Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 137: Âu dương vũ - ước định ba tháng - Chưa hẳn nàng đã thắng



Âu Dương Vũ còn chưa có lên tiếng phản đối thì đã thấy, Dạ Trọng Hoa nhanh chóng ôm lấy eo nàng bế lên đi về phía phòng ngủ.

Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy mơ hồ đầu có chút choáng váng, trong nháy mắt, nàng đã bị Dạ Trọng Hoa đặt ngay ngắn trên chiếc giường lớn mềm mại.

Hai tay Dạ Trọng Hoa chống lên cạnh giường, ngắm nàng từ trên xuống. sau đó khuôn mặt tuấn tú của hắn dừng lại ngay trên đầu nàng. Hắn thực rất muốn cảm nhận được sự ngọt ngào ngay đôi môi đỏ mọng còn thoang thoảng hương vị của rượu lâu năm. Không do dự, hắn lập tức hôn lên môi nàng, có lẽ là do đôi môi nàng quá nóng bỏng đôi môi hắn lại không có chút nhiệt cho nên khi chạm vào liền cảm nhận được hai thái cực khác nhau.

Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy mình đang bị trói buộc trong vòng tay hắn, hai cổ tay lại bị bàn tay ấm áp to lớn của hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích, dường như lúc này nàng bị vẻ mặt của Dạ Trọng Hoa mê hoặc không có lối thoát. Cánh môi đỏ mọng run rẩy cũng nhanh chóng bị hơi thở nóng rực của hắn bao trùm. Đầu lưỡi hắn ôn nhu mềm mại mạnh mẽ thâm nhập vào sâu trong khoang miệng nàng vòng đi vòng lại sầu triền miên. Hắn hệt như một con hùng ưng mạnh mẽ to lớn, nhìn xuống thiên hạ dưới chân mình, dường như có thể chi phối điều khiển cả vạn vật trong lòng bàn tay.

Dạ Trọng Hoa trìu mến nhìn dáng vẻ giãy dụa trong choáng váng mơ hồ khi rơi vào cái bẫy do hắn thiết kế của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên ý cười nhạt, dùng sức vừa đủ nhẹ nhàng nhưng không để cho nàng có bất kỳ sự kháng cự mà ôm cô vào lòng. Không còn nhẹ nhàng triền miên như trước, Dạ Trọng Hoa hắn bắt đầu bá đạo tấn công khoang miệng điên cuồng cướp lấy hương rượu cồn cay trong cái miệng đỏ mọng xinh xắn kia.

Dạ Trọng Hoa không biết khi nào mới buông tha nàng, hương rượu nhạt nhòa, thoang thoảng trong không trung cũng ngày một nồng đậm, hắn giơ tay lên vuốt lại mái tóc dài của nàng.

“Vũ nhi?” Dạ Trọng Hoa cúi đầu gọi nàng, giọng nói êm tai trầm thấp của Dạ Trọng Hoa,trong hơi rượu từ nơi khóe môi nàng càng triền miên dịu dàng: “Cảm giác thế nào?”

Âu Dương Vũ đôi mắt nửa mở, trong mắt có chút mơ hồ, âm thanh mang theo ý chỉ trích: “Dạ Trọng Hoa, chàng rõ ràng có mưu đồ!”

“ Thì thế nào?Hửm?” Rõ ràng là mang ý trách cứ nhưng âm vừa phát ra là âm mũi có vài phần mê mang, mềm mại còn có chút dụ hoặc. Dạ Trọng Hoa cúi đầu, ngón tay cẩn thận vuốt nhẹ miêu tả từng đường cong trên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Âu Dương Vũ mở to hai mắt nhìn, âm thanh của hắn khiến nàng từ mơ hồ đến trầm mê. Ngay đến một chút lý trí cuối cùng của nàng cũng bị sự dịu dàng dẫn dắt của hắn đánh sập.

Dạ Trọng Hoa si mê ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé nhuộm hồng của Âu Dương Vũ, liền nở nụ cười khuynh quốc, trán hắn áp lên trán nàng, giọng nói càng trở nên đầy mê hoặc.: “Vũ nhi, ta thấy nàng đối xử với ta thật bất công!”

