Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 27: Hóa giải tâm kế



Ánh chiều tà dần dần buông xuống nhường chỗ cho ánh trăng đêm, toàn bộ đại lục phảng phất như được phủ thêm bởi một lớp kim sa, những vì sao sáng lấp lánh trên trời khiến cho người ta có cảm giác say mê đắm chìm vào trong đó.

Âu Dương Vũ nằm ở trên giường, trong đầu nàng suy nghĩ về những chuyện phát sinh gần đây từ lúc mà nàng xuyên qua. Tuy rằng chỉ có mấy tháng,nhưng nàng dường như có cảm giác như cả đời. Nhắm mắt lại, ánh trăng sáng tỏ khẽ chiếu soi hàng mi dài của nàng, không cách nào thấu hiểu được đôi mắt âm trầm ẩn giấu một tia lạnh như băng.

Bất tri bất giác,gương mặt tuyệt sắc cùng lãnh khốc chợt hiện lên trong tâm trí của nàng.

Hàng mi tuấn lãng, đôi mắt thanh lệ mang theo sự ngạo lạnh như băng. Hắn khi thì ôn nhuận, tà mị trầm thấp, khi thì lại cường thế bá đạo, bừa bãi thao túng, thâm sâu khó lường vô cùng thần bí, không ai có thể nhìn ra được tâm tư của hắn.

Tên nam nhân như vậy, mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân lên đều mang một khí tức bức cường một loại cường giả không ai sánh kịp,ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Âu Dương Vũ nhìn viên hổ phách chi tâm được đeo trên cổ mình. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy, hổ phách chi tâm chợt như ánh hào quang chói lọi, mỹ miều khiến cho người ta hít thở không thông, chỉ hơi xem liếc mắt một cái, viên trân châu giống như mạnh mẽ áp chặt vào người nàng, không tháo ra được.

Ngoài việc khiến cho nàng tim đập thình thịch ra, Âu Dương Vũ tạm thời vẫn chưa có phát hiện viên hổ phách chi tâm này còn có một công dụng khác.

Vốn nàng nghĩ sau khi sở hữu viên hổ phách chi tâm này thì sẽ biết được chút tình hình bây giờ của Tiểu Kỳ Lân, nhưng hiện tại xem ra ý định này vẫn còn xa vời quá. Tiểu Kỳ Lân biến mất, cánh cửa không gian của nàng lại không mở được, kể từ đó đến nay nàng làm việc gì cũng không có bất kì phương tiện gì hỗ trợ.

Âu Dương Vũ trong lòng ngàn lần oán niệm lại bất đắt dĩ thở dài.

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, một vòng mặt trời đỏ xa xa từ từ nhô lên, ánh bình minh như trút bỏ đi xiêm y xinh đẹp vốn có, trở nên tuyết trắng như biển sâu bạch ngọc.

Bên ngoài biệt viện vô cùng yên tĩnh lúc này chợt vang lên tiếng bước chân từ xa vọng vào.

Không bao lâu sau, trong viện liền vang lên một đạo thanh âm, Âu Dương Vũ nhận ra, đó là người hầu cận bên cạnh Tôn thị - Tôn ma ma.

“Trời còn sớm, ngũ tiểu thư chắc vẫn còn chưa muốn dậy nhỉ? Xem ra là lão nô đến quá sớm rồi.” Tôn ma ma ngoài cười nhưng trong không cười đi vào, thần thái tự nhiên, giống như đang dạo hoa viên nhà mình.

A tú ngăn tôn ma ma đang hướng về phía phòng ngủ của Âu Dương Vũ mà đi vào nhanh nhảu nói: “Tôn ma ma xin dừng bước, ngũ tiểu thư lúc này chưa có tỉnh dậy, có chuyện gì Tôn ma ma cứ nói qua với ta là được.”

Nếu là lúc trước, A Tú sẽ không dám ngăn cản Tôn ma ma nửa bước, nhưng từ khi ở bên người Âu Dương Vũ mấy ngày nay, nàng đương nhiên đã có chút tự tin hơn nhưng lo lắng cùng sợ hãi vẫn chưa cải thiện được nhiều.Tôn ma ma bất giác nhíu chặt chân mày, rất nhanh sau đó, bà ta mang theo đạo âm thanh đắc ý cười nói thêm: “Bây giờ còn chưa dậy? Không lẽ Ngũ tiểu thư trong người không khỏe hay không? Có cần đi mời đại phu?”

A tú bất ngờ ngước nhìn Tôn ma ma, mới sáng tinh mơ hỏi thăm như thế có khác gì đang rủa chủ tử nhà nàng đâu?

Thấy thần sắc đại biến của A Tú như thế, trong mắt Tôn ma ma chợt hưng phấn, lại cố ý mang theo ngữ điệu thở dài an ủi: “Ngũ tiểu thư đến bây giờ bệnh vẫn chưa khỏi như thế sao? Thật sự là đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc.”

Mày A Tù càng nhíu chặt hơn. Tôn ma ma cứ như vậy đặt điều, tự mình quyết định như vậy. Nàng dựa vào đâu mà khẳng định tiểu thư nhà mình có bệnh trong người chứ?

A tú bất động thanh sắc bất giác cười nhẹ, nói: “Tôn ma ma đáng tiếc cái gì a? Chẳng lẽ bệnh tình của tiểu thư nhà ta lại đến phiên Tôn ma ma nhảy chân vào sao?” Được Âu Dương Vũ dạy dỗ,hiện tại nha đầu kia đã rèn được cho mình một khí thế trầm ổn.

Tôn ma ma nương theo ống tay áo lấy ra một tấm thiếp mời, giơ ra trước mặt A Tú, dùng giọng khinh thường thản nhiên lên tiếng thông báo: “Đây là thiếp mời do Hoài An vương sai người mang đến,mời riêng Ngũ tiểu thư tham gia yến thưởng lan năm nay,không phải Ngũ tiểu thư trước kia vẫn đều hy vọng được tham gia sao? Hiện giờ có cơ hội thế này nhưng thật đáng tiếc a... chung quy cũng là do định mệnh a!”

A tú thấy bà ta bất kính với chủ tử nhà mình, đáy mắt hiện lên một chút hờn giận, giật lấy tấm thiếp mời, tinh tế xem qua mặt chữ trên đó, sau đó mới cất tấm thiếp mời ấy vào trong ống tay áo, nhân tiện lãnh đạm nhìn Tôn ma ma nói: “Tôn ma ma mời ngồi, lúc này chắc tiểu thư cũng đã tỉnh, hẳn ngươi có chuyện muốn nói với chủ tử nhà ta”

A tú vén rèm lên đi vào trong phòng, lúc này Âu Dương Vũ sớm đã rửa mặt chải đầu xong. Vừa rồi lúc A Tú cùng Tôn mẹ ở ngoài nói chuyện với nhau nàng ở trong này đều nghe rõ mồn một cho nên nàng có thể hiểu được bát tổ yến hôm qua Tôn thị sai người mang qua cho nàng hẳn là có dụng ý.

Âu Dương Vũ cùng A Tú, từ từ đi ra ngoài.

Tôn ma ma nhìn trong nháy mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ, không khỏi ngốc lăng đứng đó.

Bởi vì hôm nay Âu Dương Vũ thực hiển nhiên giống như một người khác.

Ngũ tiểu thư trước mặt son phấn điểm nhẹ lên mặt, đồng tử đen như hắc mã não lóng lánh mà cơ trí, mái tóc đen óng ả của nàng tùy ý buộc lên gọn gàng làm tôn thêm làn da trắng trẻo nõn nà của nàng.

Bộ y phục màu trắng nàng mặc đẹp tựa như tiên giáng trần có điểm xuyến thêm chiếc thắt lưng màu hồng nhạt, cánh tay nhỏ nhắn của nàng vươn ra làm tôn thêm vẻ cao quý cùng khí thế vô cùng bức người.

Tôn ma ma nhìn nàng đến ngây dại. Âu Dương Vũ – Ngũ tiểu thư trước mắt nàng vô cùng tươi mát linh động, phong thái của ngũ tiểu thư, tựa hồ toàn thân đều tản ra ánh hào quang vô cùng chói mắt, trong phút chốc hào quang đó làm cho người khác phải rung động, sao có thể là Ngũ tiểu thư vô dụng háo sắc kia chứ?

Chỉ trong một đêm liền có thể thay đổi tính cách của một con người nhanh đến như vậy?

Tôn mẹ thiếu chút nữa ôm ngực, nàng thật vất vả mới lấy lại tinh thần, mở miệng lắp bắp nói: “Ngũ, ngũ tiểu thư?”

“Sao? Tôn ma ma không nhận ra bổn tiểu thư ta?” Âu Dương Vũ vươn cánh tay dài nhỏ khinh vãn lửa đỏ nhẹ nhàng giương lên, cả người ưu nhã ngồi xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống đánh giá biểu tình của Tôn ma ma.

Cái loại hơi thở cường đại này của nàng khiến cho Tôn ma ma trong lòng không khỏi chấn động, nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện khiến cho lúc này Tôn ma ma hận không thể trực tiếp cho mình một cái bạt tai.

Ngây người một hồi lâu, nhìn thất thần khí sang sảng của Âu Dương Vũ đang ngồi ở trên đó thưởng trà, Tôn ma ma lúc này mới hoàn hồn nhớ ra mục đích đến của mình hôm nay đến đây, nàng thử dò hỏi: “Nghe nói ngũ tiểu thư thân thể không được khoẻ? Lão nô này sẽ bẩm báo lại phu nhân, mời thái y đến đây để xem bệnh cho Ngũ tiểu thư?”

Âu Dương Vũ đáy mắt hiện lên một tia khinh thường. Lúc trước khối thân thể này vì bị bệnh mà chết, cũng không thấy Tôn thị mời thái y đến để xem bệnh, mà cố ý phân phó nàng đến biệt viện xa xôi hẻo lánh này, bây giờ lại mời thái y xem bệnh cho nàng sao?

Âu Dương Vũ cánh môi có chút cong lên, bình tĩnh thong dong buông chén trà xuống, thần sắc thản nhiên nói: “Làm phiền Tôn ma ma đã lo lắng, bổn tiểu thư ta thân thể không việc gì thì cần gì phải mời thái y “

“Không, không có bệnh?” Tôn ma ma nhất thời nhăn mặt lại, thanh âm nhất thời có chút bén nhọn.

“Sao? Chẳng lẽ Tôn ma ma hy vọng bổn tiểu thư mang bệnh trong người sao?” Âu Dương Vũ nhất thời giận tái mặt, sắc mặt giống như băng tuyết ngưng đọng lại, thần sắc rất đáng sợ.

Tôn ma ma nhất thời cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh, lòng bàn chân có mềm nhũn ra, nàng cố gắng duy trì vẻ bình thường cười gượng đáp: “Ngũ tiểu thư nói đùa rồi, lão nô làm sao hy vọng ngài có bệnh được? Tuyệt đối không thể nào!”

Tôn ma ma trên mặt thề thốt, trong lòng lại ruột gan trở nên hối hận!

Nàng hận chính mình để mọi chuyện hôm nay xảy ra không đúng như dự tính, đáng nhẽ hôm qua sau khi ăn xong bát canh tổ yến kia Ngũ tiểu thư hẳn không còn sức lực nào nữa nằm liệt trên giường? Hiện tại bây giờ tại sao một chút bệnh cũng không có mặt mày sáng sủa tươi mát nào có giống như người vừa mới bệnh dậy đâu?

Bây giờ phải làm thế nào đây? Cứ tưởng mang tới cho nàng bát tổ yến kia có thể ngăn cản Ngũ tiểu thư tham gia yến hội do Hoài An vương tổ chức, bây giờ lại... Hiện tại tấm thiếp mời kia cũng đã bị A Tú cầm lấy rồi, muốn đòi lại cũng thật sự khó khăn a!

Tôn ma ma sắc mặt nhất thời tối lại đứng lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv