bạch, ngươi thật to gan. Dám một mình xông vào tẩm cung của bản cung, ngươi có còn coi vương pháp ra gì nữa hay không? Bản cung sẽ bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng!”
“Vương pháp, vương pháp đáng để ta quan tâm sao? Vương pháp là thứ mà hoàng hậu bà dám lợi dụng quyền uy giam giữ vương phi do hoàng thượng sắc phong sao? Vương pháp là thứ mà hoàng hậu bà dám dùng thủ đoạn hèn hạ để hành hình người khác sao?” Âm thanh trầm thấp đầy mùi máu tanh của Dạ Trọng Hoa khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Hoàng hậu nhất thời nghẹn họng, nhìn thấy Dạ Trọng Hoa không coi mình ra gì thản nhiên lạnh lùng kéo Âu Dương Vũ rời khỏi nơi này, bây giờ nàng tức điên đến mức mặt tái nhợt trắng bệch, cơ hồ muốn ngất tại chỗ: “Nơi ở của bản cung mà các người muốn đến là đến muốn đi là đi dễ dàng vậy sao? Người đâu!”
Lập tức xung quanh liền xuất hiện mấy tên thị vệ từ bên ngoài tiến vào, tay cầm trường kiếm chỉa vào Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa một tay nắm Âu Dương Vũ, đi ra ngoài, căn bản không thèm để ý đến những thứ vụn vặt trước mắt. Tên thị vệ kia nhận được mệnh lệnh của hoàng hậu, tất nhiên là không chịu phóng Dạ Trọng Hoa đi. Ánh mắt Dạ Trọng Hoa sắc bén thâm thúy, trầm ổn mà lạnh lùng, khóe miệng khẽ giơ lên một vòng trào phúng, đôi mắt hắn đã đen lên, sâu thăm thẳm, bên trong tuyệt đối ẩn chứa sát khí bắt đầu nổi lên làm người ta không chịu được mà rét run, hắn nhấc chân lên, ai cũng không thể nhìn ra động tác của hắn, thì ngay lập tức đã thấy thanh trường kiếm kia rơi vào tay của Dạ Trọng Hoa, sau đó là một vệt máu dài vừa chuẩn vừa ngoan độc trên cổ tên thị vệ kia trên mặt đất bất động.
“Dạ Phi Bạch, ngươi dám, ngươi dám giết người của bản cung trước mặt bản cung!”
Dạ Trọng Hoa tay cầm trường kiếm, cả người tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Giết người, hắn bận tâm sao? Ai dám động đến Vũ nhi của hắn, hắn không ngại tiễn kẻ đó một đoạn đường đến địa ngục. Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng đáng sợ, lãnh khốc của Dạ Trọng Hoa, trong lòng có một loại cẩm động không nói nên lời, liền cầm lấy tay hắn nhẹ nhàng nói: “Trọng Hoa, chúng ta đi thôi, ta cũng không có mệnh hệ gì.”
Bọn thị vệ nhìn thấy thần sắc lạnh lẽo như Tu la địa ngục của Dạ Trọng Hoa, sợ hãi đến mức đứng ngây ra nhưng vì nhận mệnh lệnh của hoàng hậu nên không dám lui về phía sau, bọn họ do dự giơ trường kiếm lên, không dám có bất kỳ hành động nào tiếp theo liền nhìn thấy nụ cười khinh miệt của Dạ Trọng Hoa cười lạnh nói: “Nếu Vũ nhi nói như vậy, bổn vương tạm thời tha cho các người. Mau cút hết đi cho bổn vương!”
Bọn thị vệ nghe được những lời nói vừa rồi của Dạ Trọng Hoa, kiếm trong tay đồng loạt rơi xuống.
Lúc này Hoàng hậu bị chọc tức đến mức chân đứng không vững nữa: “Một đám phế vật,mau ngăn hắn lại, mau cản hắn và Âu Dương Vũ lại ngay lập tức, Âu Dương Vũ, cô ta dám trộm cướp bảo vật của ta!”
Tử Uyển nhanh nhẹn chạy lên phía trước giữ chặt lấy tay của Âu Dương Vũ, nhưng lập tức cũng bị Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng quay người dùng chân đá bay sang một bên, nhất thời miệng nàng ta phun ra đầy máu tươi.Âu Dương Vũ lúc này cẩn thận đi chậm lại dừng bước, xoay người cười dịu dàng nhìn hoàng hậu, vẻ mặt tò mò: “Trộm bảo vật?”