“Cái gì mà bất công?” Âu Dương Vũ nghi hoặc nói.

“Ngay cả lão An Dương vương kia đều sắp có con, nhưng ta lại không, chuyện này chẳng phải là rất bất công sao?” Dạ Trọng Hoa khi nhắc đến chuyện này, ngữ điệu có chút hờn giận lên án, khuôn mặt bán mị, mê muội lòng người: “Vũ nhi, nàng trị thương cho người khác, nhưng lại không quan tâm chữa thương cho ta.”Âu Dương Vũ suy nghĩ rất lâu cũng không thể nghĩ ra được hắn rốt cuộc đã bị thương ở đâu: “Chàng nào có bị thương a...”

“Chỗ này.” Dạ Trọng Hoa đưa bàn tay Âu Dương Vũ nhập vào trong vạt áo mình, động tác nhu yêu, giọng nói mê hoặc lòng người: “Tim ta đều đang vỡ thành phiến...Nàng thử cảm nhận xem vết thương này của ta....rất đau!”

Bang bang phanh --

Trái tim của chàng ấy..

Trong lồng ngực cường tráng mà săn chắc ấy dường như có gì đó ấm áp đang đập liên hồi, Âu Dương Vũ bị bàn tay của hắn nắm lấy trêu đùa nơi trước ngực khiến cả người nàng như bốc hỏa, dường như giờ phút này nàng có thể nghe thấy nhịp tim của mình, từng nhịp từng nhịp đập thẳng vào tai hòa với nhịp đập của hắn.

Dạ Trọng Hoa bỗng nhiên cúi người xuống, vươn tay ôm lấy ót gáy nàng, dán môi mình lên môi nàng một lần nữa, bá đạo mà triền miên, đầu lưỡi của hắn gắt gao truy đuổi đầu lưỡi của nàng, nóng rực mà chấp nhất. Âu Dương Vũ vốn gần như bị hắn hôn đến mơ hồ, không biết phải phản kháng thế nào. Mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn mở nhìn vẻ mặt đầy mị hoặc của nàng lúc này, thần sắc si mê mà động tình. Đôi môi hắn như mảnh lông chim nhẹ nhàng mà mềm mại lướt qua hai gò má nàng, đến tai nàng, rồi lại đến cổ nàng...

Mỗi một lần môi hắn chạm vào thì cả người lại nhanh chóng bị hơi thở nóng rực của hắn bao trùm.

Âu Dương Vũ bị ánh nhìn đầy mê hoặc của hắn làm cho hoảng sợ, nàng chưa từng gặp phải tình huống nào hắn dùng ánh mắt này để nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên thân hình nàng lại đỏ rực như lửa, nóng bỏng đến đáng sợ, đột nhiên trong lòng càng thêm bất an.

Một tiếng “Tê”, áo khoác ngoài trên người nàng nhanh chóng bị xé đi ném qua một bên. Âu Dương Vũ theo bản năng giơ tay ôm lấy trước ngực mình. Dạ Trọng Hoa lại thản nhiên nắm lấy tay nàng kéo ra khóa chặt trên đầu, nụ cười ẩn giấu thấp thoáng nơi khóe môi.: “Đừng che, bổn vương thích!”

“Nhưng ta không thích!” Âu Dương Vũ thốt lên ngữ điệu có chút hoảng, bàn tay hắn lại tiếp tục di chuyển xuống, kiên nhẫn từng chút một khám phá cơ thể nàng. Âu Dương Vũ mắng thầm Dạ Trọng Hoa chàng bây giờ nói chuyện có đạo lý một chút đi, nhân quyền ở đâu hả!

Nhưng Dạ Trọng Hoa đêm này nào để chịu bỏ qua cho nàng, chỉ thấy Dạ Trọng Hoa tà mị cười, sau đó... Đem yếm của nàng mạnh mẽ xé đi!

Dạ Trọng Hoa, chết tiệt, chàng có cần phải ra tay ngoan như vậy không, từng mảng một của yếm bị hắn xé bay thành từng mảnh!

Dạ Trọng Hoa tham lam nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong đôi mắt có chút thất vọng: “Vũ nhi, nàng là vợ ta, còn thẹn thùng cái gì?”

Âu Dương Vũ lúc này bị những lời nói thẳng đuột của hắn dọa đến phát khóc, chàng là loại đàn ông biến thái, vô sỉ, đừng bảo với ta là chàng thật sự muốn phát sinh chuyện đó với nàng a!

Hắn dám lừa nàng đến đây để ăn sạch sẽ nàng a!

“Dạ Trọng Hoa, chàng vô lại, cầm thú! Đừng động vào người ta!”Âu Dương Vũ trơ mắt nhìn bàn tay không an phận của hắn ở trước ngực mình, hắn thực không để ý đến biểu tình hoảng sợ và xấu hổ của nàng. Dạ Trọng Hoa đôi môi mỏng khẽ nhếch, hiện lên chút ý cười như có như không, hắn vươn tay vuốt nhẹ hai gò má Âu Dương Vũ, tà mị cười: “Ngoan, chuyện về cái yếm đó, bổn vương sẽ bồi thường gấp mười.”

“Ta không có ý đó, chàng đừng bẻ cong ngụ ý của ta...” Âu Dương Vũ gấp đến độ muốn bật khóc.

“Nằm yên.” Dạ Trọng Hoa có chút ảo não, thật sự đôi khi hắn không muốn Vũ nhi của hắn vẫn còn tạo khoảng cách với hắn, nàng rõ ràng vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn hắn mặc dù hắn đã dung túng rất nhiều lần cho nàng.

Nghĩ như vậy hắn càn muốn trừng phạt nàng muốn nàng hiểu rõ rằng không chỉ hắn muốn trái tim nàng chấp nhận hắn mà còn cả thể xác nàng cũng đều phải chấp nhận hắn. Liền cúi xuống một lần nữa hôn sâu vào đôi môi anh đào đỏ mọng của Âu Dương Vũ thưởng thức từng sự run rẩy trên đôi môi ấy, nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn, hắn khẳng định như thế còn chưa có đủ.

“Ngô...” Âu Dương Vũ cảm thấy trái tim nàng lúc này bất giác co rụt lại, đến hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp hỗn loạn. Nàng tức giận lườm người đàn ông trên đỉnh đầu, người đàn ông bá đạo này thực sự là không đùa nàng đấy chứ. Bị trói buộc trong vòng tay hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích, nàng chỉ biết chống cự mạnh mẽ hắn cứng rắn trong ngực đè nặng của nàng mềm mại, nàng muốn lùi bước lại lùi bước không được.

Âu Dương Vũ đột nhiên mở to mắt, Dạ Trọng Hoa liền đặt môi xuống bả vai nàng, một nụ hôn kéo dài triền miên. Nàng bỗng nhiên cảm giác căng thẳng, vai bất chợt run lên. Sự điềm tĩnh trong đôi mắt tràn đầy dục vọng của hắn kia khiến người ta không thể nhận ra được ý đồ và những gì hắn đáng suy nghĩ trong lòng...

“Dạ Trọng Hoa, chàng mau dừng lại, mau dừng lại!”

Đôi mắt của Dạ Trọng Hoa chợt nổi lên một tia sắc lạnh lại mang theo chút đau đớn, bàn tay có chút lạnh của hắn nhẹ nhàng đặt lên vị trí tim nàng: “Vũ nhi, trả lời ta, nơi này có vị trí cho ta không?”

Âu Dương Vũ bị những lời nói của hắn làm cho hoảng hốt, tim đột ngột đập liên hồi, chống lại ánh mắt hắn, nhất thời cũng không biết nói thế nào mới tốt, nàng căn bản trong lòng có hắn, có quan tâm hắn, có lo lắng cho hắn, thế nhưng vẫn còn nhiều vấn đề nàng cần có thời gian để suy nghĩ, chấp nhận hoàn toàn hắn. Một người phụ nữ chưa bao giờ biết đến hai chữ tình yêu là gì vẫn không thể dứt bỏ tấm lá chắn an toàn với hắn, nàng biết như thế rất tàn nhẫn với hắn, nhưng nàng có thể chắc chắn với hắn một điều, toàn bộ những gì hắn đều mang đến cho nàng đều chính là lần đầu tiên. Lần đầu tiên, hắn là người đàn ông mang lại cho nàng cảm giác được dựa dẫm che chở trong suốt mười mấy năm sống tự lập, lần đầu tiên có một người đàn ông ép buộc nàng đến mức không màng đến tính mạng của mình, dùng chính đôi tay nàng đâm thẳng một nhát kiếm vào trái tim hắn để rồi nhận lại từ hắn hai chữ “thật tâm“. Bảo nàng không cảm động là giả, bảo nàng không rung động là giả, bảo nàng không hề có chút tình cảm với hắn cũng là giả. Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy đầu óc trở nên rối loạn, mọi hành động của hắn, mọi cử chỉ của hắn đều khiến nàng cảm thấy mình dần trở nên mê loạn có chút bối rối. Sống mũi cao thẳng tắp kia, đôi mắt đen thâm sâu khó lường, một đôi mắt như vậy luôn dễ dàng khiến nàng lạc lối!Nhưng vào lúc này, đột nhiên Âu Dương Vũ cảm thấy bụng mình đau xót, dưới hạ thân nàng dường như có gì đó đang chảy ra.

Âu Dương Vũ trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn cố tỏ ra ngoài mặt ngượng ngùng, dùng hai tay che mặt mình: “Trọng Hoa...cái kia...ta đến rồi.”

Dạ Trọng Hoa sắc mặt cứng đờ, dưới ánh trăng của màn đêm huyền ảo, cả người hắn càng toát lên một vẻ mê hoặc, hắn nhìn nét mặt có lộ chút vui mừng kia của Âu Dương Vũ, Dạ Trọng Hoa liền có chút lo lắng mà phần hơn là có chút tức giận cùng hụt hẫng.

Âu Dương Vũ nhẹ nhàng túm lấy tay Dạ Trọng Hoa, nhỏ giọng nói: “Ta rất khó chịu...” Nàng sợ hắn không tin nên bồi cho hắn một câu: “Thật mà!”

Dạ Trọng Hoa nhìn vẻ mặt bối rối có chút đau của Âu Dương Vũ, đột nhiên tức giận trong lòng ngày càng tăng lên, liền vươn tay ôm lấy khuôn mặt nàng sau đó cúi đầu xuống khẽ cắn nhẹ trên bả vai nàng, xem như là trừng phạt nàng. Âu Dương Vũ nhất thời ngạc nhiên, Dạ Trọng Hoa chàng phát điên thế làm gì a, đau chết ta...

Sau một lúc lâu, hắn mạnh mẽ buông Âu Dương Vũ, khuôn mặt rung động chúng sinh kia mang theo một tia ẩn nhẫn rời khỏi giường, mặc lại áo choàng rồi đi ra ngoài.

Âu Dương Vũ nhìn bóng dáng Dạ Trọng Hoa rời đi trong lòng liền như trút bớt được tảng đá nặng,...khẽ đưa tay lên che miệng cười.

Âu Dương Vũ sau khi đã tẩy rửa sạch sẽ bản thân thì mới biết cái loại rượu quý kia mạnh đến thế nào, hai chân lúc này của nàng gần như mềm nhũn đứng cũng không vững nổi.

Sau khi đã mặc y phục cẩn thận quay lại nằm trên giường thì Dạ Trọng Hoa cũng từ bên ngoài trở về, sắc mặt vẫn âm trầm, sắc mặt không có chút biểu tình, lạnh nhạt mà nghiêm nghị.

Âu Dương Vũ không chút nghĩ ngợi liền dùng ngay lập tức dùng chăn quấn chặt lấy thân mình.

Dạ Trọng Hoa vừa vào tới cửa chứng kiến Vũ nhi của hắn đã nhanh chóng dùng chăn quấn mình lại không khác gì một con nhộng khổng lộ chui tọt vào tận bên trong, chỉ để lộ ra một cái đầu với mái tóc đen dài buông xõa, thoạt nhiên bộ dáng trông vừa ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu.

Dạ Trọng Hoa khóe môi nhịn không được cong lên, nửa ngồi ở đầu giường, nói: “Vũ nhi, nàng lui ra xa thế làm gì?”

“... Ta ngủ rồi.” Âu Dương Vũ kiệt sức uể oải lên tiếng, nàng nào có quên chuyện vừa phát sinh lúc nãy.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng buồn cười của Âu Dương Vũ, liền muốn trêu chọc nàng một chút đột nhiên lên tiếng đe dọa: “Vũ nhi, nếu không buông chăn, bổn vương không ngại xé tan cả tấm chăn đó lẫn cả y phục nàng đâu.”

Âu Dương Vũ vô lực quay phắt đầu trừng mắt hắn, nàng tuyệt đối tin rằng tên biến thái này có thể làm ra loại chuyện như vậy!

Vì thế, nàng cẩn thận dỡ bỏ tấm chăn ra khỏi người mình, sau đó vẫn đề phòng nằm cách xa vị trí của hắn. Đột nhiên, Dạ Trọng Hoa thản nhiên nằm bên cạnh nàng vươn tay ôm chặt lấy nàng, nào quan tâm đến việc nàng lúc này có biết bao nhiêu xấu hổ, đặt tay lên xoa bụng nàng: “Lần này bổn vương bỏ qua cho nàng, nhưng bổn vương đảm bảo với nàng không có lần sau, phải ngoan ngoãn!”Âu Dương Vũ vẫn không nhúc nhích, Dạ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào tiểu thiên hạ trong lòng mình, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.

Hắn khẽ thở dài, mắt vẫn không rời khỏi nàng, đầu ngón tay cẩn thận vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của nàng: Vũ nhi, nàng biết không, hôm nay chính là thời hạn cuối cùng trong ước định ba tháng của chúng ta.

Quả thật, nàng thắng, nhưng --

Bổn vương tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép nàng rời khỏi bổn vương!

Đời này, bổn vương chỉ yêu mỗi một người. Vũ nhi!

Âu Dương Vũ cũng bắt đầu buông lời sự cảnh giác, ầm ĩ nửa đêm, thật sự khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên liền ngủ thẳng đến hừng đông.

Khi Âu Dương Vũ vừa mở mắt ra thì sắc trời cũng đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ len lỏi vào trong phòng, ngoài cửa sổ chim nhỏ ríu rít kêu vang. Nàng quay đầu lại thấy Dạ Trọng Hoa đã sớm tỉnh đang nhìn chằm chằm vào mình lên tiếng: “Tỉnh rồi?”

Âu Dương Vũ bây giờ vẫn còn có chút xấu hổ khi đối diện với Dạ Trọng Hoa nói quanh co một hồi sau đó liền lên tiếng nhắc nhở hắn: “Ừ, chàng cũng tỉnh rồi, vậy... Chúng ta về phủ đi?”

“Không thể.” Dạ Trọng Hoa nheo mắt, giọng nói hơi nặng nề, ngữ khí vô cùng kiên quyết, khoảng thời gian riêng tư của hai người bọn họ nào có thể bị người khác tiếp tục quấy rầy..., ngày qua ngày mỗi sáng thức giấc được nhìn ngắm khuôn mặt yên tĩnh của nàng, được nhìn ngắm nàng xuống bếp dọn cơm cho hắn, được ôm trọn nàng vào trong lòng mỗi tối, một cuộc sống nhàn hạ và đơn giản như vậy hắn thật sự muốn trải qua cùng nàng.

“Nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện quốc sự đang chờ chàng giải quyết!” Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng quyết tuyệt của Dạ Trọng Hoa, liền nhịn không được vươn tay nhéo má Dạ Trọng Hoa.

Dạ Trọng Hoa có chút không hài lòng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bổn vương không lo lắng, nàng lo lắng làm gì, còn nữa nàng là người phụ nữ duy nhất dám đối xử với bổn vương như thế, nếu là người khác, bổn vương đã sớm giết chết kẻ đó.”

“Vậy sao?Vương gia còn có nhiều người phụ nữ khác bên ngoài sao?” Âu Dương Vũ ung dung, bày ra bộ mặt trêu ghẹo hắn.

Dạ Trọng Hoa không lập tức đưa ra câu trả lời, mà cố ý áp sát về phía nàng, nhìn vào mắt nàng nói, cười tà mị: “Vũ nhi, nàng đang ghen?”

“Xùy! Bổn vương phi cần thiết phải ghen sao? Hơn nữa với tác phong và tính cách của chàng ta nghĩ chàng sẽ sớm xử lý bọn họ đi hết thôi.”Âu Dương Vũ vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm hắn. Nàng mới không cần ghen.

Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ cười như không, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.

Âu Dương Vũ bị hắn nhìn chằm chằm da đầu có chút run lên, trong lòng lại chợt nhớ đến chuyện đáng sợ tối hôm qua, liền vờ cười ha ha, nói: “Chúng ta không định trở về sao a? Tiểu Nặc, còn có thúc phụ nữa chắc chắn bọn họ đang tìm chúng ta nha.”

“Mặc kệ họ đi.” Dạ Trọng Hoa nhàn nhạt lơ đãng buông một câu.

Nhưng đột nhiên lại đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ, nụ cười xấu xa hiện lên bên môi hắn, ung dung nói: “Nhưng quay trở về cũng không sao, nếu như Vũ nhi có thể lấy lòng được ta, ta nghĩ điều này không khó, đúng chứ?” Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dáng trêu chọc của Dạ Trọng Hoa,liền hận đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể túm chặt ống tay áo hắn, nói: “Vương gia... Trọng Hoa...chàng đưa ta trở về phủ đi!”Dạ Trọng Hoa trên mặt vẫn không có bất cứ một cảm xúc gì, chính lạnh lùng nói: “Nói suông đều vô dụng, dùng hành động thực tế mới được.”

Dạ Trọng Hoa chàng thôi dở trò đi có được không a? Chỉ thấy Dạ Trọng Hoa vẫn yên lặng thản nhiên nhìn nàng, Âu Dương Vũ lúc này trong lòng không còn cách nào khác liền mở ra hai tay ôm lấy cổ hắn, hôn lướt qua môi hắn sau đó lập tức nói: “Rồi! Được chưa?”

Dạ Trọng Hoa trong lòng tuy rằng rất thích nhưng trên mặt vẫn vờ như không hài lòng với hành động thực tế này của nàng, cau mày lắc đầu tỏ ý không vui: “Không đủ!”

Âu Dương Vũ trong lòng âm thầm mắng, người đàn ông này muốn bức chết nàng đây mà.

Dạ Trọng Hoa đang thích thú nhìn bộ dáng lúng túng đáng yêu của Âu Dương Vũ thì đột nhiên bất ngờ thấy nàng tiến sát lại gần mình, đôi môi mỏng dường như mang theo sự phẫn hận không chút lưu tình cắn mạnh bên môi hắn, để lại một dấu răng nhỏ bên khóe môi, không những nhìn vết cắn đó không khó coi mà còn khiến cho vẻ đẹp yêu nghiệt của hắn càng thêm quyến rũ hấp dẫn lạ thường. Dạ Trọng Hoa kinh ngạc nâng tay nhẹ vuốt môi mình cười khẽ, tiểu mèo hoang nghịch ngợm, cũng chỉ có nàng mới dám làm như vậy với bổn vương.

Âu Dương Vũ ngẩng đầu đánh giá phản ứng lúc này của Dạ Trọng Hoa chỉ thấy từ góc độ này nàng có thể nhìn thấy một vẻ đẹp không thể diễn tả thành lời, đôi môi hắn có chút đỏ hồng trông vô cùng tà mị, đôi mắt phượng của hắn vẫn cứ nhìn nàng không chớp, nụ cười bên môi hắn càng thêm đậm.Nàng không khỏi thở dài, người đàn ông này, quả thật, càng lúc càng khó đối phó!

Âu Dương Vũ đôi mắt híp lại, khiêu khích nhìn Dạ Trọng Hoa, sao như thế đã đủ chưa hả, đủ không? Không đủ thì ta cũng không ngại cắn nát môi chàng đâu!

Dạ Trọng Hoa đôi mắt có chút châm chọc, nhìn bộ dáng giương nanh của Âu Dương Vũ cũng bắt đầu thỏa hiệp với nàng: “Chúng ta trở về.”

Vừa mới trở về phủ đã thấy Tiểu Nặc đứng trước cổng, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn thấy ngựa của Dạ Trọng Hoa ngừng trước phủ trong lòng hắn còn có tỷ tỷ, liền hưng phấn cười: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã trở lại a? Tối qua tỷ đã đi đâu vậy?”

Âu Dương Vũ bày ra bộ mặt có chút xấu hổ tươi cười nhìn hắn, nói: “Tiểu Nặc, tối hôm qua tỷ tỷ cùng ca ca có việc đi ra ngoài.”

Tiểu Nặc dường như có chút nghi hoặc nhíu mày.

Âu Dương Vũ cũng không biết giải thích như thế nào với hắn, định kiếm một lời nói dối hắn thì đột nhiên lại thấy Tiểu Nặc chỉ tay vào miệng Dạ Trọng Hoa nói: “Ninh vương ca ca, miệng của ca ca sao lại đỏ lên vậy a?”

Âu Dương Vũ nhất thời xấu hổ, trên mặt không giấu được sự thẹn thùng của mình đỏ ửng lên.

Dạ Trọng Hoa khẽ cười nhìn thấy dáng vẻ bối rối của nàng liền lên tiếng châm chọc: “Bị mèo nhỏ cắn thôi.”

Vừa mới dứt lời, liền bị Âu Dương Vũ hung hăng trừng mắt liếc hắn.

“Đúng rồi, bên trong có người đã đợi tỷ tỷ khá lâu rồi a....” Tiểu Nặc đột nhiên nhớ ra liền lên tiếng nói

“Ai?”

Âu Dương Vũ vừa dứt lời thì đã thấy cả người Dạ Trọng Hoa như tỏa ra luồng sát khí nồng đậm, mày hắn không tự chủ được nhíu chặt lại, vươn tay không chút khách khí kéo Âu Dương Vũ đi.

Nhưng đi chưa được vài bước chân thì An Dương vương từ bên trong sải bước đến vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ, liền vui sướng ra mặt nói: “Vũ nhi, con cuối cùng cũng đã quay về, bổn vương chờ con thật là vất vả a.”

Đường đường là An Dương vương, người anh em thân thích được hoàng thượng vô cùng nâng niu yêu mến, trên vạn người dưới một người. Mặc dù đối với đám người nhà của hoàng hậu thì vô cùng khinh thường ghét bỏ, bản tính hắn lại rất ghét những việc như lấy lòng người khác, nhưng nay lại vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình để lấy lòng Âu Dương Vũ, một chút nho nhã thường ngày cũng không có. Hẳn là lần đầu tiên trong đời được làm cha nên An Dương vương quả thực chưa kịp thích ứng được với hoàn cảnh cũng như là có chút choáng váng.

Dạ Trọng Hoa nào có quan tâm đến cảm nhận của hắn lúc này, sung sướng hạnh phúc của lão hắn cũng mặc kệ, trong lòng chỉ có bực bội với khó chịu. Lẽ ra hắn không nên mềm lòng đưa nàng trở về, Vũ nhi của hắn chỉ có thể là của hắn, không được phép cho bất kỳ ai đến nhờ vả, thậm chỉ cả cái gặp mặt cũng không.

Nhưng...hắn biết lúc này Vũ nhi chắc chắn nếu hắn có cưỡng chế thế nào nàng cũng sẽ không nghe theo, trước mắt không có biện pháp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Dương Vũ bị An Dương vương đưa đi. Lão già chết tiệt này thật khiến hắn tức đến hộc máu.

Khi Dạ Trọng Hoa vốn đang sầu não vì không thể độc chiếm Âu Dương Vũ thì Dạ Phi Hi cũng dường như đang vò đầu bứt tai vì căn bệnh vô sinh của hắn.

P/s: Thế đó...Sad ending cho anh Dạ..quá nhọ cho anh...chúc anh may mắn...lần sêu...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv