Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 167: Đóa bạch liên giả dối



Thái hậu không ngừng lo lắng cho tâm trạng của Âu Dương Vũ. Dạ Trọng Hoa không có ở đây, cả ngày Âu Dương Vũ cứ một mình ủ dột, buồn bã, bà sợ rằng mỗi ngày ở phủ Ninh vương, nó không thể không ngừng bồn chồn, sốt ruột. Trong lòng không yên, bà mới chuyển Âu Dương Vũ vào trong cung, cẩn thận bảo vệ.

Mà Âu Dương Vũ cũng không từ chối, ngày qua ngày ở Ninh vương phủ, nàng nhìn đâu cũng thấy hình bóng của Dạ Trọng Hoa, thư phòng, hoa viên, phòng ngủ, cho nên vào cung cũng là một biện pháp giết thời gian, với cả ở trong cung nàng có thể biết được tin tức nơi chiến trường một cách nhanh nhất.

Khi Âu Dương Vũ được đưa đến Phương Hoa điện thì thái hậu chạy ra vui mừng nghênh đón, ý cười khắp mặt. Bà cũng không biết vì sao mỗi khi nhìn thấy Âu Dương Vũ, trong lòng bà lại dâng lên một cảm giác thân thuộc đặc biệt, muốn giành hết tình cảm của mình yêu thương nó.

Nhìn thấy bộ dạng ngày càng xuống sắc trông gầy hơn trước, bà không khỏi lo lắng. Thái hậu kéo cánh tay Âu Dương Vũ, nhìn gương mặt héo hon của nàng, đau lòng nói: “Vũ nhi, sao lại gầy như thế này? Con cần phải biết quý trọng bản thân mình, cho dù không vì mình thì cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng.”

Âu Dương Vũ mỉm cười, nàng biết thái hậu thực sự rất quan tâm đến mình nên khẽ gật đầu nói: “Vâng, Vũ nhi nghe lời hoàng tổ mẫu.”

Đã nhiều ngày trôi qua không đêm nào nàng có thể an giấc, cứ nửa đêm, khi bóng tối đã bao trùm cả vạn vật, nàng vẫn không thể tự chủ được mà mở mắt, sau đó cứ như vậy bao nhiêu suy nghĩ lo lắng vẩn vơ vờn trong đầu nàng, mãi cho đến hừng đông, một chút buồn ngủ nàng cũng không.

Thái hậu khẽ mỉm cười, nhìn xuống bụng Âu Dương Vũ đã có chút nở nang, ánh mắt hiện lên một tia âu yếm, quan tâm, nghĩ ngợi gì đó bèn cười nói: “Con bé Mẫn Huyên cũng sắp sinh rồi, nghe nói sức khỏe không được tốt, không biết bây giờ tình trạng thế nào?”

Âu Dương Vũ nhớ ra đã lâu mình vẫn chưa thăm hỏi Tam hoàng phi Triệu Mẫn Huyên nên cười rộ lên: “Vậy hôm nào hai bà cháu chúng ta đến thăm Mẫn Huyên đi.”

Nàng có mối quan hệ rất tốt với Triệu Mẫn Huyên. Lúc trước rảnh rỗi còn thỉnh thoảng đi thăm hỏi nàng, bây giờ công việc bận rộn, thêm cả nghĩ rằng nàng ấy còn có thái y chăm sóc cho nên cũng lơ là sơ sót.

Hai người đang vui vẻ nói cười thì Dương ma ma đột nhiên gấp gáp chạy đến, sắc mặt không rất khó coi, định nói gì đó nhưng lại nhìn về phía Âu Dương Vũ có chút rối răm, cố kỵ bụng của nàng nên chỉ thì thầm bẩm báo với thái hậu vài câu.

Âu Dương Vũ tò mò nhìn Dương ma ma, thấy sắc mặt thái hậu bắt đầu trầm xuống, mày gắt gao nhíu lại.

Sau khi Ma ma lui xuống đứng một bên, thái hậu nặng nề thở dài một hơi, nói một câu a di đà phật.

Âu Dương Vũ thấy thế, tò mò hỏi: “Hoàng tổ mẫu, xảy ra chuyện gì sao?”

Thái hậu nhìn Âu Dương Vũ, cũng kiêng kỵ, do dự một lát, mới nói: “Vừa nhận được tin Mẫn Huyên sinh rồi.”

Trong lòng Âu Dương Vũ thầm chúc mừng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đen lại của thái hậu, trong lòng lộp bộp không yên.