Âu Dương Vũ giơ hai tay lên ôm mặt, lã chã chực khóc: “Hoàng hậu nương nương người ghét Vũ nhi đến vậy sao, hai tay Vũ nhi căn bản trống trơn thế này sao có thể đặt tội danh trộm đồ lên người Vũ nhi được cơ chứ? Chưa kể Hoàng hậu nương nương đem ta nhốt trong mật thất một ngày một đêm, Vũ nhi nào có thể làm được những chuyện như thế.”
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, trong lòng mặc dù biết rằng nàng rõ ràng không có khả năng làm ra loại chuyện đó, nhưng vì bị lòng hận thù cắn nuốt không tha cho nàng: “Không phải ngươi thì ai?”
“Vũ nhi có biết được một chuyện quan trọng vì quan tâm đến hoàng hậu nương nương nên tình nguyện cung cấp một chút tin tức cho người, một ngày một đêm trong căn mật thất đó, người sẽ không tin được tay chân của người lại phản chủ đâu. Hôm qua ba vị ma ma của hoàng hậu đánh nhau nói xấu nhau đủ điều, các nàng rất để ý đến những món đồ bảo vật quý hiếm của hoàng hậu nương nương nha. Rồi sau đó, đúng rồi, Quế ma ma còn là một người phụ nữ ăn chơi bài bạc thua hết tiền, nhưng mỗi lần bên cạnh hoàng hậu nương nương thì biến thành một kẻ nhu thuận, thuần lương. Aiii, Nương nương nếu như không diệt tận gốc ổ chuột chũi này, sớm muộn gì thì không chỉ tẩm cung thôi đâu mà cả cái biệt viện của người cũng sẽ bị đục khoét đến trống rỗng mất thôi.”
“Ăn nói hàm hồ!” Hoàng hậu nghe xong Âu Dương Vũ trong lời nói căn bản không thể tin được, lập tức nhíu mày, mật thất đó chỉ có nàng với Ba tên ma ma đó biết được cơ quan khởi động của nó: “Người đâu, gọi Dung ma ma, Quế ma ma, hình ma ma lên hết đây cho ta.”
Ba vị ma ma đó rất nhanh đã bị người lôi đến, thấy các nàng mặt mũi ai nấy đều bầm dập không còn ra cái dạng gì, tóc tai tán loạn, trên mặt còn có rất nhiều vết xước do móng tay cào mà ra. Ba tên thuộc hạ ngu xuẩn này, không phải là bảo ba người các ngươi đến hành hạ bức cung Âu Dương Vũ sao, sao lại tự diệt lẫn nhau thế này.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Ba người các ngươi hôm qua đã lén lút làm những chuyện gì?”
Ba người ba mặt nhìn nhau, cũng không biết nói gì.
Hoàng hậu thấy các nàng không ai lên tiếng giải thích, cơn tức giận bất ngờ trào lên đỉnh đầu: “Giỏi lắm, cho dù ba người các ngươi không kẻ nào dám lên tiếng thành thật khai báo thì bản cung ta cũng đã rõ ngọn ngành mọi chuyện. Nói! Các ngươi đã đem hết bảo vật của bản cung cất giấu ở nơi nào?”
Ba vị ma ma không biết chuyện gì thật sự đang xảy ra với họ, họ đứng ngây ngốc một hồi. Sau đó Dung ma ma nhịn không được kêu khóc muốn thanh minh cho sự trong sạch của mình: “Hoàng hậu thật oan uổng cho nô tỳ a! Không phải do nô tỳ làm!”
Hình ma ma thấy vậy cũng vội nói: “Cũng không phải nô tỳ làm!”
Sau đó hai người liền đưa mắt nhìn chằm chằm vào Quế ma ma, Quế ma ma mặt mũi trắng bệch lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, xin hãy điều tra chuyện này thật cẩn thận a!”
Hoàng hậu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên mặt lo lắng hoảng hốt không thôi liền khởi động cơ quan mật thất, bước vào trong khu hầm mật thất chứa bảo vật, đã thấy toàn bộ trong mật thất đều trống trơn, những món bảo vật ở đây đều là tâm huyết của nàng nhiều năm dự trữ cất chứa, biết công sức của nàng, tâm huyết của nàng chỉ trong một đêm đều tan thành mây khói, nàng chỉ cảm thấy choáng váng đầu như muốn ngất đi, tay nắm chặt lại đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chảy máu.
Nàng lạnh lùng nói: “Người đâu, đem Dung ma ma, Hình ma ma, Quế ma ma lôi ra ngoài hành hình hết cho ta, bắt ba tên phản bội đó moi hết tin tức về số bảo vật đó ra.”
Hoàng hậu nói xong câu đó, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi cú sốc này liền hôn mê bất tỉnh!
Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa mang ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu tẩm cung, trên mặt ý cười dường như không giảm đi, dường như chuyện nàng bị giam lỏng một đêm qua không có xảy ra.
Dạ Trọng Hoa nhìn đuôi mắt nàng ánh lên một tia giảo hoạt, không khỏi buồn cười nói: “Để bổn vương đoán xem, chuyện bảo vật bị mất hẳn là kiệt tác của nàng?”
Âu Dương Vũ giơ lên hai tay lên tỏ ý vô tội, không thể tin trừng lớn mắt: “Dạ Trọng Hoa, thì ra ngươi cũng tin những lời vô căn cứ của hoàng hậu nương nương sao? Ta bị giam trong mật thất một ngày một đêm sao có thể ăn cắp bảo vật của bà ta được. Hơn nữa, cho dù ta có muốn trộm đi nữa thì làm sao mà vác hết chúng ra khỏi đó được.”
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dạng nghiêm túc nhìn biện hộ cho mình của Âu Dương Vũ. Người khác đương nhiên là sẽ tin những lời lúc nãy của nàng nói, nhưng hắn một chút cũng không tin nổi. Hắn chắc chắn con mèo xảo quyệt này lại kiếm được trò mới bày ra quỷ kế gì để đùa giỡn, hắn kìm lòng không được vươn cánh tay thon dài khẽ vuốt ve đầu nàng. Nàng nếu không muốn nói cho hắn, hắn cũng không muốn ép nàng, liền thay đổi đề tài: “Nhìn khí sắc của nàng cũng không tệ, nói vậy tối hôm qua ngủ rất ngon?”
Quả thật, tối hôm qua Âu Dương Vũ ăn ngon,ngủ cũng ngon. Đương nhiên thôi, ở trong căn nhà của chính mình trong không gian tùy thân có giường ngủ siêu cấp êm ái rộng lớn kia, ngủ dĩ nhiên là rất thoải mái. Âu Dương Vũ đang suy nghĩ phải trả lời với hắn như thế nào mới phải liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Dạ Trọng Hoa. Lúc này nàng mới nhìn rõ quanh mắt hắn hơi sưng sưng, thần sắc tiều tụy, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nàng không khỏi nghi hoặc hỏi một câu: “Tối hôm qua ngươi ngủ không được tốt sao?”
“Nghe tin Vũ nhi gặp chuyện, nàng nghĩ ta có tâm tư ngủ tốt được sao.”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên như không nói ra một câu, hắn sao có thể nói với nàng rằng khi hắn nghe được tin nàng gặp chuyện không may, trong lòng không khỏi lo lắng bồn chồn. Vì phải gấp gáp trở về từ Bắc Ải cho nên hắn một đêm không ngủ, thậm chí con ngựa mà hắn cởi mệt đến chết đi sống lại rồi. Âu Dương Vũ giờ mới nhớ ra hôm qua hắn nhận lệnh phải đi Bắc Ải giải quyết chuyện quốc sự. Hắn vì nàng mà thức trắng một đêm mệt mỏi mà chạy về sao?! Trong lòng nàng chợt có một cảm giác ấm áp tràn lan khắp người, nhưng những lời cảm kích muốn nói với hắn đều bị chặn ngay yết hầu, không nói nên lời.
“Bây giờ có đói không?” Dạ Trọng Hoa nắm Âu Dương Vũ thủ, “Ta đưa nàng qua chỗ mẫu thân dùng bữa sáng.”
“Tôi không đói lắm, ngươi xem ngươi kìa, chắc là rất đói bụng.” Âu Dương Vũ thầm nghĩ, cả ngày hôm qua nàng tự tay xuống bếp ăn biết bao nhiêu là đồ tươi ngon ở trong không gian, buổi sáng còn được uống chén sữa nóng do chính đích thân nhóc Tiểu Kỳ Lân làm cho nàng cho nên cũng không cảm thấy đói cũng chả cảm thấy khát.
Dạ Trọng Hoa đột nhiên ra vẻ nghĩ tới cái gì: “Hình như mẫu thân rất thích nàng, hôm qua ta còn thấy mẫu thân cười đùa với nàng rất chân thành, nàng quả thực rất được lòng mẫu thân nhỉ.”
Âu Dương Vũ vừa nghe hắn nói vậy liền đắc ý lên tiếng: “Dĩ nhiên, một khi tôi đã đi đến đâu, gặp người người thích, gặp hoa hoa nở a...”
Dạ Trọng Hoa khóe môi sẽ cong lên, trên mặt mang theo một tia ôn nhu, hắn nhẹ kéo Âu Dương Vũ vào lòng nói: “Ừm! Vũ nhi nói gì cũng đúng!”