Lăng Việt cười cười.
“Tôi không phủ nhận, dù sao các anh đối với bạn học cũ của mình đều có thể tùy ý nguyền rủa, chế giễu, thì đối với một người xa lạ thì có thể tốt hơn chỗ nào chứ?”
Mấy người khẽ giật mình, Triệu Cường chợt cười lạnh hỏi:
“Người mày nhắc đến là Lăng Việt? Hừ, chuyện này cũng không trách được tụi tao nha! Là vì một nhà của hắn chọc phải người không nên chọc, đáng đời!”
Tống Vũ Hân nghe thấy Triệu Cường soi mói về gia đình của Lăng Việt, hắn cũng tiếp tục châm dầu vào lửa, hững hờ cười nói:
“Hình như tôi có nghe nói, chính vì mẹ của Lăng Việt câu được thiếu gia của một gia tộc lớn tại Yến Kinh cho nên mới rơi vào kết quả như vậy!”
“Nghĩ không ra mẹ của Lăng Việt thế mà còn là một ả dâm phụ. Dạng người như vậy, thì làm sao có thể sinh ra được loại người tốt đẹp gì chứ? Nếu Lăng Việt không chết, khẳng định cũng không phải kẻ tốt lành gì.”
Lúc này sắc mặt của Lăng Việt trở nên lạnh lùng, hiện tại hắn giống như một lão già trăm tuổi, đã sớm coi nhẹ lòng người bạc bẽo ở thế gian này.
Hắn để đũa xuống, một hơi uống cạn một chai Vodka.
“Cường Tử.”
Một tiếng Cường Tử này, làm cho thân thể của Triệu Cường chấn động, ở trong trí nhớ của hắn tựa hồ như là rất lâu rồi không có ai kêu hắn như vậy.
“Cậu có nhớ, năm đó mỗi ngày cậu trốn học đi chơi nét, là ai dùng bả vai để cậu giẫm lên leo tường?”
“Hân Hân.”
“Cậu có nhớ, năm đó chuyến làm ăn của Tống gia thất bại, là ai giúp đỡ Tống gia? Trợ giúp Tống gia vượt qua cửa ải khó khăn đó?”
“Tiểu Long.”
“Cậu có nhớ, năm đó mẹ của cậu bệnh nặng, là ai để cha mẹ của mình bôn ba trong đêm tuyết suốt 400km để tới cứu mạng sống của mẹ cậu?”
“Các cậu có từng nhớ đến, đã từng có một tên thiếu niên mua nước cho các cậu, làm việc giúp các cậu, cùng các cậu chơi bóng rổ, tốn một thời tuổi thanh xuân để ở bên các cậu chăng?”
Trong phòng yên lặng lại, mọi người toàn bộ trừng to mắt, trong lòng rung động.
“Mày… Mày là Lăng Việt?”
Mí mắt của Lăng Việt có chút đỏ, hắn hít thở sâu một hơi rồi đứng dậy chỉnh sửa lại áo khoác.
“Hôm nay, bữa cơm này chính là buổi liên hoan đầu tiên sau năm năm gặp lại, cũng coi như là… Bữa cơm cuối cùng của các cậu đi.”
“Ăn đi, tôi đã bao hết toàn bộ tầng 11 này, hôm nay… Sẽ không có người nào tới quấy rầy các cậu! Tôi đã ăn xong rồi, các cậu tùy ý.”
Lăng Việt cười cười, hướng về mọi người cúi đầu một cái, quay người rời đi.