“Nhưng lại là sinh non.” Thái hậu khó khăn nói ra một câu, từ trước đến nay Tam hoàng tử vẫn chưa có con nối dõi, cuối cùng trời đã thương tình cho Triệu Mẫn Huyên mang thai nhưng mọi chuyện lại đi đến kết cục này.Trong mắt Âu Dương Vũng hiện lên một tia kinh ngạc, ngay cả trong khoảng thời gian ốc còn không mang nổi mình ốc, không có thời gian đến thăm Triệu Mẫn Huyên, nhưng lúc trước nàng có đến chẩn đoán mạch cho Triệu Mẫn Huyên, đứa con trong bụng vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Thậm chí nàng còn kê thêm vài đơn thuốc an thai, sao có thể sinh non được.

Trừ phi có người động tay động chân.

Âu Dương Vũ sốt ruột không yên lòng, vội vàng đứng lên: “Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi muốn đi thăm Mẫn Huyên.”

Thái hậu không đồng ý lên tiếng: “Vũ nhi, chuyện này con tuyệt đối không được nhúng tay vào.”

“Vũ nhi là người tinh thông y thuật, sức khỏe của Mẫn Huyên bây giờ rất yếu, con phải đến xem cô ấy thế nào mới yên tâm.”

Thái hậu thở dài một hơi, phái người đi theo Âu Dương Vũ đến phủ Tam hoàng tử, còn mình thì ở trong phòng đóng cửa niệm phật

Phủ Tam hoàng tử.

Hôm nay sắc trời lạnh lẽo, âm u giống như bầu không khí ảm đạm nơi phủ tam hoàng tử, trầm thấp mà lo lắng.

Lúc này trong lòng Dạ Phi Ly rối bời, ruột nóng như lửa đốt, cảm giác mất mát chuyển thành tức giận căm phẫn!

Đứa con của hắn chỉ cần qua một tháng nữa thì có thể sinh ra nhưng khi chính phi hắn đột nhiên kêu đau bụng khó chịu, bởi vì sinh non nên hắn vội vàng gọi bà đỡ cùng thái y đến, trong lòng hắn âm thầm mong chờ, còn có chút khẩn trương. Sau khi nhận được tin, hắn mới biết đứa con hắn vừa sinh ra đã chết non.

Nhìn thấy đứa bé non nớt không có sức sống trên tấm tả lót, khóc cũng không, hô hấp cũng không, giống như một xác chết vô hồn!

Hắn ngày đêm chờ mong đứa bé này từ rất lâu, thế nhưng vì cớ gì, làm sao có thể, làm sao có thể mất đi như vậy?

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh Triệu Mẫn Huyên sau khi vừa mới sinh xong, sắc mặt tái nhợt suy yếu rên lên: “Có người động tay vào thức ăn của thiếp!”

“Người đâu, gọi toàn bộ những người làm ở phòng bếp đến đây!” Dạ Phi Ly mặt mày đỏ bừng rống lên: “Bản hoàng tử phải điều tra rõ việc này!”

Ngay lập tức, toàn bộ hạ nhân làm việc ở phòng bếp quỳ gối trước mặt Dạ Phi Ly.

Giữa trưa Triệu Mẫn Huyên có dùng quá bát canh bổ nhưng vẫn còn lại một ít, hắn cho người đưa mẫu đến cho thái y kiểm nghiệm rồi sau đó nghe lão nói: “Cũng không có gì khác thường, chỉ là có người cho thêm vào bát một ít hoa hải đường.”

“Cái gì?” Dạ Phi Ly không thể tin được nhìn về phía thái y, Triệu Mẫn Huyên vốn là người dị ứng với loài hoa hải đường, chuyện này rất ít người biết rõ mỗi khi nàng ngửi thấy mùi hoa hải đường thì sẽ bị choáng váng nhức đầu.

Hoa hải đường không độc, mùi hương đối với người bình thường mà nói thì rất nhạt và đạm mạc, khi chúng bị nghiền nát thành phấn, nếu bỏ thêm vào trong món ăn đương nhiên sẽ không bị người khác phát hiện ra, cho nên chuyện Mẫn Huyên sinh non này chắc chắn có liên quan đến hoa hải đường kia?Thậm chí hắn còn bảo Mẫn Huyên ăn nhiều một chút!

Đáy mắt hắn hiện lên một tia áy náy, nói như vậy... là ai muốn hại chết Mẫn Huyên?!

Ngay khi Âu Dương Vũ đến nơi thì nhìn thấy hai tay Dạ Phi Ly gắt gao nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt hắn như muốn bốc hỏa. Hắn đứng trước mấy tên hạ nhân đang quỳ lớn tiếng quát: “Nói, rốt cuộc là kẻ nào sai khiến các người hãm hại Tam hoàng phi?”

Một kẻ quỳ trước mặt hắn lo sợ, cảm thấy sự việc không xong, cả người run rẩy nói: “Tiểu nhân không có, không có ý định hãm hại tam hoàng phi!”

Dạ Phi Ly mở miệng tra hỏi: “Vậy bát canh kia rốt cuộc là ai làm?”

“Là nô tỳ...” Trưởng đầu bếp nữ run rẩy lắp bắp nói, cả người run lên bần bật.

Dạ Phi Ly tức giận dùng một cước đá lên người nàng: “Tiện tỳ, Tam hoàng phi vì ăn phải món cô nấu nên mới ra nông nổi này, có phải chính cô đã bỏ thêm hoa hải đường vào thức ăn của tam vương phi không, hay là có người ra lệnh cho cô làm việc đó?”

Nữ đầu bếp bị một cước của tam hoàng tử đánh đau đến choáng váng, vội vàng dập đầu van xin: “Xin Tam hoàng tử tha mạng, tha mạng cho nô tỳ! Làm sao nô tỳ có thể ra tay hại hoàng phi... Đúng rồi, vào thời điểm nô tỳ làm xong bát canh này, ma ma quản sự sẽ phân phó cho bọn tiểu nhân mang ra ngoài, cho nên ngay tại thời điểm đó, có người bỏ hoa hải đường vào trong! Nô tỳ rõ ràng bị oan a!”

Đáy mắt Âu Dương Vũ ánh lên một tia u ám đến đáng sợ, vừa định hỏi chuyện thì lại nghe được tiếng khóc của một cô gái, quay đầu lại thì phát hiện Liễu thị với gương mặt sắc sảo đang đứng bên cạnh Dạ Phi Ly, con mắt nai tơ vô tội đơn thuần của nàng ửng đỏ, từng giọt nước mắt không ngừng rơi lăn trên má nàng.

Nàng chỉ vào một trong số đám người đó, thê lương lên tiếng: “Vương gia, nhất định phải tra rõ việc này, chỉ vì sự tắc trách với công việc của bọn họ đã khiến cho đứa con trong bụng của tỷ ấy phải chết một cách oan uổng!”

Rõ ràng là âm thanh mềm yếu nhu nhược, nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ dữ tợn.

Trên gương mặt bôi trét đầy son phấn trắng bạch thấm đẫm đầy nước mắt, khiến cho lớp trang điểm bị trôi đi không ít, bộ dáng mảnh mai vô lực kia khiến cho người khác nhìn vào nếu không biết còn tưởng người vừa mới mất con là cô ta chứ không phải là Mẫn Huyên.

Dạ Phi Ly nhìn bộ dáng khóc lóc của Liễu thị, đáy mắt hắn ánh lên vẻ đau lòng.

Suýt chút nữa thì hắn đã ôm chầm lấy Liễu thị đang nước mắt ngắn dài này vào trong ngực, hắn cố kiềm chế cảm xúc vươn tay an ủi trấn an nàng, sau đó cao giọng nói: “Người đâu, lập tức điều tra rõ việc này! Tất cả bọn họ ai cũng điều tra cho kỹ lưỡng vào!”

Nữ đầu bếp nữ tiếp tục dập đầu: “Tha mạng, tha mạng, tam hoàng tử, xin người tha mạng!”

Vài tên hộ vệ lập tức đi vào gian nữ đầu bếp vào đại lao.

Hai hàng lông mày Âu Dương Vũ nhíu chặt, việc này, không chỉ đơn giản như vậy, chỉ có điều chuyện nhà người khác nàng không tiện nhúng tay vào. Đôi mắt nàng sắc bén liếc về phía cô nàng mít ướt khóc ngã vào lòng Dạ Phi Ly kia.Nàng dùng khăn tay chấm nước mắt, vẻ mặt bi thương nói: “Sao số mệnh tỷ lại khổ như vậy a, đứa con sinh ra thì đã chết non, bây giờ tỷ ấy biết phải gắng gượng thế nào đây...”

Gương mặt nàng tuy mềm mại nhưng trông đã tái nhợt, khóc như mưa rơi, Dạ Phi Ly vốn đang tức giận nhìn thấy bộ dạng thê lương đau khổ của nàng dần dần bình tĩnh xuống, ôm nàng vào trong lòng mình, nhỏ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Liễu thị vùi đầu vào ngực Dạ Phi Ly, nhìn bộ dạng trông cực kỳ đáng thương nhưng thực ra khóe môi nàng lại đang giấu khéo đi nụ cười âm hiểm, nàng hận đứa con trong bụng của Triệu Mẫn Huyên đã rất lâu rồi, ngày qua ngày đều bất lực khi không có cách nào loại bỏ nó.

Từ sau khi biết được chuyện Triệu thị dị ứng với hoa hải đường thì trong lòng luôn tìm mọi cách tính kế đối phó với nàng. Có điều nàng vẫn không có cơ hội ra tay.

Nàng suy nghĩ thật cẩn thận, mua chuộc được nữ đầu bếp, sai khiến cô ta tán nhỏ hoa hải đường bỏ vào thức ăn.

Vì mùi vị của canh tẩm bổ rất đậm cho nên có thể ác đi được mùi hương nhè nhẹ của hoa hải đường, lại bởi vì loài hoa này không độc vì thế cho dù có kiểm tra qua ngân châm cũng sẽ không biến đổi màu sắc.

Và công dụng của hoa hải đường này vô cùng hiệu nghiệm.Triệu thị mới chỉ ăn được vài hôm thì hôm nay đã bắt đầu phát tác, không chỉ bụng đau đến quằn quại mà còn sinh ra một bào thai chết.

Nàng hứa sẽ đưa cho nữ đầu bếp đó thật nhiều bạc cho nên cô ta nhất định sẽ không khai ra nàng là chủ mưu đứng sau vụ này. Hơn nữa, rất nhanh thôi, cô ta sớm sẽ không còn trên thế gian này. Kế hoạch hoàn hảo không lộ chút sơ hở thế này, nàng tuyệt đối không để cho người thứ hai biết được.

Càng nghĩ Liễu thị lại càng đắc ý, rốt cục, nàng có thể bỏ qua mối lo ngại lớn nhất của đời mình. Nếu như Triệu thị thành công sinh được đứa con trong bụng đó, sau này, cô ta sẽ không ngừng hưởng vinh hoa phú quý.

Liễu thị đang suy nghĩ nhập thần thì đột nhiên cảm giác được có một đôi mắt sắc nhọn đâu đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp Âu Dương Vũ đang đứng ở cửa, nhìn vào mình bằng đôi mắt lạnh như băng.

“Ninh vương phi, người tới thăm tỷ tỷ sao?” Liễu thị dùng khăn tay lau đi nước mắt mình: “Tỷ ấy thật sự rất đáng thương.”

Lúc này Dạ Phi Ly cũng chú ý đến Âu Dương Vũ, nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Âu Dương Vũ cùng với đôi mắt không có chút cảm tình của nàng đang chậm rãi nói: “Tôi đến thăm Mẫn Huyên.”

Trong lòng Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy rằng mỗi lần đi đến phủ Tam hoàng tử đều nhìn thấy một màn kịch thê lương khóc lóc của đóa sen Tiểu Bạch, bên cạnh là có một khúc gỗ rỗng ruột đang nâng niu đóa hoa đó, thực sự mà nói nhìn vào bức tranh này nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng. Trong lòng nàng có linh tính rằng chuyện đứa bé chết non này có liên quan đến Liễu thị.

Âu Dương Vũ đi vào bên trong phòng thì thấy Triệu Mẫn Huyên lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt nhắm chặt giống như vừa mới hôn mê bất tỉnh, gương mặt tái nhợt ẩn ẩn hai hàng nước mắt lăn dài, còn có một tia phẫn hận. Hai tay của nàng nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay tỏ thái độ nàng không cam lòng!Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng này của Triệu Mẫn Huyên, trong lòng dâng lên một cảm giác đau lòng.

Biến một cô gái kiên cường mạnh mẽ thành bộ dạng thế này, nàng chắc phải chịu nhiều tổn thương lắm đây!

Âu Dương Vũ nhẹ nhàng ngồi bên giường Triệu Mẫn Huyên, cầm lấy tay nàng bắt mạch, trong lòng không khỏi thở dài, sức khỏe không có gì nguy hiểm cả.

Có điều, đứa con của nàng, cuối cùng lại lặng lẽ ra đi...

Âu Dương Vũ không chờ cho đến khi Triệu Mẫn Huyên tỉnh lại, chỉ chuẩn bị đi hồi cung trước. Và không ngờ ngay thời điểm nàng định rời đi thì nghe được tin nữ đầu bếp nữ đã bị thắt cổ!

Âu Dương Vũ vừa rời đi không được bao lâu thì Triệu Mẫn Huyên đã tỉnh, vừa mở mắt ra nàng đột nhiên cảm thấy bụng mình đau đớn, toàn thân vô lực, không dậy nổi!

Nha hoàn một bên nhỏ giọng nói: “Tam hoàng phi, Bạch ma ma đã bị đánh chết!”

“Cái gì?” Triệu Mẫn Huyên không thể nào tin được câu vừa rồi nhìn về phía nha hoàn trừng mắt, Bạch ma ma là người từ phía nhà mẹ đẻ nàng mang đến chăm sóc nàng, là quản sự phòng bếp chăm lo cho việc ăn uống của nàng, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?Nha đầu kể toàn bộ sự tình cho chủ tử mình sau đó kết một câu: “Tam hoàng tử nói chỉ tại Bạch ma ma, nên mới...”

Giờ phút này Triệu Mẫn Huyên hình dung ra cảnh tượng Bạch ma ma luôn trung thành và tận tâm chăm sóc nàng bị đánh cho đến chết, sau đó lại nhớ đến đứa con vừa mới chào đời đã xuống Suối vàng, nàng chỉ cảm thấy một luồng tức giận dâng trào lên não, ngay cả một chút lý trí bình tĩnh cũng không có!

Nhất định là tiện nhân Liễu thị đã động tay động chân, hại chết con của nàng, còn hại chết cả Bạch ma ma.

Triệu Mẫn Huyên dùng hết khí lực, giãy dụa đứng dậy, xuống giường, tay dựa vào gậy ba chân mà hàng ngày nàng thường sử dụng để thêu thùa may vá chống đỡ lảo đảo ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa phòng thì mắt thấy Dạ Phi Ly và Liễu thị đang đi bên ngoài, Liễu thị thoải mái tựa vào lòng Dạ Phi Ly, oan oan khóc: “Tỷ tỷ thật sự rất đáng thương, đứa bé sinh ra còn chưa nhìn thấy được mẹ nó...”

“Ông trời sao có thể đối xử bạc đãi với tỷ như vậy...”

“Ô ô ô ô, Phi Ly, chàng nói xem, tỷ ấy sao có thể chịu được cú sốc này đây?”

Dạ Phi Ly bất đắc dĩ vỗ nhẹ lưng nàng, một mặt thì dỗ nàng, một mặt thì nhìn nàng với bộ dáng trông rất tình chàng ý thiếp. Triệu Mẫn Huyên chỉ cảm thấy lửa nóng tập trung quanh đầu, tay cầm chiếc kéo nhọn nắm chặt, lòng bàn chân nàng như nóng bỏng, nàng chạy về phía Liễu thị, trong miệng quát: “Tiện nhân, trả con lại cho tôi!”

Liễu thị vừa ngẩng đầu thì thấy Triệu Mẫn Huyên cầm cây kéo hướng về phía mình, nàng sắc mặt trắng bệch, cả người chui vào trong lòng Dạ Phi Ly, làm ra vẻ như bị dọa đến sợ hãi, nàng khóc to hơn trước: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Trên mặt Dạ Phi Ly cũng ngạc nhiên hoảng hốt, theo bản năng giữ chặt lấy tay Triệu Mẫn Huyên, nói: “Mẫn Huyên, nàng đang làm gì đó?”Triệu Mẫn Huyên nhăn nhó, dùng sức giãy dụa, nhưng vì sức khỏe vẫn còn suy yếu nên giãy không ra, thuận miệng nói: “Là cô ta, chính con tiện nhân này đã hại chết con tôi! Nhất định là cô ta động tay động chân! Còn hại chết cả Bạch ma ma!”

Dạ Phi Ly kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Liễu thị, mắt thấy Liễu thị khóc lóc trông rất ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn kia thấm đẫm nước mắt: “Vương gia, tỷ vốn là người rất hận thần thiếp, tỷ ấy cho rằng chàng vì yêu thiếp, sủng thiếp nhiều hơn tỷ ấy cho nên mới giận cá chém thớt đổ hết tội lỗi lên đầu thiếp...”

Triệu Mẫn Huyên buồn nôn nhất chính là bộ dạng nhu nhược yếu đuối giả tạo của Liễu thị, bình thường còn có thể nhẫn nhịn bỏ qua, nay thì không thể chịu đựng được nữa, lửa giận càng tăng lên, một tay chỉ vào nàng nói: “Cô câm miệng cho tôi! Đừng có giả vờ giả vịt, con của tôi rõ ràng là bị cô hại chết! Hôm nay tôi nhất định phải bắt cô đền mạng cho nó!”

“Đủ rồi!” Dạ Phi Ly giận dữ quát, vươn tay đẩy Triệu thị ra ngoài: “Sức khỏe đã không ổn định, không an phận nằm trên giường nghỉ ngơi, phát điên cái gì?”

Hắn không tin rằng Liễu thị lương thiện trong sáng của hắn có thể làm ra loại chuyện này.

Nàng yếu ớt, nhu nhược, luôn nghĩ có người khác, ngay cả khi Triệu thị đã mất con, nàng còn khóc đến mức khiến cho tâm can hắn đều cảm thấy tan nát.

Hắn thấy Triệu Mẫn Huyên cố tình gây sự, hắn nghĩ có lẽ cô ta điên rồi.

Triệu Mẫn Huyên vốn sức khỏe quá mức yếu ớt, vừa rồi cố gắng chống cự cộng thêm tức giận xông lên não, nay lại thêm việc bị Dạ Phi Ly dùng sức đẩy ngã nàng xuống sàn lạnh như băng.

Bên ngoài mưa bắt đầu rơi xuống, tiếng mưa giòn tan đập trên ngói tạo ra thứ âm thanh nghe buồn bã mang mác, giống như lòng Triệu Mẫn Huyên bây giờ, nàng mặc cho cơn mưa như trút đang bủa vây khắp người mình, nàng mặc cho cảm giác buốt lạnh đang ăn mòn da thịt mình, nước mưa hòa cùng với giọt lệ chua chát rơi trên gương mặt tiều tụy của nàng, nàng cảm thấy bất lực, cả người quỳ rạp trên mặt đất.

Liễu thị thét chói tai xông lên: “Tỷ tỷ, là muội không tốt, muội không nên nói những điều đó khiến tỷ tức giận, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, làm sao vậy?”

Triệu Mẫn Huyên cảm thấy người đàn bà trước mắt mình thật chướng mắt, thật muốn tự tay giết chết cô ta nhưng rốt cuộc không thể duy trì được lý trí, trước mắt chợt tối sầm lại, nàng lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Nàng chỉ cảm thấy lạnh...

Rất lạnh từ thể xác cho đến tinh thần...

Sau khi Âu Dương Vũ trở về cùng thuật lại tình huống của Triệu Mẫn Huyên cho thái hậu nghe, nàng chỉ biết rầu rĩ không nói lời nào, đáy lòng vẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Thái hậu nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của Âu Dương Vũ đành thở dài một hơi, sớm biết thì này thì bà đã không cho con bé đi rồi.

Âu Dương Vũ ngồi xuống không bao lâu, thì ma ma từ đâu lo lắng đi đến, lúc này cũng không kiêng kị Âu Dương Vũ, nói thẳng: “Tam hoàng phi đã xảy ra chuyện!”Âu Dương Vũ ngạc nhiên bật người ra khỏi ghế hỏi: “Sao lại thế này?”

“Tình hình cụ thể thế nào nô tỳ không rõ, chỉ nghe thái y nói tính mạng của Tam hoàng tử phi khó mà giữ được.” Ma ma căng thẳng trả lời.

“Cái gì?” Âu Dương Vũ vừa sợ vừa giận hỏi: “Sao lại thế này?”

Trong lòng thầm nghĩ, hay là ả bạch liên hoa kia đã tính kế gì với Triệu Mẫn Huyên, cô ta khốn nạn đến mức đó sao?!

Cho đến khi Âu Dương Vũ đến hiện tượng thì nhìn thấy Triệu Mẫn Huyên hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, thoạt nhìn trông suy nhược vô cùng.

Âu Dương Vũ nhanh chóng đi đến bên giường xem mạch cho nàng, thần sắc có chút biến đổi, vừa mới sinh xong, việc kiêng kị đầu tiên đó chính là không được phép để sản phụ trúng gió, vì sau quá trình sinh đẻ, cơ thể sản phụ không đủ sức đề kháng cho nên dễ bị nhiễm bệnh, mà Triệu Mẫn Huyên thì không những trúng gió mà còn dầm mưa như vậy, nếu không kịp thời chữa trị chỉ sợ nàng ấy sẽ gặp chuyện không may.

Âu Dương Vũ lấy ra một ít thuốc bổ máu đưa cho Triệu Mẫn Huyên uống, sau đó mới an tâm phân phó hạ nhân bưng một bát canh gừng đút cho Triệu Mẫn Huyên uống xong. Lúc này Triệu Mẫn Huyên mới từ trong hôn mê tỉnh lại. Âu Dương Vũ nhìn lên gương mặt không chút sắc hồng, vô hồn vô cảm kia, trong lòng không khỏi lo lắng, sai hạ nhân đưa đơn thuốc nàng kê đi sắc.

Âu Dương Vũ thấy nàng không tỏ vẻ tức giận, đôi mắt tối đen trống rỗng như vô hồn, giống như nàng không còn luyến lưu gì với thế gian này, Âu Dương Vũ lo lắng nắm chặt tay nàng, nói: “Mẫn Huyên, tội gì phải làm khổ mình như thế?”

Triệu Mẫn Huyên cười lạnh, đôi mắt giống như bị lão Thần Chết cướp đi, một dáng vẻ mất mát đầy bi thương, nàng trả lời một cách: “Tỷ chỉ muốn giết chết con tiện nhân kia, sau đó tỷ có chết cùng với ả ta cũng đáng! Con của tỷ rõ ràng là do chính ả ta hại chết, con của tỷ vốn lớn lên rất khỏe mạnh, tỷ còn cảm nhận được nhịp ti ta có thể cảm giác được hắn tim đập hắn hô hấp, như thế nào đột nhiên nói không sẽ không có đâu?”

“Muội có biết tỷ đặt rất nhiều hy vọng và tâm huyết vào đứa bé này không? Tỷ không quan tâm nó là trai hay gái, tỷ chỉ hy vọng nó sẽ luôn bên cạnh tỷ... Nhưng hy vọng của tỷ lại vụt tắt, đứa bé không còn nữa, Vũ nhi, muội có biết bây giờ tỷ đau đớn đến mức nào không?”

Trong lòng Âu Dương Vũ cũng thấu hiểu được nỗi đau của một bà mẹ mất con như nàng, chỉ là bây giờ mình không có bằng chứng rõ ràng cho nên không thể trừng trị ả tiểu bạch liên hoa đó, nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Đứa bé...vẫn có thể có.”

“Mỗi một lần chờ đợi là mỗi một lần thất vọng, từ nay về sau tỷ không còn muốn có con thêm lần nào nữa.” Âm thanh thê lương của Triệu Mẫn Huyên dần dần trầm thấp:“Chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.”

Âu Dương Vũ nhìn vào đôi mắt vô hồn của nàng, muốn mở miệng nói cái gì thì đột nhiên cảm thấy hai mắt chợt tối sầm lại, nàng nhanh tay ôm lấy đầu một lúc lâu sau mới trấn tỉnh.

Triệu Mẫn Huyên quan sát thấy Âu Dương Vũ có chút không khỏe, ngay cả việc đau buồn đang bủa vây khắp lòng nàng nhưng dáng vẻ quan tâm của Âu Dương Vũ nàng vẫn luôn để ý.”Muội sao vậy, Vũ nhi?” Triệu Mẫn Huyên thân thiết nhìn nàng.

Âu Dương Vũ lắc đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt, cảm thấy tốt hơn một chút mới phất phất tay, nói: “Muội không sao.”

Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Triệu Mẫn Huyên, cùng với kia không hề sinh niệm ánh mắt, trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi nói: “Mẫn Huyên, tỷ đến ở với muội và hoàng tổ mẫu mấy ngày đi, cũng tiện cho muội trị liệu sức khỏe của tỷ.”

Bây giờ Triệu Mẫn Huyên vô cùng căm ghét với Tam vương phủ cho nên Âu Dương Vũ mới đưa ra ý tưởng này, hy vọng Triệu Mẫn Huyên có thể đồng ý.

Nhưng Dạ Phi Ly lại không chấp nhận chuyện đó, đường đường là Tam hoàng tử phi vừa mới sinh non xong lại đến ở chỗ khác, chuyện này nếu đồn ra ngoài chẳng phải là đang tát gáo nước lạnh vào phủ Tam hoàng tử sao!

Âu Dương Vũ không hề cho hắn có cơ hội từ chối, chỉ nói cơ thể Triệu Mẫn Huyên suy nhược cần nàng chăm sóc, chiếu cố, và đây cũng là ý định của Thái hậu.

Dạ Phi Ly nghe xong mấy chữ ý định của thái hậu, hắn cũng đành phủi tay bất đắc dĩ đồng ý.

Phương Hoa điện của Thái hậu là nơi không cho phép bất cứ người ngoài đến ở, nếu như không phải vì Âu Dương Vũ ra mặt, Triệu Mẫn Huyên cũng không dễ dàng có cơ hội ở lại.

Sau khi Triệu Mẫn Huyên chuyển qua cung điện thái hậu ở thì được chăm sóc rất chu đáo, lại bởi vì có một người chị em tốt như Âu Dương Vũ chăm sóc bồi bạn cho nên sức khỏe dần dần tốt lên, chỉ có điều khuôn mặt vẫn còn u sầu như trước.

Triệu Mẫn Huyên mất con, Dạ Phi Ly cũng có chút đau lòng, nó cũng là con của hắn, hắn còn chưa có cơ hội ôm hắn vào lòng thì đã phải dự tang tử của hắn. Nhưng ngay sau đám tang đó thì một tin vui nhanh chóng đưa hắn ra khỏi bóng tối.

Việc Liễu thị mang thai, chuyện này đã được thái y chứng thực. Dạ Phi Ly vui mừng không thôi, bộ dáng ưu sầu ngay lập tức trôi đi hóa thành sự sung sướng chưa từng có.

Hắn nhớ đến Âu Dương Vũ, nàng ta bây giờ đang ở tại Phương Hoa điện, phải đến nhờ cô ta xem mạch cho Liễu thị, nhân tiện thông báo tin vui này cho thái hậu.

Nghĩ sao làm vậy, Dạ Phi Ly lập tức hành động, mang Liễu thị vào cung.

Xuống xe ngựa, Dạ Phi Ly nắm tay Liễu thị đi thẳng đến Phương Hoa điện, mắt thấy Phương Hoa điện ngay trước mắt, Liễu thị có chút lo lắng nắm lấy tay Dạ Phi Ly kéo lại, Dạ Phi Ly quay đầu thì phát hiện gương mặt ưu phiền chi Liễu thị. Dạ Phi Ly không khỏi thắc mắc hỏi: “Làm sao vậy?”

Liễu thị do dự nói: “Ninh vương phi hình như không có ưa thích thần thiếp, nếu như cô ấy khinh thường thiếp chỉ là sườn phi, không bắt mạch cho thiếp thì biết phải làm thế nào bây giờ?”

Dạ Phi Ly âu yếm sờ yêu mũi nàng, cười nói: “Cô ta không dám?! Cô ta chỉ là một kẻ ngoại quốc đến đây làm vợ, dựa vào cái gì có thể khinh thường nàng, khinh thường nàng chính là khinh thường bổn vương!”

Dạ Phi Ly bày ra vẻ mặt ngạo mạn, dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nay nàng đã mang thai rồi, nếu cô ta không giúp nàng chẩn đoán, ta sẽ báo việc này với hoàng tổ mẫu để bà ấy trách phạt cô ta.”

Liễu thị nghe xong thì âu yếm cười với hắn, nụ cười sáng đến chói mắt: “Phi Ly, chàng thật tốt với thiếp.”

Có thể gọi thẳng tên của hắn chính là một trong những đặc quyền riêng của nàng.

P/s: Các nàng đoán thử xem, nếu Vũ Vũ không bắt mạch cho cái vị giả tạo kia, lão bà bà thái hậu có trách tội chị ấy không? Để xem đóa hoa nhài đó có được lòng thái hậu không, liệu cô Huyên Huyên này có trả thủ không? Còn Trọng Hoa nữa...nhớ anh quá đi....các tình nhân nhỏ của đại ca ơi...mùa thi hình như đến rồi...đại ca còn hai môn nữa thôi là xong...đại ca chúc các nhóc..ừm gian lận hết mức có thể..đừng vụt mất cơ hội...trên đời này không có gì là khó cả, chỉ là chúng ta có biết cách vượt mặt giám thị hay không thôi...[trích của đại ca]...Good luck!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv